Tuyến Xe Cuối Ngày Mang Số 13

Chương 97 : Âm Dương Tiên Sinh Vương Đắc Hỉ

Khi tân đội trưởng họ Vương nói đến việc ông ta đã từng là một âm dương tiên sinh có kinh nghiệm làm việc mười năm trong nghề thì cứ nhìn chằm chằm vào tôi, dường như ông ấy cố ý nói cho tôi nghe. Tôi thấy khó chịu vì bị ông ta nhìn như vậy, ủa, tôi đâu phải quỷ, ông có là âm dương tiên sinh hay âm dương hậu sinh thì kệ tía ông chứ liên quan gì tới tôi mà nhìn hoài? Tôi cố ý đưa mắt sang chỗ khác không nhìn thẳng vào mắt ông ấy nữa. Sau màn tự giới thiệu bản thân xong, đội trưởng Vương liền thông báo cho chúng tôi về một số quy định và chế độ mới, rõ ràng ông ta là một người cứng đầu, trong ngày đầu tiên vừa mới tới để thay thế vị trí của lão Ngô thì ông ta đã thay đổi rất nhiều quy định trước đây do lão Ngô đề ra. Mặc dù đám đồng nghiệp kia của tôi không thích thú gì nhưng họ vẫn vỗ tay hoan hô ầm ầm. Sau khi cuộc họp kết thúc, ai nấy đều tỏ ra chán nản và bắt đầu nhớ lại thời hoàng kim lúc lão Ngô còn tại vị. Cu Sáu vẫn còn giận tôi vì chuyện vợ lão Ngô, về tới phòng ở ký túc xá, cu cậu đóng sầm cửa lại, nói: "Tui nói cho anh biết, từ nay trở đi anh không được đi lang thang nữa, sau này chúng ta sẽ giống như lúc trước vậy, mỗi người lên tài một ngày, cũng do tui yêu thích công việc lái xe này mà để anh rong chơi khắp nơi, kết quả anh lại dang díu với chị dâu!" Cu Sáu nói với vẻ đầy căm phẫn, cứ giống như tôi đang ngoại tình với vợ của cu cậu vậy, cho dù tôi có giải thích như nào thì khúc bánh tét này vẫn không nghe lọt tai. Tôi không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ gật đầu đồng ý với yêu cầu của cu cậu, lái xe thì lái xe! Đêm xuống, đã lâu rồi tôi chưa trở lại con đường mòn này, lần cuối tôi lái chuyến xe cuối ngày mang số 13 này cách đây đã rất lâu rồi, tối nay hành khách lên xe không nhiều. Trong đám hành khách có một người đàn ông trung niên bận nguyên một cây đen sì, sau khi bước lên xe liền ngồi ngay vào vị trí bên cạnh tài, tôi tò mò liếc nhìn sang thì phát hiện không ai khác chính là vị đội trưởng mới đến: đội trưởng Vương! Đội trưởng Vương thấy tôi nhìn mình chằm chằm thì gật đầu một cái tượng trưng coi như thay lời chào hỏi. Đội trưởng mới tới lên xe để làm gì ta? Hổng lẽ ổng muốn kiểm tra công việc của tôi? Hay là nhà ổng ở thôn Đường Oa Tử? Sau khi khởi động xe, theo phép lịch sự, tôi chủ động bắt chuyện: "Đội trưởng Vương, sao anh vẫn còn ngồi trên xe vậy, bộ muốn kiểm tra công việc của em sao?" Đội trưởng Vương nhếch mép cười, nói: "Ờ, công tác thanh tra" Người ta thường nói những người mới nhậm chức đều sẽ thắp lên ba ngọn lửa, hôm nay ngọn lửa thứ nhất chính là lật đổ tất cả quy cũ của lão Ngô, vậy ngọn lửa thứ hai này lại muốn thắp lên người của tôi sao? Thấy