Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 417 : Thân thể bán yêu

Phương Lâm hừ lạnh một tiếng, ảo ảnh Phá Nhạc lại một lần nữa hiện lên, giống như con trâu hoang va chạm vào Cổ Hàn Sơn. Trong phút chốc, thân hình của Phương Lâm lùi về phía sau, máu tươi từ trong miệng hắn phun ra, khóe miệng của Cổ Hàn Sơn cũng có dòng máu chảy ra, nhưng hắn hoàn toàn không lui lại, dây xích máu thịt phía sau lưng hắn bay ra, không ngừng đánh vào phía trên ảo ảnh Phá Nhạc. Cho dù ảo ảnh Phá Nhạc có phòng ngự kinh người, nhưng dây xích máu thịt ở sau lưng Cổ Hàn Sơn cũng vô cùng sắc bén, dưới một trận công kích mạnh mẽ, khiến cho ảo ảnh Phá Nhạc mờ đi không ít. Phương Lâm âm thầm kinh hãi. Chỉ mới không gặp Cổ Hàn Sơn này một khoảng thời gian, không ngờ thực lực lại có thể tăng lên nhiều như vậy, mình đã là cảnh giới Địa Nguyên cửu trọng, nhưng chống lại hắn vẫn không chiếm được tiện nghi gì. Phương lâm không biết, trong lòng Cổ Hàn Sơn cũng đang thầm giật mình. Ở bên trong hang động vô tận dưới lòng đất, hắn và Phương Lâm đã giao đấu qua, lúc đó hai người có thể nói là khó phân cao thấp, cuối cùng bởi vì hang dưới lòng đất phát sinh biến cố, cho nên bọn họ mới không có khả năng thật sự phân ra thắng bại. Mà hiện tại, Cổ Hàn Sơn dung hợp cùng máu thịt của yêu thú, đồng thời ở bên trong Ẩn Sát đường khổ luyện, thực lực đã khác hẳn khi xưa, hắn tự nghĩ mình có thể đánh bại Phương Lâm, không nghĩ tới Phương Lâm tiến bước cũng hoàn toàn không nhỏ hơn so với mình. Chỉ có điều, Cổ Hàn Sơn vẫn hoàn toàn tự tin, bởi vì để giết chết Phương Lâm, hắn đã chuẩn bị rất lâu. - Cho dù ngươi là Địa Nguyên cửu trọng, hôm nay cũng khó có thể thay đổi được điều gì! Cổ Hàn Sơn giận dữ gầm thét lên, trong giây lát cánh tay trái của hắn đánh ra một quyền mang theo yêu khí tràn đầy, giống như có một con yêu thú đang gào thét. Mặt Phương Lâm không đổi sắc, gậy xương lớn đánh ra, va chạm cùng nắm đấm của Cổ Hàn Sơn. Chỉ nghe một tiếng động vang lên, Phương Lâm lại bị đẩy lui lại phía sau, Cổ Hàn Sơn lại không hề dịch chuyển, hắn lập tức đuổi theo về phía Phương Lâm. - Một quyền thật mạnh! Phương Lâm nhíu mày, hơn nửa người Cổ Hàn Sơn đều biến thành yêu thú, lúc này phát huy ra hoàn toàn là lực lượng yêu thú vượt xa võ giả. Cổ Hàn Sơn không ngừng công kích, Phương Lâm lại không ngừng lấy gậy xương lớn để ngăn cản, cho dù gậy xương lớn có cứng rắn khác thường, ở dưới công kích không ngừng như vậy, không ngờ cũng xuất hiện một vết nứt nhỏ. Nhìn thấy vết nứt nhỏ ở trên gậy xương lớn, Phương Lâm lập tức âm thầm kêu khổ, từ sau khi mình nhận được cái xương cây gậy này, sử dụng vô cùng thuận lợi, nhiều lần cùng người đối chiến cũng hoàn toàn không có tổn hại nào, nhưng hôm nay giao phong cùng Cổ Hàn Sơn, nó xuất hiện vết nứt. Mặc dù chỉ là vết rạn rất nhỏ, nhưng quả thật có xuất hiện, điều này chứng minh lực một quyền của Cổ Hàn Sơn giờ phút này có uy lực vô cùng khủng khiếp. Ngay lập tức, Phương Lâm biết nếu mình lại dùng gậy xương lớn đi ngăn cản, sợ rằng binh khí tiện tay thật vất vả mới nhận được này sẽ bị hủy mất, hắn lập tức thu nó vào trong túi. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Cổ Hàn Sơn cười lạnh đầy vẻ dữ tợn, một quyền đánh tới, lao thẳng đến mặt Phương Lâm. Hắn muốn đánh nát đầu của Phương Lâm, như vậy mới có khả năng giải được mối hận trong lòng hắn! Ánh mắt Phương Lâm chớp động, không ngờ hắn không tránh không né, cũng đánh ra một quyền, cũng có uy thế kinh người. - Đâm đầu vào chỗ chết! Cổ Hàn Sơn cười ha ha, trong phút chốc, nắm đấm của hai người giống như hai khối đá lớn, mạnh mẽ va chạm vào cùng một chỗ. Ầm!!! Một tiếng động khẽ vang lên, vẻ tươi cười trên mặt Cổ Hàn Sơn lập tức cứng đờ, ngay sau đó hắn cảm thấy một lực lớn không có cách nào tưởng tượng được từ nắm đấm của Phương Lâm truyền đến, thoáng cái đánh mình bay ra ngoài. Răng rắc! Không chỉ có như vậy, cánh tay trái của Cổ Hàn Sơn vặn vẹo quỷ dị, không ngờ đã bị trực tiếp đánh gãy. Phương Lâm duy trì ở tư thế ra quyền, khuôn mặt yên tĩnh không hề dao động, hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ. Lực