Tuyệt Đỉnh Đan Tôn
Chương 382 : Thế giới trong đỉnh
Tế đàn có bốn cạnh vuông vắn, ở trên bốn góc đều có đặt một ngọn đèn cổ, chỉ có điều nó đã sứt mẻ, hình như đập một cái cũng sẽ lập tức tan vỡ.
Người ở lâu tại Hắc Đỉnh thành đều biết, chỗ tế đàn này có thể nói là có lai lịch lớn, thậm chí còn có năm tháng lâu hơn so với Hắc Đỉnh thành được thành lập ra.
Thậm chí có thể nói, cũng bởi vì có chỗ tế đàn này tồn tại, tất cả Hắc Đỉnh thành mới được lựa chọn thành lập ở đây.
- Tế đàn này chính là vật được lưu truyền từ xưa tới nay, ẩn chứa một tia ý niệm của đại năng đan đạo thượng cổ, ba người các ngươi ngồi xếp bằng ở trên tế đàn, lại có thể tiến vào một chỗ bí cảnh, ở nơi đó tiếp nhận thử thách, người đầu tiên qua cửa ải lại là người mạnh nhất.
Chư Cát Thương chỉ vào tế đàn, nói với ba người Phương Lâm.
Nghe vậy, sắc mặt Tô Tiểu Đồng và Triệu Thần Không đều thoáng đổi, có vẻ hơi nghiêm trọng.
Mà Phương Lâm vẫn đặc biệt bình tĩnh, hoàn toàn không vẻ kinh ngạc.
Ngay lập tức, ba người dựa theo Chư Cát Thương phân phó, cùng nhau bước lên tế đàn.
Vừa bước lên tế đàn, ngọn đèn sứt mẻ đứng sừng sững ở bốn phía của tế đàn lập tức lại chớp hiện lên ánh sáng vô cùng ảm đạm.
Phương Lâm nhìn bốn ngọn đèn cổ này, trong mắt có vài phần tham lam.
Người khác không nhìn ra, chỉ có điều Phương Lâm lại có thể thấy được, tuy rằng bốn ngọn đèn cổ này bị sứt mẻ, nhưng lại là bảo vật thật sự, có thể tạo thành một bộ pháp trận với uy lực vô cùng.
Nếu như không phải n ở đây có quá nhiềugười, Phương Lâm thật muốn lấy đi bốn ngọn đèn cổ này.
Triệu Thần Không và Tô Tiểu Đồng đã khoanh chân ngồi xuống ở trên góc tế đàn, Phương Lâm nhìn bốn ngọn đèn cổ này một lát, sau đó hắn cũng đi tới một góc, ngồi xuống.
Khi ba người đều nhắm mắt lại, ánh sáng trên bốn ngọn đèn cổ này đột nhiên sáng lên, đồng thời lúc ẩn lúc hiện nối liền với nhau.
Oong!
Sau một khắc, toàn bộ tế đàn đều sáng lên ánh sáng màu xanh, bao phủ toàn thân ba người Phương Lâm ở trong tế đàn vào bên trong ánh sáng màu xanh này.
Bên ngoài tế đàn, đám người Chư Cát Thương đều lộ ra thần sắc nghiêm nghị, tế đàn này là vật cổ xưa chân chính, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, mỗi lần mở ra đều sẽ làm bốn ngọn đèn cổ này càng trở nên cũ nát hơn.
Có lẽ có một ngày, bốn ngọn đèn cổ này sẽ hoàn toàn hỏng nát, đến lúc đó tế đàn này chắc hẳn cũng lại bị hỏng.
- Chúng ta cứ lẳng lặng chờ đợi, có thể ba hai ngày, có thể ba tới năm canh giờ, bí mật của tế đàn này, ai cũng không có cách nào dự đoán được.
Chư Cát Thương nói.
Cùng lúc đó, Phương Lâm xuất hiện ở trong một mảnh không gian cực nóng, đập vào mắt đều là từng ngọn lửa từ bốn phương tám hướng cuốn về phía mình.
Ầm ầm ầm!!!
Ngọn lửa lượn lờ bay lên, dường như muốn cắn nuốt Phương Lâm, sóng khí cực nóng kéo tới từng đợt, gần như muốn nướng Phương Lâm thành thi thể khô quắt.
- Đây là nơi quỷ quái gì vậy?
Phương Lâm giận dữ gầm thét lên, thân thể nhảy lên một cái, tránh né một ngọn lửa kéo tới.
Sau một khắc Phương Lâm lại phát hiện, ở đây mình tự nhiên nắm giữ năng lực bay.
Chỉ có điều lúc này hắn cũng không có thời gian đi cảm nhận, ngọn lửa từ bốn phương tám hướng đến, gần như khiến cho Phương Lâm hết chỗ né tránh.
- Đáng chết!
Phương Lâm tức giận mắng một tiếng, hắn bay thẳng đến phía trên, cố gắng chạy ra khỏi biển lửa quỷ dị này.
Nhưng còn chưa có bay được bao cao, lại thấy có một đường ánh sáng lao xuống, lại trực tiếp đánh cho Phương Lâm rơi xuống.
Phương Lâm kêu to, mắt thấy lại muốn rơi xuống biển lửa vô tận phía dưới này, trong lúc sống chết, hắn cũng trở nên ngoan độc, nhìn thấy được cách đó không xa có một thứ đen xì, hắn trực tiếp giơ một tay ra nắm lấy nó.
Xuy!!!
