Tuyệt đối thủy chung

Chương 37 : Tuyệt đối chung tâm 37

“Còn lâu!” Không sai, cậu rất tức giận, nhưng cậu mới không thèm thừa nhận. “Kì Kì, xin cậu tin tưởng tôi. Tôi thừa nhận, trước đây tôi còn chưa gặp cậu, tôi thật có thích Tần Hiên Tần, thế nhưng chuyện kia cũng không phải có tình cảm thật sự, chỉ vì quá tịch mịch. Cho nên, cậu hãy quên những chuyện kia đi.” Trình Dực Hạo nói. “Vậy tôi thì sao? Cũng vì anh tịch mịch mới thích tôi?” Nếu như là như vậy, vậy sau này chẳng phải cậu sẽ đá sao? Cậu đây không thèm như vậy! “Kì Kì, cậu thật là.... Tôi yêu cậu, thật lòng yêu cậu, là muốn cùng người mình yêu làm loại chuyện kia, cũng là muốn cả đời được ở với cậu. Bắt đầu từ bây giờ, trừ cậu ra ai tôi cũng không muốn ai cũng không thích, nói như vậy cậu có hiểu không?” Trình Dực Hạo nói. “Anh cũng từng nói với Tần Hiên Tần như vậy?” Anh Húc Kì lại hỏi. “Kì Kì, nhìn tôi. Tôi, Trình Dực Hạo, đời này chỉ thích một mình cậu, chỉ yêu một mình cậu, vì thế nên không muốn cậu lại suy nghĩ lung tung, những từ này chỉ nói với mình cậu, sau này cũng chỉ nói với một mình cậu.” Trình Dực Hạo nắm chặt hai vai của cậu, bức Anh Húc Kì nhìn thẳng hắn, từng chữ từng câu rõ rõ ràng ràng nói cho cậu nghe. Anh Húc Kì không nhịn được đỏ mặt, sao hôm nay Trình Dực Hạo so với thường ngày chói mắt thế a, còn muốn cậu động lòng thế nữa? “Tôi... Tôi cũng thích anh a...” Anh Húc Kì thẹn thùng nói. Nguyên lai, muốn nói với người mình thích cần phải có dũng khí lớn như thế, bây giờ cậu mới biết. “… Cậu vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa, Kì Kì?” Hắn hình như nghe được Anh Húc Kì nói thích hắn? Có thật không? Cuối cùng cậu cũng nói thích hắn? “Tôi... Tôi thích anh...!” Mặt Anh Húc Kì đã đỏ không thể đó hơn, nếu hắn bảo cậu nói lần nữa, có đánh chết cậu cũng tuyệt đối không nói! Cậu thật bội phục Trình Dực Hạo nói những câu này mà mặt không đỏ tim không đập. “Tuyệt quá! Kì Kì, tôi cũng thích cậu nhất, không, không, tôi yêu cậu nhất!” Trình Dực Hạo cũng không kịp nhớ bên trong xe không gian nhỏ hẹp, liều mạng ôm chặt Anh Húc Kì vào người, còn hôn hôn cậu. “Đừng nháo nữa, người đi cùng anh là ai vậy...?” Anh Húc Kì ngăn lại hắn đang dồn sức hôn tới tấp, cậu còn vài chuyện muốn hỏi hắn nha. “Cậu nói Tường Vũ? Ác, nó là em tôi.” Trình Dực Hạo trả lời. “Đó chính là em trai cùng cha khác mẹ anh từng nói qua?” Trình Dực Hạo đã từng nói với cậu vài chuyện trong nhà, nên cậu biết hắn có em trai. “Ừm... Tôi xem tính cách em anh với anh thật khác nhau...” Nhớ lại người kia, Anh Húc Kì phát cho bọn họ cái thẻ sự đối lập hoàn toàn nhau. “Cũng đúng. Nhưng lần này là nhờ có nó, chúng ta mới có thể thuận lợi rời khỏi.” “Tại sao muốn giúp chúng ta?” “Cái này hả... Tôi cũng không có biết rõ cho lắm, nó không muốn nói, có điều theo tôi suy đoán, nó hẳn đang hi vọng tôi cách xa nó một chút, không muốn tôi nguy hại đến địa vị của nó trong tổ chức?” Trình Dực Hạo nói, nhưng hắn cũng chỉ phỏng đoán, bởi vì không biết ngoại trừ thế ra thì còn có lý do nào