Mặt trời treo cao, bầu trời quang đãng. Cả vòm trời một màu xanh mát mẻ, không chút gợn mây, ánh nắng ấm áp như một bức tranh. Chỗ tiếp giao giữa trời và đất trùng trùng núi cao, uy vũ dưới ánh mặt trời. Sườn núi cây cối xanh um, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng vọng của dã thú làm chim chóc giật mình. Quanh cụm núi lác đác vài thôn làng, sinh cơ tươi tốt. Chốn cực lạc khó tìm. Hắn hơi nhoẻn miệng. Ở trong bóng tối vô biên vô tận đi hồi lâu, không ngờ bỗng xuất hiện mỹ cảnh như thế trước mắt. Không biết tại sao mình lại ở đây, cũng không thể động đậy. Đây không phải mộng tưởng của hắn, cũng không phải thế giới hắn có thể nắm trong tay, người khiến hắn đến đây cuối cùng muốn hắn nhìn thấy gì? Kết luận duy nhất, không thể là tình cảnh trước mắt. Như chợt bừng tỉnh, hắn được để ngồi xuống. Ngồi một mình trên đỉnh núi, vừa ngắm những ngọn núi thấp hơn cảm giác như cả thiên hạ đều ở dưới chân. Vùng quê dưới chân núi đột nhiên truyền đến tiếng than khóc. Hắn rủ mắt, nhìn xuống như thấy địa ngục trần gian. Cách xa vậy, căn bản không thể nhìn được gì. Nhưng hình ảnh phản chiếu trong mắt hắn lại rất rõ ràng, thậm chí máu bắn tung toé cũng nhìn được. Căm phẫn, hoảng sợ, khủng hoảng, đau thương, thê lương, cừu hận, oán hận, đau đớn… Các loại tâm tình tiêu cực thế đến như dời núi lấp biển, tầm mắt bị thi thể và máu tươi nhuộm đỏ. Đây không phải chiến tranh, là tàn sát. Một lực lượng cường đại ỷ thế dày xéo thôn nhỏ yếu ớt, máu thịt văng khắp nơi. Quang, lôi, phong, thuỷ, hoả vậy ra linh lực đã từng trở thành công cụ tàn sát. Người có linh lực chẳng xem người thường ra gì, máu bắn lên mặt nhưng vẫn cười yêu dị. Sau thảm kịch, yêu nghiệt tràn lan. Những con yêu quái khoác da người chưa đi xa, thì những con yêu quái xấu xí giương nanh múa vuốt từ bốn phương tám hướng bay lại, hướng đến đống thi thể người chất cao như núi. Cắn xé, nhai nuốt, vô cùng thê thảm. Hắn nhíu mày, thở dài. Dường như muốn nhắc nhở hắn. Cho nên những người này muốn để hắn ở một bên xem, ghi nhớ thảm sự từng phát sinh này. Chuyện cũ tuy vậy, người thời nay cũng có thể làm được, khiến cảnh này lần nữa diễn ra. “Có một thời gian, loài người so với dã thú và yêu quái càng đáng sợ hơn.” Có người nói bên tai hắn. Nháy mắt, thân thể như được giải khai khỏi trói buộc. Hắn khẽ gật đầu. Quả thật, dã thú và yêu quái trong lòng chỉ muốn làm sao để sinh tồn, loài người ngoại trừ sinh tồn càng có nhiều thứ mong muốn hơn, lòng tham không đáy. Để thoả mãn lòng tham và dục vọng, thậm chí bọn họ có thể bỏ cả mạng mình. Nên bọn họ có thể lấy sinh tử người khác làm vui, thương tổn người không cần thương tổn, giết người không cần giết, cứ thế huỷ diệt cả một tộc người vô tội. Lột da ăn thịt, hút tuỷ nhai xương… Ít nhiều thủ đoạn đều do con người nghĩ ra để hành hạ đồng loại. “Nếu bọn họ có một sinh mệnh lâu dài, chí ít không phải sợ cái chết.” Người nọ lại