Thiên mệnh không thể trái, sớm muộn một ngày cũng phải giải tỏ, hắn sẽ đợi ngày ấy vậy. “Nếu thật chỉ có thể từ trong hạo kiếp mà sinh ra đế hoàng, ta cũng chỉ biết đợi.” Liễu Thì nói. Vô Gian nâng mắt nhìn Lạc Tự Tuý: “Khê Dự đế mặc dù tuổi hãy còn trẻ, nhưng trị vì cũng đã nghìn năm, lại sinh ra ý muốn thoái ẩn. Gần đây cũng xuất hiện thiên mệnh, xem ra ý muốn thoái vị của hoàng đế đã dần kiên định. Song tiểu hoàng tử chỉ vừa ba tuổi, trong vòng mười năm cũng không thể kế vị. Ta lo là tương lai Khê Dự cũng bất ổn.” Sơ Ngôn liếc nhìn Lạc Tự Tuý, nói: “Bốn nước đều có liên hệ, nếu ba nước biến động, Trì Dương cũng không thể một mình yên ổn. Chỉ biết trông cậy vào số phận tuần hoàn…” Những âm cuối cực thấp, Lạc Tự Tuý dù nghe rõ lại chỉ có thể cảm nhận được tiếng thở dài trong đó. “Từ từ sẽ qua. Trì Dương duy trì trật tự, chúng ta sẽ trăm phương nghìn kế tìm người kế vị. Kiếp số lần này phải yên ổn mà vượt qua.” Liễu Thì nói. Mẫn Diễn cũng khẽ cười: “Sứ giả, theo ý người, tam hoàng tử thích hợp đăng cơ hơn sao?” Tam hoàng tử của Hạo Quang Thiên Tốn, chính là “Phu quân” của Lạc ngũ công tử Lạc Tự Tỉnh. Lạc Tự Tuý cười yếu ớt, hơi cúi đầu, nhấp một ngụm trà thơm đã nguội lạnh. “Cũng không hẳn. Ngũ đệ tính cách thẳn thắn, nếu bị vây hãm trong cung hẳn vô cùng buồn chán. Ta chỉ mong y có thể an nhàn mà sống.” Dù yên tâm nhưng vẫn không ngừng lo lắng. Lạc Tự Tỉnh và Lạc Tự Ngộ đều ở Hạo Quang, nhất định sẽ bị cuốn vào việc tranh giành ngôi vị hoàng đế, nguy hiểm tất nhiên không thể thiếu. Dù bọn họ đã không còn là thiếu niên ngây ngô của chín năm trước, từ lâu đã có thể đảm đương mọi việc nhưng vẫn không yên lòng. Có lẽ khi nhị ca và tam ca ở Hạo Quang đã chỉ điểm không ít. “Sứ giả yên tâm. Ngộ nhỡ có gì xảy ra, ta sẽ bảo vệ Lạc ngũ và Lạc lục công tử.” “Làm phiền Mẫn Diễn quốc sư.” “Đã là người trong hoàng thất, thì không thể tránh khỏi tranh đoạt. Không thắng thì chết, chi bằng nhất cử thành công (ý làm một lần cho được).” Lạc Vô Cực im lặng hồi lâu lên tiếng, thấy mọi người đều nhìn lại hắn, nên cười nói, “Ngũ công tử và lục công tử tất nhiên không muốn chưa đấu đã hàng. Hơn nữa quan trường đều không phải là chốn gió tanh mưa máu sao? Hoàng thất chỉ tàn nhẫn hơn mà thôi. Ngũ công tử và lục công tử nếu đã nếm trải qua mưu hại lẫn nhau trong hoàng thất, sau này làm quan ắt hẳn thành thạo hơn nhiều.” Người từ nãy giờ vẫn không lên tiếng Trọng Mộc hừ lạnh nói: “Đây là lời nói của một tiểu thư đồng sao. Sư tôn, tuy rằng ta không ưa gì tên Lạc Vô Cực này, nhưng lai lịch y bất minh, biết đâu lại có liên hệ với hoàng tộc. Các vị sư tôn có cảm thấy hắn sẽ là chân long huyết không?” “Chân long huyết a…” Sơ Ngôn cười nhạt một tiếng, rũ hai mắt xuống không nói thêm gì. Hai tròng mắt một vàng một lam của Mẫn Diễn khẽ động, nói: “Ta cũng mong là y. Y là một người rất thú vị.” “Không phải chứ? Nhưng ta ——” Trọng Mộc nhíu mày lại tỏ vẻ không tin. “Trọng Mộc tiểu nhi, chân long huyết cũng chưa hẳn là hoàng đế. Hơn nữa bốn người chúng ta cũng không biết tiểu Vô Cực này là huyết mạch hoàng thất nơi đâu.” Vô Gian cười nói. “Huống