Vì quá tức giận nên Tiết Diệu Dẫn đã tính toán xong hết chuyện để cho Thẩm Đạc về ngủ ở kho hàng. Lúc chiến sự chưa gấp, Thẩm Đạc cũng sẽ gọi điện thoại về nhà, Tiết Diệu Dẫn chạy đi bắt máy nhanh không ai bì kịp, song bắt máy rồi thì cứ vòng vo, chu môi ra vẻ cao ngạo, biểu cảm như: em lười nói chuyện với anh lắm đấy nhé. Giọng nói lạnh lùng thanh tao của Thẩm Đạc truyền qua điện thoại có hơi khàn khàn, và thêm chút du dương không rõ. “Bên này chuyện nào cũng thuận lợi cả, yên tâm nhé.” Cùng lúc đó trái tim Tiết Diệu Dẫn cũng thả lỏng hơn, nhưng miệng xà tâm phật hừ một tiếng. Bên kia hình như vang lên tiếng cười khẽ khàng của Thẩm Đạc, giọng điệu không thay đổi mà hứa hẹn rằng: “Anh sẽ tự chăm sóc mình tốt.” Tiết Diệu Dẫn không hề cảm kích, trợn trắng mắt hừ tiếp. “… Anh cúp vậy?” “Hừ!” Đầu kia, Thẩm Đạc nghe được lần này hình như Tiết Diệu Dẫn còn tăng thêm âm mũi vào, bất giác phì cười, rồi dịu dàng như thể đang dỗ dành bên tai cô: “Anh sẽ về sớm thôi, chờ anh nhé.” Tuy rằng Tiết Diệu Dẫn không muốn thừa nhận, nhưng đúng thật là chỉ với dăm ba câu của anh đã vuốt thuận lông cô rồi, sau một hồi lặng lẽ lắng nghe và chỉ buông tiếng thở đều, cô mới rầm rì nói một tiếng rồi cúp điện thoại. Những lúc nhớ người thương, làm gì cũng như người mất hồn. Chỉ cần nghĩ đến cạnh đạn bay lửa bắn tán loạn nơi biên giới là Tiết Diệu Dẫn lại thở dài thườn thượt, làm cho người được cô bắt mạch cũng hoảng sợ đến độ hồn bay phách tán, nước mắt lưng tròng hỏi: “Thầy thuốc ơi, có phải bệnh của tôi không thể cứu được nữa rồi không?” Tiết Diệu Dẫn hoàn hồn, vội đáp không phải. Tiết Chính Dương hết nhịn nổi nữa, sợ cô trị chưa được bệnh cho người ta đã dọa cho ra bệnh khác, vô cùng ghét bỏ đuổi cô về nhà, bảo cô muốn chọc mèo dọa chó gì thì đi lẹ đi, chỉ cần đừng đến Linh Thảo Đường là được. Tiết Diệu Dẫn nói thầm ‘anh trai rơi’, đành đi qua đánh mạt chược với mấy bà vợ lẽ, lại thấy hôm nay thua sao mà đậm thế, thế là loạng choạng đi đến nhà Phù Đại. Tưởng Sở Phong hiện đang ở Bình Châu, Phù Đại cũng sợ đến hoảng, may thay Tiết Diệu Dẫn đến, hai người cùng ngồi nhai kẹo mới do xưởng kẹo Tiết Diệu Dẫn sản xuất, cứ nhắc mãi cái móng heo lớn nhà mình. “Nếu không phải có hai nhóc này, thì tôi sẽ chơi chiêu cũ lén chạy đến Bình Châu cho mà xem, đảm bảo cho anh ấy một cú sốc luôn!” Phù Đại nhìn hai nhóc con như búp bê ngồi trên thảm bên cạnh chân mình, bĩu môi đến là tiếc nuối. Tiết Diệu Dẫn ngửi được mùi hay, liền dịch đến gần, hỏi han: “Sao thế? Mau kể tôi nghe xem nào.” Phù Đại hứng chí bừng bừng kể lại ‘sự tích anh hùng’ năm đó của mình một lần, còn mang theo sự cảm khái về những năm tháng chông gai trong quá khứ. Tiết Diệu Dẫn nghe xong mà buồn cười, nhưng cũng không ngăn được càng bội phục hơn. Không thể tin tưởng nỗi một cô gái nhìn thì nũng nịu như thế kia, mà cũng có một mặt chịu nhọc chịu khổ. “Tưởng Cửu gia lúc ấy không tức giận sao?” Tiết Diệu Dẫn thấy, dựa vào tình yêu của Tưởng Sở Phong dành cho Phù Đại, nếu mà thấy cô ấy không màng nguy hiểm chạy đến nơi hiểm trở ấy chờ, sợ là lại náo loạn một thôi một hồi ấy chứ chả đùa. Phù Đại hếch cằm lên, hừ: “Anh ấy cảm động còn không kịp đó, tức giận