Tuyết Đoạt Hồn

Chương 30 : Mưu sát

Chương 26: Mưu sát Đêm hôm đó tôi lại mất ngủ. Chắc tại chơi tuyết nhiều quá, mất mồ hôi, về nhà uống liền mấy cốc nước mà vẫn thấy khát. Lúc gần tối thì trời nổi gió, tuyết bỗng rơi rất mau, khắp bầu trời tuyết bay. Đêm đến, tôi lên giường, đầu nhức không sao chịu nổi, uống thuốc cũng không đỡ, đành nằm nghe ngoài kia gió rít như sói hú xen lẫn tiếng sấm vang rền thật hãi hùng. Lần đầu tiên tôi được biết khi gió lớn tuyết rơi thì cũng có thể có sấm chớp. Nằm mãi không ngủ được, tôi ngồi dậy. Tôi lại lo u hồn tố nữ ở phòng khách sẽ quấy rối giấc ngủ của Mục Hân Nghi nên rón rén bước ra khỏi phòng. Ở hành lang, chỉ có tiếng bước chân khe khẽ của tôi, tiếng gió rít ngoài kia càng cho thấy trong nhà hết sức tĩnh mịch. Chỉ có lòng tôi rối bời là trái ngược với không gian tĩnh mịch này. Người chị họ Thành Lộ thân thiết như chị em ruột bảo tôi trợ giúp kiểu “sắc dục có hạn” nhằm moi ra sự thật từ đức lang quân phụ tình; đức lang quân này có phụ tình thật không thì không ai chứng minh được. Thành Lộ có tình yêu say đắm nhưng đồng thời lại nghi ngờ tôi không thành thật. Đúng là loạn rồi! Nghĩ kỹ hơn, tôi có thể hiểu được tại sao Thành Lộ lại quá khích kỳ cục như vậy. Rơi vào tình thế cực đoan thì con người sẽ có phản ứng cực đoan, chị đang đối mặt với hôn nhân tan vỡ, đó là “thất bại” lớn nhất thậm chí duy nhất của cuộc đời chị từ bé đến giờ. Chị không dễ tha cho La Lập Phàm và càng không thể tha cho con ranh bồ nhí nào đó đã khiến chồng mình bất nghĩa. Tôi nên thế nào đây? Tôi tất nhiên không thể thi hành “mỹ nhân kế”, tôi phải khuyên chị ấy nên nhìn nhận thật rõ vấn đề, trọng tâm là bảo đảm lợi ích cho mình trong quá trình ly hôn sắp xảy ra, chứ không phải là cố giữ rịt cho đến khi chính mình rã rời kiệt sức. Tôi bắt đầu thấy hối hận vì hai hôm nay nhức đầu nên không chú ý phân tích cho chị, “sư phụ” Tâm lý học đã chểnh mảng mất rồi. Nhưng cũng may, vẫn còn ngày mai. Đúng là tôi nghĩ như vậy. Nhưng thật không ngờ ngày hôm sau tình hình lại chuyển biến quá xấu. Lúc sắp bước đến phòng khách, tôi lại nhìn thấy cái bóng đen và đôi mắt màu xanh. “Ai đấy?” Tôi khẽ hỏi. Thực ra tôi không biết đó có phải mắt người hay không. Hình như nó lơ lửng trong không khí, và loáng một cái đã biến mất. “Tôi đây mà.” Một giọng hơi khàn khàn. Tôi kinh hãi lùi lại mấy bước: lẽ nào đúng là mắt người? Người ấy là La Lập Phàm. Xem ra, mỗi lần tôi mộng du đi ra, đều gặp một ai đó. “Anh làm em sợ hết hồn! Sao tối om thế này lại ở đây?” Tôi hỏi. “Anh có nhìn thấy một bóng đen không? Em không nhìn rõ, chỉ nhận ra đôi mắt, mắt hơi xanh…” Tất cả gần như lặp lại, y hệt những câu tôi nói với Giản Tự Viễn đêm hôm kia. La Lập Phàm nói: “Cô làm tôi sợ thì có! Mắt xanh nào? Của quái vật hay của hồn ma?” La Lập Phàm bước lại gần, một mảng xanh xẫm cũng tiến lại. “Chắc cô vừa nhìn thấy cái này chứ gì? Trò chơi trên máy tính của tôi. Tôi không ngủ được, ra ngoài thì chán chết, nên tôi chơi một lúc.” Tôi nhìn kỹ, đó là game Mê Cung, trên nền màu xanh. Lẽ nào tôi đã nhìn nhầm? “Thì ra không chỉ mình em không ngủ được.” Tôi nói quấy quá, tôi hơi lúng túng vì… gặp La Lập Phàm trong bóng tối. Nếu tâm trong sáng thì còn có thể chấp nhận được, chỉ e trong ngôi nhà gỗ này quá hiếm người có tâm trong sáng. La Lập Phàm nói: “Đúng là không thể ngủ được. Tôi hỏi nhé, nếu có người đang định giết cô thì cô có ngủ được không?” Tôi kinh ngạc, giật mình lùi lại: “Đang đêm khuya, anh đừng nói đùa như thế!” “Tôi không nói đùa.” Anh thở dài. “Cô xem cái này đi!” Trong bóng tối, lờ mờ thấy anh đi đến trước đi-văng. Tôi hơi do dự, rồi dò dẫm sờ tường tìm bật công-tắc đèn, đèn sáng. La Lập Phàm mặc áo ngủ, chiếc máy tính xách tay đặt trên bàn trà, anh mở ra, nhấp mấy