Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 341 : Tô tiểu đồng

Bên trong đại sảnh của Đan Minh, Phương Lâm và mọi người sắp phải tham gia đại hội luyện đan sư đều tập trung ở đây. Trong tất cả mười người, người khiến cho Phương Lâm để ý không phải là Lý Kiến Long, càng không phải là Lý Phong. Mà là một nữ tử. Nữ tử này bộ dạng ngược lại không tệ, nhưng không tính là tuyệt sắc, chỉ có thể nói nàng có gương mặt thanh tú, mang theo vài phần thuần khiết, tuổi tác ngược lại cũng không lớn, thoạt nhìn chỉ khoảng hai mươi mốt hai mươi hai tuổi. Chỉ có điều nữ tử này lại có vẻ mặt ngây thơ đứng ở giữa mọi người, hết nhìn trái lại tới nhìn phải, hình như ai cũng không biết. Nhưng chính là một nữ tử thoạt nhìn mang theo vài phần ngu ngốc như vậy, lại được Tô lão báo cho biết, là người có thực lực mạnh nhất trong những người được lựa chọn tham gia đại hội luyện đan sư của Đan Minh Càn quốc lần này. Ngoại trừ Phương Lâm và hai người khác ra, những luyện đan sư khác đều không lộ ra vẻ kinh ngạc gì. Cho dù là hai người Lý Kiến Long và Lý Phong này cũng là thần sắc thản nhiên, hình như đã sớm biết thân phận lai lịch của nữ tử này. Phương Lâm tiến đến gần, bộ dạng giả vờ rất thân quen, nhìn Lý Kiến Long hỏi: - Nữ tử này là ai vậy? Bộ dạng hình như rất lợi hại. Lý Kiến Long liếc mắt nhìn Phương Lâm, trên mặt trước sau như một vẫn duy trì vẻ tươi cười, hoàn toàn không giảm bớt: - Ngay cả Tô Tiểu Đồng ngươi cũng không biết sao? Phương Lâm thoáng ngẩn người ra, lập tức há to miệng, lộ ra vẻ khiếp sợ. Ngươi nói sớm là Tô Tiểu Đồng không được sao? Phương Lâm tất nhiên biết về cái tên Tô Tiểu Đồng này. Đó là nữ luyện đan sư xếp hạng thứ năm trên bảng xếp hạng luyện đan sư tam đỉnh của Càn quốc, thứ tự còn muốn cao hơn Lý Kiến Long. Hóa ra nữ nhân thoạt nhìn hơi ngốc này chính là Tô Tiểu Đồng! Phương Lâm cảm giác ngoài ý muốn. Hắn vốn cho rằng người có thứ tự cao như thế, hơn nữa còn là nữ luyện đan sư, chắc là loại thiên tài mắt cao hơn đầu, vô cùng lạnh lùng cao ngạo mới đúng. Nhưng Tô Tiểu Đồng này nhìn thế nào cũng giống như là tiểu hài tử vậy, nhìn thế nào cũng là vẻ mặt ngây thơ. - Ha hả, nhưng không nên xem thường nàng, tuy rằng hiện tại Phương Lâm ngươi ở Càn quốc có danh tiếng, nhưng luyện đan sư đứng đầu thế hệ trẻ tuổi của Càn quốc còn không phải là ngươi. Lý Kiến Long vừa cười vừa nói. Ai không biết, còn tưởng rằng quan hệ giữa hắn và Phương Lâm vô cùng tốt đẹp. Phương Lâm nghe vậy, liếc mắt nhìn Tô Tiểu Đồng. - Ngươi sắp xếp thứ sáu, nàng sắp xếp thứ năm, còn kém một thứ hạng mà thôi, ngươi tại sao không đi khiêu chiến thử vậy? Phương Lâm quay về phía Lý Kiến Long nháy mắt ra hiệu hỏi. Lý Kiến Long cười ha hả: - Làm sao ngươi biết ta chưa từng khiêu chiến? Phương Lâm liếc mắt nhìn hắn: - Ngươi thua? Lý Kiến Long gật đầu, hoàn toàn không e ngại nói: - Ta khiêu chiến ba lần, ba lần đều thua, cho nên ta lại bỏ qua. Khiêu chiến với nàng căn bản không có bất kỳ kết quả gì. Dừng lại một lát, Lý Kiến Long liếc mắt nhìn Phương Lâm: - Ngươi cũng vậy. Phương Lâm xì một tiếng, khinh thường nói: - Ngươi nghĩ rằng ta giống như ngươi sao? Lý Kiến Long lắc đầu: - Ta không biết ngươi có giống ta hay không, nhưng nàng đối với chúng ta mà nói, chính là không giống. Có một câu nói Lý Kiến Long không có nói ra, Tô Tiểu Đồng là thiên tài chân chính thuộc về đan đạo. Phương Lâm đối với Tô Tiểu Đồng này hết sức tò mò, ngay cả người như Lý Kiến Long cũng thua tâm phục khẩu phục, chẳng lẽ nàng thật sự lợi hại như vậy sao? Ngay lập tức, Phương Lâm đi tới trước mặt Tô Tiểu Đồng này. Tô Tiểu Đồng kinh ngạc nhìn Phương Lâm. Phương Lâm cũng nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Đồng. Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, đều không nói gì. - Cái đó... Ta quen biết với ngươi sao? Tô Tiểu Đồng rụt rè hỏi một câu, sau đó lập tức lật mở một quyển sách nhỏ. Nhưng nàng lật tìm hồi lâu, hình như không tìm được cái gì, lộ ra vẻ khổ não. - Thật ngại quá, ta không quen biết ngươi. Tô Tiểu Đồng áy náy nói. Thần sắc Phương Lâm cổ quái. Nàng đương nhiên không quen biết ta. Ta còn chưa nói mình tên gì, nàng đã ở chỗ này lật một quyển sách nhỏ, có phải thật sự không có lễ phép hay không? Phương Lâm ho khan một tiếng, nói: - Tại hạ Phương Lâm, xin hỏi nàng chính là Tô Tiểu Đồng Tô cô nương? Tô Tiểu Đồng gật đầu, sau đó lại lật tìm sách nhỏ, bộ dạng vô cùng nghiêm túc viết ở phía trên hai chữ Phương Lâm, sau đó lại vẽ một bức tranh rất giống Phương Lâm. - Được rồi, ta đã nhớ kỹ ngươi rồi. Tô Tiểu Đồng vừa cười vừa nói, trên mặt có biểu lộ giống như trút được gánh nặng, có vẻ hết sức cao hứng. Phương Lâm thực sự không hiểu. Người này có phải bị bệnh hay không vậy? - Phương Lâm, ngươi tới đây một chút. Lúc này, Tô lão ở cách đó không xa nhìn về phía Phương Lâm vẫy vẫy tay. Phương Lâm nghe vậy, lại đi tới, hỏi: - Tô lão có gì chỉ giáo? Tô lão có phần xấu hổ: - Tiểu Đồng là cháu gái của ta. Phương Lâm lộ vẻ kinh hãi, lập tức ánh mắt hắn càng thêm cổ quái: - Tô lão, tôn nữ của ngài thoạt nhìn thật đặc biệt. Nào ngờ Tô lão lại lộ ra vẻ ảm đạm, có chút bất đắc dĩ nói: - Tôn nữ của ta trời sinh lại có trí nhớ rất kém, cho dù là người quen, cũng rất khó nhớ được, cho nên nàng mới phải viết tên và vẽ gương mặt của mỗi người lại, khi quên mất sẽ lấy ra kiểm tra. Vẻ mặt Phương Lâm ngạc nhiên. Hóa ra Tô Tiểu Đồng còn có tật xấu này? Ngược lại nghe có vẻ hiếm thấy. Thảo nào trong tay nàng cầm một quyển sách nhỏ, vẫn vẽ mặt mình lên trên. - Chỉ có điều thiên phú của Tiểu Đồng ở phương diện đan đạo lại đặc biệt cao, Phương Lâm, có thể ngay cả ngươi cũng không bằng nàng. Tô lão có chút tự hào nói. Dù sao đó cũng là tôn nữ của mình. Phương Lâm không nói gì. Thế nào lại mang mình tới so sánh với Tô Tiểu Đồng. - Tô lão, ngài tôn nữ ở trên bảng xếp hạng cũng chỉ là thứ năm mà thôi, thế nào lại được xem là luyện đan sư trẻ tuổi đứng đầu Càn quốc? Phương Lâm hỏi. Tô lão mỉm cười: - Ngươi có chỗ không biết. Bốn người đầu tiên trên bảng xếp hạng này đều đã ngoài bốn mươi tuổi, không thể xem như là luyện đan sư trẻ tuổi. Phương Lâm nghe vậy, lúc này mới hiểu được, hóa ra là có chuyện như vậy. Nói như vậy tới, bảng xếp hạng này trên thực tế có thể loại bỏ bốn người phía trước. Tô Tiểu Đồng tuy rằng xếp hạng thứ năm, nhưng là người đứng đầu. Một người trí nhớ cực kỳ kém, lại có thiên phú đan đạo xuất chúng, điều này ngược lại thật thú vị. Phương Lâm biết, có vài người trời sinh ở một phương diện khác đặc biệt yếu, nhưng có những thiên phú khác đặc biệt lợi hại. Có thể, Tô Tiểu Đồng chính là loại người này, ngay cả có chỗ thiếu hụt, nhưng ở một phương diện khác lại là thiên tài. - Được, người đều đến đông đủ, lão phu nói một vài chuyện các ngươi cần phải biết. Lúc này, Tô lão đi tới trước mọi người, cao giọng nói. Mười người đều đứng ở gần. Ngoại trừ Tô Tiểu Đồng, Phương Lâm, Lý Kiến Long cùng với Lý Phong ra, còn có sáu người. Bọn họ đều là người xuất sắc trong những luyện đan sư thế hệ trẻ tuổi của Càn quốc, có thứ hạng sát đầu ở trên bảng xếp hạng. Nếu như chỉ nhìn một cách đơn thuần về thứ hạng của mọi người ở bảng xếp hạng luyện đan sư, như vậy Phương Lâm xem như là thấp nhất trong mọi người, chỉ là thứ hạng hai mươi mà thôi. Nhưng ngoại trừ trường hợp đặc biệt là Tô Tiểu Đồng này ra, những người khác đều không người nào dám coi thường Phương Lâm. Dù sao danh tiếng của Phương Lâm gần đây thật sự rất vang dội, ngay cả trong lòng hai người Lý Kiến Long và Lý Phong tồn tại sự thù địch với Phương Lâm, nhưng trên thực tế hai người cũng không có bất kỳ khinh thường nào. - Đại hội luyện đan sư lần này, mười người các ngươi chính là người được lựa chọn tham gia, lão phu sẽ tự mình dẫn đội đi tới đó. Đến lúc đó các ngươi chỉ phải nhớ kỹ một điểm. Tô lão dừng lại một chút. - Tuyệt đối không thể thua!