Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Chương 131 : Chế Luyện Băng Lộ Đan

Đối với Phương Lâm, Hàn Ngâm Nguyệt đưa tới cái lò luyện đan này xem như là niềm vui ngoài ý muốn. Dù sao hắn cũng chưa từng nhắc với Hàn Ngâm Nguyệt muốn lò luyện đan nào. Chỉ có điều nếu như người ta đã đưa tới, hắn cũng không thể lại trả lại cho người ta. Phương Lâm tất nhiên là đường hoàng nhận lấy. Nói tới cái lò luyện đan Hàn Ngâm Nguyệt đưa tới, Phương Lâm thấy thực sự không tệ. Còn tốt hơn Kim Viêm đỉnh hắn đang dùng một cấp bậc. Trong viện đứng sừng sững một cái Tứ Tôn Phương đỉnh màu xanh. Cái đỉnh vuông này chính là lò luyện đan Hàn Ngâm Nguyệt đưa tới. Lò luyện đan thường thấy đều là hình tròn. Nhưng đây lại là một cái đỉnh hình vuông, xem như là một loại lò luyện đan ít thấy. Đương nhiên đối với Phương Lâm, bất kể đỉnh tròn hay đỉnh vuông, chỉ cần có thể luyện đan, đều là đỉnh tốt. Hơn nữa, ở rất nhiều thời điểm đỉnh vuông sử dụng càng thuận lợi hơn đỉnh tròn. Nhưng có đôi khi đỉnh vuông lại không bằng đỉnh tròn. Ví dụ như lúc đang sử dụng đỉnh vuông, lại không có cách nào sử dụng được Chấn Tam Sơn. Về phần nguyên nhân, hình thái của bản thân đỉnh vuông khiến cho nó không có cách nào phát sinh đầy đủ chấn động. Cho nên tác dụng của Chấn Tam Sơn ở trên đỉnh vuông là cực kỳ bé nhỏ. Nếu đáp ứng Hàn Ngâm Nguyệt mau chóng chế luyện ra Băng Lộ đan, Phương Lâm cũng không có chậm trễ nữa. Sau khi dược liệu và lò luyện đan được đưa tới, hắn lại bắt đầu chế luyện Băng Lộ đan. Ở trong quá trình luyện đan, Phương Lâm cho phép Độc Cô Niệm ở một bên quan sát. Điều này khiến cho Độc Cô Niệm cao hứng muốn phát điên lên được. Đương nhiên, Phương Lâm cũng cảnh cáo Độc Cô Niệm, nếu như trong lúc Phương Lâm luyện đan, nàng làm phiền mình, như vậy Phương Lâm lại cho nàng ra bên ngoài. Độc Cô Niệm tất nhiên là liên tục gật đầu, bảo đảm sẽ không quấy rối. Sau khi đóng kỹ cửa viện, Phương Lâm vỗ vào cái đỉnh vuông bốn chân. Nhất thời một ngọn lửa ở dưới lò luyện đan dâng lên. - Lửa này không tệ. Độc Cô Niệm nói một câu, chọc cho Phương Lâm liếc mắt nhìn nàng một cái. Độc Cô Niệm thè lưỡi, lập tức im lặng không phát ra tiếng động nữa. Sau khi lò luyện đan được đốt nóng, Phương Lâm không chút hoang mang ném từng gốc dược liệu vào bên trong. Trong quá trình này, Độc Cô Niệm nhìn Phương Lâm mắt không chớp một cái. Nàng rất sợ mình bỏ sót bất kỳ chỗ mấu chốt nào. Trên thực tế, trong lòng Độc Cô Niệm duy trì sự nghi ngờ về chuyện Phương Lâm có thể chế luyện ra Băng Lộ đan. Bởi vì Băng Lộ đan là đan dược nhị phẩm, hơn nữa có hơi lạ. Luyện đan sư nhị đỉnh bình thường sợ rằng ngay cả Băng Lộ đan là