Tuyết Dạ Phi Hành FULL
Chương 42
(*) Ngôn ngữ mạng, chỉ sự kém may mắn, không suôn sẻ.
Trượt tuyết đối với Mộ Hàn là gì, cậu không thể miêu tả chính xác được.
Dù cho có vỡ đầu chảy máu cũng không thể nào khiến anh rời khỏi chặng đường chông gai, dù cho có sợ hãi cũng không thể dừng lại hành trình chinh phục, trượt tuyết là biển sao(*) thật sự trong lòng anh.
(*) Mang nghĩa rất quan trọng, ý nghĩa bắt nguồn từ ca khúc Biển sao của Hoàng Tiêu Vân.
Mộ Xuyên thật sự rất tàn nhẫn.
Ban đầu Nhạc Thần An đã chuẩn bị tinh thần tự tin ngồi vào Hồng Môn Yến(*), sẵn sàng chiến đấu với kẻ địch, không ngờ lại bị một câu nói nhẹ tênh đánh cho quân lính tan rã.
(*) Chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trên thực tế lại nguy hiểm vô cùng.
Rất rõ ràng, cậu không làm được.
“Cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, lần trước may mắn, suýt chút nữa đã bị mù.” Mộ Xuyên nói: “Thỉnh thoảng chơi vui cũng được nhưng làm vận động viên chuyên nghiệp đi thi đấu mạo hiểm thì hoàn toàn khác.
Nó có thể may mắn nhiều lần như vậy sao? Cậu tin không?”
Những vấn đề này cậu cũng đã từng suy nghĩ nhưng cậu vẫn lựa chọn tin tưởng.
Tình yêu không phải là sự bốc đồng, để có được nó phải bỏ ra sự kiên trì bền bỉ.
Để không bị thương, để nhanh và mạnh hơn, đằng sau sự tự do và tùy hứng là những khó khăn không thể tưởng tượng được.
“Tôi cảm thấy không phải vấn đề may mắn.” Nhạc Thần An giải thích: “Xảy ra chuyện là điều bất trắc, cho dù anh ấy không trượt tuyết thì vẫn sẽ có những điều bất trắc khác không thể lường trước được.
Anh cảm thấy trượt tuyết nguy hiểm vì anh không hiểu nó.” Cậu nói: “Hơn nữa đối với một vài người mà nói, thách thức và mạo hiểm là cả quá trình khiến cuộc đời họ trọn vẹn hơn.”
“Có ý nghĩa gì không?” Hiển nhiên Mộ Xuyên không muốn lãng phí thời gian thảo luận vấn đề ý nghĩa cuộc sống với Nhạc Thần An, tốt hơn cả vẫn nên nhìn thẳng vào thực tế những chuyện xảy ra gần đây.
“Đối với anh mà nói thì có lẽ là không.” Giữa người với người vốn dĩ đã có nhiều thứ không giống nhau.
“Cho nên tôi muốn kết luận của cậu.” Mộ Xuyên không kiên nhẫn được nữa, ngón trỏ gõ nhịp nhàng xuống tay vịn dán gỗ lim.
“Tôi không làm được.” Nhạc Thần An thành thực trả lời: “Tôi không thể ép anh ấy từ bỏ trượt tuyết, cũng sẽ không rời đi.”
“Thuyết phục nó từ bỏ trượt tuyết hoặc cậu rời bỏ nó.” Mộ Xuyên nói: “Cuộc đời có được có mất.
Hai đứa đều là người trưởng thành rồi, không thể lúc nào cũng tự do tùy hứng mãi được, cũng không thể cái gì cũng muốn.” Mộ Xuyên khép hai tay lại đặt lên đầu gối, ung dung nhìn cậu.
“Thời kỳ đỉnh cao của một vận động viên thể thao rất ngắn, anh không nên làm khó anh ấy như thế, dù gì cũng là em trai anh.” Nhạc Thần An cố gắng thức tỉnh mối quan hệ huyết thống như không có cảm giác tồn tại của hai người bọn họ.