tôi không trả lời, một lúc sau đội trưởng Vương nói: "Lý Diệu, cậu thấy sao khi lái chuyến xe cuối ngày mang số 13 này, chạy xe đi trên một con đường nông thôn như vầy đã bao giờ cậu gặp quỷ chưa?" Tôi không ngờ vị đội trưởng này có thể phun ra những thứ có tính sát thương cao đến như vậy, nghe xong tôi thoáng sửng sốt, sau đó cười nói: "Đội trưởng Vương thật biết cách nói đùa nha, công việc chính của em là quỷ hay không phải quỷ đều phải chở mà" Lời nói của tôi chứa đầy hàm ý, mặc dù đội trưởng Vương đã từng là một âm dương tiên sinh, cho nên, ông ta cảm thấy rất hứng thú đối với những chuyện này cũng là chuyện hết sức bình thường nhưng tôi không hề mong đợi việc ông ấy có thể giúp tôi. Đội trưởng Vương nghe vậy chậm rãi nói: "Không cần phải dấu diếm anh làm gì cả, em là cấp dưới của anh cho nên anh phải đảm bảo an toàn cho em, đây là chuyện đương nhiên mà, lúc sáng khi họp anh cũng đã nói rồi đó thôi, anh đã làm âm dương tiên sinh được mười năm rồi, cũng không lợi hại bằng ai nhưng đối với đám tiểu quỷ thì anh chấp hết!" Đội trưởng Vương nói chuyện rất tự tin, Mộng Nga đã từng nói với tôi, nếu tôi muốn thoát khỏi con hàng ve chai số 13 này thì chỉ có 2 con đường: một là hóa giải oán niệm trong lòng con quỷ kia, cách còn lại chính là giết con quỷ đó, nhưng để cứu cô bé thì tôi không thể nào giết quỷ được vì giết nó tôi sẽ vướng phải nợ âm, tuy nhiên, nếu như đội trưởng Vương có khả năng giết được hắn thì không phải là nhất cử lưỡng tiện, lợi cả đôi đường hay sao? Tôi không nhịn được liền hỏi dò: "Đội trưởng Vương, lúc anh làm âm dương tiên sinh anh có bắt được con quỷ nào không?" Đội trưởng Vương nghe tôi hỏi thì cười sặc sụa hồi lâu rồi mới trả lời: "Bắt quỷ hả? Anh không phải là mấy lão xem phong thủy tào lao mà anh chính là thợ săn quỷ!" Thợ săn quỷ! Tôi nghe những lời này mà vui không chịu nổi, nỗi oán hận của tôi đối với con quỷ kia thật sự không có giấy bút nào tả xiết, tuy nhiên, kể từ khi trãi qua chuyện con quỷ đó giết hại cụ Khâu thì tôi có chút e ngại đối với nó, trước khi thực sự biết được thực lực của đội trưởng Vương thì tôi không muốn đề cập đến chuyện này. Đội trưởng Vương có thể nhìn thấy tâm sự đang chất chứa trong lòng tôi, ông ta chậm rãi nói: "Thôi vầy đi, cũng đúng lúc tối mai có người bạn nhờ anh giúp đỡ, em hãy đi cùng anh một chuyến, lúc nào đi anh sẽ gọi điện thoại cho em" Tôi nghe vậy liền gật đầu một cái, xe còn chưa ra khỏi nội thành thì đội trưởng Vương đã xuống xe ở trạm dừng kế tiếp. Cuộc nói chuyện với đội trưởng Vương khiến tôi vừa mừng vừa lo, nếu như ông ta là một âm dương tiên sinh thực thụ đi vậy tại sao hết lần này đến lần khác lại chỉ đích danh tôi mà hỏi có gặp quỷ không, chẳng lẽ ông ấy đã biết chuyện của tôi hay đó chỉ là