Tuyết Hồ
Chương 67
Edit + Beta: Hwan
**********
Thật vất vả đợi tối buổi tối, Hàn Yên thừa dịp Lưu Vân đi tắm, để lại một tờ giấy rồi cùng Nam Cung Vân lén chuồn ra phủ Vân Yên.
Ra phủ Vân Yên, Hàn Yên bọn họ mới nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng: thanh lâu là cái dạng gì?
“Bây giờ làm sao?” Nam Cung Vân hỏi.
“Hỏi người khác thử xem.” Hàn Yên nói.
Lúc này có một cô nương đi ngang qua bọn họ, vì vậy Nam Cung Vân liền ngăn cản nàng.
Cô nương nọ thấy hai thiếu niên tuấn dật ngăn cản mình lại, nghĩ tới số đào hoa của mình tới, lập tức gục đầu xuống, làm vẻ thẹn thùng.
Nam Cung Vân thập phần trực tiếp hỏi: “Xin hỏi, làm thế nào để đến được thanh lâu?”
Cô nương nọ nhất thời sửng sốt, cơ hồ hoài nghi mình nghe lầm, nàng lắp bắp hỏi: “Công tử, công tử, ngươi hỏi ta cái — cái gì?”
“Chúng ta muốn biết làm sao để đến được thanh lâu?” Nam Cung Vân thập phần có lễ phép hỏi.
Cái này, cô nương nghe rõ ràng, hoa đào hồng phấn của nàng tan như bọt biển, nàng thương tâm mà liếc nhìn hai mỹ thiếu niên khó gặp Hàn Yên cùng Nam Cung Vân một cái, che mặt chạy mất.
Hàn Yên cùng Nam Cung Vân ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không hiểu ra sao.
“Sao nàng ta lại đi rồi? Hình như là rất thương tâm?” Hàn Yên khó hiểu hỏi.
Nam Cung Vân mờ mịt mà lắc đầu.
Bởi vì phản ứng của cô nương nọ, hai người không dám hỏi người khác đến thanh lâu đi như thế nào.
Bọn họ đứng trên đường cái náo nhiệt ngốc trong chốc lát, Hàn Yên nói: “Tiêu Phàm nói thanh lâu có rất nhiều cô nương, chúng ta vừa đi vừa nhìn.”
Nam Cung Vân gật đầu.
“Thì ra buổi tối cũng náo nhiệt như thế.” Hàn Yên hết nhìn đông tới nhìn tây, cảm giác rất mới lạ.
“Ừ.” Nam Cung Vân cũng hết sức hưng phấn.
“Sớm biết rằng buổi tối cũng đông vui như thế, ta gọi tiểu long cùng ta đi ra rồi.” Hàn Yên có chút hối hận nói.
Buổi tối ánh sáng hôn ám, nhìn thấy cũng không rõ ràng, ít ánh mắt nhìn kỹ của người đi bên ngoài, Hàn Yên cảm thấy rất tự tại, tự hỏi sau này có nên quấn quýt Lưu Vân bắt hắn buổi tối dẫn ra ngoài chơi.
Đi một lúc, Nam Cung Vân nhìn thấy ở phía trước đàng xa xa có năm cô nương đang vẫy khăn tay chào người qua đường.
Trên mặt những nữ nhân ấy tô tầng phấn dày, Hàn Yên vừa nhìn thấy đã cảm thấy chán ghét, đang muốn lôi kéo Nam Cung Vân đi hướng khác.
Phượng nương của Điệp Lâu nhìn thấy bọn họ, giống như vọt thẳng đến, ngăn cản bọn họ.
Hàn Yên bọn họ lại càng hoảng sợ, Nam Cung Vân giật mình hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Phượng nương lấy tay khăn che miệng lại, cười đến cười đến run rẩy cả người, “Ôi chao, muốn làm gì, đương nhiên là mời hai vị tiểu công tử tiến vào Điệp Lâu của chúng ta ngồi a, còn có thể để làm chi?”
“Đi vào ngồi?” Hàn Yên lắc đầu, “Không cần, cám ơn, chúng ta không phiền lụy, chúng ta còn muốn đi thanh lâu nữa.”
Nghe vậy, phượng nương cười đến càng cong lưng, “Tiểu công tử thực biết nói đùa, Điệp Lâu của chúng ta không phải thanh lâu, vì sao còn đứng đây?”
“Nơi này của các ngươi là thanh lâu?” Nam Cung Vân cùng Hàn Yên không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Phượng nương nhãn châu thiểm động, đánh giá một chút Hàn Yên cùng Nam Cung Cân, biết ngay đã gặp phải cá lớn, nàng cười cười thử thăm dò hỏi: “Chúng ta nơi này đương nhiên là thanh lâu, nhưng lại chính là tốt nhất, ta xem hai vị tiểu công tử nhất định là lần đầu tiên đến thanh lâu?”
