Túy Trường Sinh
Chương 139
Hai huynh đệ đi mấy con đường nhỏ quanh co, chậm rãi đến Di Dưỡng các, nơi tổ chức tiệc cưới. Đông đảo thị quan, thị tòng, nghi trượng đành mang xe trống, đi theo ở sau.
Tiệc cưới hoàn toàn khác với yến tiệc bình thường, một bên thì câu nệ lễ tiết quá, một bên cư xử tuỳ ý. Bởi vậy, chưa tới gần đã nghe thấy tiếng cười nói bên trong. Tiếng chúc mừng, tiếng bàn luận liên miên không kiêng kỵ gì.
Chính ti đang muốn thông báo, Lạc Tự Tuý ngăn lại. Hắn và Lạc Tự Tỉnh đứng bên lan can ngắm ánh trăng soi mình dưới hồ.
Không lâu sau, Đế Vô Cực, Hậu Khí Diễm, Hoàng Hạo, Thiên Tốn đồng loạt đến.
Ngoài Di Dưỡng các vang lên tiếng xướng liên tiếp.
“Thánh thượng giá lâm!”
“Văn Tuyên bệ hạ giá lâm!”
“Thuần Hi bệ hạ giá lâm!”
“Thanh Ninh bệ hạ giá lâm!”
Tiếng cười nói bên trong im bặt.
Hậu Khí Diễm xuống xe, xung phong nói: “Hôm nay chưa tự mình chúc mừng các ngươi, thôi ở đây chúc luôn. Một đôi giai ngẫu, châu liền bích hợp.” (Một cặp đẹp đôi, xứng lứa vừa đôi)
“Chúc mừng hai vị.” Hoàng Hạo cũng nói. Xưa nay y nổi tiếng ngông cuồng lạnh lùng mà hôm nay cũng hơi dịu dàng.
“Vô Cực và tứ ca là do ông trời tác hợp mà, chúc mừng chúc mừng.” Lạc Tự Tỉnh cũng chắp tay làm lễ, trong lời nói còn mang theo vài phần trêu chọc.
Thiên Tốn gật đầu phụ hoạ: “Chúc hai vị vĩnh kết đồng tâm.”
Đế Vô Cực mỉm cười: “Đa tạ các vị bệ hạ. Mời nhập tiệc.”
Hậu Khí Diễm dừng bước chân một chút: “Lạc tứ, sao các ngươi cứ đợi ở ngoài vậy?”
Lạc Tự Tuý khẽ cong khoé mi, trả lời: “Tới sớm quá không muốn phá hứng thú của mọi người.”
Đế Vô Cực giúp hắn cởi áo lông tránh lạnh, thở dài nói: “Ngươi càng ngày càng vì bọn họ mà suy nghĩ. Nhưng, Lạc lão…” Tạm thời chưa thể đổi cách xưng hô, y ngừng ngừng, lại nói: “Tất cả mọi người không gặp nhau sáu năm rồi?”
“Bây giờ cũng không muộn. Huống chi, theo như lễ tiết, bốn vị bệ hạ nên đến trước mới đúng.”
Cuối cùng, sáu người quyền lực nhất bốn nước đi vào bên trong.
Bên trong có ba cấp, bày ra ba chỗ tiệc.
Tứ đế nhị hậu cùng ngồi ở vị trí chủ trì, bên trái là Hoàng Tiển, thái tử Khê Dự là Hậu Dự và Đế Quân, bên phải là Lê Duy, Duệ vương Hạo Quang là Thiên Ly và Phụng vương Lạc Tự Ngộ. Hai vị phụ huynh Lạc gia là trưởng bối nên một mình ngồi ở giữa tiệc. Những chỗ ngồi phía dưới là người nhà Lạc gia, tiếp đó là thần tử bốn nước và người nhà.
Âm nhạc vừa trỗi lên, bữa tiệc cũng bắt đầu.
Bên ngoài pháo hoa rực rỡ, bên trong không khí vui mừng.
Sau khi uống rượu mừng cùng tam đế, Đế Vô Cực đứng dậy đi đến chỗ ngồi ở giữa, rót rượu cho trưởng bối.
Hành động của hắn rất nhanh, khiến Lạc Trình và Lạc phu nhân phản ứng không kịp, hắn đã dâng rượu, khom người hành lễ.
Yến tiệc đột nhiên im lặng, Lễ bộ thượng thư Hiến Thần ngồi bên dưới lập tức đổi sắc mặt.
Lạc Tự Tuý cười tủm tỉm nhìn ông. Kết quả là, dù không cam lòng không chấp nhận, Lễ bộ thượng thư vẫn mạnh mẽ nhịn xuống, không lên tiếng.
“Đại ân của hai vị, Vô Cực suốt đời khó quên.”
