Tuyến Xe Cuối Ngày Mang Số 13
Chương 66 : từ bán tiên bói nhẩm!
Dịch: Mộ Quân
Thái độ cũng như lời lẽ của ông già mù lòa này khiến tôi bán tín bán nghi. Tuy rằng ông ta nói trúng vụ trên mông tôi có một nốt ruồi đen nhưng nói cho cùng, đây là chuyện liên quan đến tính mạng của lão Lưu, không thể cứ mơ mơ hồ hồ ất ơ tin bậy được.
Trong lúc tôi còn đang phân vân do dự, phía bên trạm bơm nước bất thình lình vọng ra một tiếng hét hãi hùng, phút chốc bóp nghẹt lấy trái tim của tôi.
Lão Lưu gặp nguy hiểm!!
Tôi chẳng thèm suy nghĩ đắn đo gì nữa, ngay lập tức mặc kệ ông già kia một bên rồi ba chân bốn cẳng vọt thẳng vào trong trạm bơm nước nọ.
Tôi vừa mới chạy đến tới trước cửa thì "ken két" một tiếng, cánh cửa lớn của trạm bơm nước bỗng dưng bật mở ra.
Lão Lưu tay trái chống cây gậy mục của lão, tay phải đang thộp cổ con gà trống, hùng dũng hiên ngang bước từng bước từ phía bên trong đi ra. Tôi nhìn thấy lão vẫn bình yên vô sự thì thả lỏng một hơi, trong lòng cũng vui mừng không kém. Tôi vội vàng đi lại gần và hỏi:
"Ông không sao chứ, có bị thương chỗ nào không?"
Lão Lưu nhấc con gà lên ngắm nghĩa một chốc rồi lạnh nhạt trả lời:
"Không sao, thứ nhãi nhép này làm sao có thể đụng vào ta được."
Lão Lưu đang nói chuyện giữa chừng chợt nhận ra phía sau lưng tôi có một ông già mù đang đứng, lão hạ giọng hỏi tôi:
"Ông cụ này là ai đây?"
Tôi cúi đầu khẽ trả lời:
"Chính là người lần trước tôi kể cho ông nghe, là ông già nhờ tôi tìm giúp con gà ấy. Mới vừa nãy ông ta còn tự nhận bản thân là Từ bán tiên nữa đấy!!"
Lão Lưu nghe thế liền híp mắt đánh giá ông già mù một hồi, lão để ý thấy có một con gà trống choai đang đứng chễm chệ bên cạnh chân của ông ta thì giật mình sững người ra, lão nhẹ nhàng lên tiếng hỏi:
"Ông anh này, nhúm lông đỏ trên mào con gà là do ông dưỡng cho mọc lên đó hả? "
Ông già cười ha hả hai tiếng rồi đáp lời:
"Đúng vậy! Cũng nuôi nó hơn cả mười năm rồi chứ ít đâu!"
Hơn cả mười năm?!
Tôi nghe mà ngạc nhiên vô cùng. Một con gà bình thường, cứ cho là chết tự nhiên đi nữa thì cao lắm sống được hơn sáu, bảy năm là cùng thôi. Thế mà con gà trống choai của ông ta trông còn bé tí này lại hơn mười tuổi rồi!
Lão Lưu ngược lại với tôi, lão không tỏ vẻ gì là bất ngờ, lão tiếp tục ngắm nghía con gà rí không được đẹp cho lắm này rồi thong thả nói:
"Trên đời này, người có năng lực nuôi gà thông linh mào đỏ như này không vượt quá năm người. Chỉ cần dựa vào điểm này, bảo ông không phải Từ bán tiên, tôi cũng chả tin đâu!"
Lão Lưu nói xong, nheo mắt nhìn ông già mù kia rồi đột ngột nhoẻn miệng cười với ông ta.
Tính tình lão Lưu lạnh nhạt, khô như ngói, bình thường ngoài tôi ra, chẳng thấy lão nói chuyện hay đếm xỉa đến ai, vậy mà lúc này lại nở nụ cười với một người lạ mới gặp lần đầu.
Hai ông cụ đang trò chuyện ngon trớn bỗng nghe từ đâu đó đằng sau vang lên một chuỗi âm thanh hô hoán ầm ĩ. Tất cả cùng quay đầu lại nhìn, phát hiện phía xa có một đám thôn dân tay cầm lăm lăm gậy gộc cuốc xẻng đang ào ào chạy tới.
