Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 298 : Sử dụng độc thủ giành chiến thắng

- Đáng chết! Hắn làm sao có thể có võ học lợi hại như vậy? Trong lòng Lý Thánh Danh kinh hãi không thôi, bị con voi trắng này hung hăng đạp một cước, lúc này ngũ tạng lục phủ của hắn đều giống như bị lệch vị trí, khó chịu không nói ra được. Lúc này, Phương Lâm lại một lần nữa vọt tới, con voi trắng bao phủ toàn thân hắn cũng phát ra tiếng rít gào, bốn chân tung bay, mặt đất chấn động rung chuyển. Ầm ầm ầm!!! Lại là một cước, hung hăng giẫm về phía Lý Thánh Danh này. Lý Thánh Danh mặt không còn chút máu, lập tức liên tục lăn đi, vô cùng nguy hiểm trốn tránh phạm vi cái chân voi màu trắng này giẫm xuống. Cho dù là như vậy, toàn thân hắn vẫn bị sóng khí mãnh liệt do chân voi màu trắng hạ xuống hất lộn ra ngoài. - Chạy đi đâu? Phương Lâm kêu to, không ngừng theo sát, chân voi trắng giống như ngọn núi nhỏ, không ngừng tiến hành thế tấn công cuồng bạo với Lý Thánh Danh này. Tình thế hoàn toàn nghịch chuyển! Trước đó Phương Lâm vẫn bị Lý Thánh Danh áp chế, lúc này lại là hoàn toàn đảo ngược lại, biến thành Phương Lâm áp chế Lý Thánh Danh. Toàn bộ võ trường vang lên những tiếng ầm ầm vang dội. Ở dưới tình huống trên mặt đất vẫn luôn chấn động, khiến người ta không nhịn được âm thầm lo lắng, không biết có thể khiến cho kiến trúc của Hoàng Đô bị sụp đổ hay không. Sắc mặt của Lý Thánh Danh khó coi. Giờ phút này, hắn hoàn toàn là con chuột chật vật chạy thục mạng, bị con voi lớn màu trắng này đuổi đến mức gần như lên trời không có đường xuống đất không cửa. - Phương Lâm! Trong giây lát, Lý Thánh Danh dừng chạy thục mạng, một ngụm máu tươi phun ra ở trên cái búa lớn trong tay. Sau một khắc, trong cái búa lớn này đột nhiên bạo phát ra một sóng dao động kinh người, dường như có thứ gì đó cực kỳ đáng sợ đang thức tỉnh ở trong cái búa lớn này. - Sao? Ánh mắt Phương Lâm tập trung lại. Từ trong cái búa lớn Lý Thánh Danh này, hắn cảm nhận được một chút bất an. Gào!!! Lý Thánh Danh vung cái búa lớn lên, gần như là sử dụng hết khí lực toàn thân ở trên một đòn này, trên hai cánh tay của hắn có ánh sáng màu đỏ chói mắt đến cực hạn. Cái búa lớn hung hăng hạ xuống, ảo ảnh một con mãnh hổ màu giống như máu từ trong cái búa lớn này lao nhanh ra, mang theo khí thế hung hãn vô cùng, trực tiếp đánh về phía con voi lớn màu trắng. Con hổ màu đỏ như lửa! Con voi màu trắng! Hai ảo ảnh mãnh thú lớn triển khai quyết đấu, cảnh tượng như vậy khiến cho mọi người ở đây đều mở to hai mắt nhìn, đều nhìn tới mức ngây người. Con mãnh hồ màu giống như máu này cực kỳ tàn bạo, lợi trảo răng nanh dữ tợn khủng khiếp, trong lúc xé rách, ảo ảnh con voi lớn màu trắng trở nên có chút ảm đạm. Lý Thánh Danh thấy vậy, trên gương mặt trắng bệch lộ ra vẻ tươi cười, nhưng