Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 411 : Vào tầng thứ ba

Thật là một đoạn xương thú tốt! Lão nhân mặc áo bào màu đen tán thưởng một tiếng, chỉ có điều hắn cũng không có sơ suất, trong tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm màu đen tản ra ánh sáng u ám.  - Giết! Phương Lâm hét lớn một tiếng, toàn thân hắn lại một lần nữa vọt tới, vung mạnh gậy xương lớn đánh xuống đầu. Lão nhân mặc áo bào màu đen vung kiếm chống đỡ, nhưng vẫn bị lực đạo khủng khiếp kia của Phương Lâm làm cho chấn động tới mức lui về phía sau mấy bước, trên mặt có vài phần nghiêm trọng.  Phương Lâm thấy vậy, càng không nói đạo lý nào không tấn công, chỗ dựa lớn nhất của hắn chính là gậy xương lớn đặc biệt cứng rắn, hơn nữa có thể phát huy ra trăm phần trăm lực lượng của chính mình, võ giả bình thường căn bản không đỡ nổi một gậy của mình. Lão nhân mặc áo bào màu đen này cũng xem như lợi hại, dựa vào một thanh trường kiếm màu đen lại có thể đấu có tới có lui, hoàn toàn không bị Phương Lâm áp chế. Đương nhiên, Phương Lâm cũng không bị tổn hại.  Lão nhân mặc áo bào màu đen đánh hồi sâu, sắc mặt thâm trầm khó coi, đột nhiên trường kiếm trong tay hắn hóa thành kiếm ảnh đầy trời, lao về phía Phương Lâm. Ánh mắt Phương Lâm chợt nghiêm lại, hắn vỗ một cái túi vào Cửu Cung, lấy ra một lò luyện đan, trực tiếp trốn vào trong lò luyện đan. Keng keng keng keng!!!  Kiếm ảnh màu đen không ngừng đập vào trên lò luyện đan, liên tục phát ra âm thanh, kiếm ảnh tuy rằng sắc bén dày đặc, nhưng lò luyện đan này cũng vô cùng cứng rắn, hoàn toàn không có bị kiếm ảnh công phá. Lão nhân mặc áo bào màu đen hét lớn một tiếng, trực tiếp vọt tới, một kiếm lại chém về phía trong lò luyện đan. Nhưng lão nhân cúi đầu nhìn, lại phát hiện Phương Lâm đã không ở bên trong lò luyện đan nữa.  Sắc mặt của lão nhân nhất thời biến đổi, bỗng nhiên xoay người lại, lao tới mặt hắn lại là một cây gậy xương lớn, hoàn toàn không cho lão nhân mặc áo bào màu đen có thời gian phản ứng. Lão nhân mặc áo bào màu đen kêu to, vội vàng xoay người tránh né, nhưng vẫn chậm một điểm, bị gậy xương lớn đập mạnh ở trên cánh tay trái. Răng rắc!  Lần này, cú đập đánh đến mạnh mẽ, cánh tay trái của lão nhân áo bào đen lập tức lại gãt, yếu ớt thả xuống bên cạnh. Phương Lâm nhếch miệng cười, dưới chân hắn lại một lần nữa thi triển Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp, bóng dáng hắn không ngừng chớp hiện, lập tức kéo dài khoảng cách cùng lão nhân mặc áo bào màu đen. Lão nhân mặc áo bào màu đen bị thương, trên mặt mặc dù không có nửa phần thống khổ, nhưng lại có vẻ tương đối tức giận, hiển nhiên hắn không nghĩ tới mình lại bị Phương Lâm gây thương tích.  