Khi tôi còn đang kinh ngạc không khép được mồm thì không biết từ chỗ nào đó cất lên tiếng huýt sáo vừa dài vừa vang dội. Tiếng huýt sáo này vừa vang lên, con gà trống đang bị lão Lưu thộp cổ bỗng liều mạng vỗ cánh điên cuồng giống như gặp phải cái gì kinh khủng lắm.
Lão Lưu bất giác nới lỏng bàn tay, để con gà giãy thoát ra, nó nhảy vọt một phát hơn một mét, nhanh chóng chuồn xa khỏi lão Lưu một đoạn rồi cắm cổ chạy băng băng về hướng phát ra tiếng huýt sáo.
Con gà trống chạy mất! Tôi cảm thấy chuyện không xong rồi, vừa dợm chân thì đuổi theo thì ông già mù lại một lần nữa kéo tôi lại.
"Không cần đuổi theo, cứ để nó đi đi."
Tôi nhìn ông ta với ánh mắt đong đầy chất vấn. Ông già còng lưng chắp tay sau đít trầm giọng nói tiếp:
"Ta mới tính một quẻ. Con gà này sống ở thôn phía đông, chúng ta cứ việc đến đầu ngõ thôn đông đứng chờ là được."
"Ông tính quẻ rồi?"
Tôi nhíu chặt đôi lông mày, nghi ngờ lặp lại một lần, sau đó hỏi ngược:
"Ông nãy giờ đứng ở đây với tụi tôi suốt, ông tính quẻ lúc nào mới được?"
Hai hốc mắt trống rỗng của ông già khẽ nhúc nhích một chút, ông ta cười nhạt đáp lời:
"Không sai. Ta tính trong lúc đứng đây đấy."
Tôi mới há mồm tính chửi thề, lão Lưu đứng kế bên vội khoát tay chặn lại:
"Mi không cần phải nhảy dựng lên như thế, Từ bán tiên tính quẻ bằng trái tim, có thể gọi là tính nhẩm hay bói nhẩm cũng được.."
Bói nhẩm!!
Lão Lưu nói xong liếc mắt ngó thấy mặt tôi vẫn mang biểu lộ khó mà tin tưởng, lão lại giải thích tiếp:
"Bói toán tính quẻ không phải chỉ có một kiểu một dạng, mi cao lắm chỉ mới thấy mấy cách thông thường của bọn thầy bói trên phố như xem chỉ tay này nọ."
Tôi từng nghe qua vụ tính nhẩm con số trong lòng nhưng vụ tính quẻ mà có thể tính luôn trong bụng thì đúng là mới thấy lần đầu.
Chúng tôi nghe theo lời ông già mù, không đuổi theo con gà trống mà kéo nhau đi men theo đường tắt tới phụ cận thôn phía đông. Đến đầu ngõ, ông già bảo cả bọn nhanh đi nấp đằng sau đống rơm bên cạnh.
Chúng tôi cứ thế nằm im không nhúc nhích đâu đó chừng mấy phút cũng không thấy bóng dáng con gà trống kia đâu. Tôi nhịn không nổi nữa mới mấp máy môi định nói chuyện thì con gà đó thình lình xuất hiện, đang băng băng chạy tới từ đầu con đường mòn phía đông.
Không sai, chính là con gà trống lông vàng được dùng trong nghi thức chuyển hồn hôm nọ!
Lĩnh vực tâm linh quỷ thần các loại kiểu này quá rung động rồi. Hết cụ Vương chỉ cần hai hạt đào đã tính quẻ lợi hại như thế, đến ông già còng lưng mù lòa không cần xài bất cứ cái gì, mở miệng là có thể phán quẻ bằng trái tim. Thực sự ảo tung cả chảo!
Con gà trống này cảnh giác không khác gì con người, nó vừa chạy vừa xoay đầu ngó trái ngó phải xem có gì bất thường không.
Chờ tới khi con gà lắc la lắc lư chạy lại gần đống rơm nơi chúng tôi đang trốn, tôi mới nín thở, một hơi vung người bổ nhào ra ngoài.
Hành động này của tôi dọa con gà chết khiếp, nó giật nảy mình, liều mạng vỗ cánh tưng bừng, rụng xuống một mớ lông gà.
Tôi vồ vào khoảng không, lập tức lồm cồm bò dậy, mới tính duỗi tay ra chộp con gà thì nó đã lẹ làng rụt cổ lại, xoay mình gà chạy về hướng bắc.
Tuy không bắt được con gà quỷ này nhưng nó đúng là đã xuất hiện ở đây, hệt như lời ông lão mù kia. Tôi quả thực không còn lời nào để nói cho rõ lòng khâm phục của mình dành cho ông ta.