bệnh nghề nghiệp của ông ấy? Đã lâu không lái xe nên giờ đây khi quay lại cầm vô lăng tôi hơi đau lưng. Khi tôi về đến phòng trọ ở ký túc xá thì cũng đã khuya, cu Sáu đang ngủ say đạp cả chăn rớt xuống đất, sau khi nhặt chăn lên đắp lại cho cu cậu tôi cũng lên giường nghỉ ngơi. Tôi rất quan tâm đến lời nói của đội trưởng Vương. Sáng sớm hôm sau, sau khi vệ sinh cá nhân, dọn dẹp các thứ xong xuôi tôi liền vội vàng chạy đến nhà lão Lưu để hỏi ý kiến của lão ấy. Nếu quả thật đội trưởng Vương là một âm dương tiên sinh đã có mười năm kinh nghiệm trong nghề thì nhất định lão Lưu cũng sẽ biết đến ông ta. Lão Lưu đang phơi nắng ở dưới sân, thấy tôi tới liền gọi tôi cùng phơi nắng với lão ấy. Tôi đâu có rảnh đâu mà đi tắm nắng với lão, tôi vội hỏi: "Lão Lưu, ở bến xe tụi tui mới được điều tới một đội trưởng mới thay cho lão Ngô, ông ta họ Vương, ông ta còn tự nhận mình là một âm dương tiên sinh có mười năm kinh nghiệm trong nghề nữa đó" Lão Lưu lim dim mắt, gật gù nói: "Không phải mi phải đi điều tra vụ án sao, hắn liên quan gì đến chuyện phá án của mi?" "Tối hôm qua hắn lên chuyến xe của tôi, hắn muốn giúp tôi bắt quỷ, tôi không biết có tin được hắn hay không nên không dám nói gì với hắn cả, tôi không biết ông có biết người này không?" Lão Lưu nghe vậy thì mở mắt, lạnh lùng nói: "Hắn chủ động muốn giúp mi bắt quỷ hả? Vậy nói coi coi hắn tên là gì?" "Ông có từng nghe nhắc đến Vương Đắc Hỉ bao giờ chưa?" Lão Lưu nghe xong thì gật gật đầu cười nói: "Vương Đắc Hỉ hả, ta đã từng nghe nói đến người này, hắn quả thật là một âm dương tiên sinh đó, tuy nhiên lòng dạ của người này rất độc ác, hắn hận quỷ tận xương tủy, bắt được con nào là giết ngay con đó, hắn làm vậy quả thật là rất tổn hại đến âm đức cho nên trong giới đạo sỹ ít có ai thân với hắn!" Thấy lão Lưu nói như vậy tôi mừng rớt nước mắt, thằng cha này bắt được con quỷ nào lại giết ngay con quỷ đó thì quả thực quá tốt rồi còn gì! Lão Lưu thấy tôi hớn hở ra mặt liền lạnh lùng nói: "Mi cũng không cần phải vội mừng như vậy đâu, con quỷ đang ám mi cũng không phải là loại tiểu quỷ nhãi nhép bình thường có thể dễ dàng bắt được, cho nên, hắn có thể bắt được nó hay không còn chưa biết đâu!" Tôi đang cao hứng lại bị lão Lưu dội một gáo nước lạnh như vậy khiến tôi cảm thấy khó chịu, tôi bất mãn đáp: "Lão Lưu, ông không xử được nó không có nghĩa là người khác cũng không thể xử được nó. Tôi thấy đội trưởng Vương là người rất có bản lĩnh đó nha!" Không biết có phải lão Lưu thấy tôi sùng bái đội trưởng Vương nên có chút ghen tị hay không mà chỉ thấy lão ấy nhắm mắt lại không phản ứng gì thêm. Biết nhiêu đây là đủ rồi, sau khi bóp vai cho lão Lưu một lúc thì tôi trở về ký túc xá. Đúng 8 giờ tối quả nhiên đội trưởng Vương gọi điện thoại đến