lập tức nụ cười của hắn lại cứng đờ. Cái mũi dài của con voi lớn màu trắng này giống như một con giao long, cuốn một cái, không ngờ cuốn chặt lấy con mãnh hồ màu giống như máu này, sau đó hung hăng nện ở trên mặt đất. Mãnh hổ màu giống như máu kêu to, trên người cũng có ánh sáng lóe lên một cái. - Thật là một hồi tranh đấu hay! Dương Kiến Nghiệp hét lớn một tiếng, có vẻ hết sức cao hứng. Chỉ có điều những người khác có thể không cao hứng nổi, nhất là những người của hoàng thất, thần sắc mỗi người đều có chút cổ quái. Phương Lâm và Lý Thánh Danh đều lợi hại như vậy, chẳng phải có vẻ hoàng thất không có người sao? Thật không biết vị hoàng đế bệ hạ này làm sao còn có thể hưng phấn như thế? Lúc này, tình thế trên trận lại một lần nữa phát sinh biến hóa. Con voi lớn màu trắng này hiển nhiên càng lợi hại hơn con mãnh hổ màu sắc giống như máu kia, đã áp chế con mãnh hồ màu giống như máu này. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng Lý Thánh Danh mơ hồ có chút tuyệt vọng, hắn còn có một con át chủ bài, thi triển ra hắn nắm chắc tuyệt đối có thể đánh bại Phương Lâm. Nhưng con át chủ bài này cũng tổn thương cực lớn đối với bản thân hắn, không đến lúc tuyệt cảnh, hắn sẽ không dễ dàng vận dụng. Vừa suy nghĩ, Lý Thánh Danh liền cắn răng, lúc này đã đến tuyệt cảnh, mình tuyệt đối không thể thua. Cho dù là bỏ ra cái giá cực thảm, hắn cũng muốn chiến thắng Phương Lâm. Ngay lập tức, Lý Thánh Danh lại đặt một tay ở trên túi Cửu Cung, mắt nhìn chằm chằm vào Phương Lâm, chuẩn bị sẽ sử dụng tới lá bài tẩy kia bất cứ lúc nào. - Ừ? Nhưng đột nhiên, Lý Thánh Danh lại cảm giác được thấy trước mắt chợt hoa lên, ngay sau đó thân thể trở nên mềm nhũn không có lực, giống như khí lực toàn thân trong nháy mắt bị hút hết. Lý Thánh Danh lảo đảo, ngay cả cái búa lớn trong tay cũng có phần không nắm chắc, loảng xoảng một tiếng rơi xuống đất. - Chuyện gì xảy ra? Đám người Lý gia đều sốt ruột, Lý Thánh Danh dường như uống say, bước chân lảo đảo, thần sắc mang theo vài phần mờ mịt. Phương Lâm nhìn thấy cảnh tượng như vậy, khóe miệng cong lên hiện ra vẻ tươi cười, lại một lần nữa phát lực. Trong lúc đó, con voi lớn màu trắng rít gào, nghiền ép con mãnh hồ màu giống như máu này ở trên mặt đất. Chỉ thấy mãnh hổ màu giống như máu này kêu thảm một tiếng, bóng người hóa thành màu máu, bay trở về trong cái búa lớn đã rơi xuống đất. Con voi lớn màu trắng phía sau Phương Lâm cũng biến mất, cũng không phải là Phương Lâm không có cách nào duy trì, mà lúc này đã không cần lại vận dụng Bạch Tượng Trấn Nhạc đi đối phó với Lý Thánh Danh. Lý Thánh Danh đứng ở nơi đó, cảm giác trước mắt trời đất quay cuồng một hồi, hoàn toàn không có cách nào đứng vững, đặt mông ngồi trên mặt đất. Phương Lâm nở nụ cười sáng lạn, đi từng bước một về phía Lý Thánh