Tuyết Đoạt Hồn
Chương 14 : Thành Lộ ở đâu?
Chương 10: Thành Lộ ở đâu?
Tôi hiểu tính Thành Lộ, khi trời đang như thế này, chị ấy không một mình ra ngoài tìm đường xuống núi, và càng không có hứng tập luyện gì đó trên tuyết. Không thấy chị đâu nữa, thì đúng là mất tích thật.
Giống như tôi mơ thấy chị biến mất không để lại chút dấu vết.
Tôi loạng choạng bước đến phòng Thành Lộ và La Lập Phàm. Khi bước đi hơn hai chục bước, tôi dần hiểu ra mình đã ngủ mê mệt gần một ngày trời. Hình như ngôi nhà này có một sức mạnh ma quỷ gì đó đã biến đổi mọi người. Nếu tôi cứ tiếp tục nhức đầu, nếu tôi vẫn không ngừng ngủ lịm đi cùng các cơn ác mộng thì tôi sẽ hóa điên, là chuyện tất nhiên.
Biết đâu đây là khởi đầu của một thứ bệnh thần kinh?
Trong phòng của vợ chồng La Lập Phàm đang có mặt đông đủ mọi người. La Lập Phàm ngồi ở mép giường, sau một ngày tôi không thấy anh, hình như anh đã già đi hai chục tuổi, hệt như một vị trung niên. Cặp lông mày rậm đang nhíu lại, các nếp nhăn hằn sâu trên trán. Ánh mắt anh đờ đẫn lạ thường, ánh mắt ấy vốn rất sắc sảo ai cũng phải công nhận, để rồi ngày nay anh có sự nghiệp “huy hoàng” và Thành Lộ thì bất hạnh. Anh hơi cúi đầu, vẻ tự tin mọi ngày dường như đã tan biến ngoài trời tuyết kia.
Mặt anh xám như tro, chẳng khác gì đang cận kề cái chết.
Có phải tại căn nhà u ám này đang không có ánh đèn?
Tôi rất nghi ngờ, định căn vặn anh “Lẽ nào anh mặc cả áo quần đi ngủ? Sao sau một đêm anh vẫn đóng bộ như lúc ban ngày?” Tôi nhận ra đế đôi ủng của anh bị ướt, chắc chắn anh vừa ra ngoài. Cốc Y Dương ngồi bên cạnh anh cũng mặc áo khoác, đế ủng cũng ướt; tôi đoán cả hai anh đều vừa ra ngoài đi tìm Thành Lộ.
Tôi bước vào, không đợi tôi hỏi, La Lập Phàm đã chủ động nói: “Tối qua anh và Cốc Y Dương uống chút rượu, uống vào lúc bụng rỗng… thực phẩm của chúng ta còn lại không nhiều… tửu lượng của anh chỉ thường thường, rồi lại lăn ra đi-văng ngủ lịm đi… cho đến 6 giờ sáng tỉnh dậy, trở về phòng thì không thấy Thành Lộ đâu nữa.”
“Tối qua, trước khi anh đi ngủ thì chị Thành Lộ đang ở đâu?” Tôi hỏi.
“Trước khi đi ngủ anh còn nhìn thấy chị cô mở máy tính chơi game. Anh khuyên cô ấy nên tiết kiệm điện, cô ấy bảo: em không lên mạng, tiết kiệm thì có ích gì, cứ tranh thủ chơi còn hơn.” La Lập Phàm nặng nề thở dài. “Hình như đó là câu nói cuối cùng giữa vợ chồng anh.”
Câu nói cuối cùng mà vẫn đôi co với nhau.
Tôi thấy rất nghi ngờ. “Tại sao anh lại ngủ ở đi-văng? Đang bình thường cả, sao anh không về phòng mình mà ngủ?”
Lúc này mọi người đều ngẩn ra, kinh ngạc nhìn tôi.
Tôi lờ mờ cảm thấy không ổn: “Sao nào?”
La Lập Phàm lắc đầu: “Cô đang nói đùa à? Lần trước bọn anh cãi nhau, rồi anh và Thành Lộ ngủ riêng mấy đêm liền, anh toàn ngủ đi-văng phòng khách. Mọi người ở đây đều biết, cô cũng biết! Cô cũng nhìn thấy!”
“Đúng là có chuyện đó thật à?” Tôi day day thái dương, chẳng thấy động mạch đập gì cả.
Cốc Y Dương nói: “Đúng thế đấy! Tôi có thể làm chứng hai hôm nay Lập Phàm ngủ ở phòng khách.”
Tại sao tôi không biết vợ chồng La Lập Phàm “ly thân”? Trí nhớ của tôi làm sao thế này?
Tôi nhìn quanh phòng khách một lượt, nói: “Các anh chị đã tìm khắp trong ngoài rồi à?”
Cốc Y Dương nói: “Đã tìm từng phòng một. Có thể loại trừ khả năng cô ấy trốn trong ngôi nhà gỗ này…” Tôi cau mày, lắc đầu. Thành Lộ dù tính trẻ con đến mấy cũng không thể bày cái trò chơi trốn tìm vào lúc như thế này. Cốc Y Dương chỉ tay xuống sàn nhà: “Bọn anh phát hiện ra dép lê của cô ấy để ở phòng khách nhưng đôi ủng của cô ấy thì không thấy nữa.”
