Đúng là không chạy thoát khỏi người này. Nhạc Thần An không biết nên làm gì, cậu không ngờ Mộ Hàn sẽ đến tận studio tìm cậu. Vừa mới kết thúc buổi chụp, tất cả mọi người đều tăng ca. Sau khi cậu liên tục từ chối ba cuộc điện thoại, không đến mười lăm phút, người kia đã tìm đến tận studio. “Tiểu Nhạc, có người tìm em.” Chị gái xinh đẹp mới đến làm ngồi ở quầy lễ tân gọi cậu bằng chất giọng ngọt lịm. Gần đây studio rất bận rộn. Không phải chỉ có thế giới tự nhiên hoa lá cây cỏ mới hồi sinh vào mùa xuân mà còn có những show diễn đã im lìm ngủ đông từ lâu. Tháng trước, Tống Thâm bay quá nửa địa cầu, ra ra vào vào rất nhiều show diễn và tuần lễ thời trang, thế nhưng không phải đến để chụp các thương hiệu lớn… Không biết làn gió này đã được thổi lên từ lúc nào, những người nổi tiếng trong nước tự hào khi được nhãn hàng mời đến xem chương trình. Bản thân phải dẫn theo quản lý của mình đã đành, bây giờ còn phải dẫn theo cả đoàn chế tác, thanh thế còn lớn hơn các người mẫu trên sân khấu. Tống Thâm đã nhiều lần khước từ nhưng vẫn trốn không nổi. Dẫu sao liên quan đến cơm áo gạo tiền, không dễ đắc tội. Sau khi trở về, Tống Thâm nghỉ ngơi một tuần không làm việc, tất cả công việc chất đống cao như núi. Nhạc Thần An còn tranh thủ thời gian đi chụp một bộ ảnh sân bay cho một ngôi sao nhỏ, kiểu như tạo dáng để chụp nhanh, là do Tiết Hiểu giới thiệu. Nhờ có Weibo của Tiết Hiểu, mỗi tuần lượng người hâm mộ của cậu tăng lên khoảng ba con số, đa phần vẫn là mấy cô gái trẻ. Bất đắc dĩ nhất vẫn là mấy tin nhắn riêng tư khó lý giải nổi, hỏi cậu có đồng ý đến nhà riêng chụp không… Người trong ngành đều hiểu, ẩn ý của một số người nổi tiếng trên mạng về việc chụp ảnh ở nhà riêng của họ nghĩa là “hỗ trợ miễn phí lẫn nhau”. Cái gọi là hỗ trợ miễn phí lẫn nhau có nghĩa là bạn chụp ảnh miễn phí cho tôi, còn tôi giúp bạn tận hưởng một vài niềm vui chụp ảnh nào đó. Tuy nói điều này hợp lý, có đi có lại, hai bên tình nguyện nhưng vẫn khiến Nhạc Thần An cảm thấy bài xích, thấy hai chữ nhà riêng là sinh ra phản ứng tiêu cực. Cậu vội vàng tắt trang web, tìm việc khác làm để phân tán sự chú ý. Sau đó dứt khoát từ chối không nhận tin nhắn riêng tư nữa. Mộ Hàn ôm hộp đứng ở cửa: “Sinh nhật vui vẻ.” “Ơ… Cảm ơn anh.” Gần đây Nhạc Thần An bận bù đầu, hoàn toàn không còn sức để quan tâm đến chuyện sinh nhật mình: “Sao, sao anh biết…?” “Em bận à?” Mộ Hàn mặc chiếc áo len màu xám tro mà cậu mua cho anh, bên dưới mặc quần jean mài bạc, ống quần bên trái còn có vết rách hình trái tim. Nhạc Thần An cả kinh, cái quần ấy là của cậu… Lần trước đến chỗ Mộ Hàn chụp hình quên mất không mang quần áo thay ra về… Nhưng mà cặp chân Mộ Hàn vừa dài vừa thẳng, mặc đẹp hơn cậu nhiều. “Bận, bận lắm.” Cậu cố gắng không để giọng mình mất tự nhiên. Lần trước cậu kích động đến nỗi muốn xóa bỏ tất cả phương thức liên lạc với anh, nhưng rồi lại cảm thấy mình bi lụy quá. Dù sao mọi người đều là người trưởng thành, tuy nói ban đầu cậu có nổi nóng vì bị lừa gạt tình cảm nhưng nếu truy rõ nguyên nhân, từ đầu đến cuối Mộ Hàn cũng không làm ra hành động nào lừa dối, anh không bày tỏ, cũng chưa nói mình còn độc thân, càng không