Thật ngọt Nam thần không đứng đắn của đội cảnh sát công (Cố Nam Thịnh) X Lớn tuổi nghịch ngợm lại đơn thuần giả nữ thụ (Tiêu Hiểu). Một quán bar nào đó tại thành phố B. Màn đêm mê loạn, ánh đèn trên sàn nhảy không ngừng lấp lóe, nam nữ tự do chuyển động cơ thể, điệu nhạc có thể so sánh với khúc kèn thổi tang đinh tai nhức óc, như làn sóng ngầm bắt đầu nổi dậy. Có một người đẹp mặc sườn xám màu tím nhạt với đôi chân dài thẳng tắp, dáng người cao gầy đứng tựa vào quầy bar, bàn tay trắng nõn lắc nhẹ ly rượu vang đỏ trên tay, khóe miệng khẽ cong, lông mi rũ xuống. Tách rời với không khí ồn ào huyên náo của quán bar, mỹ nhân đứng đó tựa như một bức tranh diễm lệ đầy màu sắc tạo cảm giác thoải mái dễ chịu. Đám đàn ông mặt mày khó coi tiến đến gần với ý đồ mờ ám. Đuôi mắt của người đẹp nâng lên, thản nhiên đảo mắt liếc nhìn bọn họ một lượt, đoạn lắc đầu tỏ vẻ cự tuyệt. Đám đàn ông nhìn nhau, chuẩn bị đổi sang cách thức khác quyết liệt hơn. Bọn họ hung hăng muốn tiến đến, đột nhiên, trên sàn nhảy phát ra một tiếng động lớn, cả đám người giật mình thảng thốt. Lần nữa quay đầu, lại không biết từ lúc nào bên cạnh người đẹp đã xuất hiện một cậu ấm với vẻ ngoài tuấn tú đầy tà mị. Hai người không ai nói với ai câu nào, thoạt nhìn có vẻ không hề quen biết, nhưng giữa cả hai lại có sự hài hòa khó lý giải, khiến bọn họ khó lòng mà chen vào. Lại xảy ra một trận xôn xao, có vài gã mặc đồ đen xuất hiện bên sàn nhảy, mặt mày bặm trợn quét mắt rà soát từng người. Tuy nói trên sàn nhảy phát ra tiếng động lạ nhưng cũng không chút ảnh hưởng đến những người khách quen lắm tiền xung quanh, tán tỉnh có, hôn hít có, giao hợp có, động tác không hề ngừng lại. Mắt thấy những gã mặc đồ đen chuẩn bị nhìn sang, Tiêu Hiểu, tức người đẹp chân dài, rốt cuộc có chút hành động. Y vươn tay để lộ vết chai ở gan bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cậu ấm phong lưu bên cạnh, lời nói ra cũng thật mềm mại: “Anh bạn trẻ, tôi có thể hôn lên mặt anh một cái được không?” Đối phương khẽ nhướng mày, hai mắt ngập tràn hứng thú, cánh tay dài duỗi ra ôm sát y vào lòng, tay còn lại thì nâng cằm y lên. Lúc này mắt đối mắt, cậu ấm phong lưu cười khẽ, chất giọng trầm thấp kéo dài: “Chỉ hôn lên mặt… E là không đủ.” Vừa dứt lời, thanh niên lập tức cúi xuống, mạnh mẽ hôn lên đôi môi tô son đỏ của y. Tiêu Hiểu khựng lại một chút, vừa định đẩy hắn ra, bỗng liếc mắt nhìn thấy mấy gã mặc đồ đen đúng lúc quay đầu về phía này, đành phải né tránh một cách qua loa. Thanh niên cũng không buông tha y, dường như cảm thấy hương vị của son môi quá khó nuốt, trong khoảnh khắc hai đôi môi tách ra, một tay hắn vẫn giữ chặt gáy của y, tay còn lại dùng ngón cái không nhẹ cũng không chậm lau sạch đi lớp son đỏ trên môi người nọ, sau đó tiếp tục hôn. Khoang miệng bị xâm lược một cách mạnh mẽ, đầu lưỡi bị cuốn lấy đến tê dại. Đội trưởng Tiêu từng cầm qua đao thương, tay trái tóm gọn lũ bán ma túy tay phải đánh nhau với bọn cướp có vũ trang, lúc này lại chỉ có thể nhũn ra thành một vũng nước, mặc cho người nọ tùy ý tấn công. Mãi một lúc lâu sau, y bị hôn đến không thể thở được nữa, khóe miệng cũng chảy xuống sợi chỉ bạc, đối phương lúc này mới chịu buông tha y. “Thật ngọt.” Cậu ấm phong lưu đưa lưỡi liếm răng nanh, ánh mắt chất chứa ý cười dán chặt lên đôi môi căng mọng của y. Tiêu Hiểu không chút sức lực gục đầu, tựa vào lòng ngực của người nọ, khẽ đảo mắt, lập tức bắt gặp ánh mắt khó hiểu của đồng đội cùng với động tác ra hiệu kế hoạch lần này thành công. Sau khi lấy lại bình tĩnh, khuôn mặt trắng nõn của y chậm rãi đỏ lên, ngay cả Tiêu Hiểu cũng không biết bản thân là đang tức giận hay đang xấu hổ. Người thanh niên xa lạ tuấn tú này, vốn tưởng rằng hắn chỉ là công cụ hợp mắt