Lạc Tự Tuý hơi nghiêng mặt sang bên, nhìn tả tướng quân một cái. Y cuối đầu im lặng, thấy không rõ biểu tình lúc này ra sao. Thân là phụ mẫu, lại có thể đưa con cái vào chỗ chết, Lạc Tự Tuý không thể lý giải, cũng không muốn lý giải. “Tạ bệ hạ long ân.” Ngẩng đầu rồi đứng lên, vẫn không có chút biểu tình sơ hở thay vào đó là vẻ mặt đau khổ. Hổ dữ cũng không ăn thịt con, giữ người này lại, nhất định là một tai hoạ. Ánh mắt Lạc Tự Tuý và Hoàng Tiển giao nhau, sau khi trao đổi, liền tự động dời đi. “Thánh thượng, tuy điều tra quan trọng, nhưng hưu hậu cũng cần có quyết định sớm!” Chu thừa tướng không e dè mà đứng ra, khom mình hành lễ. Mới vừa rồi gây sự không thành, tất nhiên y cũng không tính bỏ qua. “Nếu thánh thượng không sớm hạ chỉ, sẽ khiến nỗi ô nhục lễ chế Trì Dương ta càng khó giải trừ!” “Thánh thượng, xin hạ chỉ!” “Câm miệng! Trẫm tự có phán đoán! Từ khi nào đến phiên các ngươi suy nghĩ giùm trẫm, chỉ trích đúng sai của trẫm?” “Xin thánh thượng bớt giận! Bọn thần vô ý mạo phạm! Chỉ là đến nước này, xin thánh thượng bỏ tình cảm qua một bên mà đưa ra quyết định công bằng!” Tình thế đến nước này… Phe thái tử đã bị bọn họ ép đến đường cùng. Bị kẻ địch chiếu tướng, chỉ có thể nhẫn nhịn, chỉ có thể ra vẻ thất thế, để tìm thời cơ tốt nhất mới có thể chuyển bại thành thắng. Dưới tình hình này, phe Thái tử phải duy trì im lặng, điều này cũng khiến Hoàng Hạo rơi vào tình cảnh chiến đấu đơn độc. Việc này đã không thể trì hoãn, càng không có cách cứu chữa. Nếu Hậu Khí Diễm không tự xin rời đi, có thể tình cảnh này sẽ diễn ra mỗi ngày. Cho đến khi ý dân sôi sục… Đến khi Khê Dự cũng có phản ứng… Ngay lúc bên trong điện đang ồn ào thảo luận, ngoài nghị chính điện truyền đến một tiếng cười khẽ. “Thánh thượng, người nên làm theo ý bọn họ đi. Câu nào câu nấy đều có lý, làm ta thật lòng khâm phục. Nếu hoàng thượng không hạ chỉ hưu hậu, ta cũng muốn tự xin rời cung.” Theo tiếng nhập điện, là Hậu Khí Diễm đang cười khanh khách. Hắn bình thản ung dung phong độ, lôi kéo sự chú ý của mọi người. Sắc mặt Hoàng Hạo hơi thay đổi, chắc là không ngờ rằng Hậu Khí Diễm lại dứt khoát như thế. Không chỉ có y, ngay cả Lạc Tự Tuý cũng không nghĩ đến, sau khi hạ quyết tâm y liền hành động. Hậu Khí Diễm chậm rãi đi vào giữa điện, hành lễ với Hoàng Hạo, sau đó đưa cho Từ chính ti một cuốn sổ gấp được dát vàng. Từ chính ti có chút ngập ngừng mà khom lưng hành lễ với y, lại có chút chần chừ tiếp nhận cuốn sổ gấp, liếc nhìn Lạc Tự Tuý đứng cách đó không xa, xoay người trình lên trên. Hoàng Hạo không hề chớp mắt mà chỉ nhìn thẳng khuôn mặt Hậu Khí Diễm, nhận lấy cuốn sổ, y chỉ liếc nhìn sơ qua, sau đó nâng mắt nhìn, sắc mặt càng thêm ảm đạm. “Đây là đáp án chắc chắn mà ngươi muốn cho trẫm?” Y lạnh lùng hỏi. Hậu Khí Diễm cười gật đầu, nói: “Từng cho rằng có thể cùng bệ hạ nắm tay một đời, nhưng xem ra, bệ hạ và ta duyên số đã định phải trải qua chuyện