nói. Hắn nhìn quanh bốn phía, chẳng có ai. Vẫn mỗi mình hắn trên đỉnh núi, gió gào thét bên tai, xung quanh vọng lại tiếng dã thú gào thét. Nhưng vẫn có một tiếng thở dài não nề truyền từ trong gió. Khẽ nâng mi, hắn nhàn nhạt trả lời: “Không nguy hại đến tính mạng tự nhiên sẽ tốt, dục vọng sẽ thành hư vô.” Đại khái là ý kiến của người đó, nên khác biệt với đời này, ai cũng có sinh mệnh mấy ngàn năm. “Đúng là ta quá coi thường dục cầu của con người, không ngờ làm ra một trận giết chóc.” Để dẹp loạn cuộc chiến, người này ắt đã làm gì đó. Hắn cẩn thận nghe ngóng, người này lại trở nên yên lặng. Thế là, lần thứ hai hắn nhìn dưới chân núi. Chẳng biết từ lúc nào, xương trắng đã bị gió bụi che lấp, ngày tàn đêm đến. Nhật nguyệt thay phiên mọc lặn, hắn vẫn ngồi nhìn. Mùa xuân hoa nở mùa thu kết trái, bốn mùa thay đổi mấy vạn lần, hắn như cũ bất động. Không phải không muốn động, mà là không thể động. Thời gian dài đằng đẵng trôi qua, vùng quê kia lại xuất hiện một đoàn người. Quần áo tả tơi, khuôn mặt tiều tụy, hiển nhiên là các nạn dân chạy thoát được. Bọn họ đi rất chậm, liêu xiêu sắp ngã. Đột nhiên, người ở cuối hàng hét thảm lên, chạy trốn khắp nơi. Mọi người như rơi vào trạng thái điên cuồng, xô đẩy, giẫm đạp lên nhau. Sau cơn hỗn loạn, chỉ lưu lại vài cổ thi thể máu thịt bầy nhầy. Không chết trong miệng yêu quái, chẳng chết vì dịch bệnh, mà vì số phận trêu đùa. Sợ hãi, bi ai, thống khổ, những tâm tình bình thường này, vậy mà ── may mắn… Hắn lạnh lùng nhìn những người không ngừng chạy trốn giữa núi rừng, đạo tặc và yêu vật đuổi theo không buông, hắn nhắm mắt lại. “Sức lực bọn họ có hạn, yếu đuối nhỏ bé như xưa, không thể tự bảo vệ mình.” Tiếng thở dài lần thứ hai vang lên. “Nếu so bản thân con người với yêu vật quả thật rất yếu, chỉ có thể trở thành thức ăn.” “Nên bọn họ cần được bảo vệ, cần được cường giả bảo vệ.” “Hắn khẽ cong mày: “Hoàng tộc?” Người này không đáp mà hỏi: “Ngươi vừa nói, dục vọng hoá hư vô. Tính mạng, quyền lực, vinh quang, tài phú, nếu được chọn, ngươi sẽ chọn cái nào?” “Ta chỉ muốn cùng y an nhàn qua ngày.” “Đủ rồi?” “Nếu là lựa chọn duy nhất, tất nhiên là y.” Bên cạnh truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng, rồi sau đó lại nghe được câu hỏi: “Ngay cả huyết mạch bản thân cũng có thể vứt đi?” Hắn cũng đáp lại bằng một nụ cười nhẹ tênh: “Vì y, vứt bỏ cái gì cũng chẳng đáng kể.” Thanh âm người này sinh ra vài phần lạnh nhạt, thấp giọng: “Ngươi cho là, huyết mạch có thể vứt bỏ?” Hắn thu lại nét cười, hai mắt lộ ra hàn ý. Cảnh vật hơi chuyển, chợt như sương mù tan biến. Hắn lại trở về trong bóng tối, năm giác quan bị tước đoạt, thân thể không tự chủ bước nhanh về trước. Chỉ có ánh mắt chẳng còn mệt mỏi hay sợ hãi mà bình tĩnh như trước. Ba mươi ngày đối với phần đông người đều chỉ như nháy mắt, nhưng đối với người kia mà nói một ngày đó như một năm. Nghi thức phượng hoàng huyết thông thường