Tuyến Xe Cuối Ngày Mang Số 13

Chương 94 : Kẻ Giật Dây

Mộng Nga nói xong những lời này không đợi tôi nói thêm lời nào đã vội vã đẩy cửa bước ra ngoài. Bạch Phàm chỉ biết chuyện chúng tôi đến thung lũng Lá Đỏ, ngoài ra cô ấy không biết bất cứ chuyện gì khác có liên quan, cho nên khi nghe Mộng Nga nói như vậy cô ấy trở nên hoang mang quay sang nhìn tôi chằm chằm. Lão Lưu thấy vậy lạnh lùng nói: "Mộng Nga cũng đã nằm mơ rồi, đường đi cũng đã chỉ cho mi, chuyến đi đến Trường Bạch này coi như cũng không hoài công vô ích, ngày mai chúng ta trở về thôi" Mặc dù câu trả lời của Mộng Nga không khiến tôi hài lòng lắm nhưng dù sao tôi cũng đã biết được cách duy nhất để tự cứu lấy bản thân và cứu cô bé là điều tra vụ án. Điều tra thì điều tra, tôi thầm than thở, sau đó cùng lão Lưu và Bạch Phàm trở về phòng nghỉ ngơi. Những ngày vừa qua thật sự quá mệt mỏi, Mộng Nga tính rủ chúng tôi lên núi xem đá trầm tích nhưng không có ai hứng thú nên thôi. Tối đến, sau khi thõa thuận về kế hoạch trở về thành phố ngày mai, tôi chuẩn bị ít tiền rồi đến phòng Mộng Nga nói lời tạm biệt. Mộng Nga thức rất khuya, thấy tôi tới liền tươi cười mời tôi ngồi, tôi nói cho chị ấy biết kế hoạch của tôi và cảm ơn chị ấy một cách chân thành, dù sao đi nữa, Mộng Nga đã chỉ cách cho tôi hóa giải lời nguyền nên chị ấy chính là ân nhân của tôi. Mộng Nga làm việc ở trên núi, dường như công việc này cũng không kiếm được nhiều tiền lắm. Tôi giữ lại một ít tiền làm lộ phí, số còn lại là 1.000 nhân dân tệ (khoảng 3tr5 đồng)tôi đem biếu Mộng Nga thay lời cảm ơn nhưng nói kiểu gì chị ấy cũng không nhận. Tôi không thể làm gì khác hơn đành phải từ bỏ ý định đó. Sau khi trò chuyện thêm một lúc với chị ấy, tôi định trở về phòng nghỉ ngơi. Vừa mới đứng lên tính quay bước thì Mộng Nga bất ngờ nắm lấy tay tôi, nói nhỏ: "Em ngồi xuống đi, ban ngày có quá nhiều người nên chị không tiện nói, thật ra thì chị muốn nói với em thêm một số chuyện nữa" Hiện tại, tất cả những chỉ dẫn của Mộng Nga đối với tôi đều rất quan trọng. Tôi nghe chị ấy nói vậy liền gật đầu ngồi xuống để tiếp tục nghe chị ấy nói chuyện. Mộng Nga mở cửa nhìn xung quanh cảnh giác, sau đó mới trở lại ngồi đối diện với tôi và nói nhỏ: "Anh bạn trẻ, tối qua chị đã nằm mơ về chuyện của em, chị hiểu rất rõ về chuyện của em, em là người hiền lành tốt bụng mà vướng phải lời nguyền này đúng là quá thiệt thòi cho em" Tôi nghe vậy liền cười nói: "Chị ơi, thật ra lúc mới gặp phải chuyện này thì em cảm thấy rất đau khổ, nhưng dần dần em cũng quen với chuyện đó rồi, đều là con người cùng ăn lương thực ngũ cốc mà sống nhưng đâu phải ai cũng mắc bệnh giống nhau, thế giới tâm linh cũng vậy, đâu có ai chứng minh được thế giới này có ma quỷ tồn tại, cho nên khi họ chọn em làm mục tiêu thì đành chấp nhận thôi" Mộng Nga nghe tôi nói mà không nhịn được cười, chị ấy nói: "Em đúng thật là người có tâm tính hiền lành, lại còn đưa ra cái ví dụ khôi hài đó nữa chứ!" Tôi