này.” Hoàng Hạo nheo cặp mắt lại, không trả lời. Cảm giác khiến mọi người hít thở không thông cuối cùng cũng qua đi —— “Thôi được, đây là nguyện vọng của ngươi, trẫm cũng không thể miễn cưỡng.” Nằm ngoài dự liệu của đại đa số thần tử, vẻ mặt y bình tĩnh rất nhiều. Nói xong liền nâng bút chu sa, phê vào trong sổ gấp, lại lấy ngọc tỷ, đóng dấu vào. Một loạt động tác giống như việc phê duyệt tấu chương thông thường, đâu vào đấy, thong dong nhàn nhã. “Đa tạ bệ hạ khoan hồng độ lượng.” Hậu Khí Diễm trịnh trọng hành lễ với y. Hoàng Hạo nhắm mắt lại, giơ tay ra ý bảo hắn đứng dậy. “Khí Diễm còn có một việc muốn nhờ, mong bệ hạ nghĩ đến tình cảm nhiều năm mà thành toàn cho ta.” “Cứ nói đừng ngại.” “Ta muốn dẫn theo một người, cùng quay về Khê Dự.” Lời này vừa nói ra, quần thần nhất thời sửng sốt, tiếp đó là xì xào bàn tán. Vô số ánh mắt rơi vào người Lạc Tự Tuý. Lạc Tự Tuý làm như không biết, chỉ nghĩ đến chuyện hôm qua Hậu Khí Diễm nói muốn trả nợ ân tình cho hắn. Phải như vậy sao? Hắn không khỏi cười khổ. Hắn biết, Hậu Khí Diễm muốn nhân cơ hội này, đưa hắn rời khỏi cung đình, cho hắn tự do, coi như là đền bù lời hứa năm đó. Nhưng, vào giờ phút này? “Chẳng biết điện hạ chọn người nào?” Hoàng Hạo mở mắt ra, ánh mắt lợi hại nhìn đến Lạc Tự Tuý, không có thêm tâm tình gì. “Lạc tứ công tử.” Hậu Khí Diễm trả lời, nét mặt ung dung, cứ như đang nói người hắn muốn là một bách tính bình thường, chứ không phải là cung phi của Văn Tuyên đế Trì Dương – Tê Phong quân. Trên mặt Lạc Tự Tuý mặc dù bình tĩnh như nước, nhưng trong lòng lại hết sức kinh ngạc. Y đang nghĩ cái gì vậy? Vào lúc này còn đòi cung phi của hoàng đế, không lẽ đang muốn thêm mắm dặm muối vào mấy cái tin đồn thất thiệt về mối quan hệ của hai người? Nếu Hoàng Hạo thật lòng đáp ứng y, sau này, quan hệ giữa Lạc Tự Tuý hắn và nhị hoàng tử điện hạ Khê Dự chẳng phải rửa cũng không sạch. Hơn nữa, Hoàng Hạo cũng bị mang một nỗi nhục lớn. Không chỉ như vậy, chuyện bên này chưa dẹp loạn, hắn sao có thể rời đi? Chưa thể xác định Lạc gia an toàn vô sự, sao hắn an tâm được? Điện hạ, ngươi cho là, ta sẽ đi sao? Hay là nói, ngươi chẳng qua chỉ đang đánh cược một trận? Hoàng Hạo cười lạnh một tiếng, nói: “Trẫm từ trước đến nay luôn đáp ứng người khác. Nếu Tê Phong quân đồng ý, tất nhiên trẫm sẽ để y đi.” Hậu Khí Diễm cúi đầu tạ ơn, sau đó nhìn Lạc Tự Tuý cười tủm tỉm. Lạc Tự Tuý cũng cười lại, gật đầu hành lễ với y, nói: “Đa tạ điện hạ vẫn nhớ rõ lời nói đùa trước đây. Ngày khác nếu có cơ hội, nguyện sẽ cùng điện hạ hàn huyên.” Hình như Hậu Khí Diễm giật mình, lại như không có phản ứng gì. “Ta còn tưởng ngươi sẽ đồng ý.” Y than thở một câu, chẳng coi ai ra gì. “Nhị điện hạ, như ngươi thấy đấy, Tê Phong quân cũng không có ý rời cung.” “Ta cũng không thể gượng ép. Như vậy, bệ hạ, cáo từ.” Trong nháy mắt, dường như có thể nhìn thấy vẻ mất mác trong đôi mắt băng lãnh như hồ sâu kia, rồi trong nháy