cái gì!” Tiết Diệu Dẫn cười khúc khích, rồi lại nghĩ thầm, nếu chuyện này mà áp dụng với Thẩm Đạc thì không biết anh sẽ phản ứng như thế nào nhỉ. Dường như Phù Đại cũng nghĩ đến việc này, vuốt cằm, bảo: “Tính cách của nhà tôi với Thẩm Thiếu soái không giống nhau, nếu mà là Thẩm Thiếu soái, có khi sẽ tức giận thật đấy, là cái kiểu tức không nói nên lời đó.” Tiết Diệu Dẫn nghĩ, có chút tán thành, gật gật đầu. Có điều hình như cô chưa từng thấy Thẩm Đạc tức giận bao giờ? Bỗng dưng có chút mong chờ đó nha! Ý nghĩ vừa lên, làm cách nào cũng không ngăn được. Đặc biệt là khi hai người phụ nữ cũng dí sát vào nhau ríu rít, luôn phát sinh ra những chủ ý không thể tưởng tượng nỗi. Bên nhà họ Tiết và nhà họ Thẩm đều có chung ý định là sẽ không giúp đỡ Tiết Diệu Dẫn, cô chỉ có thể mượn đường Phù Đại. Bên Tưởng Sở Phong có một nhà máy, định kỳ sẽ vận chuyển dược phẩm đến vùng biên giới, Tiết Diệu Dẫn nói với người nhà là xuống nông thôn chữa bệnh từ thiện, rồi quay đầu liền chạy đến cái xe vận chuyển dược phẩm ấy, không ai kịp trở tay. Thẩm Đốc quân sau khi biết chuyện, lại không tức giận giậm chân như Tiết Chính Dương, mà chỉ vuốt cằm cười nói, “Hệt như cô vợ của lão Thẩm tôi!” Tiết Chính Dương liếc nhìn ông cha chồng không đáng tin này, vội chạy đi gọi điện thoại cho Thẩm Đạc. Vì đường bộ trên biên giới có vấn đề nên gọi mãi mới có người nhận, Tiết Chính Dương mồm miệng nhanh thoăn thoắt. “Diệu Diệu theo đoàn xe vận chuyển dược phẩm của Tưởng Cửu gia đến biên giới tìm cậu, cậu mà tóm được nó thì nhớ giữ cho kỹ, đừng để nó làm xằng làm bậy nữa!” Tiết Chính Dương nói một hơi không nghỉ, Thẩm Đạc nghe xong, một chập sau mới sắp xếp lại từ ngữ và hiểu ra những gì hắn nói, bất giác cũng hoảng lên, vội phái người lưu ý đoạn đường đi. Thế là, Tiết Diệu Dẫn chưa đến biên giới thì người của Thẩm Đạc đã siết sao giám sát cô. Lúc cách biên giới chừng ba mươi dặm, một trận mưa to xối xuống, đoàn xe bị nước mưa dội trên đường như sông ngâm hỏng, bánh xe bị sa vào vũng bùn, dày vò hơn nửa ngày mới thoát ra. Lúc đoàn xe đến biên giới, thân xe đầy bùn đủ để lột tả nên sự phong trần cả đoạn đường đi. Tiết Diệu Dẫn vận sườn xám tinh xảo, mang đôi giày cao gót bước xuống, thực sự làm vỡ tan ánh mắt mọi người. Một tên lính đang cầm súng đi tuần tra, đập đầu vào cột cờ, vội bụm mặt bò dậy chạy đi mất hút. Thẩm Đạc nghe được động tĩnh bên ngoài, dời mắt khỏi bản đồ tác chiến, đi ra ngoài cửa đã nhìn thấy bóng dáng thướt tha yểu điệu của Tiết Diệu Dẫn trong viện. Sườn xám tinh xảo không hề hợp với màu xanh quân đội lạnh lùng chung quanh chút nào, song lại khiến cho người khác không thể nào rời mắt đi được. Trong tim Thẩm Đạc có một thứ gì đấy quay cuồng, như tức giận lại như không, đứng cứng ngắc tại chỗ thật lâu, mới đi lên ôm lấy cô gái xinh đẹp ấy vào lòng. Tiết Diệu Dẫn dựa vào lồng ngực vang tiếng tim đập thình thịch của anh, nghịch ngợm chớp mắt, “Anh xem, chỉ cần là em muốn, thì sẽ luôn có cách để ở bên cạnh anh.” Thẩm Đạc xoa vòng eo duyên dáng của cô, đốt ngón tay niết lấy cằm cô, trong đôi mắt đen nhánh ấy chỉ phản chiếu mỗi bóng hình cô, ngữ điệu không nghe ra vui buồn: “Em đúng thật là không sợ chết mà.”