phì cười hỏi lại: "Chị chị, rồi chị muốn nói gì với em vậy?" Mộng Nga thở dài nói: "Thật ra thì lúc sáng cách mà em chọn cũng không phải là cách tốt nhất đâu, em có muốn suy nghĩ lại không?" Tôi nghe vậy thoáng sửng sốt, tôi biết chị ấy đang ám chỉ đến việc tôi sẽ điều tra vụ án này. "Chị ơi, có gì không ổn sao? Chỉ là ba vụ tai nạn xe cộ diễn ra ở mười năm trước thôi mà, thật ra nếu chị không nói thì em cũng định điều tra mà" Mộng Nga cau mày, xua tay: "Thật sự em không nên điều tra vụ án này, nó quá nguy hiểm và dễ mất mạng lắm đó" Mộng Nga nói như vậy vô tình lại trùng khớp với ý của lão Ngô, lão Ngô tìm mọi cách để ngăn cản tôi điều tra vụ này vì sợ tôi sẽ bị mất mạng. Mộng Nga thấy tôi tỏ vẻ hoài nghi liền nói tiếp: "Để chị nói cho em nghe, cả Từ Bán Tiên và chị đều là sợ người sống chứ không phải là sợ quỷ, kẻ đứng sau vụ án diễn ra mười năm trước là một đại cao thủ" Mộng Nga nói vòng vo Tam Quốc một hồi cuối cùng cũng chỉ muốn nói đến một sự thật trần trụi đó là: Sở dĩ hai người bọn họ không dám nói quá nhiều về nguyên nhân của lời nguyền này cho tôi nghe là bởi vì họ sợ vị đại cao thủ đang đứng phía sau giật dây kia mà thôi! Chuyện này khiến tôi phân vân, cả Từ Bán Tiên và Mộng Nga đều có khả năng tiên tri biết trước được tương lai, họ có bản lĩnh như thế mà vẫn phải khiếp sợ vị đại cao thủ này, phải chăng đại cao thủ này cũng là một trong những nhân vật huyền thoại giống như thầy Hà sao? "Chị ơi, ý chị nói là em không nên điều tra vụ án này sao?" Mộng Nga gật đầu nói: "Chị nghĩ em không nên điều tra vụ án này mà tốt nhất là chọn cách giết quỷ đi!" "Ủa chị, chị đã từng nói nếu như em giết quỷ thì sẽ không có cách nào để hồi sinh cô bé kia mà?" "Đúng rồi, chị cũng muốn khuyên em điều này, dù sao người giấy thì cũng chỉ là một mảnh giấy mà thôi, chẳng qua đó chỉ là một tia linh hồn của con người đặt vào nó, em cũng đừng quá lưu luyến nó như vậy!" Tôi thở dài nói: "Chị à, người giấy đỏ này đối với em rất quan trọng, cho dù như nào đi nữa thì em cũng vẫn nhất định hồi sinh cô bé ấy, mặc dù đó chỉ là một tờ giấy nhưng em nợ bé ấy một lời hứa" Mộng Nga nghe vậy thì mỉm cười một cách khổ sở rồi nói: "Nhược điểm lớn nhất của em chính là sống quá cảm tính, quá ngây thơ" Mặc dù hồi sinh cô bé không phải là nghĩa vụ của tôi nhưng đó chính là ước mơ của tôi, đến giây phút này tôi vẫn không sao quên được những lời nói của cô bé khi nấp ở trong góc tối ở nhà cụ Khâu ở thôn Hoài Hồ. Ở cái thời đại mà tình cảm bạn bè chỉ diễn ra trên bàn nhậu, tìm đâu ra một tình bạn trong sáng giống cô bé kia, bé ấy đối với tôi trọn tình trọn nghĩa, dốc hết sức giúp đỡ tôi, bé ấy ra đi cũng không hề có một lời oán hận nào, nếu như tôi chỉ vì lo cho tính mạng của bản thân mà không thử cách để hồi sinh cô bé thì quả thật Lý Diệu tôi là người sống mà không bằng một tờ giấy! Không! Tôi không thể sống tệ hơn người giấy được! Mộng Nga thấy thái độ cương quyết của tôi thì chỉ thở dài, không khuyên nữa, chị ấy nói nhỏ: "Chị chỉ có thể nói cho em biết điều này, chị và Từ Bán Tiên cũng chỉ có thể thấy được những chuyện trong quá khứ nhưng không được phép tiết lộ về tương lai, em là người trọng tình trọng nghĩa như vậy chị tin là em sẽ có được một cuộc sống tốt đẹp hơn" Tôi cười cảm ơn rồi tiếp tục hỏi: "Chị nói chị sợ người chứ không phải sợ quỷ, vậy em muốn hỏi chị rốt cuộc con quỷ luôn ám theo em kia là ai? Chị có thể nói cho em biết không ạ?" Hỏi xong câu này, tôi rất hồi hộp muốn biết được câu trả lời rốt cuộc giữa lão Đường và chú Sáu thì ai chính là con quỷ đó! Thấy dáng vẻ mong đợi của tôi, Mộng Nga chần chừ một hồi lâu rồi gật đầu nói: "Chị có thể nói cho em biết nhưng không phải là bây giờ" "Tại sao chị không thể nói ngay bây giờ được vậy?" Tôi thấy câu trả lời của Mộng Nga sắp thốt ra khỏi miệng nhưng chị ấy lại không nói nữa thì lo lắng hỏi. Mộng Nga thở dài nói: "Chú em, hai người cùng đến núi Trường Bạch tìm thung lũng Lá Đó với em kia cũng không phải là người bình thường đâu!" Đang thời khắc quan trọng này bỗng dưng Mộng Nga lại chuyển sang đề cập đến lão Lưu và Bạch Phàm là sao? "Chị ơi, lão ấy họ Lưu, cũng là người cùng giới đạo sỹ với chị đó, lão ấy là bạn đồng hành vào sinh ra tử với em, còn cô gái xinh đẹp kia là bạn gái của em, hai người bọn họ đều là người mà em tin tưởng nhất, có chuyện gì với họ sao chị?" Mộng Nga nghe vậy thì cười nói: "Lão Lưu đó cũng không biết là người hay là quỷ nữa, còn cô gái kia thì...!em nên tránh xa cô ấy ra!" Mộng Nga vừa dứt lời thì chuông điện thoại của tôi vang lên, là Bạch Phàm gọi. Tôi trả lời điện thoại, Bạch Phàm lo lắng hỏi tôi đang ở đâu, cô ấy muốn bàn với tôi về việc đặt vé xe. Sau khi cúp điện thoại, Mộng Nga dường như cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với tôi nữa, chị ấy chỉ bảo tôi để lại người giấy màu đỏ cho chị ấy, sau khi trở về thu xếp ổn thõa thì bí mật quay lại tìm chị ấy một lần nữa. Nói xong, chị ấy ra hiệu cho tôi trở về. Tôi bỏ lại người giấy màu đỏ cho chị ấy một cách hoài nghi sau đó rời khỏi phòng của chị ấy. Bạch Phàm đang đứng ngoài cửa với vẻ mặt lo lắng, nhìn thấy tôi, cô ấy liền thở phào nhẹ nhõm, nói: "Hơn nửa đêm rồi mà em không thấy anh ở trong phòng làm em lo lắng muốn chết vậy đó, ai ngờ anh lại đến tìm chị Mộng Nga" Tôi cười rồi nói không sao, sau đó cùng Bạch Phàm trở về phòng của tôi để bàn chuyện đặt vé xe. Bàn bạc xong xuôi, Bạch Phàm trở về phòng của cô ấy nghỉ ngơi. Cuộc nói chuyện với Mộng Nga vừa lúc nãy cứ lởn vỡn mãi trong đầu của tôi. Rõ ràng là chị ấy chưa nói hết mà còn dặn tôi phải bí mật quay trở lại gặp chị ấy một lần nữa. Lão Lưu và Bạch Phàm đi cùng với tôi là để lẩn tránh ai đó sao? Sáng sớm hôm sau, ba chúng tôi thu dọn hành lý xong xuôi chuẩn bị lên đường. Mộng Nga sợ chúng tôi khó bắt được xe nên đã nhờ một người bạn lái xe đưa chúng tôi ra ga xe lửa. Chuyến đi nguy hiểm đến núi Trường Bạch