Trong phút chốc, tốc độ của lão nhân mặc áo bào màu đen đột nhiên nhanh hơn, toàn thân giống như một bóng đen trực tiếp đuổi theo Phương Lâm. - Thật nhanh! Phương Lâm vô cùng kinh ngạc, giờ phút này tốc độ của lão nhân mặc áo bào màu đen hoàn toàn không kém gì mình khi thi triển Cửu Trọng Thiên Bộ Pháp.  Lão nhân mặc áo bào màu đen xem như đã bị Phương Lâm chọc giận, ý chí của Đan Cực tháp đáng sợ, làm sao có thể bại bởi một thiếu niên mười mấy tuổi? Ầm!!! Lão nhân mặc áo bào màu đen chém ra một kiếm, trong nháy mắt chỉ thấy một đạo kiếm khí cực lớn vù vù lao ra, mang theo khí thế từ lúc khai thiên lập địa, lướt qua bên cạnh Phương Lâm.  Lần này, Phương Lâm đổ mồ hôi trán, may là mình đã đoán trước, tránh né một chút, nếu như bị kiếm khí kia lướt đến, chắc hẳn sẽ nguy hiểm. - Tiểu bối, đỡ thêm một kiếm của lão phu! Lúc này, đạo kiếm khí thứ hai kéo tới, vẫn sắc bén vô cùng, kèm theo khí tức hủy diệt tất cả.  Phương Lâm cắn răng, nội kình mãnh liệt lao ra, cũng hung hãn đập xuống một gậy. Ầm ầm!!! Gậy xương lớn cùng kiếm ảnh màu đen kia ầm ầm va chạm vào nhau, Phương Lâm lập tức phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bay ra ngoài.  Tuy rằng kiếm ảnh màu đen ảm đạm xuống, nhưng vẫn không biến mất, tiếp tục đánh về phía Phương Lâm. - Đáng chết! Phương Lâm thầm mắng một tiếng, dưới chân hắn đạp một cái, thân hình lập tức thay đổi phương hướng, tránh ra thế tấn công cuối cùng của kiếm ảnh màu đen kia.  Nhưng tiếp theo, Phương Lâm lại há hốc mồm. Liên tiếp ba đạo kiếm ảnh màu đen kéo tới, hoàn toàn phong tỏa bất kỳ phương hướng nào Phương Lâm có thể tránh né, quả thực chính là dồn Phương Lâm đến tuyệt lộ. Phương Lâm thiếu chút nữa chửi ầm lên, đây là thực lực Địa Nguyên cửu trọng sao? Rõ ràng là uy lực của võ giả cảnh giới Thiên Nguyên ra tay mà.  Nhưng lúc này cũng không có thời gian để tính toán, ba đạo kiếm ảnh sắc bén kéo tới, Phương Lâm tránh cũng không thể tránh được, chỉ có thể đi đối mặt. Ngay lập tức, Phương Lâm vỗ một cái túi Cửu Cung, móc ra Vô Giới thạch và trường kiếm huyết sắc. - Mở cho ta!  Phương Lâm giận dữ gầm thét lên, rót tất cả nội kình vào đến trong trường kiếm huyết sắc, đồng thời chủ động bỏ ra một phần máu tươi vào bên trong trường kiếm. Trong nháy mắt, trường kiếm huyết sắc lại giống như thức tỉnh vậy, tản ra dao động cực kỳ đáng sợ. Phương Lâm vung trường kiếm huyết sắc lên, lập tức một đạo huyết quang kinh thiên xuất hiện, dễ dàng như trở bàn tay đánh tan ba đạo kiếm ảnh màu đen kéo tới.  Cùng lúc đó, Vô Giới thạch trong tay Phương Lâm lặng lẽ ném ra, trực tiếp đánh vào trên người lão nhân mặc áo bào màu đen này. - A! Lão nhân mặc áo bào màu đen kêu to, không ngờ không có đề phòng đến chiêu thức này của Phương Lâm, thân thể bỗng nhiên chia năm xẻ bảy.  