thiên phú của Phá Nhạc có thể khiến một lần công kích hoàn toàn bắn ngược lại cho đối thủ, vừa rồi Phương Lâm đã thi triển ra môn thiên phú này, hoàn toàn trả lại lực lượng một quyền này của Cổ Hàn Sơn về cho Cổ Hàn Sơn. Có thể nói, Cổ Hàn Sơn là mình khiến mình bị thương tích, tuy rằng lực lượng của hắn khủng khiếp kinh người, nhưng cũng khiến cho cánh tay hắn bị gẫy. Cổ Hàn Sơn ngã trên mặt đất, trong miệng liên tục có máu tươi chảy ra, trong mắt hắn có vẻ khó tin, chỉ có điều sau đó hắn lại càng điên cuồng hơn. - Ngươi quả nhiên là đối thủ ta nhất định phải giết chết, như vậy mới không khiến cho ta thất vọng! Cổ Hàn Sơn đứng dậy, lau vết máu tươi bên miệng, sau đó cánh tay trái sẽ run rẩy, không ngờ đã khôi phục lại giống như lúc ban đầu. Phương Lâm nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đồng tử của hắn hơi co lại, đây quả thực là thể phách của yêu thú, lại có thể phục hồi lại nhanh như vậy. Tuy rằng Cổ Hàn Sơn biến thành bộ dạng người không ra người yêu không ra yêu rất buồn nôn, nhưng Phương Lâm không thừa nhận cũng không được, thân thể bán yêu này thật sự đặc biệt lợi hại, khiến cho Phương Lâm cảm thấy vô cùng vướng tay vướng chân. - Một mình ngươi không bắt được hắn, ta cũng ra tay. Lúc này, nữ tử áo xanh ở một bên đã lâu không có động tĩnh bỗng nhiên nói với Cổ Hàn Sơn. Cổ Hàn Sơn lập tức căm tức nhìn nàng: - Nếu như nàng dám ra tay, ta lại giết nàng! Sắc mặt của nữ tử áo xanh thâm trầm, có vẻ vô cùng phẫn nộ, chỉ có điều nàng hình như có chút sợ hãi Cổ Hàn Sơn, không ngờ thật sự im lặng không lên tiếng. Thấy vậy, Phương Lâm âm thầm nhíu mày, ngay cả nữ tử áo xanh này cũng e ngại Cổ Hàn Sơn như này, xem ra thực lực của Cổ Hàn Sơn sẽ không chỉ có vậy. Mà lúc này, giao đấu trên bầu trời càng kịch liệt hơn, Tô lão lấy một địch ba, cho dù có đặc biệt dũng mãnh vô địch, lúc này cũng rơi vào thế hạ phong, ba cao thủ của Ẩn Sát đường liên thủ, hoàn toàn ngăn chặn được Tô lão. Sắc mặt của Tô lão có phần nghiêm trọng, hắn biết mình không phải là đối thủ của ba cường giả Thiên Nguyên, nhưng khả năng ba người này giết chết được mình cũng không quá lớn. Ngay lập tức, Tô lão vừa đấu cùng ba người, bay về phía xa chạy trốn. Hắn cũng không phải là muốn bỏ qua Phương Lâm chạy trốn, mà cố gắng hết mức làm ra động tĩnh lớn hơn, để cho người Hắc Đỉnh thành phát giác, như vậy sẽ có viện binh đến đây. Đồng thời Tô lão cũng đã nhìn ra Phương Lâm có thực lực không tầm thường, chỉ cần không có cường giả Thiên Nguyên ra tay với hắn, cũng sẽ không chuyện gì xảy ra. Bởi vậy, Tô lão phải cố gắng hết sức ngăn chặn ba cường giả Thiên Nguyên này, khiến bọn họ không có cách nào đi đối phó với Phương Lâm. Có thể nói, Tô lão liều mạng, tranh thủ một phần cơ hội sống sót cho Phương Lâm. - Trở lại! Cổ Hàn Sơn lại một lần nữa vọt tới, dây xích máu thịt phía sau lưng hắn đồng thời bay ra, mơ hồ đan vào thành một tấm lưới dây xích lớn, phong tỏa bất kỳ phương hướng nào mà Phương Lâm có thể tránh né. Đây là đang hạn chế hành động của Phương Lâm. Dù sao Cổ Hàn Sơn và Phương Lâm đã từng giao đấu, hắn biết Phương Lâm có một môn thân pháp vô cùng lợi hại, bản thân hắn ở trên phương diện thân pháp không có bất kỳ ưu thế nào, bởi vậy hắn nhất định phải phong tỏa hành động của Phương Lâm, hạn chế Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp của Phương Lâm. Sắc mặt Phương Lâm thâm trầm, một chiêu này cũng thật sự đã dùng rất tốt. Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp tuy rằng tinh diệu, nhưng quả thật không có cách nào phát huy ra quá nhiều tác dụng ở bên trong không gian bị giới hạn như vậy. Chỉ có điều, Phương Lâm vẫn có thủ đoạn còn chưa thi triển ra. Chỉ thấy Phương Lâm vỗ một cái vào túi Cửu Cung, lấy ra trường kiếm huyết sắc. Cổ Hàn Sơn nhìn thấy thanh trường kiếm huyết sắc, sắc mặt hắn lập tức lộ vẻ hoảng hốt, trong lúc hắn ở trong nghĩa địa vạn thú đã từng nhìn thấy uy lực của thanh kiếm này. Đó chính là vật của yêu thánh, vô cùng quỷ dị khủng khiếp. Lúc này, thấy Phương Lâm lấy ra trường kiếm huyết sắc này, Cổ Hàn Sơn không tự chủ được lập tức có thêm ba phần kiêng kỵ.