“Tôi không làm khó nó, cuộc sống luôn phải đối mặt với rất nhiều sự lựa chọn, hơn nữa bây giờ, nói làm khó nó không bằng nói làm khó cậu thì đúng hơn.” Ánh mắt Mộ Xuyên vẫn sắc bén chuẩn xác như chim ưng: “Vì thế lựa chọn của cậu là?”
“Anh ấy sẽ không từ bỏ trượt tuyết…”
“Vậy thì bảo nó chia tay cậu đi.”
“Được…Tôi hiểu rồi.” Nhạc Thần An mỉm cười: “Cho nên thật ra vẫn là anh ép tôi rời khỏi anh ấy.
Chỉ là đổi một cách thức khác khiến người ta ghét bỏ hơn thôi.”
“Cũng không thể nói thế, thật sự mà nói, tình cảm của hai người trong mắt tôi sẽ không lâu dài được, tùy hai đứa thôi.
Mục đích của tôi là bảo vệ nó, không để nó làm những chuyện nguy hiểm nữa.” Mộ Xuyên nhấn mạnh: “Nếu như nó bỏ qua sự bảo vệ của gia đình, bất chấp an nguy của bản thân mà cứ làm những trò mạo hiểm đó thì sẽ phải trả giá rất lớn.
Hai người đều cần trưởng thành, cần phải đối mặt với thực tế.
Gia đình của nó, hoàn cảnh nhà nó không cho phép nó được liên tục khiêu chiến ranh giới cuối cùng.”
Nhạc Thần An cảm thấy mệt mỏi, nếu như hôm nay vấn đề này đặt ra trước mặt Mộ Hàn, anh cũng bị ép buộc chọn một trong hai, vậy anh sẽ chọn gì?
Vừa hi vọng anh không từ bỏ mối tình này lại vừa sợ anh vì mình mà dễ dàng thỏa hiệp từ bỏ trượt tuyết.
Nhạc Thần An hỗn loạn mò đến chốt cửa xe, muốn chạy trốn khỏi không gian chật hẹp khiến người ta khó hít thở.
Không khí mát mẻ phả vào mặt vào khiến cậu bình tĩnh hơn, trong lòng đang tính toán lát nữa gặp Mộ Hàn nên mở lời thế nào, tiếp theo bọn họ phải làm sao.
Mộ Xuyên cầm điện thoại di động vẫn luôn úp xuống đặt trên ghế ngồi trong lúc bọn họ nói chuyện, nói vào mirco một câu: “Mày nghe thấy rõ chưa?”
Khoảnh khắc cuộc gọi bị cắt đứt.
Nhạc Thần An vẫn còn một chân chưa xuống khỏi xe, cậu ngây ngốc quay đầu nhìn Mộ Xuyên, đối phương vẫn tỏ ra thản nhiên không sợ hãi khi bị bắt quả tang, cất điện thoại vào túi: “Gọi tài xế giúp tôi.
Cảm ơn cậu.”
“Anh, anh vừa gọi điện cho ai?” Nhạc Thần An không thể tin nổi nhìn gã đàn ông còn chưa đến 40 đã lão luyện sành sỏi sự đời.
“Cậu muốn biết nó lựa chọn thế nào không?” Tài xế rất biết nhìn mặt ông chủ, không đợi nhắc nhở đã quay về ghế lái.
Mộ Xuyên vỗ nhẹ lên lưng ghế tài xế, động cơ khởi động vang lên.
Nhạc Thần An buộc phải rút nốt chân còn lại ra khỏi xe, đóng cửa xe lại.
Mộ Hàn ra ngoài vẫn thường thích mặc trang phục thoải mái, hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi cotton giản dị màu trắng và quần túi hộp màu nâu nhạt rộng rãi, rõ ràng lấy từ chỗ Nhạc Thần An.