cái rồi nói: “Cô lại đây xem đi!” Blog của Thành Lộ. “Mấy hôm nay cô ấy vẫn viết blog, luôn cập nhật tình hình chuyến du lịch.” Anh nói. “Cô cứ xem nội dung gần nhất!” Tình thế ngày càng xấu đi, thỏa hiệp và nhân nhượng đã đến ngưỡng đỉnh điểm, tôi khóc, khóc cũng vô ích, thôi đành phải một mất một còn, miễn là kẻ mất không phải là tôi. Thời gian cập nhật là 23:28, ngày hôm đó. Mà nội dung phía trước nó: Cuộc đời có bù trừ: Tôi từ bé được thương yêu chiều chuộng, lớn lên gặp trắc trở, đó là bù trừ. Rốt cuộc tôi vẫn là một kẻ bất hạnh. Kẻ đem bất hạnh đến cho người khác, phải biến mất, biến mất trong mênh mông tuyết trắng ngoài kia. Thời gian cập nhật là 21:33, cũng hôm đó. Hai bên thái dương tôi nhức giần giật từng hồi, tôi hỏi: “Tối nay anh chị lại cãi nhau à?” “Tôi chỉ mong cãi nhau thật. Nhưng vấn đề là tối nay lại chuyển sang chiến tranh lạnh, Thành Lộ bất ngờ không nói với tôi một câu nào nữa, chỉ lên mạng suốt, cứ như hồn đã thoát xác! Cô hiểu tính khí chị cô rồi, khi cô ấy cãi cọ ầm ĩ thì không đáng ngại, tính cô ấy vẫn thế; khi cô ấy không nói một câu nào thì mới là lúc đáng sợ nhất. Cho nên tôi đánh liều ra phòng khách nằm đi-văng vậy.” Giọng anh ẩn chứa nét sợ hãi. “Nhưng đây rõ ràng là tức giận mà viết thế thôi. Anh hiểu chị ấy thì anh biết rồi, chị ấy không phải con người có ý đồ làm hại ai cả.” Tôi nói. “Có đúng thế không?” Nét châm biếm trong câu hỏi vặn lại của La Lập Phàm, dù xen lẫn tiếng gió rít ngoài kia, vẫn nghe ra. “Vậy thì việc cô ấy bí mật hẹn hò với Cốc Y Dương, nên giải thích thế nào? Không phải đã làm hại tôi và cũng làm hại cả cô hay sao?” Tôi cũng thấy nhói lòng, chua xót. “Đúng là cần phải giải thích. Nhưng em không tin chị ấy đã làm chuyện đó. Nếu chị ấy không thật bụng với anh nữa, thì sao chị ấy phải quan tâm đến hôn nhân của hai vợ chồng?” “Tôi chỉ sợ cô ấy nghi ngờ quá, cực đoan rồi nảy ra ý định trả thù, cho nên mới tìm Cốc Y Dương, ngụ ý rằng ông ăn chả thì bà ăn nem…” “Thực ra anh có đi chệch quỹ đạo không?” Tôi quên khuấy “nhiệm vụ” Thành Lộ giao cho tôi. “Tôi còn phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa? Tôi chỉ là vui đâu chầu đấy một chút, chứ không có ý thay lòng đổi dạ đi tìm tình yêu mới.” Anh nói chắc nịch. Tôi trầm ngâm một hồi, cân nhắc xem nên nói gì. Rồi tôi không úp mở gì nữa: “Chẳng phải em không tin anh… nhưng anh vẫn là người từng có “tiền sự”!” La Lập Phàm im lặng. Hồi tôi là sinh viên năm thứ hai, sau lần đầu tiên gặp anh ở nhà Thành Lộ, tôi không ngớt bị anh theo đuổi, bám riết. Khi anh và Thành Lộ tuyên bố chia tay rồi, anh liên tục đến trường tìm tôi, tặng hoa vô số lần, thư cũng viết tới tấp, không ngớt nói “anh yêu em, anh yêu em…” Hồi đó tâm trạng tôi hoàn toàn khép kín. Cha tôi mới mất (trong tâm trí tôi, ông chưa bao giờ mất), mẹ tôi mắc chứng trầm cảm nặng nề, vết thương trong lòng tôi không thể lành, con tim tôi không thể đón nhận bất cứ chàng trai nào. Huống chi Thành Lộ là chị họ của tôi, tôi đâu có thể chấp nhận con người đứng núi này trông núi nọ, bỏ rơi chị ấy? Tôi cương quyết cự tuyệt. “Những cái đó… coi là tiền án hay sao? Đó là những chuyện từ trước khi lấy nhau. Ai mà chẳng yêu đương vài ba lần?” La Lập Phàm biện bạch một cách bất lực, không có sức thuyết phục với tôi. “Em chỉ muốn khuyên anh một câu: nếu anh thật sự vẫn cần chị ấy, thì anh nên nói rõ mọi vấn đề; nếu đang có hồng nhan tri kỷ thật thì anh nên cắt đứt, nhận lỗi với vợ. Đâu phải không còn cơ hội cứu vãn?” Tôi không biết lời nói của mình có bao nhiêu sức nặng, cũng không biết tư vấn hôn nhân có tỷ lệ thành công là bao nhiêu. La Lập Phàm bỗng ngoảnh sang nhìn thẳng vào tôi, dịu dàng nói: “Anh luôn biết rằng trên đời này chỉ có một người thật sự khiến anh rung động, người đó là em.”