cái gì cũng không biết. Mà Độc Cô Niệm tin tưởng Phương Lâm có thực lực luyện đan sư nhất đỉnh, nhưng chế luyện đan dược nhị phẩm còn là loại đan dược lạ này, cho dù ngươi biết phương pháp luyện đan, vậy cũng không có khả năng làm một lần là có thể thành công được. Theo Độc Cô Niệm nghĩ, Phương Lâm không thất bại ba lần năm lần, sợ rằng luyện không ra Băng Lộ đan. Hơn nữa, Độc Cô Niệm cũng biết đỉnh vuông bốn chân không thích hợp để thi triển Chấn Tam Sơn. Không có Chấn Tam Sơn, Phương Lâm hắn cũng không có chỗ nào lợi hại. Cho nên, Độc Cô Niệm cố ý muốn xem Phương Lâm luyện đan cũng là muốn xem thử bộ dạng Phương Lâm khi xấu mặt. Chỉ có điều nhìn bộ dạng Phương Lâm đầy tự tin lúc này, Độc Cô Niệm ngược lại không chắc trong lòng hắn rốt cuộc đã dự tính trước mọi việc, hay đang cố làm ra vẻ. Trong nháy mắt, ba ngày đã trôi qua. Ba ngày nay, Phương Lâm và Độc Cô Niệm đều ở trong sân một bước không rời đi. Độc Cô Niệm trước sau không nhìn thấy Phương Lâm xuất hiện bất kỳ sai lầm nào. Mỗi một trình tự đều có thể nói là hoàn mỹ, không tỳ vết chút nào. Độc Cô Niệm không phục lắm. Nhưng suy nghĩ hoán đổi vị trí một chút, nếu như mình là Phương Lâm, sợ rằng nàng căn bản không làm được hoàn mỹ giống như hắn. Nhìn Phương Lâm luyện đan, Độc Cô Niệm lại có một loại cảm giác vô cùng hưởng thụ. Không sai, chính là hưởng thụ! Độc Cô Niệm cũng không biết vì sao mình lại có loại cảm giác này. Bộ dạng của Phương Lâm lúc luyện đan thật sự tràn ngập thẩm mỹ, khiến cho người ta say sưa. Ngày thứ năm, bên trong lò luyện đan truyền đến từng tiếng sôi trào, giống như có thứ gì ở bên trong lò luyện đan muốn lao ra. Tinh thần Độc Cô Niệm nhất thời tỉnh táo, có phần trêu tức nhìn Phương Lâm. Thân là một thiên tài luyện đan sư, Độc Cô Niệm biết đây là thời khắc luyện đan quan trọng nhất. Đan dược chưa thành hình, lại đã có xu thế thành đan. Lúc này, nếu như nắm giữ không tốt, đó là sắp thành lại bại. Thử thách công lực của luyện đan sư nhất chính là ở quá trình này. Trong lòng Độc Cô Niệm vẫn luôn chờ mong Phương Lâm làm sai, mình có thể thoải mái chế giễu hắn một hồi. Dù sao nàng đánh cũng đánh không lại Phương Lâm, luyện đan càng không thể so sánh bằng Phương Lâm, cũng chỉ có thể ở chỗ này tìm thoải mái. Đáng tiếc, Phương Lâm khiến cho Độc Cô Niệm thất vọng. Phương Lâm trực tiếp tăng ngọn lửa lên. Ngọn lửa nhất thời vô cùng mạnh mẽ, gần như muốn nhấn chìm toàn bộ cái đỉnh vuông bốn chân kia. Độc Cô Niệm bị dọa cho giật mình. Lửa lớn như vậy, không sợ luyện hỏng đan dược bên trong lò luyện đan sao? Phương Lâm lại hoàn toàn không hoảng loạn. Sau khi duy trì ngọn lửa mạnh mẽ khoảng một nén hương, hắn