Tay áo được xắn lên khuỷu tay, lộ ra cổ tay thon dài trắng nõn bên dưới.
Anh đứng trong góc quảng trường trước trung tâm thương mại, dựa lên tường nhìn chằm chằm vào đâu đó ngẩn người.
Nhạc Thần An liếc một cái là nhận ra anh trong đám đông.
Mộ Hàn đứng im giữa dòng người nhộn nhịp, không hề nhận ra những ánh mắt tò mò của người xung quanh đang nhìn mình.
Cậu từng bước từng bước đến gần anh, ánh mặt trời vừa phải không quá chói chang.
Hàng mi vừa dày vừa cong của anh cụp xuống, phủ một tầng bóng mờ lên dưới mí mắt.
Trên đường đến đầu óc Nhạc Thần An vẫn luôn hỗn loạn, đến giờ phút này, bỗng nhiên anh ngẩng đầu lên nhìn cậu, cậu mới miễn cưỡng khôi phục được năng lực suy nghĩ: “Anh chờ lâu chưa?”
“Ừm, đói bụng.” Thu hồi lại vẻ trống rỗng, gương mặt lạnh lùng của Mộ Hàn tựa như phủ thêm một tầng sương mù mỏng manh.
Nhạc Thần An giơ tay sờ lên, làn da anh vẫn nhẵn nhụi như vậy, tựa như chỉ là ảo giác.
Bọn họ hiểu lòng nhau nên cả hai tránh không nhắc đến sự việc xảy ra, vẫn sóng vai đi bộ bên nhau, ăn những món ăn vặt bình dân.
Nhạc Thần An mang theo máy ảnh nhưng chưa lấy ra lần nào.
Trời gần tối thì bỗng nhiên có một cơn mưa ngang qua, sắc trời cuối xuân thường thay đổi thất thường.
Hai người ngồi dưới tán ô của quán cà phê bên đường, không ai nói gì.
Nhạc Thần An không chịu nổi cảnh thái bình giả tạo thế này nữa, chủ động mở lời trước.
“Mẹ em biết rồi.
Chuyện của chúng mình.” Cậu cầm ly nhựa đựng Mocha đá, lấy dũng khí nhìn vào mắt Mộ Hàn.
Nhưng tròng mắt luôn luôn sáng trong giờ phút này trở nên khác thường, giống như trời đột ngột nổi mây gió, rất nhiều ưu tư hỗn loạn bay qua bay lại.
“Em không sao chứ?” Mộ Hàn cả kinh: “Mộ Xuyên anh ấy nói…”
“Không phải anh ta.” Nhạc Thần An cắt đứt lời anh: “Không liên quan đến anh ta.
Là em vô tình để mẹ em nhìn thấy hình của bọn mình.”
“Hình gì?” Mộ Hàn nghiêng đầu.
Nhạc Thần An lấy điện thoại ra, mở album ảnh đưa cho anh xem.
Dòng thời gian bắt đầu từ một năm trước khi cậu chụp quảng cáo cho Tuyết Hào, Mộ Hàn nhìn thấy ảnh của mình chiếm phần lớn dung lượng album ảnh trong điện thoại của Nhạc Thần An.
Anh lướt xem từng ảnh một, có ảnh chụp tạp chí HD(*), có ảnh chụp du lịch cùng nhau, có ảnh anh mặc áo choàng tắm phơi bày làn da quyến rũ, cũng có những bức ảnh sống động trong sinh hoạt thường ngày được chụp bằng điện thoại.
Có rất nhiều ảnh Mộ Hàn chưa từng được nhìn thấy, dường như bất cứ thời khắc nào cậu cũng đang nhìn anh, ghi lại được tất cả những khoảnh khắc và chi tiết nhỏ cất giấu cho riêng mình.
(*) High Definition, độ phân giải cao.