Phương Lâm cũng không có dễ chịu, ba đạo kiếm ảnh màu đen này tuy rằng bị trường kiếm huyết sắc đánh tan, nhưng kiếm khí còn sót lại vẫn mạnh mẽ công kích ở trên người Phương Lâm, trong nháy mắt lại khiến cho Phương Lâm đầy thương tích, khí tức mệt mỏi tới cực điểm. Chỉ có điều Phương Lâm cuối cùng vẫn thắng, dựa vào Vô Giới thạch, thoáng cái hắn đã đánh bại lão nhân mặc áo bào màu đen này. Trong nháy mắt, lão nhân mặc áo bào màu đen này vốn chia năm xẻ bảy lại xuất hiện lại một lần nữa, thương thế trên người Phương Lâm cũng hoàn toàn biến mất, dường như một hồi giao đấu vô cùng kịch liệt vừa nãy căn bản chưa từng phát sinh qua vậy.  Thần sắc của lão nhân áo bào đen thật sự không dễ nhìn, hung hăng trừng mắt với Phương Lâm. Phương Lâm lại cười hì hì, mở miệng nói: - Tiền bối, ta thắng rồi.  Lão nhân mặc áo bào màu đen thực sự hận không thể một cái tát đánh cho Phương Lâm bay ra ngoài Đan Cực tháp, chỉ có điều quy định chính là quy định, thân là ý chí của Đan Cực tháp sinh ra, lão nhân mặc áo bào màu đen nhất định phải tuân thủ tất cả mọi quy tắc ở đây. - Ngươi thắng, có thể tiến vào tầng thứ ba. Lão nhân mặc áo bào màu đen gần như nghiến răng nói.  Phương Lâm thả lỏng, hắn vẫn lo lắng lão nhân này nói một đằng làm một nẻo, lại muốn nghĩ ra cách gì tới ngăn cản mình. - Tiểu tử, ngươi vừa sử dụng cái gì đánh bại ta? Lão nhân mặc áo bào màu đen hình như còn chưa có tiêu tan, không nhịn được hỏi.  Phương Lâm nắm Vô Giới thạch ở trong tay, nói: - Đây là Vô Giới thạch, tiền bối nghe nói qua chưa? Trên mặt lão nhân áo bào đen lộ ra nghi ngờ, lắc đầu, hiển nhiên cũng không biết Vô Giới thạch là gì.  Cũng khó trách, Vô Giới thạch chính là một phần của Vô Giới Sơn, cho dù là ở kiếp trước Phương Lâm, Vô Giới Sơn cũng chỉ tồn tại ở trong lời đồn đại và thần thoại. - Tiểu tử, ngươi có thể tiến vào tầng thứ ba đã là cực hạn, tầng thứ tư, ngươi lại không có cách nào tiến vào nữa. Lão nhân mặc áo bào màu đen nói.  Phương Lâm nhíu mày: - Vì sao? Lão nhân mặc áo bào màu đen không vui nói:  - Bắt đầu từ tầng thứ tư, thấp nhất cũng phải có cảnh giới Thiên Nguyên, bằng không sẽ không có tư cách tiến vào trong đó. Phương Lâm nghe vậy, cảm thấy có phần bất đắc dĩ, xem ra chính mình cũng chỉ có thể đến tầng thứ ba, chỉ có điều Phương Lâm cũng biết đủ, chí ít lần này xem như có thu hoạch cực lớn, không có uổng phí. Ngay lập tức, lão nhân mặc áo bào màu đen vung tay lên, cảnh tượng xung quanh biến mất, Phương Lâm xuất hiện ở trong một bãi đầy hoa và cỏ.  Phương Lâm sửng sốt, dù thế nào cũng không giống với trong sự tưởng tượng. - Tiểu tử, hoa cỏ nơi đây đều là vật tầm thường, ngươi không nên đánh chủ ý với nó làm gì. Sâu bên trong có một chỗ Bách Hoa Tuyền, nước suối trong đó chính là thánh vật. Lão nhân mặc áo bào màu đen không tình nguyện nói với Phương Lâm.