cho tôi, ông ta bảo tôi bắt taxi đến chung cư Country Garden để bắt quỷ. Tôi nghe được tên chung cư này liền sợ hết hồn, chung cư này không phải là chung cư nơi Bạch Phàm đang ở sao? Tôi không dám gọi cho Bạch Phàm, một mình bắt taxi đến chỗ hẹn, đội trưởng Vương đang đứng chờ tôi ở cổng khu chung cư, trên vai vác theo một chiếc túi có miệng màu đen. Thấy tôi tới ông ấy cũng không nói gì chỉ ra dấu cho tôi đi theo ổng. Tôi theo sau ông ta lượn trái lượn phải một hồi cuối cùng dừng lại ở một tòa nhà của chung cư, lòng tôi trở nên cực kỳ hồi hộp, đây chính là tòa nhà mà Bạch Phàm đang ở. Mặc dù tôi chỉ mới đến đây một lần nhưng tôi làm nghề tài xế nên khả năng nhớ đường của tôi rất tốt, chính xác là Bạch Phàm ở lầu số 13 của tòa nhà này. Tôi nuốt nước miếng, hỏi nhỏ: "Đội trưởng Vương, có phải chúng ta bắt quỷ ở trên đó không?" Đội trưởng Vương gật đầu nói: "Theo anh lên lầu" Tôi bước theo đội trưởng Vương vào đại sảnh của tòa nhà, ông ta bảo chúng tôi không thể đi thang máy nên cả hai bắt đầu lội cầu thang bộ lên lầu. Mỗi lần leo lên đến một lầu lòng tôi lại run sợ thêm một chút, vẫn chưa tới nơi sao? Lầu 5, lầu 6...!lầu 10, lầu 11...!đội trưởng Vương vẫn chưa dừng lại. Đi cùng với ông ta trong hành lang tối om om, tôi thậm chí còn không dám thở mạnh. Càng ngày tôi càng sợ hãi, lạy trời không phải là lầu 13 nha! Đã là lầu thứ 12 rồi, nếu còn lên nữa thì đó chính là lầu mà Bạch Phàm đang ở. ngôn tình hoàn Tôi không dám tiếp tục nghĩ ngợi gì thêm, trán tôi đẫm mồ hôi hột. May mắn sao đội trưởng Vương không tiếp tục leo lên cầu thang nữa, ông ta chỉ vào một căn phòng nằm chính giữa dãy phòng của lầu 12 nói: "Ở đây!" Tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi chưa kịp phản ứng gì thì đội trưởng Vương móc trong túi ra một lá bùa giấy màu vàng dán lên cửa phòng, sau đó lại lấy ra một sợi dây kẽm chọc vào ổ khóa cửa, chỉ trong phút chốc, ổ khóa chống trộm đã bị ông ta phá được bằng một cọng kẽm. Tôi thầm than thở: làm âm dương tiên sinh cũng không phải đơn giản nha, còn phải biết phá khóa nữa sao? Ngay khi cửa phòng vừa mở ra, tôi cùng đội trưởng Vương bước vào bên trong, vừa đặt chân qua khỏi cửa lập tức tôi cảm giác có một luồng gió lạnh thổi qua gáy. Trong phòng không bật đèn, không gian tối thui, tôi vừa định bật đèn trong phòng lên thì đội trưởng Vương lập tức đưa tay ngăn tôi lại, nói: "Đừng bật đèn, em nhìn kìa!" Tôi theo quán tính nhìn theo hướng ngón tay của ông ta chỉ, ở dưới khe cửa của phòng ngủ hắt ra một chút ánh sáng, hơn nữa, bên trong đó còn có tiếng tivi vọng ra, có người đang coi tivi ở trong phòng đó sao? Đội trưởng Vương lại lấy ra một lá bùa giấy màu vàng cùng một túi vải đựng một sợi chỉ đỏ. Trước tiên, ông ta dán lá bùa màu vàng lên cửa phòng