chi, hoàng thất lưu lạc bên ngoài, cho dù là chân long huyết cũng khó có khả năng đăng cơ. Còn nữa…” Liễu Thì còn có hàm ý khác mà nhìn Lạc Tự Tuý, “Y có muốn lên ngôi hay không, rất khó nói.” Lạc Tự Tuý nhìn vẻ mặt khác biệt của bốn người, trầm mặc không nói. Lạc Vô Cực vẻ mặt vẫn như cũ, không có mảy may biến hoá. Dường như những điều họ nói cùng y không can hệ. “Việc này không thể chậm trễ, ta phải đi đây.” Mẫn Diễn bỗng đứng lên, nói. “Sư tôn…” Trọng Mộc kêu, “Không phải đợi thêm một hai ngày sao?” Xem ra đã hoàn toàn bị thuần phục. Thấy trên mặt Trọng Mộc lộ ra vài phần uất ức, Lạc Tự Tuý như tạm quên phiền não, cười rộ lên. Lạc Vô Cực cúi đầu liếc hắn, tầm nhìn lại chuyển về Trọng Mộc. Vốn là ánh mắt sâu không thấy đáy giờ thành ào ào vũ bão. Mẫn Diễn thấy Trọng Mộc nhắc lại, hướng Lạc Tự Tuý cùng Lạc Vô Cực cười nói: “Có người muốn giết ngươi, còn không đi?” “Cũng tốt.” Trọng Mộc lạnh lùng chắn ngang Lạc Vô Cực. Bày ra khuôn mặt không giống một đứa bé năm sáu tuổi tí nào, “Hắn muốn giết ta, ta cũng muốn giết hắn, đã không phải là chuyện ngày một ngày hai.” “Quốc sư, Liễu Thì quốc sư, Vô Gian quốc sư, chúng ta cũng cáo từ.” Lạc Tự Tuý đứng lên, cười nói: “Để ta tiễn Mẫn Diễn quốc sư và Trọng Mộc.” “Được.” Sơ Ngôn nói. Liễu Thì và Vô Gian cùng gật đầu. Lạc Tự Tuý, Lạc Vô Cực, Mẫn Diễn bước ra ngoài. “Ngươi cẩn thận cho ta.” “Chậc, uy hiếp ta sao? Ta từng nói rồi, trời sinh ta tính thích làm ngược, ghét nhất bị người khác uy hiếp.” “Được thôi, nếu ngươi không tiếc mạng, cứ đến bất kỳ lúc nào.” “Ta cũng không muốn gặp lại ngươi. Chỉ là ngươi suốt ngày bám dính tứ công tử, nếu ta muốn gặp y, đều phải thấy bản mặt ngươi.” “Nhóc con, ta còn chưa tính chuyện ngươi ám sát công tử, ngươi còn dám nhắc đến việc muốn gặp?” “Ai là ‘nhóc con’. ngươi chỉ là một hoàng mao tiểu tử (ý nói là một đứa trẻ ranh). Tuổi của ta còn lớn hơn ngươi nhiều.” “Vậy sao? Một chút cũng nhìn không ra nha. Huống hồ bề ngoài và bên trong ngươi đều như nhau. Dù có lớn tuổi hơn nữa thì từ trong ra ngoài cũng chỉ là một đứa bé mà thôi.” “Ha ha, ngươi đừng có si tâm vọng tưởng (là mộng tưởng hão huyền, nôm na là atsm =)) ) ——” “Mẫn Diễn quốc sư, Trọng Mộc, cáo từ tại đây.” Thật sự nghe không nổi nữa. Tuy rằng hai người nhao nhao ầm ĩ, nhưng giọng nói lại bình thường không có gì khác lạ. Không giận cũng không oán hận. Thế nhưng từng câu từng chữ lại đầy sát khí như muốn vùi lấp người ta trong phong ba bão táp. Lạc Tự Tuý ngẩng đầu lên, nhìn mặt trời treo cao bên trên đầy nắng chói lọi, trong lòng không ngừng than thở. “Sứ giả bảo trọng.” Mẫn Diễn cười híp mắt nắm Trọng Mộc vứt đi, chỉ nghe Trọng Mộc không kịp đề phòng hét thảm lên một tiếng, hai người đều mất tung ảnh. Lạc Vô Cực thở phào một cái, nghiêng mặt thấy Lạc Tự Tuý đang chau mày, cười nói: “Làm sao vậy?” “Các ngươi ầm ĩ vậy có chút kỳ quái. Cảm thấy hai ngươi vừa trẻ con vừa quỷ dị.” Nhìn thấy y đã khôi phục vẻ bình thường, cả người cũng thấy tốt hơn, mới xoay người đi về phía tây. Trẻ con? Quỷ dị? Lạc Vô Cực lạnh lùng nhìn về hướng Mẫn Diễn và Trọng Mộc biến mất, bước đi. “Lần tới gặp