Lạc Trình đang định dập đầu trả lễ, bị Đế Vô Cực đỡ lấy.
Lạc phu nhân nhìn hai đứa con trai đang ngồi phía trên, che miệng cười nói: “Lão gia ông khách khí làm gì.”
Đế Vô Cực cười: “Đúng vậy, Vô Cực vẫn là Vô Cực.”
Lạc Trình mặt mày nghiêm túc nói: “Được bệ hạ nâng đỡ, là phúc phần của bọn hạ thần. Dù như thế, cấp bậc lễ nghĩa trăm triệu không thể thiếu.”
Quả nhiên, Lạc phụ thân này vẫn rất cố chấp. Trên tay như bị áp lực nghìn cân, Đế Vô Cực khẽ nhoẻn miệng cười. Cái lễ nghĩa gì đó hắn đâu để trong lòng: “Vãn bối cúi chào trưởng bối, có cái gì không được?”
Lễ bộ thượng thư sắc mặt tái xanh, cắn răng cắn lưỡi chịu đựng.
Lạc Tự Tuý nhìn ba vị bệ hạ rồi mới xuống dưới, cười nói: “Phụ thân đừng làm khó y.”
Lạc phu nhân nhẹ nhàng vái chào, nói thêm: “Yến hội lớn thế này đừng để ý. Đợi lát nữa lúc tiệc nhà, sẽ không cần lễ nghĩa.”
“Mẫu thân nói phải. Nhưng mấy chuyện này đều nên làm.”
Trong một khắc Lễ bộ thượng thư gần như nhảy ra, đế hậu trở về chỗ cũ.
Hậu Khí Diễm cười khẽ: “Lễ bộ thượng thư thật thú vị.”
Đế Vô Cực hơi nhếch miệng, trả lời: “Tặng cho bệ hạ thì sao?”
“Mấy người bảo thủ bên ta còn chưa đủ hả?”
“Chứ không phải bệ hạ đùa rất vui vẻ à?”
Lạc Tự Tuý gật đầu phụ hoạ: “Người thấy ông thú vị không phải là bệ hạ còn ai? Ngài tặng nhiều lễ vật thế, chúng ta dù sao cũng nên đáp lễ chứ?”
Hậu Khí Diễm giả vờ nghĩ lấy hay bỏ, cười nói: “Người này cứ để lại cho các ngươi đi ha. Mà nếu Nguyên Sóc bệ hạ có lòng muốn đáp lễ, đem hoàng hậu cho ta là được.”
Lời nói đùa của y, năm người đều hiểu, cùng cười.
Lạc Tự Tỉnh hành sự luôn không theo một kiểu lúc nên kín đáo lại hồn nhiên thoải mái: “Tứ ca là Hoàn vương Khê Dự, đến Khê Dự thăm viếng được mà.”
Lạc Tự Tuý uống miếng canh, nửa đùa nửa thật nói: “Bệ hạ không phải sắp kết hôn rồi? Nếu ta trở về, chẳng phải quấy rầy chuyện tốt của mọi người?”
“Có chuyện này hả?” Lạc Tự Tỉnh nói tiếp, “Thanh Ninh bệ hạ chọn hậu rồi?”
Không khí quanh chỗ ngồi đột nhiên lạnh vài phần.
Hậu Khí Diễm suy tư, gật gật đầu.
Nháy mắt, không khí lạnh đóng thành băng luôn.
Lạc Tự Tuý hơi hối hận không mặc áo lông. Đế Vô Cực nắm lấy tay hắn, ấm áp không ngừng truyền tới, làm hắn cúi đầu mỉm cười.
Sáu vị ở trên trò chuyện vui vẻ, mấy vị hai bên nói nói cười cười, hai vị ở giữa vui mừng khó nén, bầu không khí ở dưới cũng dần dễ thở hơn. Mọi người không ngừng chúc mừng các huynh đệ Lạc gia, Lạc Tự Thanh và Lạc Tự Trì đáp từng lời một.
Đến giờ tuất, yến tiệc xong xuôi. Quần thần dập đầu chúc mừng lần hai, sau đó lui ra.
Đế Vô Cực và Lạc Tự Tuý tiễn tam đế ra ngoài cửa cung.
Hậu Khí Diễm tự mình cáo từ, đi trước nhất; nét mặt Hoàng Hạo sâu xa khó hiểu, từ biệt theo lễ, dẫn Hoàng Tiển mặt mày ấm ức rời đi; Thiên Tốn với Lạc Tự Tỉnh thương lượng một lát cũng tạm thời từ biệt.
Xe của tam đế đi xa, ba người mới quay lại Di Dưỡng các.
Lạc Tự Tuý nghi ngờ nói: “Tự Tỉnh, tiếp theo là tiệc nhà phải không? Thuần Hi bệ hạ ——” chẳng qua là người nhà gặp nhau, Thiên Tốn là một thành viên trong nhà, đáng lý nên ở lại.