Ông ta còn lợi hại hơn cả cụ Vương. Ngay cả lão Lưu còn cam tâm tình nguyện gọi ông ta là Từ bán tiên, hiển nhiên tài năng của ông già này thực sự không tầm thường.
Từ bán tiên thấy tôi vồ hụt ông ta mới chầm chậm đi ra từ sau đống rơm, vừa đi vừa cười hi hi, rồi nói:
"Không sao đâu. Con gà này nó chạy tới nhà lão Vương thôi, chúng ta đi qua đó coi thử là biết."
Ông già nói xong liền quay người, không thèm chờ ai, một thân một mình nhằm con đường dẫn tới nhà cụ Vương mà đi luôn. Tôi ngoẹo đầu ngó lão Lưu một cái, dùng giọng nói tràn đầy sự ngạc nhiên hỏi lão:
"Lão Lưu, vị Từ bán tiên này rốt cục là mù kiểu gì vậy? Ổng không hề có tròng mắt, thế quái nào mà đi lại không cần người đỡ cũng chả thèm dùng gậy dò đường gì cả vậy?"
Lão Lưu không buồn đáp lại tôi, chỉ cười mũi khinh khỉnh một cái rồi cũng nhanh chóng quay người đi mất.
Trên đường đi đến nhà cụ Vương, tôi luôn một mực dõi mắt quan sát Từ bán tiên. Nói ra cũng quái dị, đường đất ở nông thôn kiểu này khá gập ghềnh nhấp nhô vô cùng khó đi. Vị Từ bán tiên này lại không hề có ai dẫn đường, ấy thế mà lần nào lần nấy đều có thể hết tránh ổ voi lại né được ổ gà một cách chính xác thần kỳ.
Tôi hít sâu một hơi, âm thầm bái phục trong lòng. Trên đời này đúng là không thiếu người tài ba siêu phàm.
Con gà trống này là do cụ Vương chuyển hồn nên giờ chuyện nó biến tướng thành gà sát nhân ăn thịt chắc chắn không thể nào không có bàn tay thúc đẩy của cụ ta đằng sau.
Khi chúng tôi đến nơi, cửa ngõ nhà cụ Vương vẫn đang mở toang như thường lệ.
Cả lũ đang định thẳng tiến vào trong thì cụ Vương đột ngột đẩy cửa phòng bước ra ngoài sân.
Mới hồi sáng còn tới đây xin cụ Vương xem quẻ cho, ít nhiều gì tôi cũng mang lòng cảm kích cụ ấy. Nhưng giờ đây, khi một lần nữa gặp mặt, sự cảm kích này đã biến thành một cảm giác khác, phức tạp hơn.
Cụ Vương trông thấy tôi, lại đánh mắt về phía cửa ngõ, cụ ta trầm giọng chất vấn:
"Mấy người bộ dạng hung thần ác sát đến đây tính làm gì đấy hả?"
Tôi còn chưa kịp trả lời trả vốn gì thì đám thôn dân lúc nãy cũng vừa đuổi theo cả bọn đến nơi này. Nhất thời nhà cụ Vương lại giống y như lần trước, bị một đống người vây đen vây đỏ mấy lớp.
Hàn Đông, con của ông cụ xấu số bị con gà quỷ kia mổ chết, trông thấy tôi, cậu ta liền nhẹ giọng hỏi:
"Người anh em, mấy người bên cậu đuổi theo con gà đó đến đây hả, có phải nó ở trong nhà ông ta không?"
Cụ Vương nghe thấy thế phẩy phẩy tay đáp ngay:
"Ôi giời, đừng có nói bậy nói bạ, làm sao nó lại ở nhà lão già này được."
Hướng đi của con gà trống toàn do Từ bán tiên tính nhẩm mà biết. Giờ cụ Vương một hai phủ nhận tôi cũng chả có cách nào lôi bằng chứng ra để phản biện.
Hàn Đông coi bộ muốn manh động, cậu ta giơ tay chỉ thẳng vào mặt cụ Vương, quát ầm lên:
"Nếu không phải lão bày trò chuyển hồn cái mẹ gì đó thì tía tui đã không phải chết tức tưởi. Lão mau giao con súc sinh đó ra đây."
Cụ Vương sa sầm mặt mũi:
"Chuyện cha của cậu ta cũng có nghe nói qua. Con súc sinh đó gây ra chuyện như vậy thì giết là đáng lắm. Nhưng mà thực sự nó không có trốn ở chỗ của ta."