ngủ sau đó mới từ từ đẩy cửa bước vào. Tôi sợ hãi đi theo sát phía sau ông ta, trong căn phòng này hoàn toàn không có người. Có một cái giường đặt cạnh cửa sổ, phía đối diện có để một cái tivi đang chiếu, điều khiến tôi lạnh gáy là chiếc tivi này hoàn toàn không được cắm điện. Đội trưởng Vương ra hiệu cho tôi lui về phía sau rồi ông ta lấy ra một gói bột màu vàng sau đó vừa đi vừa rãi khắp nơi trong phòng. Không hiểu sao tôi lại bị thứ bột màu vàng này làm cho ho sặc sụa nên nhanh chóng đi ra khỏi phòng ngủ. Sau khi bột màu vàng được rải xong, tôi kinh ngạc nhìn thấy trên mặt đất bắt đầu xuất hiện các dấu chân giống như nó đang từng bước tiến về phía cửa, tôi há hốc miệng chứng kiến màn này. Đội trưởng Vương nhìn vào vị trí các dấu chân liền lấy cái túi có sợi chỉ đỏ ra, ở mỗi dấu chân đi qua ông ta đều hớt 1 ít không khí ở vị trí đó. Sau khi có một cơn gió nhẹ thổi qua, những dấu chân trên mặt đất đã hoàn toàn biến mất "Bật đèn lên!" Bắt được quỷ rồi sao? Tôi thoáng sửng sốt rồi vội vàng bật đèn trong phòng ngủ lên, đèn vừa bật sáng thì chiếc tivi không cắm điện kia cũng tự tắt ngúm. Đội trưởng Vương cầm chiếc túi có sợi chỉ đỏ bằng tay phải vừa nhìn chằm chằm vào nó vừa cười điên đại. Nụ cười độc ác quỷ dị của ông ta trong lúc này cứ giống như ông ta không phải là một âm dương tiên sinh mà chính là một ác quỷ vậy đó! Tôi thận trọng hỏi: "Đội trưởng Vương, anh bắt được quỷ không? Ông ta dùng dây đỏ buộc chặt miệng túi, gật đầu nói: "Tóm gọn rồi!" Sau khi bắt quỷ xong, đội trưởng Vương liền quay người bước ra ngoài, tôi vội vàng đuổi theo hỏi: "Con quỷ này là nam hay nữ vậy?" Đội trưởng Vương thì thầm: "Đó là một lão già, mới vừa chết vào tháng trước, lão già này lúc còn sống rất thích xem tivi, sau khi chết rồi thì âm hồn không tiêu tan, vẫn còn vương vấn mãi căn phòng kia mà không chịu đi" Nghe xong, tôi ngạc nhiên hỏi: "Ủa, vậy ai là người nhờ anh đến bắt quỷ vậy?" "Con trai của lão ấy!" "Cho dù là quỷ cũng là cha của hắn mà, anh tính xử trí như nào?" Đội trưởng Vương quay đầu lại nhìn tôi, cái nhìn lạnh như băng, sau đó rít qua kẽ răng một từ "giết!" Tôi nghe vậy thì thoáng sửng sốt, đúng như lời lão Lưu đã nói, Vương Đắc Hỉ thật sự là người hận quỷ đến tận xương tủy, tôi nghĩ lão già kia chẳng qua là vì nghiện xem tivi mới không muốn rời đi, vậy thì cũng có thể đuổi ông ta đi kia mà, đâu nhất thiết phải làm cho ông ta hồn phi phách tán mãi mãi không được đầu thai như vậy chứ? Tôi vừa định khuyên đội trưởng Vương nhưng chưa kịp mở lời thì mặt ông ta trở nên khó coi, ông ta chau mày giống như đột nhiên vừa trông thấy kẻ thù vậy. Ông ta không thèm đóng cửa lại mà lôi tôi ra ngoài, vừa đi vừa la lên: "Không xong rồi, trên lầu còn có một con rất lớn, mau chạy thôi!".