hứa hẹn gì. Huống hồ đối phương về công về tư đều giúp mình không chỉ một lần, không làm người yêu được thì vẫn có thể làm bạn. Thế giới của người trưởng thành không phải đen và trắng, cậu cũng không thể lúc nào cũng là một thanh niên nhiệt huyết được. “Em bận thì để hôm khác anh tìm em.” Mộ Hàn kín đáo đưa hộp quà cho cậu, xoay người muốn rời đi. “Chờ chút đã.” Nhạc Thần An không ngờ: “Cái này, không cần tốn kém như thế. Có tấm lòng là được rồi.” “Cố ý chọn cho em đấy.” Mộ Hàn quay người xoa đầu cậu: “Chắc chắn em sẽ thích.” Nói xong không đợi Nhạc Thần An cử động đã đi, một câu cảm ơn lại bị nuốt vào nguyên vẹn. Cái hộp được bọc kín cẩn thận bằng giấy gói màu đen, Nhạc Thần An thử lắc lắc, hơi nặng. Cậu ổn định lại tâm trạng định về vị trí tăng ca tiếp, vừa mới quay người đã phát hiện chị gái lễ tân và Đường Hân đứng sau lưng nhìn mình với ánh mắt bốc lửa: “OMG! Bóc đi! Bóc ra xem thử!” Nhạc Thần An còn chưa kịp phản ứng, Đường Hân đã xồng xộc lao đến, bê cái hộp lên xé thẳng giấy gói ra. “Vãi cả…” Đường Hân khoa trương hít sâu một hơi, chậm rãi quay đầu nhìn cậu: “Tiểu Nhạc…” Nhạc Thần An cúi đầu nhìn, ngay chính giữa chiếc hộp màu đen thấp thoáng một chữ H viết hoa phản chiếu, món quà trong hộp dài bằng chiều ngang chiếc hộp. Bất kỳ một nhiếp ảnh gia hay một người đam mê nhiếp ảnh nào cũng đều không thể không biết tiếng tăm của chữ H này. Cậu đã theo nghề nhiếp ảnh nhiều năm như vậy, cũng chỉ có những tên tuổi lớn trong ngành như Tống Thâm mới xứng đáng sở hữu chiếc máy ảnh này. “Cái này…” Sau cú sốc lớn, Nhạc Thần An rất lúng túng. Món quà này quá quý giá, quý giá đến mức một chút cảm giác hưng phấn cậu cũng không có. “Làm bạn trai của MU sướng thật đấy! Vừa đẹp trai vừa nhiều tiền…” Đường Hân thay đổi vẻ mặt thành chế nhạo, ghen tị mỉa mai một câu. “Hả? Không phải, bọn em là bạn bình thường…” Mặc dù Nhạc Thần An chưa bao giờ thấy hổ thẹn vì mình là đồng tính luyến ái nhưng từ trước đến nay cậu sợ phiền toái, không bao giờ muốn nhiều chuyện với những người ở đây. “Lừa ai thế? Bạn bình thường mà tặng Hasselblad à?” Đường Hân cười mỉa mai: “Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không nhiều chuyện. Những chuyện thế này trong ngành còn thiếu sao?” Đúng là trong ngành không ít chuyện thế này, nhưng cậu và Mộ Hàn đâu phải thế. Mang quà về đến nhà, cậu gọi xe đến nhà ông nội Trương Dịch Trạch. Lần cuối cùng cậu đến nơi này là khi thằng ngốc kia về nước, ít nhất cũng hơn hai năm rồi. Dì giúp việc ra mở cửa cho cậu, không ngừng khen cậu đẹp trai: “Chao ôi, mấy đứa nhóc các cháu, chớp mắt một cái đã lớn tướng thế này rồi.” Đi vòng qua giữa sân là hồ sen có hòn non bộ, lên trên tầng chào hỏi ông nội Trương xong, Trương Dịch Trạch lôi cậu vào phòng sách. “Gần đây tình cảm của ba mày phát triển rất thuận lợi, chuẩn bị tỉnh tò với Sue đây này! Đến lúc đó mày đưa tao đến, chọn lúc chị ấy tan ca, ở giữa công ty chị ấy, tao sẽ tỏ tình với chị ấy trước mặt nhiều người.” Vẻ mặt Trương Dịch Trạch nghiêm túc không giống đùa giỡn. “Thôi đừng.” Mặc dù hắn mới chỉ mở đầu nhưng Nhạc Thần An đã thấy nhục giùm. “Tại sao thôi? Nếu như chị ấy đồng ý ngay trước