“Đúng vậy, ngươi như thế nào biết?” Nam Cung Vân ngạc nhiên hỏi.
Nghe vậy, phượng nương âm thầm vui mừng, lần này mình giàu to rồi, nàng ta che miệng cười “Ta nghĩ hai vị tiểu công tử hẳn là lần đầu tiên đi, yên tâm, ta sẽ làm, ma ma ta sẽ giúp các vị tìm hai vị cô nương ôn nhu.”
Phượng nương cũng không chờ Hàn Yên bọn họ có phản ứng gì, liền đẩy bọn họ đi vào Điệp Lâu.
Trong Điệp Lâu là một mảnh oanh ca yến ngữ, hoa nương cùng khách liếc mắt đưa tình. Vừa nhìn đến tình cảnh như vậy, trên mặt Hàn Yên cùng Nam Cung Vân không khỏi nóng lên, có loại xúc động muốn quay đầu đi, bất đắc dĩ phượng nương đứng chặn cửa, làm cho họ đi không được.
Nhìn thấy hai thiếu niên tuấn mỹ tiến vào, hoa nương cùng khách tìm hoan không khỏi giật mình, không chuyển mắt mà nhìn bọn hắn chăm chú, có ít người trong mắt lộ ra tia hèn mọn.
Bị ánh mắt như vậy nhìn, Hàn Yên cảm thấy không được tự nhiên, nó giật nhẹ tay áo Nam Cung Vân, thấp giọng nói: “Không bằng chúng ta đi thôi, hay là đừng tới thanh lâu, trở về nghĩ biện pháp khác đi.”
Nam Cung Vân cũng bị những ánh mắt đó làm cho bất an, Hàn Yên vừa nói như vậy, hắn liền gật đầu.
Phượng nương ở phía sau bọn họ nhìn ra ý đồ, lập tức lớn tiếng phân phó hoa nương lại đây bắt chuyện với Hàn Yên bọn họ.
Nhìn đám hoa nương hướng lại đây giống như lang, Hàn Yên cùng Nam Cung Vân cảm thấy da đầu tê dại, sợ đến xoay người bỏ chạy, nhưng đã trễ, những hoa nương này đã đem Hàn Yên bọn họ vây quanh, cười duyên nói: “Tiểu đệ đệ không nên sợ hãi, tỷ tỷ thương ngươi a!”
“Các ngươi không nên lại đây!” Hàn Yên cùng Nam Cung Vân kinh hãi.
Hoa nương cười đến càng thêm sáng lạn, vươn tay vuốt ve trên mặt, trên người Hàn Yên bọn họ.
Thật sự chịu không nổi loại ghê tởm này, Hàn Yên cùng Nam Cung Vân sợ đến lớn tiếng kêu, dùng sức đẩy hoa nương ra, tại trong đại sảnh trốn đông trốn tây, tránh né móng vuốt của các nàng.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong đại sảnh hỗn loạn không chịu nổi, bốn phía nổi lên tiếng chửi bậy.
Lưu Vân tắm rửa xong, phát hiện không thấy Hàn Yên đâu, cảm thấy đặc biệt buồn bực.
Hắn ngưng thần cảm giác một chút, muốn nhìn tiểu hồ ly đã chạy đi đâu.
Kỳ quái? Hàn Yên không có ở phủ Vân Yên.
Lưu Vân chau mày, đang muốn đi ra ngoài tìm xem, lơ đãng nhìn thấy tở giấy ở trên bàn, hắn cảm thấy tò mò, đi qua cầm lên nhìn:
Em cùng tiểu xà đi thanh lâu, anh nói cho lam hồ ly, bảo hắn đi tìm tiểu xà.
Thì ra là đi ra ngoài, Lưu Vân có chút an tâm, đột nhiên hắn cảm thấy không thích hợp, hắn nghiêm túc một lần nữa nhìn tờ giấy nọ.
Thanh lâu!! Tiểu hồ ly dám đi thanh lâu!
Lưu Vân giận sôi lên, cơ hồ hộc máu, hé ra khuông mặt âm u, hắn lao ra khỏi phòng, đang muốn theo khí tức của Hàn Yên tìm nó về, vừa mới đi vài bước, hắn vừa lại lộn trở lại, dùng sức đá một cước vào một gốc cây đại thụ, cả giận nói: “Tử hồ ly, tiểu xà của ngươi đi thanh lâu!”
Nói xong, Lưu Vân hóa thành một đạo kim quang bay ra ngoài.
Bùm, một lam hồ ly rơi xuống khỏi cây, chổng vó lên trời.
Đường Diệc Phong bất chấp cái mông đau đớn, lập tức hóa làm hình người, cắn răng theo phía sau Lưu Vân bay ra phủ Vân Yên.
Con rắn chết bầm này! Thật là da ngứa rồi! Xem ta bắt ngươi trở về, lột da của ngươi ra! Đáng giận!
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
31 chương
59 chương
42 chương
63 chương