“Tức là chắc chắn chị ấy đã ra ngoài?” Tôi lẩm bẩm. “Hay là chị ấy đi ủng, và vẫn nấp trong nhà này?”
Cốc Y Dương gật đầu: “Bọn anh cũng đã đoán như thế, nhưng chắc là cô ấy đã ra ngoài; mọi người đã đi tìm một lượt nữa rồi. Chiều qua tuyết ngừng rơi nhưng đến tối gió và tuyết lại mạnh lên, bọn anh mở cửa sổ nhìn ra thấy tuyết trắng xóa, bằng phẳng không một dấu chân người. Tuyết lớn như thế, chỉ cần cô ấy ra ngoài sau một tiếng đồng hồ thì không còn dấu chân nào nữa.”
Nếu Thành Lộ ra ngoài, thì La Lập Phàm đang ngủ ở phòng khách có nghe thấy tiếng mở cửa đóng cửa không? Vấn đề là anh ấy ngủ say đến đâu.
Tôi nói: Xem chừng mọi người đều cho rằng chị Thành Lộ chủ ý ra ngoài?”
La Lập Phàm nói: “Đương nhiên không phải thế. Anh rất hiểu Thành Lộ…”
Thật thế không? Tôi suýt buột miệng nói câu này. Châm biếm sâu cay, tôi luôn luôn rất vụng, nhưng tôi bất ngờ mất đi người chị họ, quá lo lắng khiến tôi sắp không kiểm soát nổi bản thân. Nhưng tôi đã nén được. Tôi biết điểm mấu chốt lúc này không phải là đấu khẩu hoặc nghi ngờ suông.
La Lập Phàm tiếp tục nói: “Tối rất hiểu Thành Lộ, trong bất cứ hoàn cảnh nào, tính cách tiểu thư của cô ấy vẫn không thay đổi; thời tiết xấu như thế này lại ra khỏi căn nhà ấm áp là điều không thể xảy ra.”
Hân Nghi thận trọng hỏi: “Ý anh là… có thể là Thành Lộ bị hại?”
Cốc Y Dương xua tay: “Kết luận như thế quá sớm. Lúc nãy tôi và La Lập Phàm cầm xẻng ra thăm dò tuyết ở gần đây, không phát hiện ra thi thể nào hết.” Tôi cau mày nghĩ thầm: làm thế hiệu quả rất thấp, nhưng ít ra cũng cho thấy không có xác bị vứt ở ngoài cửa.
Nhưng lẽ nào có thể đưa ra giả thuyết kinh hãi này?
La Lập Phàm ngẩng đầu nhìn khắp lượt mọi người, sắc mặt tái xanh nhưng vẫn giữ được nét quả quyết. Anh nói: “Tôi ngủ say, không nghe thấy bất cứ tiếng động nào, kể cả tiếng kẹt cửa; cho nên nếu đêm qua các bạn nghe thấy hoặc nhìn thấy gì thì cứ nói xem?”
Tôi lập tức nhớ đến giấc mơ nhìn thấy Thành Lộ nửa đêm lững thững đi ở cửa; tôi định nói ra cái giấc mơ ngu xuẩn ấy, nhưng buổi sớm mai đã giúp tôi tỉnh táo để vẫn ngậm miệng.
Nghe La Lập Phàm nói thế, mọi người đều chầm chậm lắc đầu. Không hiểu sao, Hân Nghi và Giản Tự Viễn cứ nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt do dự như định nói gì đó.
Tại sao lại nhìn tôi?
La Lập Phàm thở dài: “Cho nên nhà tôi mất tích là chuyện quá lạ lùng. Không có lý do gì để ra ngoài, không có dấu vết giằng co quẫy đạp, mà lại biến mất!”
Hân Nghi cười nhạt: “Không có lý do gì để đi ra? Hình như giữa hai anh chị không mấy vui vẻ thì phải?” Hân Nghi hiểu tâm trạng tôi, cô ấy đã nói ra mối nghi ngờ của tôi.
“Cô nói thế là ý gì?! Nếu cô ấy tức giận rồi đi thì đã có vô số cơ hội, chứ tại sao phải đi trong đêm hôm tuyết phủ khắp núi?” La Lập Phàm cứng rắn độp lại.
Tôi nhìn anh, nói: “Vấn đề giữa hai anh chị, chúng em cũng nhận ra đôi điều nhưng còn rất nhiều điều không biết, chỉ anh chị mới biết. Những điều đó có liên quan đến việc chị ấy mất tích không?” Giọng nói lạnh như băng, hình như không phải do tôi nói nữa.
La Lập Phàm sững sờ, nhìn tôi: “Ý cô là gì?”
Tôi bình thản nói: “Em chỉ muốn tìm ra chị ấy. Em tin rằng anh hiểu em nói là ý gì.”
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
324 chương
18 chương
49 chương
106 chương
40 chương
84 chương
37 chương
26 chương