Tuyết Hồ

Chương 12

Edit + Beta: Hwan ************* Dựa theo trí nhớ, tiểu hồ ly đi tới thôn trang lần trước, từng có kinh nghiệm bị người rượt đuổi, nên lần này nó đặc biệt cẩn thận, nó cẩn thận tránh con người, loanh quanh trong nhà mà tìm sữa. Đột nhiên, ánh mắt nó sáng lên, nhìn thấy tiểu hài tử đang cầm chén gì đó trắng bóng tỏa mùi thơm đang ngồi ăn ở bậc cửa. Tiểu hồ ly nghiêng đầu, xuất thần nhìn cái bát trong tay tiểu hài tử, không biết trong bát là cái gì? Không biết có phải là sữa hay không? Nhìn đứa nhỏ từng ngụm từng ngụm uống, tiểu hồ ly lại muốn: cho dù không phải là sữa, nhưng nhìn đứa nhỏ ăn ngon lành như vậy, trong bát nhất định là món ăn ngon, đem nó mang về, nói không chừng tiểu long nhất định sẽ ăn? Nghĩ đến đây, tiểu hồ ly liền muốn đoạt cái chén của đứa nhỏ, nhưng đi được vài bước, nó lại buồn bã: nó là hồ ly, làm sao đoạt được cái chén trong tay đứa nhỏ đây, cho dù nó may mắn đoạt được cái chén, thì làm sao mang về đây? Ôi, phiền hà… Tiểu hồ ly càng nghĩ càng khổ não, không nhịn được nghĩ: nếu ta là con người thì tốt rồi…. Tiểu hồ ly vừa nghĩ tới đây, đột nhiên cảm thấy thân thể có điểm quái dị, rất nóng, làm cho nó không thoải mái, có chút ngứa, làm nó muốn gãi lỗ tai, chuyện khó tin bất ngờ sảy ra, tiểu hồ ly phát hiện móng vuốt biến thành bàn tay, một bàn tay non nớt. Nó thất kinh, vội vàng cúi đầu nhìn, trời ạ, nó biến thành con người, con người rồi. Tiểu hồ ly hoàn toàn hóa thạch, ý nghĩ trong đầu không ngừng xoay quanh: nó biến thành người! A!  Nó biến thành người rồi! Lúc này, trong phòng đột nhiên truyền ra âm thanh của người phụ nữ: “Tiểu Bảo, con ăn xong cháo chưa?” “Ăn xong rồi, nhưng con muốn ăn nữa?” Đứa nhỏ ngoài cửa đáp. Tiếp theo có một phụ nhân bưng cái nồi đi ra, dùng thìa múc cho đứa nhỏ thêm cháo. Nghe thấy âm thanh, tiểu hồ ly lập tức bừng tỉnh từ trong suy nghĩ hỗn loạn, lúc này nó mới nhớ tới mục đích của mình, nó vội vàng trốn sau cửa, bởi vì còn chưa quen với thân thể này, nó không cẩn thận đụng phải cánh cửa, đau đến rớt nước mắt, nhưng nó không dám lên tiếng, lặng lẽ trốn một bên. Phụ nhân cùng đứa nhỏ không có để ý tới sau cửa có người, sau khi phụ nhân đem cháo múc vào chén, xoay người đi vào nhà. Chờ nàng vừa đi, tiểu hồ ly lập tức xông đến trước mặt đứa nhỏ. Đứa nhỏ kia đang muốn đưa chén lên ăn, đột nhiên nó cảm thấy cái gì đó chắn tầm mắt, đứa nhỏ nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn lên — Một ca ca thật xinh đẹp! Gương mặt trắng noãn, mũi thẳng, mi thanh mục tú, một đôi mắt to tròn trong suốt sáng ngời như trẻ con không nhiễm bụi trần, mang theo ánh nhu mì, làm cho người khác cảm thấy đui mù con mắt. Chưa bao giờ gặp qua người đẹp như ca ca này, đứa nhỏ cũng ngây dại. Tiểu hồ ly thấy đứa nhỏ nhìn mình đến ngây người, cảm thấy mừng rỡ, nó hướng đứa nhỏ lộ ra nụ cười hảo hữu, rồi nhanh tay đoạt đi cái bát, xoay người bỏ chạy. Bị nụ cười mê hoặc tâm thần, đứa nhỏ cũng không biết là mình bị đoạt mất cái chén, cứ lăng lăng mà nhìn tiểu hồ ly, chờ nó hồi phục lại, phát hiện chén cháo bị ca ca xinh đẹp đoạt mất, nó đầu tiên là giật mình, sau đó khóc lớn: “Nương! Ca ca đoạt cháo của con! Đoạt mất cháo của con! Ô ô…” Trong phòng phụ nhân nghe thấy tiếng khóc đi ra, tiểu hồ ly thấy không ổn, vội vàng bưng bát, mở cánh cửa ra. Phụ nhân một bên gọi, một bên đuổi theo tiểu hồ ly: “Ngươi là hài tử nhà ai? Tại sao đoạt đồ ăn của Tiểu Bảo nhà ta! Này! Ngươi nhanh đứng lại cho ta! Ngươi đứa nhỏ này…” Tiểu hồ ly mặc kệ nàng gọi cái gì, che chở chén cháo, chỉ để ý chạy trốn. Cho đến khi không thấy bóng phụ nhân, tiểu hồ ly mới dám chạy chậm lại. May là làm người tốt, lần trước là hồ ly đi trộm lụa, bị người đuổi qua chín đỉnh núi, bây giờ biến thành người, bất quá chỉ đuổi theo chín con phố, cho nên làm người rất tốt. Tiểu hồ ly một bên cảm thán, một bên cẩn thận mà bưng cháo trở về U Cốc.