“Y không thích hợp với chuyện này. Huống hồ, một mình Vô Cực đã biến phụ thân thành người đầu gỗ. Nếu y ở lại, chẳng phải phụ thân sẽ trực tiếp biến thành người đầu đá sao?”
“Phụ thân đúng là hơi câu nệ lễ tiết.”
Nghe bọn họ nói, Đế Vô Cực đột nhiên nhớ tới xưng hô xấu hổ vừa rồi. Giờ gọi gì cũng không thích hợp nữa.
Khi bọn họ bước vào trong, Lạc Trình định đứng dậy hành lễ, Đế Vô Cực nhanh nhẹn đỡ lấy.
Già trẻ lớn bé còn lại đều vây Lạc Tự Tuý, hoàn toàn ném sạch lễ tiết.
“Tiểu tứ!” Lạc Tự Tiết vỗ vỗ vai ái đệ, “Lần kia định gặp đệ, vừa trở lại doanh trại thì đệ và Vô Cực đã chạy mất. Nói đi, đã đi những chỗ nào?”
“Đúng đó, ngay cả tiệc rượu sinh con và đầy tháng ái tử của Lê nhị ca cũng không đến. Lê nhị ca nhìn lễ vật hai người đưa tới, cả mặt đen thui.”
“Tứ ca, các huynh thảm rồi…”
Lạc Tự Tuý chưa đáp đã nghe Lạc Trình quát dẹp đường: “Tự Tiết! Vũ Phù! Sao có thể thất lễ như vậy!”
“Phụ thân, người làm mất hứng quá! Chúng ta không phải đang làm tiệc nhà sao? Tiệc nhà là phải tôn trọng trưởng bối.” Lạc Tự Tỉnh bất mãn nói.
Lạc Trình trợn mắt, nhưng nghĩ lại ngày vui mà làm ồn là điềm xấu, đành giãn chân mày, trầm mặt: “Bệ hạ cũng đừng theo tính cách tụi nó.”
“Nói tiếp nói tiếp, tứ ca, huynh mặc cát phục này với huyền y huân thường đều rất có khí thế nha!” Không đếm xỉa —— Lạc ngũ công tử từ trước đến nay đều lợi hại khoảng phớt lờ lời nói của phụ thân.
Lạc Tự Tuý nhìn Lạc Trình không nổi giận được, bật cười: “Chứ đệ nghĩ ta không có khí thế gì hả?”
“Đâu có, chỉ khác tứ ca bình thường thôi.”
“Tóm lại, ngũ ca, tứ ca mặc đồ này hợp hơn huynh.” Lạc lục công tử trầm tĩnh khẽ cười nói.
“Muội cũng thấy vậy.” Lạc tiểu muội cười.
Các huynh đệ đều cười rộ lên, Lạc phu nhân cũng vỗ tay nói: “Nào, Tuý nhi, Vô Cực đến cho mẫu thân nhìn một chút.”
Hai người con lập tức bước lại.
Lạc phu nhân bùi ngùi vỗ về khuôn mặt hai người, không nỡ rời đi.
“Bảy năm qua rồi, Tuý nhi chẳng thay đổi gì cả. Vô Cực… Nay đã thành nam nhi cao lớn rồi.”
“Đúng rồi, Vô Cực thay đổi không ít nha.” Lạc Tự Tiết ý cười không ngớt.
Đế Vô Cực hoà nhã nói: “Bề ngoài tất nhiên phải thay đổi, dù sao cũng lâu quá rồi.”
“Ý của ta là —— so với lúc đó, khác nhiều lắm.”
“Đúng ha. Tiểu lục đệ còn nhớ không? Cái ngày tứ ca vào cung đó, bộ dạng của y giống như bị người quỵt nợ ấy.”
“Sao lại không nhớ, muốn quên cũng không quên được.”
Người một nhà cùng trò chuyện rôm rả, Lạc Trình câu nệ tiểu tiết ở một bên buồn khổ nhìn cháu vừa ăn trái cây vừa đuổi nhau chơi đùa.
Y vẫn như trước, lưng ngồi thẳng tắp, uống chút rượu.
Không biết từ lúc nào tất cả mọi người đều vây quanh Lạc phụ thân, ngồi chung một chỗ, tiếp tục nói chuyện.
Lạc Trình không nói gì, nhìn Đế Vô Cực hơi mỉm cười và Lạc Tự Tuý thanh thản, tiếp tục uống rượu.
Đến khi yến tiệc kết thúc, y đã hơi say, kéo tay Lạc Tự Tuý nghiêm nghị nói: “Nếu đã là hoàng hậu, phải cẩn thận hành sự.”
“Vâng, phụ thân.”
“Vô Cực, nó… Con phải bảo vệ nó.”
“Vâng, phụ thân xin an tâm.”
Lạc Tự Thanh đỡ lấy Lạc Trình, nói: “Vô Cực, sau này chớ để ý chuyện xưng hô, cứ theo tứ đệ là được.”
Thường Diệc Huyền cũng nói: “Dù thế nào đi nữa đều là người một nhà, gọi sao cũng được.”
Đế Vô Cực gật đầu, khẽ cười.
Lạc Tự Trì trong tiệc không nói được mấy lời, đột ngột nói: “Đại hôn chưa xong, các đệ mệt rồi, xong lễ hợp cẩn thì nghỉ đi.” Dứt lời y lạnh lùng nhìn quanh.
Lạc Tự Tiết và Lạc Tự Tỉnh còn đang làm ồn lập tức im miệng, gật đầu phụ hoạ. Lạc Hề Linh cũng không quấn quýt tứ ca nữa, lui ra phía sau Lạc phu nhân.
Lạc Tự Tuý không khỏi cười: “Vâng, nhị ca.”
Nhìn người nhà rời đi, đế hậu mới trở về tẩm cung trong Thiên Vân cung.
Lúc trùng kiến Giác Ngâm, ngoại thành, nội thành và hoàng thành đồng thời khởi công, rất nhanh gặp phải tình huống thiếu ngân lượng. Người chủ trì việc này là Cung Sâm đến bẩm báo cho Đế Vô Cực. Đế Vô Cực sau khi cân nhắc, cho rằng thánh cung cần được ưu tiên xây trước, ngoại thành và nội thành tiến độ bằng nhau, còn hoàng cung có thể làm sau cùng, dù sao chuyện phòng bị quan trọng hơn cung điện. Bởi vậy, mặc dù hôm nay diện tích hoàng cung rộng hơn, lại chỉ có mấy toà cung điện có thể dùng, còn lại phải đợi quốc khố dồi dào hơn để tu sữa và xây dựng lại.
Hiện nay, trong hoàng cung Hiến Thần có tám toà cung điện: Huy Thánh cung để nghị chính, Thiên Vân cung là đế tẩm, Khai Diệu cung là hậu tẩm, Thần Thụ cung để cúng tế, Nghiễm Đức cung để hoàng đế xử lý chính sự, trong ngự hoa viên là Như Ý cung và Tư Nhàn cung, Ngọc Dực cung vốn để trống nhay trở thành cung chuyên dụng cho người Lạc gia.
Trong đó, Nghiễm Đức cung có quan các của thừa tướng và đại học sĩ, hai bên là quan nha của lục bộ.
Bởi vì không đặc biệt xây một cung điện dùng cho đại hôn, nên đế hậu ở Thiên Vân cung làm lễ hợp cẩn.
Mở đầu là lời khấn của quốc sư, lễ quan xướng lời chúc.
Đế Vô Cực và Lạc Tự Tuý vẫn mặc lễ phục phiền phức ngồi đối diện nhau, dùng qua loa vài thứ tượng trưng.
Kết thúc buổi lễ, người vô phận sự đều lui hết.
Đợi người ngoài đi hết, Lạc Tự Tuý đứng dậy, lấy đại cái ngọc quan nặng trịch trên đầu xuống, sau đó vòng qua bình phong nằm xuống long sàng.
Đế Vô Cực bưng rượu hợp cẩn, chậm rãi đi tới: “Buồn ngủ sao?”
Chỉ nhận được câu trả lời ê a mơ hồ.
Đế Vô Cực ngồi bên giường, ngửa đầu uống cạn rượu quỳnh tương trong chén ngọc, cúi người hôn môi người yêu, từ từ đẩy rượu qua. Rượu nồng trong lúc môi lưỡi kề cận mà chảy qua, hương thơm lan toả khắp nơi. Theo dòng rượu chảy vào, lưỡi hắn cũng vói vào trong, dịu dàng cuốn mút triền miên.
Lạc Tự Tuý đã sắp ngủ muốn phản kháng theo bản năng mà đẩy hắn ra.
Hai người quấn quýt, rượu theo cằm chảy xuống, thấm ướt cát phục đỏ thẫm.
Uống xong rượu hợp cẩn, đại hôn coi như hoàn toàn kết thúc. Nhưng hôn môi vẫn cứ tiếp tục.
Có tiếng trống canh báo giờ tý mơ hồ truyền từ ngoài điện.
Đế Vô Cực ôm Lạc Tự Tuý đã ngủ thật say vào trong ngực, cũng nhắm mắt lại.
Người ta nói xuân tiêu nhất khắc (đêm xuân đáng giá ngàn vàng), nhưng hắn từ lâu mỗi đêm đều quyến luyến không rời, cần gì phải bận tâm đêm nay? (>.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
135 chương
10 chương
14 chương
20 chương
7 chương