hắn, ta sẽ thử cùng hắn Vui Vẻ Ở Cùng Một Chỗ.” Cho dù miễn cưỡng cũng đừng nghiến răng nghiến lợi mà nói chứ. Lạc Tự Tuý cuối cùng cũng trực tiếp nhận được đáp án chân chính nhất, hai người này vĩnh viễn không thể kết giao. “Thôi đi, như vậy được rồi. Nếu ngươi muốn giết hắn, ắt cũng hao hết một thân công phu; Nếu hắn muốn giết ngươi, cũng không đơn giản toại nguyện.” Cân bằng đến quái lạ… Hai người rời khỏi Trung thánh cung, chậm rãi bước trên con đường mòn xa lạ. Đi không bao lâu, Lạc Tự Tuý nói: “Không ngờ đã đến buổi trưa.” Lạc Vô Cực nhẹ giọng nói: “Đói bụng sao? Lúc nãy cũng không kịp ăn sáng, chi bằng sớm trở về điện thôi.” “Phong cảnh nơi này còn chưa xem hết, không vội.” Lạc Vô Cực nhìn xung quanh —— đúng là phong cảnh rất khác biệt. Bọn họ bây giờ đã đi qua một khoảnh sân không người ở, dọc theo hành lang đi đến bên một cái hồ nhỏ. Trúc xanh dựng thành một hành lang uyển chuyển gấp khúc kéo dài đến tận bên trong rừng, nho nhã mà ưu mỹ. Trong hồ từng gợn nước nhẹ phập phồng lá sen xanh thẵm cùng bông hoa trắng muốt theo gió, mùi hương thoang thoảng vấn vít. Tĩnh lặng đến động lòng người. Hai người bước chân không hẹn mà chậm lại. Đột nhiên một bóng dáng màu bạc vọt tới, đụng vào trước ngực Lạc Vô Cực, đã sắp rơi vào trong hồ. Lạc Vô Cực bị đụng phải lui về sau hai bước, trong đầu còn chưa định thần đã vươn tay chụp lấy bóng dáng ấy. Chuyện xảy ra quá đột ngột, Lạc Tự Tuý quay đầu lại đã thấy Lạc Vô Cực đang kéo một người sắp rơi vào hồ —— mà bóng dáng này là một đứa bé khoảng bảy tám tuổi. Lạc Vô Cực dùng lực đem đứa bé kia nhấc lên hành lang. Hài tử hơi giật mình, rất nhanh liền ngẩng đầu đánh giá bọn họ, nói: “Đa tạ tương trợ.” “Ngươi không phải người Trì Dương, lạc đường sao?” Lạc Tự Tuý cười hỏi. Hài tử này trang phục cao quý, tuyệt đối không phải người hầu, chỉ có thể là hoàng tử của ba nước còn lại hoặc tiểu công tử thế gia đại tộc nào đó. “Không. Ta chỉ muốn đi dạo xung quanh thôi.” Hài tử cười nói, “Cáo từ.” Lạc Tự Tuý và Lạc Vô Cực nhìn hắn chạy như gió về phía đầu hành lang, xoay người tiếp tục đi về phía tây. Trên đường, Lạc Tự Tuý phát hiện Lạc Vô Cực hình như đã xác nhận việc gì đó, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, cả sự nôn nóng mơ hồ chính y cũng không biết. Quả nhiên là chân long huyết. Cho dù chưa giải được bí ẩn thân thế, sớm muộn gì y cũng tìm được đáp án. Cho dù y muốn ở bên cạnh hắn, cũng không khỏi tuân theo số phận mà ly khai. Không giữ được sao? Hắn cũng không muốn giữ chân y. Tất cả thuận theo tự nhiên vậy. Chỉ là, Vô Cực, ngươi chớ quên là chính ngươi muốn trở thành bạn đồng hành của ta. Nếu vậy, ngươi phải, nhất định phải tuân thủ lời hứa. Hai ngày sau, hội nghị thường kỳ của bốn nước kết thúc, hoàng thất các nước đều hồi kinh. Sau khi hồi cung, Lạc Tự Tuý tiếp tục nghỉ ngơi hơn mười ngày mới lên triều. Hắn và Lạc Vô Cực vẫn thường xuyên ở cùng như vậy, chỉ là, bất tri bất giác, hắn càng quý trọng quãng thời gian ở cùng một phòng với y. Lạc Vô Cực thấy số lần hắn đến Phượng Nghi cung càng ít, mà thường xuyên ở Tử Dương điện, trong lòng mừng rỡ không thôi.