Đúng lúc này, người nhà họ Trương cũng rầm rộ kéo đến. Gã đàn ông đứng đầu đám người thấy phía trước bị bu kín mít. gã trợn mắt xô đẩy hết thảy những ai cản đường mình rồi chen lên. Gã vừa nghe được Hàn Đông đang ép buộc cụ Vương giao con gà trống ra, liền bắt đầu nóng nảy.
"Muốn bắt con trai ông đây sao? Thằng nào ngon bước ra thử phát?"
Hai người giương cung bạt kiếm, không khí cực kỳ khẩn trương, chỉ thiếu chút là lao vào nhau quần ẩu một trận.
Cụ Vương thấy thế liền xua tay liên tục, sau đó hỏi cả hai:
"Đủ rồi! Hai người nói đi, là ai thấy con gà trống kia chạy vô nhà ta? Nói!"
Câu hỏi này của cụ ta quả thực chọc ngay điểm mấu chốt. Con gà chạy đến nhà cụ Vương chỉ là lời một phía của Từ bán tiên, chứ nào có ai tận mắt nhìn thấy.
Mấy thôn dân này là chạy theo tôi hóng hớt, thế nên cụ Vương vừa dứt lời, toàn bộ đám người liền đổ dồn mắt vào tôi.
Tôi lúng túng không biết phải trả lời thế nào, chỉ đành chỉ vào ông già mù đứng bên cạnh rồi kể đúng sự thực:
"Là Từ bán tiên tính ra được. Con gà trống nhất định đang trốn trong nhà của cụ, không thể nào sai đâu."
Cụ Vương nghe xong liền bật cười mấy tiếng, sau đó mới thong thả nhếch mép:
"Anh bạn trẻ à, hai ngày trước đây thôi, cậu còn luôn miệng gọi ta là Từ bán tiên, thế mà quay đi quay lại mới có chút đã đổi giọng kêu một lão già mù lòa là Từ bán tiên?"
Khả năng bói toán đoán mệnh của cụ Vương nổi danh ở thôn này đã lâu rồi, còn ông già mù kia thì vừa vặn ngược lại, ông ta lại là người chuyên nhận bố thí của thôn dân mà sống qua ngày. Thế nên, khi mọi người nghe thấy tôi gọi ông già mù là Từ bán tiên, bọn họ đều bày ra vẻ mặt không thể nào tưởng tượng được, rồi quay qua quay lại nhìn nhau chưa biết tiếp theo phải làm thế nào.
Tôi còn chưa nói xong, Từ bán tiên đã bước tới trước một bước, chậm rãi lên tiếng:
"Mày đúng là có chút tài mọn đó, có điều lại không đi đường ngay nẻo chánh. Nếu mày không mang hồn phách con nhà người ta đi cho gà ăn thì tao cũng chẳng ở không mà nhảy ra kiếm chuyện với mày. Con gà trống kia ở đâu ấy à, nó đang ngồi chồm hổm trên giường đất trong phòng phía tây nhà mày á, nhanh chóng giao nó ra đây đi."
Từ bán tiên nói xong, tôi nhận ra cụ Vương vừa nhíu mày một cái rõ ràng.
Một lúc sau, cụ Vương nhếch môi nở một nụ cười lạnh lẽo, nhấn nhá nhả từng câu:
"Chậc, nói như này thì có phải chuyện con gà trống có trốn trong nhà ta hay không toàn là do lão già mù kia tính quẻ ra? Lão ta biết xem bói sao? Mọi người thấy tin nổi không?"
Cụ Vương nói xong, toàn bộ thôn dân đang có mặt đều ngây ra như phỗng mất một lúc, sau đó bắt đầu rộ lên xầm xì bàn tán.
Hàn Đông tâm tình kích động khó kiềm chế, muốn xông thẳng vào nhà cụ Vương nhưng lại bị gã đàn ông họ Trương ngăn lại.
Tình hình cứ giằng co qua lại như này cũng không phải cách hay, óc tôi chợt lóe lên một ý tưởng. Tôi hắng giọng lên tiếng:
"Muốn biết ông lão này có khả năng xem bói tính quẻ hay không, thì sao hai người không so tài với nhau một chút đi!"
Cụ Vương cười khẩy một cái, híp mắt lại, tựa hồ không đặt Từ bán tiên vào mắt. Cụ ta đáp trả:
"Được, được lắm. Nếu mà ta thua thì mấy người cứ tùy tiện mà vô đây lục soát."