mặt mọi người rồi đổi ý cũng không sao, ít nhất cũng giúp tao thể hiện được sự chân thành của mình.” “Chậc, thế nếu chị ấy từ chối thẳng thừng thì sao?” Nhạc Thần An cảm thấy mấy năm gần đây EQ của Trương Dịch Trạch hình như cũng chẳng tăng lên được bao nhiêu. “Hả? Từ chối á?” Có vẻ như tên thẳng nam này đã quên mất khả năng này. Nhạc Thần An nhìn hắn đầy thông cảm, dù sao không có người nào hoàn hảo cả, kiếm được nhiều tiền như vậy rồi, không biết cách theo đuổi con gái cũng là chuyện bình thường. “Trước tiên nói thử kế hoạch tỏ tình của mày đi…” Nhạc Thần An giơ ngón tay day ấn đường. Trực giác nói cho cậu biết kế hoạch của thằng cha này 80% là bất khả thi. “Tao sẽ mua hoa hồng trước, nhét đầy vào cốp sau.” Trương Dịch Trạch đọc bản ghi chú trên điện thoại: “Hai bên cốp sau treo mấy chùm pháo hoa cỡ nhỏ, chị ấy vừa ra thì đốt. Xong rồi sau đó… Để tao đọc đã…” “Có phải còn cần nến với bóng bay đúng không?” Khóe miệng Nhạc Thần An giật giật. “Ơ đúng đúng.” “Đại ca, trong thành phố không được đốt pháo hoa. Mày lại lên mấy cái web vườn trường tìm chiến lược tỏ tình của bọn trẻ trâu đúng không…?” “Ôi dào thằng như mày thì biết cái gì? Chị ấy là tiểu thư sống trong nhung lụa còn cái gì mà chưa từng thấy, nhét kim cương vào đồ ăn có khi chị ấy đã đoán được từ lâu rồi ạ. Còn không bằng xài kiểu trong sáng ngây thơ này, càng có thể biểu đạt được sự chân thành của tao.” Trương Dịch Trạch đã có dự tính trong lòng: “Trên WeChat của chị ấy còn khen tao đáng yêu đây này, cuối cùng thì tao cũng được yêu rồi. Mày nói xem có phải chị ấy cũng có tình cảm với tao không?” Lúc này trong đầu Nhạc Thần An chỉ còn lại mấy chữ: Kẻ hèn mọn ngu đần x đáng thương. Mặc dù Trương Dịch Trạch là con nhà giàu nhưng nhà họ Trương không nuôi dưỡng hắn trở thành một người thừa kế trong xã hội thượng lưu giống như những gia tộc khác, cứ nuôi thả để mặc hắn trưởng thành tự do, thiên phú làm giàu cũng là do hắn tự tạo ra một cách mù quáng. Từ nhỏ đến lớn hắn vẫn không thay đổi, lúc nào cũng ngốc nghếch và hồn nhiên như vậy. Trừ vẻ ngoài đẹp trai lại biết kiếm tiền ra, tính cách vẫn y chang một đứa trẻ con, trong sáng, chân thành nhiệt huyết, không hề giống mấy gã thiếu gia nhà giàu giả tạo. Nhạc Thần An cảm thấy như vậy rất tốt, dù sao gia đình có điều kiện nên không sợ người khác chèn ép hắn, sau này có khi lại cưới được cô vợ khôn khéo, hai bên bù trừ lẫn nhau. Là anh em nối khố lớn lên từ nhỏ với nhau, quan trọng nhất là không được điên cùng với hắn, chuyện này quá dễ dàng. “Đúng rồi, mày đẹp trai như thế ai mà không thích. Mày muốn tao làm gì, nói đi.” Nhạc Thần An xác định tư tưởng xong, chỉ cần không ảnh hưởng đến người khác là được, mất mặt mũi một tí cũng không sao. “Mày lái xe giúp tao, chụp ảnh nữa, tùy cơ ứng biến ha!” Trương Dịch Trạch gửi kế hoạch sang, không hề cảm thấy xấu hổ. Có điều nếu con gái bị làm phiền thế này có khi lại thấy ấn tượng sâu sắc, thấy một người vụng về, bận trước bận sau tìm cách theo đuổi mình. Ít nhất thì nó đáng quý hơn nhiều so với việc được người ta nhét vào tay một món quà quá quý giá rồi bản thân thấy bất an. Cậu chợt nhớ ra, cô gái tên Sue này và