lần này của chúng tôi cuối cùng cũng kết thúc khi chúng tôi bước chân lên xe lửa trở về nhà. Ba người chúng tôi ngồi cùng nhau, tâm trạng của Bạch Phàm dường như rất tốt, cô ấy liên tục chụp hình phong cảnh dọc đường đi bên ngoài cửa xe, lão Lưu vẫn như cũ, lão ấy nhắm hai mắt và không màng thế sự. Tôi dựa vào ghế, trong đầu tái hiện lại những trãi nghiệm của mấy ngày vừa qua, cũng xém chút nữa là bỏ mạng rồi! Tôi nghĩ tới lão Trương, người bị tình yêu ám ảnh đến nổi điên cuồng, biến thái, chỉ vì muốn giữ người mình yêu luôn bên mình mà lão ta đã vác theo bộ hài cốt của người vợ đi khắp nơi, bỏ ra 40 năm tổng cộng là 8 lần để đến núi Trường Bạch, cuối cùng thì bỏ mạng ở trong núi. Liệu lão ta có hối hận không khi biết rằng núi Trường Bạch chẳng có cái thung lũng Lá Đỏ nào, thậm chí cũng không còn con gà thông linh nào nữa? Cảm giác lúc đó sẽ ra sao? Tôi thở dài, trong thế giới rộng lớn này, bạn sẽ khó mà phân định được đúng sai phải trái, khó mà đánh giá được nó đáng giá hay không, chỉ cần điều đó khiến cuộc sống của bạn trở nên có ý nghĩa là được! ................. Chúng tôi trở lại thành phố thì cũng đã khuya, tôi bắt taxi đưa Bạch Phàm về an toàn sau đó mới một mình trở lại ký túc xá ở công ty. Lúc này, cu Sáu mới vừa lái xe trở lại, cu cậu nhìn thấy tôi thì mừng rỡ vội vàng chạy lại hỏi tôi đi Trường Bạch về có quà cho cậu ấy không. Sau khi tôi nói cho cu cậu là tôi xém bỏ mạng lại ở đó thì cu Sáu vội vàng nhìn khắp người tôi một lượt rồi lo lắng hỏi xem tôi bị thương ở đâu. Nhìn vẻ thật thà, chân thành của cu Sáu khiến lòng tôi vui lên hẳn. Tôi mỉm cười với cu cậu rồi kéo hành lý về phòng. Sau khi tắm rửa thay quần áo xong xuôi, tôi chui vào chăn rồi nằm trò chuyện với cu Sáu. "Cu Sáu, mấy ngày anh đi vắng, hôm nào em cũng lái xe thuận lợi chứ?" Cu Sáu ngáp một cái rồi nói: "Rất là thuận lợi nha, em không có gặp nhiều chuyện kỳ quái như anh đâu" Tôi cười sau đó trở mình. "Lão Ngô không đến tìm anh sao?" "Không, gần đây lão ấy rất bận rộn, lão ấy lên thành phố họp miết à, chắc lão cũng quên anh rồi" Tôi ừ một tiếng rồi không nói gì nữa, chuẩn bị ngủ. Cu Sáu dường như nhớ ra cái gì đó, bâng quơ nói: "Ngược lại là có một ông mập tới tìm anh, em nói anh không có nhà thì ông ấy liền bỏ đi" "Ông mập nào cơ? Ngoài mấy lão mập ú ở công ty mình ra anh đâu có quen ai mập nữa đâu ta?" Giọng cu Sáu càng ngày càng nhỏ: "Em bó tay, ông ấy hỏi đích danh anh mà, ổng cũng lớn tuổi rồi, trên lông mày có một vết sẹo hình bị đao chém" Trên lông mày có một vết sẹo sao? Cu Sáu nói xong thì đã lăn ra ngáy khò khò. Tôi nằm suy nghĩ thật lâu, lục lọi trong trí nhớ xem xem tôi có quen ai mập không, cuối cùng tôi cũng nghĩ đến một người nhưng người này tôi đã không liên lạc từ lâu nên hầu như quên mất. Người đàn ông mập ú với vết sẹo trên lông mày không phải là Lưu Vân Ba hay sao? Người đã ban cho tôi lời nguyền chết chóc "trăm quỷ khóc tang", Lưu Vân Ba đã đến tìm tôi!.