mắt, lại chẳng có gì. Lạc Tự Tuý ở giữa hai người. Coi như là kẹp ngay tâm bão, cảm thấy rất khó xử. “Trẫm sẽ phái người hộ tống điện hạ về nước.” “Ý tốt của bệ hạ, Khí Diễm xin nhận. Ta đang muốn nhân cơ hội này mà du sơn ngoạn thuỷ, đồ ít, người cũng ít, vừa thích hợp.” Dứt lời, Hậu Khí Diễm nghiêng người, quay về phía thừa tướng và đại học sĩ đang đứng đầu văn thần mỉm cười, nói: “Chư vị đã cho ta những trải nghiệm vô cùng thú vị, tại đây xin chân thành cảm ơn.” Sau đó, y xoay người, ưu nhã đi ra khỏi nghị chính điện. Đợi bóng dáng y khuất sau thềm bạch ngọc, Hoàng Hạo chậm rãi đứng lên, nhìn xung quanh một vòng, lạnh nhạt nói: “Bãi triều.” “Thánh thượng —— “ Cố tình không nghe thấy âm thanh bất mãn hay muốn kiến nghị, Hoàng Hạo thản nhiên đi vào đằng sau màn trướng. Sau khi Lạc Tự Tuý gật đầu thăm hỏi Lạc Tự Trì, Lạc Tự Tiết, Lê Tuần, bước nhanh ra ngoài, đuổi kịp Hậu Khí Diễm ở hành lang phía tây. “Bệ… Điện hạ!” Xưng hô thay đổi, thật có chút không quen. Hậu Khí Diễm quay đầu lại, lúm đồng tiền như trước xán lạn. Trong chín năm, Lạc Tự Tuý chưa bao giờ thấy y cười vui vẻ đến vậy, giống như tất cả những thứ không hài lòng trong nhiều năm đều đã xa rời. Mười lăm năm, người trước mắt đến một cung đình xa lạ, thắm thoát đã qua mười lăm lần xuân thu. Vị hoàng tử cao ngạo tự tại này, cam tâm tình nguyện bị tùng túng trong bốn bức tường cấm cung, dù rằng tâm tư sức lực đều mỏi mệt, nhưng không hề hối hận. Cho đến khi không chịu được việc bị người làm nhục, y mới chọn cách rời đi. Xem nụ cười này, là bao oan ức phẫn nộ đã không còn ư? Cũng có thể lòng tự tôn không cho phép y bận lòng, nên mới mang tiếng xấu ra đi? Theo y mà nói, đây chính là sự lựa chọn tốt nhất. Mà như vậy cũng tốt. “Điện hạ lập tức khởi hành sao?” Đi tới cạnh y, Lạc Tự Tuý hỏi. “Nếu đã quyết rời đi, tất nhiên càng nhanh càng tốt.” Hậu Khí Diễm cười trả lời. “Vậy, ta tiễn người một đoạn.” Từ biệt lần này không biết đến bao giờ mới gặp lại, hay đúng hơn là kẻ trời nam người đất bắc, kẻ chí tôn cao quý người bình tiện thấp hèn, đã chẳng còn cơ hội gặp mặt. Lạc Tự Tuý lặng lẽ thở dài. Dường như Hậu Khí Diễm nhận ra tâm tình của hắn, mỉm cười: “Không còn gì bằng.” Nụ cười của y cảm hoá Lạc Tự Tuý, làm hắn cũng nhẹ nhàng cong lên khoé miệng. “Phụ hậu!” Theo tiếng kêu, là Hoàng Tiển phi thân nhảy đến. Hậu Khí Diễm thu lại dáng tươi cười, thản nhiên nói: “Ta đã không còn là phụ hậu của ngươi.” “Không, người vĩnh viễn là phụ hậu của nhi thần.” “Ngươi cũng tiễn ta?” “Vâng.” Lắc lắc đầu, Hậu Khí Diễm nhìn về phía các văn thần đầy đủ biểu tình ở phía xa: “Sau này còn có cơ hội gặp mặt.” Hoàng Tiển khẽ giật mình, rồi cười cười, cúi người hành lễ: “Nhi thần cung tiễn phụ hậu.” “Thái tử điện hạ an tâm, ta sẽ tiễn điện hạ đến kinh thành.” Lạc Tự Túy nói. “Làm phiền thái phó.” Hoàng Tiển cũng cúi đầu thi lễ với Lạc Tự Tuý. Lạc Tự Túy và Hậu Khí Diễm xoay người tiếp tục đi.