nửa tháng sẽ có kết quả, lần này lại kéo dài hơn ba mươi ngày, cả hai người đều không có dấu hiệu tỉnh lại. Lạc Tự Tuý đến thánh cung mấy lần, chỉ có thể đứng nhìn qua tấm màn đen xa xa. Cách một tấm màn đen đó, hắn căn bản chẳng thể nhìn rõ khuôn mặt Đế Vô Cực, nhưng nghe được hơi thở tuy nặng nề mà ổn định của y, ít nhiều thấy yên tâm. Bốn vị quốc sư đối với sự kéo dài một cách kỳ lạ của nghi thức không giải thích gì. Trọng Mộc có đề cập rằng đã từng có nghi thức tiến hành hơn nửa tháng. Theo Lạc Tự Tuý, y đối với nghi thức phượng hoàng huyết này chưa hiểu biết nhiều, nói như vậy chỉ để trấn an hắn. Huống hồ trong ghi chép của hoàng thất, chưa từng nói nghi thức nào vượt quá một tháng. Đây ắt có liên quan đến Diêu Duệ. Nàng trái lại vẫn ôn hoà, mọi thứ đâu vào đấy. Người như thế, dù ở trong tầm mắt, dù phòng bị thế nào cũng có thể tuỳ ý tổn hại người khác. Lạc Tự Tuý không tự chủ nhìn ra cửa sổ. Trời mưa tầm tã liên tục nửa tháng, làm người ta cảm thấy thấp thỏm. Hơn nữa, trời mưa chẳng có dấu hiệu nhỏ dần, e sẽ gây lũ lụt. Với tình trạng bất ổn như hiện nay của Giác Ngâm, đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương mất thôi. “Sao vậy, trời tạnh mưa ngươi có lòng ngắm trăng à?” Người đối diện khẽ cười, dùng cái quạt được chạm trổ bằng ngà voi chậm rãi gõ gõ bàn cờ. Mưa tạm thời tạnh nhưng mây đen chưa tản đi, muốn ngắm trăng cũng không được. Lạc Tự Tuý nhìn qua, cười: “Trống báo canh điểm rồi, ngươi nên đi nghỉ đi.” “Ngươi không vội, ta gấp cái gì?” Cách đó không xa bên một cái bàn thấp, cặp song sinh tựa vào nhau say ngủ. Lạc Tự Tuý đi tới nhuyễn tháp lấy chăn gấm, đắp cho bọn nó. Thấy thế Hậu Khí Diễm cười nói: “Còn nói bưng trà dâng nước cho ta, mới đó đã ngủ.” Lạc Tự Tuý vuốt vuốt mái tóc mềm mại của tiểu nam hài, đáp: “Tiểu hài tử thích ngủ là bình thường.” “Ngươi muốn dẫn tụi nó theo?” “Không, nơi này không an toàn. Hai ngày nữa, nhị ca ta sẽ dẫn tụi nó về Trì Dương. Đợi mọi chuyện an ổn, ta lại đón về.” “Cứ để bên ta, thách bọn họ cũng không dám đến chọc giận.” “Tôn nhi theo lý phải về nhà bái kiến trưởng bối. Lâm và Mạch rất lanh lợi, có thể giúp mẫu thân ta giải sầu.” (Tôn nhi là cháu) Hậu Khí Diễm, đánh một quân cờ, xoè quạt: “Năm năm không gặp, ngươi cũng theo về đi.” “Không bỏ được.” Ba chữ đơn giản, lại nói ra hết những vướng víu trong lòng. Lạc Tự Tuý cười khổ, quan sát thế cục. Trầm ngâm một lát, hắn dứt khoát nhận thua. “Ta đây cả ngày lẫn đêm đều cùng ngươi chơi cờ, sao kỳ nghệ của ngươi chẳng khá lên vậy.” Đã thắng còn vờ oán giận người khác. Y tự mình châm trà, mùi thơm khắp nơi, nhẹ nhàng lan toả. Lá trà do Vân vương phủ đặc biệt đem tới, Thanh Ninh bệ hạ vô cùng vừa ý, thử qua rồi chẳng muốn uống loại khác. “Tâm tư của ngươi không đặt vào ván cờ, thắng cũng chán.” Lạc Tự Tuý thu lại cờ, bất đắc dĩ thở dài: “Cho dù ta vắt sạch óc cũng không thắng được ngươi.” “Không phải thắng