Vừa chạm tay vào chính là cảm giác bỏng rát, hai tay của Phương Lâm lập tức bốc lên khói trắng, chỗ bàn tay hắn đã bị cháy đen một mảnh, máu thịt đều bị cháy khát.
Phương Lâm cắn chặt răng, dù hai tay đau đớn mãnh liệt vô cùng, hắn cũng không có buông tay.
Nếu như buông tay, rơi xuống chính là hài cốt không còn.
- Đây là thứ quái quỷ gì vậy?
Phương Lâm cảm thấy tay của mình cũng sắp mất cảm giác, hắn cúi đầu nhìn, không ngờ chỉ thấy da thịt hai tay đã cháy sạch, lộ ra xương trắng dày đặc.
Cùng lúc đó, phía trên lại không ngừng có từng đường ánh sáng lao xuống, cũng không phải là đang nhằm vào Phương Lâm, nhưng là khiến cho Phương Lâm khổ không thể nói hết.
- Ta rõ ràng đang ở trên tế đàn, tại sao lại xuất hiện ở nơi này, nhất định có quỷ!
Phương Lâm rất nhanh đã bình tĩnh lại, đôi mắt hắn quan sát xung quanh, hình như tạm thời quên đi đau đớn trên tay.
Cùng thời điểm đó, bản thân Tô Tiểu Đồng và Triệu Thần Không cũng gặp cảnh tương tự, bị biển lửa khắp bầu trời hành hạ.
Bất luận là Tô Tiểu Đồng hay Triệu Thần Không đều đã mấy lần rơi xuống biển lửa, cháy sạch tới hài cốt không còn, nhưng sau một khắc bọn họ lại khôi phục giống như lúc ban đầu, tiếp tục trải qua sự hành hạ.
Chỉ có Phương Lâm, hai cánh tay hắn bị đốt thành xương trắng, còn đang nắm chặt lấy thứ màu đen kia, để mình không có rơi xuống.
- Nơi đây có thể là huyễn cảnh, ai có thể từ trong huyễn cảnh này đi ra trước, xem như là chiến thắng.
Trong lòng Phương Lâm âm thầm suy đoán.
Ầm!!!
Đúng lúc này, trong biển lửa cuồn cuộn phía dưới này, đột nhiên có một con rồng lửa gào thét ra, mở cái miệng lớn khủng khiếp kia, lao thẳng đến Phương Lâm rít gào.
Ánh mắt Phương Lâm chợt nghiêm lại, vội vàng thân hình nhảy lên một cái, bay về phía trên.
Con rồng lớn không ngừng theo sát, Phương Lâm quay đầu liếc mắt nhìn qua, thần sắc lãnh đạm, hoàn toàn không sợ hãi.
- Diệt!
Từ trong miệng Phương Lâm khẽ thốt ra một chữ, con rồng lửa kia lập tức giống như gặp phải một lực lượng vô cùng, trong nháy mắt tiêu tan.
Phương Lâm đứng ở trên hư không, mặc dù xung quanh vẫn là ngọn lửa ngập trời, nhưng hắn đã nhìn thấu bản chất của nơi đây.
Nơi đây chính là bên trong lò luyện đan.
Mà lúc này Phương Lâm bị coi là đan dược tới chế luyện.
Phương Lâm cười lạnh, bản thân là Đan Tôn, loại chuyện này ở trong mắt hắn thật sự buồn cười.
- Đều là ta!
Phương Lâm rống to một tiếng, lập tức ngọn lửa đầy trời không ngờ mạnh mẽ lao về phía hắn, nhưng vẫn không tổn thương được Phương Lâm, trái lại dung nhập vào trong cơ thể Phương Lâm.
Cùng lúc đó, trên tế đàn bên ngoài, bốn ngọn đèn cổ đột nhiên lóe lên ánh sáng.
- Có người lĩnh ngộ!
Mọi người bên ngoài kêu lên kinh ngạc một hồi, từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào ba người bên trong tế đàn.
- Là ai? Cuối cùng là ai lại lĩnh ngộ nhanh như vậy?
- Chẳng lẽ là Triệu Thần Không?
- Hiện tại còn chưa thể nói được!
...
Mấy người Chư Cát Thương lại nhìn ra được manh mối, sắc mặt Triệu Thần Không và Tô Tiểu Đồng đều tái nhợt, hiển nhiên còn đang giãy dụa ở bên trong bí cảnh.
Mà khí tức của Phương Lâm lại kéo dài, trên người mơ hồ có một dao động vô cùng khủng khiếp tràn ngập ra.
Tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn thể hiện ra, nhưng trong lòng đám người Chư Cát Thương đều vô cùng chấn động.
Lúc này mới bắt đầu bao lâu? Phương Lâm đã sắp lĩnh ngộ ra? Có cần biến thái như vậy hay không?
Trong biển lửa, Phương Lâm thả lỏng tâm thần, tùy ý hấp thu ngọn lửa đầy trời.
Đúng lúc này, từ trong ngọn lửa vô tận phía dưới này nổi lên một bóng người, đôi mắt hắn có phần kinh ngạc nhìn Phương Lâm.
Phương Lâm cũng nhìn thấy được bóng dáng kia, hắn lại hoàn toàn không kinh ngạc, trái lại nhếch miệng cười:
- Chính là một thế giới bên trong đỉnh, thực sự khiến bản tôn thất vọng.
Nghe được hai chữ bản tôn, bóng người phía dưới này đột nhiên chấn động, lộ ra vẻ hoảng sợ.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
35 chương
60 chương
130 chương
79 chương
10 chương
100 chương
346 chương
194 chương