“Hôm nay ở bên kia đầu điện thoại là anh phải không?” Nhạc Thần An tìm lại mạch suy nghĩ.
Mộ Hàn gật đầu: “Là anh.”
“Vì thế Mộ Xuyên đã đến tìm anh từ sáng sớm?”
“Ừ.” Mộ Hàn đưa điện thoại trả cho cậu.
Bởi vì là anh cho nên em thích anh.
Em hi vọng cả cuộc đời anh sẽ luôn giữ lấy nhiệt huyết, nhưng cũng vì điều này có thể khiến em phải từ bỏ anh.
Nhạc Thần An không biết câu trả lời tiêu chuẩn cho câu hỏi này là gì nhưng theo bản năng cậu muốn trốn tránh, muốn đẩy nó sang cho Mộ Hàn, để anh chọn một trong hai: “Anh…trả lời thế nào?”
Mộ Hàn im lặng rất lâu, mỗi một cái chớp mắt khiến Nhạc Thần An hoảng hốt như thể nhìn thấy bão táp mưa sa sắp đến, tựa như chỉ một giây sau con dao kia sẽ găm xuống.
“Anh nói, anh sẽ không từ bỏ trượt tuyết.” Giọng anh rất nhẹ, cõi lòng Nhạc Thần An đã sáng tỏ, có lẽ cậu đã dự đoán được câu trả lời nên dường như cũng không đau lắm.
Cũng tốt, dao sắc chặt đay rối(*), tiết kiệm thời gian hành hạ mỗi người.
(*) Ví với việc được giải quyết nhanh chóng, quyết đoán.
“Ừ…Vậy thì tốt.” Nhạc Thần An vừa mở miệng mới hiểu tại sao bỗng nhiên Mộ Hàn nói bằng giọng nhẹ thanh như thế.
Khi dây thanh quản rung lên, cậu gần như muốn áp chế giọng nói không ngừng run rẩy, vội vàng hít sâu một hơi thay đổi đề tài: “Anh đặt vé máy bay đi Chile chưa?”
“Rồi, tháng 7 đến Chile, tháng 11 đến Bắc Âu.” Đối phương tựa như vĩnh viễn ung dung hơn cậu, anh chỉ uống một hớp cà phê đã khôi phục được trạng thái hờ hững bình thản.
“Vậy được rồi, chú ý an toàn.” Nhạc Thần An dùng ống hút khuấy viên đá còn chưa tan hết trong ly.
“Được.” Hiếm khi nào thấy Mộ Hàn né tránh ánh mắt trước khi hai người nhìn nhau: “Anh về trước đây.”
Bữa tối nay cậu nhờ vả Trương Dịch Trạch đặt trước ở Quỳnh Lâu Khê Kiều rất lâu mới đến lượt, xuân hạ giao mùa, măng tre mỡ màng, bọn họ lại ra thực đơn mới theo mùa.
“Không ăn tối xong rồi về sao?” Nhạc Thần An giơ tay nắm được ngón tay lành lạnh của anh muốn giữ anh lại.
“Không…” Mộ Hàn nhẹ nhàng rút ngón tay ra, hòa mình vào trận mưa phùn lất phất, bả vai bị mưa xối ướt đẫm trong nháy mắt.
Giờ phút này Nhạc Thần An nhìn chằm chằm bóng lưng sắp biến mất trong màn mưa, muốn lớn tiếng gọi anh lại nhưng cả cơ thể cứ một mực tê dại, không thể động đậy.
Gọi anh ấy lại rồi nói gì? Nói anh từ bỏ trượt tuyết đi, ở lại bên em ư?
Cậu cứ ngồi một mình dưới tán ô nhìn màn đêm dần dần nuốt chửng tia nắng chiều cuối cùng.
Giờ này đáng lẽ ra cậu đang được ngồi ăn cùng Mộ Hàn trong một nhà hàng đã mong đợi từ lâu, một bữa tối phong phú toàn đồ ăn ngon.
