Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 390 : Biểu hiện giống như yêu nghiệt

Phương Lâm đi tới chỗ hành lang này, đập vào mắt hắn chính là mấy bức tranh vẽ trên tường ở hai bên hành lang, nội dung của những bức tranh vẽ trên tường này đều là cảnh tượng luyện đan sư thượng cổ đang luyện đan. - Ừ?  Phương Lâm nhìn về phía trước, chỉ thấy phía trước cách đó không xa có một bóng người đang đứng sững sờ ở nơi đó nhìn bức tranh vẽ trên tường, đó không phải là ai khác, chính là Tô Tiểu Đồng. Phương Lâm thấy nàng ở chỗ này, vội vàng bước nhanh tới, trong miệng hô: - Tô cô nương.  Tô Tiểu Đồng nghe được tiếng nói, nhìn lại, trên mặt nàng đầy vẻ nghi ngờ: - Ta hình như đã gặp ngươi, chỉ có điều không nghĩ ra. Vẻ tươi cười trên mặt Phương Lâm lập tức cứng đờ, gặp phải loại người trí nhớ kém như Tô Tiểu Đồng, Phương Lâm thật đúng là không nổi giận nổi.  - Ta là Phương Lâm. Vẻ mặt Phương Lâm bất đắc dĩ nói. Tô Tiểu Đồng nghe vậy, lập tức cầm lấy sách nhỏ của nàng lật, lật xem một hồi, cuối cùng tìm được trang của Phương Lâm.  - Thật ngại quá, ta lại quên mất ngươi. Tô Tiểu Đồng có chút lúng túng nói. Phương Lâm khoát tay, hắn cũng đã quen.  - Tô cô nương đang tìm hiểu những bức tranh vẽ trên tường sao? Phương Lâm nhìn bức tranh vẽ trên bức tường hai bên, mở miệng hỏi. Tô Tiểu Đồng gật đầu:  - Ta đã tìm hiểu mấy bức, nhận được không ít cảm ngộ của luyện đan sư thượng cổ, mặc dù không có được thuật luyện đan gì, nhưng cũng cho ta ích lợi không nhỏ. Phương Lâm cười nói: - Xem ra Tô cô nương có cơ duyên lớn.  Tô Tiểu Đồng tò mò nhìn Phương Lâm: - Ngươi thì sao? Sẽ không giống như ta lựa chọn cuốn sách chứ? Phương Lâm nghe vậy, xoa xoa mũi:  - Trên thực tế ta chọn cả ba món. Tô Tiểu Đồng lập tức khiếp sợ tới mức ngây người, hoàn toàn không nghĩ tới Phương Lâm sẽ kỳ lạ như vậy, tự nhiên chọn cả lò luyện đan, cuốn sách cùng với đan dược? Còn có thể làm như vậy sao? Tô Tiểu Đồng lập tức nhìn về phía lão nhân mặc trang phục màu trắng cách đó không xa, hỏi:  - Có thể chọn cả ba loại sao? Lão nhân mặc trang phục màu trắng cũng có chút xấu hổ, trừng mắt với Phương Lâm, không vui nói: - Cũng chỉ có kẻ kỳ lạ như hắn mới có thể chọn cả ba loại, đợi lát nữa hắn lại có trái cây ngon để ăn.  Phương Lâm vội ho một tiếng, nói sang chuyện khác: - Tô cô nương không có nhìn thấy Triệu Thần Không sao? Tô Tiểu Đồng thoáng ngẩn người ra, Phương Lâm vừa nhìn vẻ mặt của nàng lại biết được, nha đầu kia chắc hẳn đã quên Triệu Thần Không là ai.  Ngay lập tức, Phương Lâm cầm quyển sách nhỏ của nàng qua, nhanh chóng lật, tìm đến tờ của Triệu Thần Không. Tô Tiểu Đồng liếc mắt nhìn qua, ngẫm nghĩ, lắc đầu nói: - Sau khi ta tiến vào Đan Cực tháp này, lại không có nhìn thấy hắn.  Nghe vậy, Phương Lâm suy tư một chút, như vậy tính ra, Triệu Thần Không này chắc là một mình lựa chọn lò luyện đan, đi một chỗ khác thu hoạch cơ duyên. Phương Lâm chọn ba loại, bởi vậy hắn có thể đi tới ba địa phương khác nhau thu hoạch cơ duyên, cũng không biết gian phòng toàn tượng đá phía trước kia có tính là một phần trong đó hay không. Nghĩ tới đây, Phương Lâm nhìn về phía lão nhân mặc trang phục màu trắng, hỏi:  - Nếu như chọn đan dược, có phải sẽ đi ngay tới gian phòng đá vừa rồi hay không? Lão nhân mặc trang phục màu trắng hừ một tiếng: - Không phải.  Phương Lâm có chút bất ngờ, hỏi: - Không phải? Vậy bởi vì chọn lò luyện đan mới có thể đi gian phòng đá sao? Lão nhân mặc trang phục màu trắng nhìn sang một bên:  - Cũng không phải. Phương Lâm có chút nghi ngờ, chọn lò luyện đan và đan dược, cũng không sẽ tiến vào trong gian phòng đá này, Tô Tiểu Đồng lựa chọn cuốn sách lại tới chỗ hành lang này, vậy mình bởi vì cái gì lại tiến vào gian phòng đá vừa rồi? Phương Lâm không nghĩ ra, lẽ nào chỉ có chọn cả ba, mới có thể tiến vào gian phòng đá vừa rồi sao?  - Lão gia tử, Tô cô nương có thể tiến vào gian phòng đá vừa rồi sao? Phương Lâm hỏi. Tô Tiểu Đồng đứng ở bên cạnh không hiểu nguyên nhân, không rõ phòng đá Phương Lâm nói tới là nơi nào?  Lão nhân mặc trang phục màu trắng nói: - Tiến vào nơi đó chỉ có một điều kiện, thiên phú đủ là có thể tiến vào, thiên phú chưa đủ, lựa chọn bất kỳ vật gì cũng không tiến vào gian phòng đá kia. Nghe vậy, Phương Lâm có phần bất đắc dĩ, làm nửa ngày hóa ra là như vậy.  Chỉ có điều Phương Lâm lại tò mò hỏi: - Vậy lựa chọn lò luyện đan và đan dược, sẽ lần lượt đi chỗ nào? Lão nhân mặc trang phục màu trắng rất không tình nguyện giải thích:  - Chọn lò luyện đan sẽ đi điện cổ tấm bia đá, chọn đan dược sẽ đi Bất Hủ Dược các. Ra là như vậy! Phương Lâm gật đầu, lại nói như vậy mới tính hợp lý, như vậy tiếp theo mình cũng có thể sẽ đi tới hai địa phương này đi một vòng, cũng không biết Triệu Thần Không sẽ đi tới điện cổ bia đá, hay là đi Bất Hủ Dược các.  - Ngươi tốt nhất nên nắm lấy cơ duyên trước mắt, đừng suy nghĩ tới những chuyện khác nữa. Lão nhân mặc trang phục màu trắng giống như nhìn ra Phương Lâm đang suy nghĩ gì, không vui nói. Phương Lâm mỉm cười, lập tức nhìn Tô Tiểu Đồng:  - Tô cô nương, tại hạ đi trước một bước. Nói xong, chính là ở dưới ánh mắt kinh ngạc của lão nhân mặc trang phục màu trắng và Tô Tiểu Đồng, hắn lao thẳng đến cuối hành lang. Theo hắn một đường đi qua, bức tranh vẽ trên hai bên tường dường như có linh tính vậy, đều phóng ra ánh sáng màu vàng, hóa thành từng đường màu vàng kim nho nhỏ, dung nhập vào trong cơ thể Phương Lâm.  - Cái gì? Lão nhân mặc trang phục màu trắng hoảng hốt, toàn thân thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Tô Tiểu Đồng cũng lộ ra vẻ mặt khó có thể tin nổi, nàng tiến vào hành lang đã một thời gian, nhưng cũng chỉ tìm hiểu được hai ba bức bức tranh vẽ trên tường mà thôi.  Nhưng Phương Lâm này không ngờ trực tiếp đi tới, bức tranh vẽ trên hai bên tường lại giống như phát điên rồi, đều đưa cảm ngộ ẩn chứa bên trong tới trong cơ thể Phương Lâm. Đây tính là có chuyện gì xảy ra? Tô Tiểu Đồng không nghĩ ra, trong lòng lão nhân mặc trang phục màu trắng lại chấn động vô cùng, trong lúc mơ hồ hắn đoán được, Phương Lâm sợ rằng có lai lịch lớn.  Phương Lâm không có dừng lại ở trước bất kỳ một bức tranh vẽ trên tường nào, nhưng khi hắn đi qua mỗi một bức tranh vẽ, tất cả lại đều phóng ra ánh sáng. Lại như vậy, ở dưới ánh mắt vô cùng kinh hãi của Tô Tiểu Đồng và lão nhân mặc trang phục màu trắng, bóng người Phương Lâm kèm theo ánh sáng màu vàng chậm rãi biến mất ở bên trong hành lang. - Lão gia gia, Phương Lâm hắn làm sao vậy?  Tô Tiểu Đồng có chút sững sờ hỏi. Lão nhân mặc trang phục màu trắng nhe răng trợn mắt, nhưng hắn cũng nói không ra nguyên nhân, biểu hiện của Phương Lâm này thật sự ngoài dự đoán của mọi người. Nói chính xác là quá dọa người.  Lão nhân mặc trang phục màu trắng đã từng gặp qua rất nhiều thiên tài, cũng đã gặp một số người đi ngang qua này hành lang, có thể nhanh chóng tìm hiểu được bức tranh vẽ trên tường. Nhưng từ trước đến nay không có ai giống như Phương Lâm này vậy, hắn cũng không nhìn bức tranh vẽ trên tường, chỉ đi qua bình thường lại tìm hiểu được bức tranh vẽ trên tường. Đây quả thực không phải là người nữa!  Lão nhân mặc trang phục màu trắng nhìn Tô Tiểu Đồng, nha đầu kia sẽ không bị biểu hiện giống như yêu nghiệt của Phương Lâm này đả kích chứ? Nhìn bộ dạng ngây người của Tô Tiểu Đồng lúc này, hình như thật sự bị đả kích rồi. Lão nhân mặc trang phục màu trắng mở miệng khuyên giải nói:  - Thiên phú của mỗi người đều không giống nhau, Phương Lâm này chỉ là tương đối đặc biệt mà thôi, ngươi không cần xem nhẹ chính mình. Tô Tiểu Đồng xoay đầu lại, vẻ mặt nghi ngờ: - Vừa rồi hình như có người nào đó từng tới đây, ta lại quên mất.  Lão nhân mặc trang phục màu trắng: -... Lại nói tới Phương Lâm, hắn đi ra khỏi hành lang, toàn thân hắn có ánh sáng màu vàng quấn, đi tới trước một tòa lầu các.