thua, lúc trước ngươi rất tập trung.” “Quả thật gần đây nhiều chuyện quá khiến ta không chuyên tâm được.” Bỏ cờ vào hộp, Lạc Tự Tuý lơ đễnh nhìn về phía kỳ phổ kia bên giá sách. Mấy ngày qua hắn cố hết sức cũng phá được không ít trân lung cục. Có thể, hắn không làm được điều Vô Cực kỳ vọng, chuyên tâm chơi cờ, không hỏi chuyện về y. Đợi khi giải được hết, y sẽ tỉnh lại. Nhưng, tuyệt đối không thể. Mặc dù tin tưởng y sẽ trở về cạnh mình, nhưng nguyên nhân bên trong hắn không xác định được, khiến hắn ngày càng sầu lo. Ngây ngẩn một lúc, hắn hơi cúi đầu khôi phục bình thường. Hậu Khí Diễm lại gõ bàn cờ, oán trách: “Nhìn bộ dạng ngươi thế này… Chắc phải đem hết ám hành sử giao cho ngươi thôi.” “Không cần. Ta không rõ tình hình lúc này, cũng không biết bọn họ.” Trong điện nhất thời yên ắng. Hậu Khí Diễm lấy một khối điểm tâm ăn thử, không vừa miệng nên khẽ nhíu mày. Lạc Tự Tuý uống trà, im lặng nhìn bầu trời đêm tĩnh mịch ngoài cửa sổ. Đã là thượng tuần tháng chín, trời làm mưa kéo dài, không khí dần chuyển lạnh. Mùa thu dịch bệnh dễ phát tán, không bao lâu ôn dịch bạo phát bao trùm toàn bộ Hiến Thần. Ba nước vội vàng cung cấp thuốc thang. Đế Quân đành phái ám hành sử bố cáo xung quanh, nghiêm lệnh bách tính không được tuỳ tiện ra ngoài, giữ vệ sinh chung, đồng thời lệnh các châu phủ bảo vệ nguồn nước. Do vấn nạn này, lời đồn trong dân gian càng thêm ly kỳ, thậm chí còn có lời ra tiếng vào bất kính với hoàng thất Hiến Thần. Nếu nhìn theo một góc độ khác, Hiến Thần hoàng thất cũng đúng là đang gặp nguy nan. Cờ đã thu lại, hai người không có ý định đứng dậy, duy trì im lặng. Không có ý nghỉ ngơi, chẳng có ý mở miệng. Tuy vậy, nhưng hai người chẳng chút ngại ngùng ăn điểm tâm, uống trà, lật xem kỳ phổ rất nhởn nhơ. Tiếng trống canh lại vang lên. Lạc Tự Tuý nâng mắt, đang muốn lên tiếng khuyên người đối diện đi ngủ, Hậu Khí Diễm ngừng động tác chọt một miếng khóm, nhướn mi nhỏ giọng: “Có người đến.” Quả nhiên, không bao lâu bên ngoài điện truyền đến tiếng bước chân vội vội vàng vàng. “Bệ hạ, Hoàn vương điện hạ, Diêu Duệ tôn giả cầu kiến.” Hai người nhìn nhau. Loại thời điểm này đem tin tới, nói vậy đây chính là kết quả chờ đợi hơn ba mươi ngày. Lạc Tự Tuý vẫn lặng yên như cũ, nghiêng đầu nhìn về phía cửa điện. Hậu Khí Diễm đẩy đĩa điểm tâm ra xa: “Vào đi.” Diêu Duệ đẩy cửa tiến vào, cũng không lại gần, chỉ đứng sát cửa ôn nhu hành lễ: “Thanh Ninh bệ hạ, Hoàn vương điện hạ, sư tôn đặc biệt sai ta đến mời hai vị đến thánh cung một chuyến.” Hậu Khí Diễm chậm rãi đứng dậy, cười hỏi: “Có chuyện gì?” “Nhữ vương điện hạ qua đời.” Nói ra lời như thế, vẻ mặt Diêu Duệ không thay đổi gì, dịu dàng, thản nhiên, cả giọng nói cũng vậy. Lạc Tự Tuý khép kỳ phổ lại, thờ ơ nhìn nàng. “Trẫm lập tức gọi người chuẩn bị.” “Thần xin cáo lui.” “Diêu Duệ tôn giả còn phải đến bẩm báo hai vị bệ hạ, đi đi.” Gió nhẹ thổi qua, cạnh cửa đã không còn người. Chính