Cậu lấy điện thoại ra gọi cho Trương Dịch Trạch.
“Alo?” Giọng Trương Dịch Trạch nghe không hề thoải mái nhưng Nhạc Thần An không còn thừa sức để hỏi thăm.
“Đi ăn với tao đi.” Cậu thật sự không nghĩ ra được tối nay bản thân phải trải qua thế nào.
“Bây giờ á? Được rồi, tao đưa Mộ Tuyết về nhà trước rồi qua chỗ mày, ăn gì?” Gần đây Trương Dịch Trạch không rời Mộ Tuyết nửa bước.
“Quỳnh Lâu Khê Kiều.” Cậu cười tự giễu: “Bố đây mời mày ăn một bữa lớn, vui không?”
“…Đệt mợ…” Tên trai thẳng lập tức cao giọng lên tám độ: “Mày đừng có chạy đấy! Tao lập tức đến ngay!”
Lúc Trương Dịch Trạch đến, Nhạc Thần An đang đứng đội mưa trên khoảng sân nhỏ trước phòng đặt riêng.
Một hồ cá chép Nhật mới được đào bên cạnh cầu tre, những con cá màu đỏ au, đầu mập mạp béo núc ních tập trung lại một chỗ.
“Sao mày không vào trong mà chờ?” Trương Dịch Trạch đi vào mới phát hiện tóc tai Nhạc Thần An đã ướt đẫm: “Mày bị ngu hả?” Hắn vội vàng kéo người vào phòng ăn, nhân viên phục vụ mặc sườn xám màu xanh nhạt đón khách, vốn định giúp khách hàng thu ô, kết quả nhìn thấy Nhạc Thần An ướt dầm dề nên sợ hết hồn, vội vàng đi lấy khăn lông đã khử trùng đưa cho cậu.
Nhạc Thần An nói tiếng cảm ơn, chậm rãi tự lau mái tóc ướt nhẹp của mình.
Chiếc sườn xám mà nhân viên phục vụ mặc nhìn qua là biết không phải hàng rẻ tiền, cổ áo tinh xảo có khóa bằng vàng, được cắt may làm tôn lên dáng người uyển chuyển của thiếu nữ, một chút sắc xanh lá cây tươi mát có lẽ được sử dụng để phối hợp với các thức đơn mới của mùa xuân trong nhà hàng, mùi nước hoa trên người cũng không gay mũi.
Nhạc Thần An nhìn ánh mắt quan tâm của cô, cảm kích mỉm cười: “Khuy áo hình cành hoa nhỏ trông đẹp thật.”
Cô gái trẻ đỏ mặt, thấy cậu không sao mới hỏi rõ họ tên đặt bàn trước, dẫn hai người vào chỗ ngồi.
“Thần Thần, mày làm sao thế?” Trương Dịch Trạch có ngốc đến mức nào thì bây giờ cũng đã nhận ra trạng thái của cậu không ổn.
Cậu đội mưa cả đường đi một tiếng mới đến đây, đến cửa mới phát hiện ví tiền để quên trên mặt bàn ở quán cà phê không cầm đi: “Tối nay mày mời, tao làm mất ví rồi.”
Trương Dịch Trạch ngã ngửa hít sâu một hơi, vỗ đùi muốn mở miệng lại bị cậu cắt ngang một lần nữa.
“Sao Thủy nghịch hành, chuyện gì cũng không xong.” Cậu nhìn thấy trong đôi mắt trợn to của Trương Dịch Trạch hình ảnh chật vật của bản thân mình: “Nhất là không suôn sẻ chuyện tình cảm.
Mày cẩn thận đấy.”
“Xí! Đừng có tào lao.” Trương Dịch Trạch lẩm bẩm mấy tiếng khinh thường..
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
11 chương
8 chương
3 chương