thay thế được. “Lẽ nào anh không cảm thấy không cam lòng sao? Ít ra cũng nên tranh thủ nỗ lực chứ?” Anh Húc Kì biết Trình Dực Hạo là trẻ con già dặn, cái gì cũng làm cho em trai hắn, tốt như vậy sao? “Tôi đã từng nghĩ tới, nếu như đi tìm ba tôi, mọi chuyện có thể khác đi hay không? Nhưng giờ tôi thấy không đáng để quan tâm nữa rồi. Đối với tôi mà nói, quan trọng nhất bây giờ chính là cậu, tôi chỉ muốn ở đâu có cậu là được rồi.” Hắn vẫn muốn cùng Anh Húc Kì trải qua những tháng ngày yên bình, có lẽ, đó mới là cuộc sống thích hợp nhất với hắn. “Ừm, tôi nghĩ là, muốn đi cùng với cậu.” Chỉ cần Trình Dực Hạo đưa ra quyết định, cậu cũng không phản đối; hơn nữa, cậu cũng không muốn Trình Dực Hạo lại có dính dáng gì tới Tần Hiên Tần. Cậu chỉ hy vọng bắt đầu từ bây giờ, Trình Dực Hạo có thể giữ lời hứa của hắn, vĩnh viễn chỉ thích một mình cậu! *-*-*-*-* Nếu như nói, muốn Anh Húc Kì tự ngộ ra “Yêu” là một cửa ải đại nạn, vậy xác thực hắn đã vượt qua, nhưng mà, hắn hoàn toàn không ngờ, cửa khó hơn đang chờ hắn chính là các anh trai của Anh Húc Kì... Anh Húc Kì nói muốn dẫn hắn về nhà ra mắt các ông anh. Từ đầu, hắn còn đang suy nghĩ tại sao không gặp ba mẹ mà lại là anh? Thì cậu mới giải thích, nguyên lai gia đình của cậu được tạo thành rất đặc biệt, hơn nữa còn có hai vị phụ thân đều đang ở nước ngoài, tất cả mọi chuyện trong nhà đều do các anh làm chủ. Tách nào, làn hắn nghĩ mãi không ra, ba mẹ thế nào mới sinh ra mấy người con loại hình khác nhau như vậy? Hiện tại cũng chỉ còn đại ca của cậu chưa từng gặp mà thôi, nhưng tại sao hắn luôn cảm thấy tâm thần không yên a? Nhân vật có thể đẩy Anh bang lên hắc đạo cũng không đơn giản a? Huống hồ lại là đại ca lớn nhất... Hơn nữa không phải có câu lời huynh trưởng như cha nói sao? Vừa nghĩ thế hắn lại khẩn trương hẳn lên... “Anh rất hồi hộp sao?” Anh Húc Kì nhìn hắn ngồi bên cạnh đứng ngồi không yên uốn tới ẹo lui, sao cảm thấy hắn căng thẳng đến đòi mạng thế a? Có phản ừng này vẫn là lần đầu tiên cậu thấy, rất ngạc nhiên a. “Đương nhiên căng thẳng a... Nếu như đại ca không đáp ứng tôi cưới cậu thì sao....” Trình Dực Hạo tuy căng thẳng, vẫn còn thừa hơi đùa giỡn. “Anh... Anh ngớ ngẩn a...” Cưới cái gì a! Anh Húc Kì bị nói làm cho đỏ mặt. “Các chú có nhiệt tình quá không hả?” Đây là giọng Anh Mị Sí, lúc còn ở ngoài cửa đã nghe được câu kia của Trình Dực Hạo. Thật không ngờ hắn có thể cùng Kì Kì đi đến nước này. Lúc nghe Kì Kì nói muốn dẫn hắn trở về gặp đại ca, hắn đã thật kinh ngạc, có điều kinh ngạc nhất chỉ sợ là đại ca mặt đầy hắc tuyến, bầu không khí lúc đó có thể nói là đóng băng, cho dù đại ca không nói một tiếng, hắn cũng có thể đoán được ý nghĩ của anh. Tuy nhiên với đại ca mà nói, chuyện Lạc Ngưng vĩnh viễn là số một, nhưng không có nghĩa là hắn không quan tâm các em, đặc biệt là Kì Kì tính cách lại đơn thuần, đại ca vẫn luôn không yên lòng. “Xin chào, trên đường đi cực khổ rồi.” Anh Lạc Ngưng là đi theo phía sau Anh Mị Sí tiến vào, vẫn theo thói quen lễ phép với người ngoài.