ti bên ngoài bẩm báo: “Thánh thượng, điện hạ, lễ phục đã xong, mời đến tiền điện thay đổi.” Hậu Khí Diễm tươi cười, quay đầu nhìn Lạc Tự Tuý: “Không cần phô trương quá, trải xa giá thì phí thời gian. Cưỡi ngựa đi.” “Thánh thượng…” Lạc Tự Tuý đứng dậy, bước nhanh tới trước cửa, quả nhiên thấy chính ti đang nhìn hắn. Thường ngày hắn đều đóng vai người khuyên nhủ, bây giờ thì ngoại lệ: “Đàm chính ti, còn không nhanh chuẩn bị ngựa.” “Vâng, điện hạ.” Đàm chính ti dẫn chúng tiểu thị vội vã lui xuống. Hậu Khí Diễm liếc mắt nhìn theo, cười nói: “Mỗi lúc thế này, bọn họ đều ngóng trong ngươi ‘Tiến gián’.” (Khuyên can) Lạc Tự Tuý bước ra cửa, trả lời: “Nếu bệ hạ làm theo lễ tiết, ta cần gì phải gánh trách nhiệm ‘tiến gián’?” Hai người dọc theo hành lang đi về phía tiền điện. Mọi người xung quanh công việc bề bộn. Thị vệ kỵ vệ doanh tay cầm đao kiếm vô thanh vô tức đi qua đình viện, thị tòng cầm mấy thứ như phương tán, hoa cái, đoàn phiến chạy tới chạy lui. Mấy cung điện ở xa cũng lần lượt thắp đèn, bóng người loáng thoáng lay động. Tới tiền điện, Đàm chính ti đang cầm xiêm y mão miện chờ. Thay đổi tầng tầng lớp lớp lễ phục, y quan, trang sức. Sau khi tất cả thoả đáng, đám tiểu thị lại vây quanh kiểm tra một lượt. Hậu Khí Diễm nhíu mày với Đàm chính ti: “Cưỡi ngựa mà cũng loạn thế này, sửa đi sửa lại mất thời gian.” “Thánh thượng…” Đàm chính ti lại nhìn Lạc Tự Tuý một cái, thấy hắn không phản ứng, đành phất tay cho các tiểu thị lui ra. “Lạc tứ, đi thôi. Nếu không phải là hoàng thất nước khác không tiện dùng linh lực ở Giác Ngâm, không cần dùng kiệu lớn cho nhanh.” Lạc Tự Tuý cười khép ống tay áo, đáp: “Thời điểm này được vậy thì tốt rồi.” Hậu Khí Diễm khẽ cười khúc khích, nháy mắt: “Không lẽ bọn họ dám ngang nhiên ám sát ta với ngươi?” Bị ép vào hoàng cảnh không thể làm khác, Lạc Tự Tuý thản nhiên: “Lúc này còn có chuyện gì bọn họ không dám làm?” Nghe vậy Hậu Khí Diễm càng cười tươi: “Đã như vậy, còn có chuyện gì trẫm không thể làm?” Dứt lời, xoay người đi ra ngoài. Lạc Tự Tuý cười than một tiếng, theo sát phía sau y. Biết vị này xưa nay muốn gì được đó, huống hồ còn có Hoàng Tiển, Lạc Tự Tỉnh tham dự, đều không phải người dễ đối phó. Có kỵ vệ doanh theo bảo hộ, hai người thúc ngựa xuất phát. Trong màn đêm, tiếng vó ngựa dồn dập phá tan sự yên ắng trên đường phố. Thánh cung của Hiến Thần ở ngay nội thành, cách hành cung không quá xa, đi về tương đối thuận tiện. Hôm nay trong nội thành hầu như trống không, thần tử Nhữ vương và Cảnh vương đều đã sớm dọn ra ngoài, còn một phái Vân vương Linh vương hiện tại đều ở Vân vương phủ. Trên đường đi, tuy có gặp vài phủ đệ nguy nga, nhưng đầu tường cỏ dại đã mọc đầy, khung cảnh tiêu điều. Vó ngựa phi nhanh, tiếng gió xẹt qua bên tai. Bên trong thành vô cùng hoang vắng, trước sau tối om, không có một ánh đèn dầu. Thị vệ dẫn đường tuy cầm đèn, nhưng ngựa phi quá nhanh, căn bản chiếu không rõ tình hình. Lạc Tự Tuý vung roi, bằng trực giác thúc ngựa về trước. Đột nhiên giữa đường xuất hiện một cái bóng. Thân hình thoạt nhìn thấp bé, bề ngoài như con nít. Hơn nửa đêm, hài tử lấy đâu ra? Không kịp nghĩ nhiều, Lạc Tự Tuý và Hậu Khí Diễm vội vã ghìm cương. Tuấn mã ngửa thân, đá chân trước, hí vang một tiếng. Nháy mắt đó, Lạc Tự Tuý cảm giác thân thể cứng đờ, giống như bị người điểm huyệt, hoàn toàn không thể nhúc nhích. Mà con ngựa đột nhiên mất khống chế, cứ phóng nhanh đến phía đứa trẻ đang ngây ngô đứng trong bóng đêm. Khuôn mặt hài tử bỗng hiện rõ. Là Lâm! Sao nó lại xuất hiện ở đây? Đáng lẽ đang ngủ ngon ở nhà chứ. Ý nghĩ vừa thoáng, ngựa nhảy lên thật cao, mặc cho người cưỡi không có phản ứng, hoảng sợ mà chạy như điên về một con hẻm nhỏ. Từng hạt mưa lạnh lẽo đập vào mặt, như vô số cây kim đâm vào thịt. Lạc Tự Tuý trơ mắt nhìn tường cao cuối hẻm ngày càng gần, lại không thể điều khiển thân thể, linh hồn như bị lấy đi đâu mất. Xung quanh chẳng có âm thanh gì, như lọt vào một nơi bị ngăn cách với bên ngoài. Ngựa sắp lao vào tường, vô số mũi tên từ hư không bắn ra. Không thể chết được! Không thể chết được! Cử động nhanh lên! Một trận gió lạnh từ sau thổi tới, thân thể chết lặng dần khôi phục cảm giác. Lạc Tự Tuý theo phản xạ nhảy lên cao, ở trên không trung dùng ống tay áo quấn lấy những mũi tên bay tới, mới hạ người xuống. Tiếng ngựa hí lên, máu văng khắp nơi. Máu nóng văng khắp mặt, che khuất tầm nhìn. Cảm giác đau đớn như bị thương từ mặt khếch tán khắp cơ thể. Lạc Tự Tuý lấy tay áo lau máu trên mặt, lấy thuốc giải độc luôn mang bên người ăn vào. Lúc này, ở sau truyền đến tiếng hô của Hậu Khí Diễm. Nhớ tới cơn gió vừa rồi giúp hắn tỉnh lại, Lạc Tự Tuý mỉm cười quay đầu nói: “Ta không sao. Lâm sao rồi?” Hậu Khí Diễm thả người nhảy đến cạnh y, nụ cười mang theo vài phần âm hàn: “Không bị thương, hơi mơ mơ màng màng. Nàng quả nhiên không để trẫm vào mắt, cả gan thi thuật với chúng ta.” “Có lẽ nàng đến hành cung bày sẵn rồi. Nơi khác e cũng gặp nguy hiểm, không biết hai vị bệ hạ kia ra sao.” May mà linh lực Hậu Khí Diễm cao, nhanh thoát khỏi khống chế của tà thuật mới cứu hắn một mạng. Lạc Tự Tuý khẽ nhíu mi, nhìn chăm chú xác ngựa trên mặt đất, máu thịt lẫn lộn: “Ngựa này mấy năm nay đều cùng với ta, xưa nay rất ngoan ngoãn…” “Chỉ con ngựa này phát cuồng, không phải tà thuật mà là hạ độc.” Lạc Tự Tuý mím chặt môi vì mất ngựa yêu nhìn về thánh cung phía xa: “Nôn nóng quá rồi.” Hắn nhìn một thân lễ phục đỏ như máu: “Cả người máu không làm sao vào thánh cung.” “Người đâu, đem Lâm về hành cung, tra xem hôm nay ai đến chuồng ngựa. Còn nữa, cho người cấp tốc đến thông báo cho Văn Tuyên bệ hạ và Thuần Hi bệ hạ.” Phân phó xong, Hậu Khí Diễm cũng nhìn hắn từ đầu đến cuối, cười nói: “Y như nhuộm màu, mùi máu quá nồng. Nơi này cách Vân vương phủ không xa, đến tắm rửa thay y phục đi.” “Đành vậy.” Tuy Lạc Tự Tuý chỉ đến