Từ bán tiên không có tròng mắt nên không ai nhìn ra ông ta đang có biểu tình như thế nào, ông ta chỉ đơn giản gật đầu một cái.
Đám thôn dân đứng phía sau mồm năm miệng mười bàn luận rôm rả xem nên bói cái gì, đề nghị đủ thứ ý kiến rồi cuối cùng, không biết là người nào nghĩ ra, bảo tính thử xem trên mặt của thằng Trương Mè Đen trong thôn này có bao nhiêu nốt ruồi!
Tôi nghe đề nghị oái oăm như thế cũng chẳng biết nên khóc hay cười. Xem quẻ bói toán là để biết vận thế, nhân sinh của một người, để gặp dữ hóa lành. Ai lại đi dùng để tính coi trên mặt có bao nhiêu cái nốt ruồi chứ!
Nhưng ai ngờ rằng, hai ông già đều không thèm suy nghĩ mảy may, ngay lập tức đáp ứng, đồng ý với yêu cầu đó.
Tôi cực kỳ hứng thú với màn thi đấu bói toán của hai người này. Thực sự có thể thông qua xem quẻ mà tính ra được số lượng nốt ruồi trên mặt của Trương Mè Đen sao?
Trương Mè Đen đứng trong đám người, nghe được mình trở thành đề tài thi đấu cũng không hề cảm thấy lúng túng hay xấu hổ. Gã còn chủ động đứng ra để mọi người chiêm ngưỡng nhan sắc có một không hai của mình.
Ôi, gương mặt này...phải miêu tả như thế nào cho đúng! Nói đơn giản ngắn gọn, khủng bố đến mức không thể nhìn thẳng!
Sau khi Trương Mè Đen báo ra ngày sinh tháng đẻ, cụ Vương bắt đầu chuẩn bị tính quẻ, cụ ta rút hai hạt đào trong túi ra, ấp chúng trong lòng hai bàn tay, vừa lắc qua lắc lại vừa khấn lẩm nhẩm trong miệng, sau đó ném hai hạt đào xuống nền đất trong sân.
Cụ Vương ngồi xổm xuống, chau mày xem xét hình dáng lăn lóc của hai hạt đào một lúc lâu ra vẻ bừng tỉnh, ngẩng đầu đứng dậy, cười nói:
"Xong rồi, ta đã bói xong. Ông anh, tới lượt ông kìa."
Từ bán tiên cười nhạt một tiếng rồi đáp lời:
"Lúc mà mày rút hạt đào từ trong túi ra thì tao đã tính xong rồi."
Thôn dân vây xung quanh đồng loạt ồ lên một tiếng khi nghe thấy tuyên bố dõng dạc của Từ bán tiên.
Kỳ thực tôi vô cùng tin tưởng ông già mù Từ bán tiên này, vì lão Lưu đã từng nói qua, Từ bán tiên xem quẻ là xem bằng trái tim, tính toán trong lòng thôi, không cần bất cứ đạo cụ hoặc thao tác bên ngoài nào cả.
Hai người đều đã hoàn thành quẻ bói của mình rồi nên chuẩn bị bắt đầu báo ra con số.
Và điều thú vị ở đây là, cụ Vương nói trên mặt của Trương Mè Đen có 184 nốt ruồi, còn Từ bán tiên lại bảo có tới 185 nốt ruồi lận!
Tôi thì tất nhiên đứng về phe của Từ bán tiên. Không phải chỉ vì tôi đã thấy qua khả năng của ông ta, mà còn do tôi nhớ tới trong phim truyền hình cũng thường có mấy cảnh như này, những người mà thực sự là kỳ nhân dị sĩ, hoặc cao nhân các loại, hay có biểu hiện cực kỳ bình thường, không ra tay thì thôi chứ một khi ra tay thì trời long đất lở, khiến người người kinh hãi.
Sau khi hai người họ tuyên bố kết quả xong, tiếp theo phải đếm số nốt ruồi trên mặt của Trương Mè Đen. Ba người vây quanh gã ta bắt đầu đếm, đếm tới đếm lui hơn mười phút mới đếm hết toàn bộ số lượng nốt ruồi trên mặt gã ta.
Ba người chịu trách nhiệm đếm số nốt ruồi đều đồng loạt báo ra số lượng cho tất cả mọi người biết. Tôi nghe xong liền sững sờ.
184 nốt ruồi! Hoàn toàn khớp với con số cụ Vương đã đưa ra!!!
Từ bán tiên vậy mà tính sai rồi sao!!!!!
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
38 chương
9 chương
501 chương
136 chương
2769 chương
44 chương