Danh. Lý Thánh Danh có thể nhìn thấy được Phương Lâm đang đi về phía mình, trong lòng sốt ruột, nhưng trong đầu loạn như một đống tương hồ, đầu óc choáng váng đến mức lợi hại, hoàn toàn không phân rõ được phương hướng. Chỉ thấy Phương Lâm đi tới trước mặt Lý Thánh Danh, từ trên cao nhìn xuống nhìn hắn: - Ngươi trúng độc, còn cần tiếp tục đấu nữa sao? Lời này vừa nói ra, Lý Thánh Danh nhất thời giận dữ, trong lòng càng bi thương căm phẫn không thôi. Mình không ngờ trúng độc? Sao có thể như vậy được? Tại sao mình hoàn toàn không phát hiện ra được? Lý Thánh Danh không thể tin được, mình chính là cực kỳ cảnh giác, nếu như thật sự trúng độc, không có khả năng hoàn toàn không phát hiện ra mới đúng? Chỉ có điều nếu như mình không trúng độc, vậy tại sao lúc này lại khó chịu như vậy? Ngay cả đứng vững cũng không làm được. - Ngươi rốt cuộc làm cái gì? Lý Thánh Danh chật vật nói ra những lời này, sau đó lại cảm giác trong bụng cuồn cuộn một hồi, nhất thời nôn mửa liên tục. Một lần phun này, hắn phun ra hết mấy thứ hắn đã ăn trước đó. Nhất thời mùi chua thối tràn ngập ra. Phương Lâm lấy tốc độ nhanh như chớp cách xa Lý Thánh Danh, rõ ràng căn bản không ngửi thấy được bất kỳ mùi thối nào, lại còn cố ý phẩy phẩy trước mũi, làm ra biểu tình ghét bỏ. Lý Thánh Danh khóc không ra nước mắt. Đây chính là ở trước mặt mọi người, nhiều người nhìn như vậy, mình lại ở chỗ này đặc biệt nôn ra, mặt mũi xem như là vứt tới nhà bà ngoại rồi. Sắc mặt đám người Lý gia khó coi. Lý Thánh Danh không chịu được như thế, mặt mũi của Lý gia cũng không còn ánh sáng. Lý Chấn Đông tức giận đến nỗi mặt mũi trắng bệch, tức giận mắng một tiếng phế vật. Hàn Lạc Vân mỉm cười, tâm tình có vẻ cực kỳ tốt. Ngồi trên cao, vẻ mặt Dương Kiến Nghiệp lại dở khóc dở cười, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là một trận quyết đấu đặc sắc như vậy, tự nhiên sẽ biến thành tình trạng như vậy. - Lý gia chủ, ngươi xem thế này còn muốn tiếp tục nữa sao? Dương Kiến Nghiệp mở miệng hỏi. Lý Chấn Đông thật muốn chửi ầm lên. Còn tiếp tục cái rắm. Không thấy được Lý Thánh Danh cũng nôn thành như vậy sao? Vậy còn tiếp tục thế nào? - Thật hay cho một tiểu tặc đê tiện vô sỉ, không ngờ sử dụng thủ đoạn hạ độc bỉ ổi như vậy, thật sự khó có thể leo lên được nơi thanh nhã! Lý Chấn Đông nghiến răng nghiến lợi nói. Hàn Lạc Vân mỉm cười: - Chỉ là không biết giờ phút này bộ dạng của Lý Thánh Danh như vậy, có thể leo lên nơi thanh nhã trong miệng của Lý gia chủ được hay không? Lời này vừa ra, nhất thời khiến cho không ít người thầm cười. Lý Thánh Danh này bây giờ còn đang nôn loạn, bộ dạng này khỏi phải nói chật vật tới mức nào. Lý gia lần này xem như là mất mặt. - Phương Lâm sử dụng độc thủ chiến thắng, hoàn toàn không thể tính được! Giọng điệu của Lý Chấn Đông thâm trầm nói.