Vân vương phủ một lần, nhưng thị vệ ở đây đều có ấn tượng sâu sắc với hắn. Thấy hắn cả người đầy máu, không ai không sợ. Tuy hơi hoảng, nhưng bọn họ phân công rất rõ ràng. Lập tức có người đưa hai vị khách quý đến tẩm các của Đế Vô Cực; mặt khác có người hỏi thăm thương thế của Lạc Tự Tuý, còn gọi cả đại phu; lại âm thầm chuẩn bị quần áo và đồ dùng dẫn hắn đến dục trì. Cả người hơi đau, chân khí trong cơ thể vận hành không nhanh, Lạc Tự Tuý ra sức tắm rửa rồi để đại phu bắt mạch. Sau khi kiểm tra, đại phu vuốt vuốt chòm râu dê màu xám tro, nhìn hắn hỏi nhỏ: “Điện hạ trúng độc?” Rõ ràng đã uống thuốc giải, không lẽ không có tác dụng? Hay là dư độc? Lạc Tự Tuý nhìn hướng bình phong ngăn cách án thư và nhuyễn tháp. Tuy rằng không nhìn thấy Hậu Khí Diễm đang dựa vào tháp, nhưng hắn biết, dù nói nhỏ đến đâu cũng không gạt được y. Vậy mà, vô tình hắn vẫn nhỏ giọng: “Độc tính nặng không?” “Tiểu nhân bất tài, không đoán ra. Xem ra, độc tính không quá nặng. Nhưng điện hạ nên nghỉ ngơi nhiều. Nếu khí huyết lưu động nhanh quá sẽ dẫn độc vào lục phủ ngũ tạng.” “Hiện tại khó có tình huống khiến ta vận nội lực và linh lực, chắc không sao.” Nếu dùng thuốc không có công hiệu, nhờ Trọng Mộc giải cũng được. Lạc Tự Tuý mỉm cười, ra hiệu cho đại phu lui ra. Bên trong trở về im lặng. Sau nửa khắc, bên ngoài bình phong truyền đến giọng nói của Hậu Khí Diễm: “Ngươi đừng đi, ta gọi tên nhóc Trọng Mộc đến chẩn bệnh cho ngươi. Máu ngựa có độc à?” “Có lẽ vậy. Ta đã dùng thuốc, chắc cũng giải được một nửa độc tính.” “Không đi không được hả?” “Không đi không được.” Lạc Tự Tuý đứng dậy, thay lễ phục của Đế Vô Cực, không ngờ rất vừa vặn. Vừa lau khô tóc dài còn đẫm nước, vừa đến gần nhuyễn tháp. Hậu Khí Diễm đang nhìn bức tranh treo trên tường. “Vân vương phủ đã chuẩn bị kiệu rồi.” “Thi thể có cái gì mà nhìn, ngươi không đi cũng được…” “Ngươi không biết ta xưa nay quý mạng à? Xem thi thể rồi nhờ Trọng Mộc giúp đỡ.” Lạc Tự Tuý khẽ cười, bỏ lại cái khăn đã lau: “Đi thôi.” Hậu Khí Diễm chậm rãi ngồi dậy, đột nhiên hỏi: “Ngươi còn giấu chuyện gì?” Lạc Tự Tuý không hề do dự, cười lắc đầu: “Không có gì, ngươi lo xa rồi.” “Lạc tứ, ngươi cho là ta quen ngươi bao nhiêu năm? Không muốn nói ư? Được thôi.” “… Khi muốn nói, ta sẽ nói ngươi biết.” Hậu Khí Diễm khẽ hất tay áo, hai người không nói nữa. “Cung Sâm tham kiến Thanh Ninh bệ hạ, Hoàn vương điện hạ.” “Chuyện ngươi muốn biết, rất nhanh sẽ có kết quả.” Trong giọng Hậu Khí Diễm hàm chứa vài phần trang nhã, nói: “Liễu Thì quốc sư sẽ phái người báo cho các ngươi.” “Bệ hạ, thần nghe nói tứ công tử bị thương, đã đỡ chưa?” “”Đa tạ Cung đại nhân quan tâm, ta rất khoẻ.” “Vậy thần yên tâm rồi.” Lạc Tự Tuý đẩy cửa ra, Cung Sâm khom người ngẩng đầu. Gần ba tháng không gặp, giờ gặp lại cảm thấy vui vẻ. Tuy rằng tình hình khẩn trương nhưng nhìn nét mặt người đối diện an tĩnh vậy, khiến lòng nhẹ đi rất nhiều. Quả nhiên, có