Mộ Hàn hình như có quan hệ tốt một cách bất thường… “Trương Dịch Trạch.” Cậu cảm thấy vẫn nên có kế hoạch dự phòng: “Mày biết đấy, mấy cô gái nhà giàu ấy, đời sống tình cảm cũng phong phú lắm… Nhỡ đâu chị ấy có người mình thích rồi thì sao? Lần trước tao thấy mày và chị ấy ăn tối xong…” “Chị ấy nói chị ấy có bồ rồi, bảo tao nhỏ tuổi, cả hai không hợp nhau.” Trương Dịch Trạch không chờ cậu nói xong đã cắt ngang, tắt hết mấy trang web lộn xộn trên điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Nhạc Thần An: “Nhưng mà chị ấy thật sự chưa kết hôn đâu, còn quan tâm đến tao, tao cảm thấy chỉ là mượn cớ thôi. Ít nhất cũng phải thử một lần, tao cũng không phải người chưa từng bị từ chối bao giờ.” Có đôi lúc không biết rốt cuộc thằng này ngu thật hay giả vờ ngu nữa. Chắc chắn là ngu thật. Sáng ngày thứ sáu, Nhạc Thần An nhận được tin nhắn Trương Dịch Trạch gửi địa chỉ cho cậu, là một tòa văn phòng cao cấp của CBD. Đúng giờ tan sở, cậu phóng tới địa điểm hẹn nhau, lúc mở cốp sau của chiếc Lexus ra thì thấy cả một đống hoa… “Trương Dịch Trạch, làm gì có ai đi tỏ tình dùng cúc Ba Tư…” “Tao đặt nhầm, hoa hồng không đủ, chỉ còn lại cúc Ba Tư bù vào thôi, dù sao cũng màu đỏ cả mà nhìn không rõ đâu.” Trương Dịch Trạch mướt mát mồ hôi, vẫn đang buộc bóng bay vào kính chiếu hậu, bên ngoài quả bóng trong suốt có thể thấy rõ bóng trái tim hồng nho nhỏ bên trong. Lúc tan sở CBD rất đông người, Nhạc Thần An mang tâm thế đánh một canh bạc, không cần mặt mũi giúp hắn đi đỗ xe xong xuôi. Trương Dịch Trạch không ngừng lải nhải bên cạnh: “Đợi lát nữa chị ấy ra sau xe mày phải nhớ phối hợp nhấn mở cốp sau, nhất định phải chú ý kĩ thời cơ. Má ôi áo vest của tao đâu rồi…” Nhạc Thần An lôi áo khoác để ở ghế sau ra cho hắn, ngẩng đầu nhìn lên gương chiếu hậu: “Nữ thần của mày ra rồi kìa.” Không gian trong xe chật chội, Trương Dịch Trạch cuống quýt cả lên, hất áo vest một cái, nhìn chăm chú bóng người trên kính chiếu hậu mà luống cuống tay chân mặc áo. Lúc tay phải vội vã luồn vào ống tay áo thì bất ngờ nện thẳng một phát lên sống mũi tài xế, không nghiêng không lệch trúng thẳng vào trung tâm. “Đệt mợ…” Nhạc Thần An cố kìm nén sự kích động muốn trả đũa nhưng không muốn quấy rầy hắn, day lên nơi vừa bị nện trúng hít sâu một hơi. Sống mũi và ấn đường lập tức vừa đau vừa nhức, suýt nữa nước mắt trào cả ra. Cậu vội vàng kéo gương sau tấm chắn nắng xuống xem xét, hình như mũi chưa bị lệch. Trương Dịch Trạch hoàn toàn không chú ý tới, mở cửa xe xông ra. Nhạc Thần An vừa lau nước mắt vừa mắng thằng ngu, còn phải để ý chỗ hai người kia đứng. Nhưng mà vừa ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy rõ Sue. Sao gương mặt của cô gái tên Sue này… cứ quen quen thế nhỉ? Làn da trắng nõn được ngũ quan tô điểm trên gương mặt xinh đẹp, đôi mắt vừa to vừa sáng long lanh, tròng đen giống như màu mật ong đặc, ánh mắt lúng liếng có hồn. Lại nhìn đến người phía sau cô gái, hai người giống như được khắc ra từ mô hình, nam thanh nữ tú, nhưng mà trông đường nét của chàng trai sắc sảo hơn, cô gái thì đáng yêu dễ thương, ánh mắt cũng dịu dàng hơn. Bỗng nhiên Nhạc Thần An chợt nhận ra điều gì..