Tuyệt Đỉnh Đan Tôn
Chương 118 : Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh
Lão nhân họ Cung chịu thua, nhưng trong lòng hắn lại thầm bi ai.
Tình thế mạnh mẽ hơn người. Bản thân hắn là chủ nhân của một môn phái, không ngờ không cam lòng cũng phải cúi đầu nghe theo người khác. Nhưng nếu như không tỏ ra yếu kém, như vậy sợ rằng hôm nay đám người mình đều phải chôn vùi ở bên trong Đan tông này.
Lão nhân họ Cung sợ chết. Những trưởng lão đệ tử phía dưới cũng sợ chết. Cho nên lão nhân họ Cung nhất định phải chịu thua. Lúc này cho dù Cổ Đạo Phong tát vào mặt hắn một cái, hắn cũng phải nhẫn nhịn.
Đương nhiên, lúc này những đệ tử Vạn Dược môn cảm thấy bị sỉ nhục. Môn chủ tông môn của mình cũng phải chịu thua Đan tông, cầu xin Đan tông thả cho bọn họ một con đường sống. Đối với tất cả mọi người của Vạn Dược môn, điều này chính là sỉ nhục.
Cho dù hôm nay bọn họ sống sót rời khỏi Đan tông, cũng sẽ nhớ kỹ nỗi sỉ nhục này ở trong lòng.
Lúc này Phương Lâm cũng đang nhìn về phía chỗ thạch đài. Chỉ có điều hắn không mấy quan tâm tới thế cục sẽ phát triển sau đó.
Độc Cô Niệm vẫn đang nhìn về phía Phương Lâm, trong mắt nàng đầy phức tạp, có oán hận, không hề cam, cũng có một phần kính nể, e sợ.
Không sai. Độc Cô Niệm kiêu ngạo giống như con chim công, lần đầu tiên phát sinh kính nể, e sợ, đối với Phương Lâm, bạn cùng lứa tuổi, người nóng lên liền đánh bại nàng, thậm chí thiếu chút nữa lấy đi tính mạng của nàng.
- Phương Lâm, thủ pháp cuối cùng ngươi đánh bại ta có phải là Chấn Tam Sơn đã thất truyền hay không?
Bỗng nhiên, Độc Cô Niệm bất thình lình hỏi.
Phương Lâm rất chán ghét nàng, bởi vậy hắn cũng lười nói, chỉ gật đầu.
Vẻ kinh ngạc trong mắt Độc Cô Niệm càng rõ hơn. Nàng là thiên tài đan đạo đến từ Độc Cô gia, cũng thấy trong rất nhiều sách cổ đề cập tới thủ pháp luyện đan kỳ lạ Chấn Tam Sơn này.
Bất luận là quyển sách cổ nào cũng đầy tôn sùng về Chấn Tam Sơn. Nhưng trải qua vô số năm tháng, thủ pháp luyện đan đã từng huy hoàng một thời này, hôm nay đã sớm thất truyền.
Rất nhiều môn phái đan đạo đều muốn làm cho môn thủ pháp luyện đan cổ xưa này xuất hiện lại, đã lật tìm sách cổ, thăm dò di tích cổ xưa, nhưng trước sau không có cách nào lại tìm thấy Chấn Tam Sơn.
Thu hoạch duy nhất, chính là biết được Chấn Tam Sơn này hình như bắt nguồn từ một môn phái cổ xưa tên là Đan Thánh cung, tồn tại vô số năm tháng trước.
Độc Cô Niệm cũng từng nghe trưởng bối nói qua, nếu như Độc Cô gia bọn họ nắm giữ phương pháp cổ Chấn Tam Sơn, vậy tuyệt đối sẽ nâng cao một bước ở trên đan đạo, trở thành thế lực đan đạo đứng đầu Đại Huyền quốc.