lại giảm bớt đến chỉ có vài ngọn lửa nhỏ. Lúc tăng lúc giảm như vậy khiến cho Độc Cô Niệm suy nghĩ không ra. Tuy rằng nàng cảm thấy rất không có đạo lý, nhưng Phương Lâm làm như vậy khẳng định có dụng ý của hắn. Lại qua hai ngày, bên trong lò luyện đan đã có từng mùi đan mát lạnh tràn ngập ra ngoài. Cả viện đều tràn ngập mùi đan này. Vẻ mặt Độc Cô Niệm phiền muộn. Nàng biết suy nghĩ bản thân nhìn thấy cảnh Phương Lâm là không có cách nào thực hiện được. Đến một bước này, đan dược cơ bản đã thành hình. Cho dù là một luyện đan sư bình thường cũng sẽ không thất bại vào lúc này, trừ phi là thật sự xuất hiện sai lầm lớn. Nhưng Phương Lâm sẽ xuất hiện sai lầm lớn như vậy sao? Phương Lâm ngáp một cái. Mấy ngày qua hắn vẫn luôn trông chừng lò luyện đan vẫn luôn luyện đan, cũng rất mệt mỏi. Nhìn Độc Cô Niệm đứng bên cạnh đang rầu rĩ không vui, tròng mắt Phương Lâm xoay chuyển một cái, bỗng nhiên nói: - Đồ nhi, vậy lão sư cho ngươi một cơ hội luyện tay thì thế nào? Độc Cô Niệm liếc mắt nhìn Phương Lâm, tức giận nói: - Ngươi có thể nói chuyện bình thường một chút hay không? Phương Lâm làm ra vẻ người lớn nói: - Làm lão sư truyền Chấn Tam Sơn cho ngươi. Ngươi chính là đồ nhi của ta. Chẳng lẽ ngươi muốn khi sư diệt tổ sao? Độc Cô Niệm không muốn nói chuyện cùng Phương Lâm về điều này, trực tiếp hỏi: - Ngươi mới vừa nói để cho ta luyện tay? Luyện tay cái gì? Phương Lâm chỉ vào lò luyện đan trước người: - Băng Lộ đan này còn một bước cuối cùng, để ngươi hoàn thành. Độc Cô Niệm nghe vậy, hai mắt mở to nhìn. Sau đó, nàng liền lộ ra vẻ hưng phấn. - Được! Độc Cô Niệm đáp một tiếng, đi thẳng tới trước lò luyện đan thận trọng chú ý. Phương Lâm cũng không nói gì thêm, xoay người lại nằm ở trên ghế tre, nhàn nhã cố gắng chợp mắt. Độc Cô Niệm bên này đầu đầy mồ hôi. Đây chính là lần đầu tiên nàng chế luyện đan dược nhị phẩm. Tuy rằng Băng Lộ đan này đã bị Phương Lâm hoàn thành hơn phân nửa, nhưng bước cuối cùng này cũng không đơn giản. Chí ít với luyện đan sư nhất đỉnh như Độc Cô Niệm chính là như vậy. Cũng may, bước cuối cùng này cuối cùng vẫn không có xảy ra vấn đề gì. Độc Cô Niệm cũng không có làm gì chỉ nhìn lò luyện đan. Một ngày sau, đan dược ra lò. Bốn viên Băng Lộ đan, mỗi viên đều hiện lên ánh sáng màu xanh, có từng hơi lạnh như băng phát ra. Phương Lâm cất Băng Lộ đan xong, lại chờ Hàn Ngâm Nguyệt qua lấy đan dược. - Phương sư đệ có ở đây không? Vừa cất xong Băng Lộ đan, bên ngoài phòng lại truyền đến giọng nói của một nam tử. Phương Lâm nghe âm thanh lại nhận ra rõ ràng, đó không là người quen nào cả. - Đi ra mở cửa đi. Phương Lâm vẫy vẫy tay, ra hiệu Độc Cô Niệm đi ra mở cửa.