một hạ thần lúc nào cũng bình tĩnh thế này, Vô Cực mới yên tâm đem mọi việc giao cho Đế Quân còn quá trẻ. Lạc Tự Tuý cười: “Cung đại nhân, xin lập tức triệu tập các đại nhân vào thánh cung.” “Vâng, tứ công tử bảo trọng.” Cung Sâm mỉm cười gật đầu, xoay người lui xuống. Lúc Lạc Tự Tuý và Hậu Khí Diễm đi tới thánh cung, Hoàng Hạo và Thiên Tốn đã ở đây, đứng trên quảng trường đợi bọn họ. Lạc Tự Tuý đến chào hỏi hai vị thánh thượng, Lạc Tự Tỉnh đứng cạnh Thiên Tốn nhìn hắn nhưng không lên tiếng. Hắn cũng chỉ cười lui về bên người Hậu Khí Diễm. Ba vị hoàng đế chỉ trao đổi ánh mắt với nhau rồi xoay người đi đến thiên thính. Lạc Tự Tuý cùng Lạc Tự Tỉnh, Hoảng Tiển, Lê Duy tụt lại phía sau. Bởi vì khí huyết vận hành chưa thông, bước chân hắn khá chậm. Lạc Tự Tỉnh bên cạnh muốn đỡ nhưng hắn cự tuyệt. Lạc Tự Tỉnh nhỏ giọng phàn nàn: “Ngay cả thuốc giải của đại tẩu cũng không được, tứ ca, huynh nên về hành cung đi.” Lạc Tự Túy nhẹ nhàng cười nói: “Chính bởi vì công hiệu của giải dược, ta mới đứng được đây. Đệ yên tâm, lát nữa ta sẽ về.” Lê Duy: “Lát nữa để ta với Trọng Mộc tiễn đệ. Các bệ hạ còn phải tiến hành thương nghị và triệu tập thần tử hai phái.” Hoàng Tiển nói tiếp: “Có thái sư và Trọng Mộc thì yên tâm rồi. Ngũ công tử, chúng ta dẫn người đi kiểm tra cái hẻm đó thôi.” Lạc Tự Tỉnh nghiêm mặt gật đầu: “Đệ sẽ tìm cơ hội đề nghị với Mẫn Diễn quốc sư ── kết quả nghi thức có rồi, thiếu một quốc sư không sao. Diêu Duệ dù lợi hại đến mấy cũng không phải đối thủ của quốc sư.” Lạc Tự Tuý nhíu mày, hơi bất đồng: “Muốn để Mẫn Diễn quốc sư điều tra Diêu Duệ? Không có chứng cứ rõ ràng, y sẽ tin sao? Huống chi Diêu Duệ không chỉ là nữ đồ đệ được Liễu Thì quốc sư yêu thương, còn là người do ba vị quốc sư chính mắt nhìn nàng ta trưởng thành, nhất định sẽ không hoài nghi nàng.” “Hai trăm năm tin tưởng và mười mấy năm giao tình làm sao mà so được?” Hoàng Tiển hừ nhẹ, “Vì nguyên nhân này nên các quốc sư mới mất cảnh giác.” Lạc Tự Tuý khẽ thở dài: “Đối với người thân còn phải cảnh giác, hơi miễn cưỡng.” Lê Duy cũng nói: “Tìm mấy vạn năm, vất vả lắm mới được người đồ đệ này, bốn vị đều xem như trân bảo. Yêu thương không kịp sao có thể nghi ngờ?” Hoàng Tiển mở to mắt, há miệng muốn nói lại thôi. Lạc Tự Tỉnh lạnh lùng cười, nói: “Cho dù nàng là thánh nhân mấy vạn năm khó tìm, tổn thương người Lạc gia ta, tuyệt đối không tha thứ.” Dứt lời, y bước nhanh đuổi theo Thiên Tốn. Lạc Tự Tuý nhìn bóng lưng y, cười thành tiếng. Tự Tỉnh còn vậy, hắn có thể đoán được phản ứng của tam ca khi nghe tin này. Thiên thính u tối như trước, mấy ngọn đèn dầu lay động theo gió tăng thêm vài phần âm trầm. Mọi người lướt qua tầng tầng màn đen, đi tới hai thạch tháp kia. Động tác của bốn vị quốc sư không khác ban đầu mấy, cứ như chưa từng cử động. Mà những ngọn đèn dầu bao quanh tháp đã tắt phân nửa. Liễu Thì nhắm hai mắt, lên tiếng: “Mời ba vị bệ hạ đến xác nhận.”