Mà lúc này, thủ pháp luyện đan cổ xưa này lại xuất hiện ở trên người Phương Lâm. Như vậy bảo Độc Cô Niệm làm sao không hưng phấn kích động cho được.
- Ngươi có thể dạy ta không?
Độc Cô Niệm còn nói thêm.
Phương Lâm nghe nàng nói thế, ánh mắt cổ quái nhìn Độc Cô Niệm. Nha đầu kia có phải bị độc tới choáng váng rồi hay không? Tại sao lại hỏi ra vấn đề buồn cười như thế?
- Ta có thể dạy cho ngươi, nhưng ngươi cho ta lợi ích gì?
Phương Lâm cười lạnh nói.
Độc Cô Niệm lại hết sức nghiêm túc trả lời:
- Nếu như ngươi nguyện ý dạy cho ta, ta và ngươi xóa bỏ ân oán. Ta có thể dẫn ngươi đi tới gia tộc của ta, cho ngươi trở thành người của Độc Cô gia ta.
Ở trong suy nghĩ của Độc Cô Niệm, mình đưa ra điều kiện như vậy chắc hẳn có lực hấp dẫn vô cùng lớn. Dù sao Độc Cô gia là thế lực đứng đầu của Đại Huyền quốc. Cho dù là phóng tầm mắt ra toàn bộ chín nước, Độc Cô gia cũng có vị trí sát đầu.
Nếu như trở thành người của Độc Cô gia, vậy đi ra bên ngoài lại chẳng khác nào có thêm một tấm bùa hộ mệnh. Tối thiểu ở bên trong ba nước, không có người nào dám trêu chọc Độc Cô gia.
Nhưng Phương Lâm nghe Độc Cô Niệm nói vậy, lại xem thường lắc đầu.
Điều này không có bất kỳ lực hấp nào nào đối với Phương Lâm. Hơn nữa hắn căn bản cũng không có dự định dạy Chấn Tam Sơn cho nha đầu kia.
Độc Cô Niệm vẫn ở chỗ này lải nhải, biểu thị có thể học được Chấn Tam Sơn. Phương Lâm vẫn xa cách, lực chú ý đều đặt ở thạch đài bên này.
Cổ Đạo Phong và lão nhân họ Cung tiến hành đàm phán. Đương nhiên bởi vì Đan tông hiện tại chiếm hết ưu thế, cho nên lúc đàm phán, Cổ Đạo Phong cũng ở trên vị trí một người thượng vị.
Cổ Đạo Phong nói cho lão nhân họ Cung biết, không giết các ngươi cũng được, nhưng Vạn Dược môn nhất định phải trả cái giá thật lớn.
Cái giá phải trả này dĩ nhiên chính là công phu sư tử ngoạm của Đan tông.
Cổ Đạo Phong cũng không quan tâm quá nhiều, trực tiếp nói muốn bao nhiêu, muốn như thế nào. Dù sao cũng chính là một đống điều kiện lớn khiến lão nhân họ Cung rất khó tiếp nhận được.
Lão nhân họ Cung tất nhiên không tiếp nhận được. Nói đùa, nếu dựa theo những điều kiện Cổ Đạo Phong nói ra, cho dù bọn họ sống sót trở lại Vạn Dược môn, cũng sẽ phải chắp tay dâng lên một nửa tài nguyên nội tình của Vạn Dược môn cho Đan tông.
Đối với một tông môn, tuyệt đối không có cách nào tiếp nhận điều này.
Lão nhân họ Cung không đáp ứng, Cổ Đạo Phong liền bắt đầu uy hiếp, nói cái gì ngươi không đáp ứng, lại giết chết tất cả các ngươi, sau đó sẽ đi đánh tới Vạn Dược môn.
Lão nhân họ Cung rất cứng rắn, nói điều kiện có thể thương lượng, nhưng những điều Cổ Đạo Phong vừa nói ra hắn thật sự làm không được.