mà y tiện tay vớ được nhằm phục vụ cho kế hoạch, sao đột nhiên lại thành ra thế này? Hôn đến… mãnh liệt như vậy. Khi nhận được tín hiệu thu đội, Tiêu Hiểu gần như là chạy trối chết, chân mang giày cao gót vội vã trở về xe thay quần áo. “Đội trưởng Tiêu, người kia…” “Đội trưởng Tiêu, mặt của anh…” “Đội trưởng Tiêu, hai người khi nãy…” … Biên tập: Nina Chỉnh sửa: Tầm Mai, Nina Âm thanh ríu rít của đám nhóc đội viên tựa như thủy triều dồn dập tạt vào mặt y. Tiêu Hiểu thuần thục cởi bỏ sườn xám, giữa ánh mắt xấu hổ cũng không kém phần nóng bỏng của các đồng đội, lần lượt thay quần jean và áo thun trắng giản dị. Gương mặt vẫn rất xinh đẹp, chỉ là khí thế đã hoàn toàn thay đổi. Đuôi mắt khẽ nhếch, giọng nói nam tính lạnh lùng đầy sức hút, uy nghiêm đến mức không ai dám nói chen vào: “Câm miệng, về cục, họp.” Ngày hôm sau, Tiêu Hiểu tinh thần sảng khoái đến cục cảnh sát, làm người phải ổn định, chuyện xấu hổ nên quên thì phải quên. Trong lòng y có chút mong đợi, bởi vì hôm nay có người mới từ phía tổng cục điều tới. Cố Nam Thịnh, một điều tra viên tài giỏi, nhiều lần phá được kỳ án, thành tích vượt trội, được các cán bộ lão làng khen ngợi không ngớt, đàn em trong ngành thì tranh nhau ngưỡng mộ, là nam thần danh xứng với thực của đội cảnh sát. Tiêu Hiểu đã xem qua vài bộ hồ sơ vụ án mà người kia xử lý, quả thật không thể không khâm phục khả năng tư duy nhạy bén của hắn. Cũng có thể coi là nam thần trong lòng y. “Nào nào đến đây, cả hai làm quen một chút. Tiểu Cố, đây là ‘anh lớn’ của cục cảnh sát chúng ta, đội trưởng Tiêu Hiểu.” Phó cục trưởng tướng mạo hiền lành, đứng giữa hai chàng đẹp trai, một tay kéo Tiêu Hiểu, tay còn lại giữ lấy một người khác. “Tiểu Tiêu, đây là ‘nam thần đội cảnh sát’ từ tổng cục mới tới, Tiểu Cố, Cố Nam Thịnh. Hai người từ đây về sau cố gắng phối hợp thật tốt nhé!” … Gặp được nam thần thì nên làm gì? Tiêu Hiểu ——Trầm mặc, trầm mặc, trầm mặc. Người trước mắt thân hình cao ráo, diện mạo tuấn tú, trên thân vận đồng phục cảnh sát. Tuy gương mặt mang theo vài phần tà khí, nhưng chung quy dáng vẻ vẫn thật chính nghĩa lẫm liệt. Giọng nói của y như kẹt lại trong cổ họng: “Cố… Cố Nam Thịnh?” Ánh mắt đối phương tựa như lang sói, quét qua một lượt từ trên xuống dưới người Tiêu Hiểu, nhếch mép cười: “A, đây chẳng phải là người tối qua…” Tiêu Hiểu lập tức phản ứng, dùng thân pháp nhanh nhẹn có được do rèn luyện nhiều năm, cẩn thận bịt lấy miệng hắn, người ở xung quanh nhìn thấy hoặc là kinh ngạc khó hiểu hoặc là vui sướng hả hê, lại thấy y nở một nụ cười gượng: “Tôi với cậu ta có chút việc riêng cần xử lý, vấn đề cũng không quá lớn.” Nói rồi vội kéo người nọ đi thẳng vào phòng làm việc của mình, khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, vị trí thoáng cái thay đổi. Sức lực của Cố Nam Thịnh rất lớn, vừa nãy là do hắn không phản kháng, hiện tại trong phòng không có ai mới trực tiếp ấn người y vào cửa, cúi đầu, hôn lên môi y một nụ hôn ấm áp triền miên. Tiêu Hiểu muốn nói gì đó, lại bị hôn đến ý thức mơ hồ. Nam thần mà bản thân ngưỡng mộ, sao đột nhiên lại biến thành cậu ấm phong lưu thế này? Không thể hiểu nổi mà. Nụ hôn qua đi, khí thế của y cũng suy giảm, cả người mềm nhũn, được người trước mặt dùng cánh tay cường tráng ôm vào lòng. Trong mắt hiện lên một tầng sương mờ ảo, vẻ mặt Cố Nam Thịnh có chút gì đó không rõ ràng, môi hắn khẽ mấp máy, lập tức bị ngón tay thon dài đè lại. Tiêu Hiểu rướn người, ngậm lấy vành tai của hắn liếm nhẹ, khúc khích cười. “Tiêu Hiểu, đội trưởng Tiêu.” Giọng nam trầm ấm như tiếng đàn cello truyền vào tai hắn, bên mặt bị Tiêu Hiểu hôn một cái, Cố Nam Thịnh liếc nhìn bàn tay có vết chai vịn lấy sau gáy mình, không kìm được mỉm cười: “Bắt được anh rồi —— My sweetheart.”.