Cổ Đạo Phong cũng một người cực kỳ thâm hiểm. Lúc này hắn bảo người bắt vài đệ tử Vạn Dược môn qua, nói cho lão nhân họ Cung biết, nếu như hắn lại còn giở trò, sẽ lập tức giết chết mấy đệ tử Vạn Dược môn.
Lão nhân họ Cung có thể nói là vừa tức vừa giận. Nhưng hắn cũng không muốn nhìn thấy môn hạ đệ tử của mình bị chết thảm, chỉ có thể cố nén một hơi oán khí.
Cổ Đạo Phong không nhanh không chậm nói:
- Cung môn chủ, nếu ngươi làm không được những điều kiện ta vừa nêu ra, vậy ta lại lui một bước. Chỉ cần ngươi đưa Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh cho ta, ta có thể để cho ngươi rời đi trước. Sau đó ngươi có thể dùng những vật khác chuộc những người khác đi. Ngươi thấy thế nào?
Nghe hắn nói vậy, lão nhân họ Cung cuối cùng đã hiểu rõ. Vòng vo hồi lâu, hóa ra Cổ Đạo Phong này đang chờ ta ở chỗ này. Hóa ra hắn đánh chủ ý vào Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh chí bảo của Vạn Dược môn ta.
Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh chính là một bảo vật của Vạn Dược môn, thậm chí có thể nói là bảo vật trấn môn, chính là do đại môn chủ Vạn Dược môn đời trước nữa ngẫu nhiên nhận được, truyền tới trong tay lão nhân họ Cung, còn được hắn xem như vật quan trọng hơn cả tính mạng của mình. Hắn cũng chỉ mới dùng Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh này luyện đan qua một lần mà thôi.
Hiện tại, Cổ Đạo Phong mở miệng lại muốn đòi Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh, phản ứng đầu tiên của lão nhân họ Cung chính là từ chối.
- Không được. Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh chính là bảo vật quan trọng nhất của Vạn Dược môn ra, tuyệt đối không thể cho ngươi.
Lão nhân họ Cung chưa từng nghĩ đã lắc đầu nói.
Cổ Đạo Phong cũng không nóng vội. Hắn vẫy vẫy tay. Chỉ thấy một trưởng lão Đan tông phía dưới chém ra một kiếm, nhất thời liền có ba đệ tử Vạn Dược môn kêu thảm ngã vào trong vũng máu.
Lão nhân họ Cung thấy vậy, hai mắt muốn nứt ra. Các đệ tử Vạn Dược môn khác càng kinh hoàng không thôi.
Phương Lâm nhíu mày, chỉ có điều lập tức lại giãn ra. Cổ Đạo Phong muốn làm gì, đó là chuyện của hắn, không có quan hệ gì với tự mình.
Độc Cô Niệm lại không nhìn được, quay về phía trên thạch đài cao giọng nói:
- Không cho phép lại giết nữa! Bằng không Độc Cô gia ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
Độc Cô Niệm nói ra lời này, ngược lại có chút tác dụng. Cổ Đạo Phong không tiếp tục để cho trưởng lão kia đi giết người nữa.
- Cung môn chủ, ta sẽ cho ngươi một lần cơ hội. Giao Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh cho ta, ngươi có thể đi. Ngươi yên tâm, chỉ cần Cửu Bảo Lưu Ly Đỉnh tới tay, chúng ta sẽ không động tới những người này, cho đến khi ngươi cầm đồ tới chuộc đi mới thôi.
Mặt Cổ Đạo Phong không thay đổi nói.
Lão nhân họ Cung thực sự hận không thể liều mạng với Cổ Đạo Phong. Nhưng hắn vẫn ép mình phải tỉnh táo lại.
- Cho ngươi!
Chỉ nghe lão nhân họ Cung cắn răng, móc ra một cái túi Cửu Cung ném cho Cổ Đạo Phong.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
35 chương
60 chương
130 chương
79 chương
10 chương
100 chương
346 chương
194 chương