Phiền phức rồi. Còn là đại phiền phức. Tuy rằng tâm tình đã dần sa sầm, vẻ mặt Lạc Tự Tuý vẫn không đổi, còn tỏ ra nhẹ nhàng, phảng phất như gió thổi qua liền tắt nụ cười, vừa vặn giấu đi sự cô độc nhàn nhạt cùng uất ức. Đây chính là vẻ mặt của hắn, lẻ loi một mình, ngay cả trong bệnh viện cũng thế. Chỉ là trước đây trong nụ cười có ít nhiều trống rỗng và căm hận cuộc đời, hiện tại lại thiếu đi căm hận, chỉ còn chút rễ cô liêu tịch mịch trong ánh mắt. Hắn không hề biết, nụ cười ấy rơi vào mắt người khác đem lại ít nhiều chấn động. Vừa ngồi xuống không được bao lâu, Giản Tư Di và Chu Việt đều tới, đi theo tiểu thị vào chổ ngồi. Hai người đều nhìn Lạc Tự Tuý và Ninh Khương một lúc lâu. Lạc Tự Tuý nâng ly trà, cười cười nâng lên, bọn họ cũng mỉm cười đáp lại. Mười lăm vị phu quân cũng đã an toạ phía cuối bên phải, mọi người đều nhìn về phía hoàng hậu đang uống trà kia. Tao nhã đặt ly trà xuống, hoàng hậu nhìn về phía các vị nữ phi cười nói: “Ngày hôm nay thánh thượng tuyển hai mươi vị công tử vào cung, chắc hẳn các vị cũng đã biết.” Các nữ phi gật đầu nói phải. Hắn lại nói tiếp: “Yến hội lần này là để cho mọi người làm quen với nhau, sau này cũng dễ dàng lui tới, nâng cao tình cảm. Tận sức một chút là được.” Phía dưới tất cả mọi người gật đầu cám ơn. Hắn nhẹ nhàng mỉm cười, trong đôi mắt đẹp còn có một chút tâm tình kín đáo nhìn về phía chúng công tử bên phải, tầm mắt không ngại mà nhìn vào mặt Lạc Tự Tuý. Lạc Tự Tuý chưa bao giờ rơi vào tình huống không biết địch bạn như thế này, còn chưa biết làm sao đã cảm thấy trong ánh mắt ôn hoà kia có chút sắc bén, trên lưng liền thấy lạnh. Vừa rồi chỉ là hắn đoán đại tình hình, bây giờ đều có thể hoàn toàn khẳng định, chỉ là vẫn không rõ vì sao đế hậu lại chọn hắn. Luận gia thế, năm người bọn họ không chênh lệch bao nhiêu; luận tướng mạo không nói đến những nữ phi tuyệt đại khuynh thành, thì Chu Việt, Giản Tư Di và Lê Duy đều hơn hắn; luận cá tính theo như Lạc phu nhân và các ca ca nói thì hắn rất thẳng tính. Nói thẳng ra là tâm tính đơn thuần, không hiểu chuyện nên mới nói thẳng rất dễ đắc tội với người khác —- chính là vậy sao? Tính cách của con người sẽ thay đổi, sao lại căn cứ vào chuyện đơn giản vậy! Quên đi, nói gì cũng vô ích. Có trách thì trách hắn số mệnh không tốt, mới vừa nhận thân lại rơi vào cảnh khốn cùng. Hoàng hậu rốt cuộc cũng dời đi ánh nhìn, khoé miệng càng thêm nhiều ý cười: “Ngồi vị trí đầu tiên bên phải là Tê Phong quân, Lạc gia tứ công tử, hơn nữa ta cảm thấy rất quen với vị công tử này. Trước kia thanh danh của y truyền khắp bốn nước, ngay cả trong hoàng cung Khê Dự cũng biết “Tiên đồng hạ phàm” chính là Lạc gia tứ công tử này. Đáng tiếc, khi ta trở thành Trì Dương hoàng hậu lại nghe tin Lạc công tử trọng bệnh liệt giường, không có cơ hội gặp mặt. Hôm nay được thấy, quả nhiên đúng với lời đồn.” Lạc Tự Tuý nghe hắn nói đến câu thứ hai, đã hiểu được mùi vị ngồi trên lửa là như thế nào. Trong lòng không khỏi than thì ra là thế, ra là thế! Còn tưởng rằng trước đây tên tuổi của Lạc tứ công tử chỉ ở thành Trưng Vận không ngờ còn vượt ra khỏi lãnh thổ, đông tây nam bắc đều truyền tụng. Vậy nguyên nhân hắn trở thành bia đỡ đạn là đây —– Ngay cả vài câu tâng bốc cũng không cần, nói vài câu đơn giản đã khiến hắn thành người đứng mũi chịu sào, hơn nữa còn ở một bên xem hắn ứng đối ra sao, cái mỹ danh “tiên đồng” như thế nào mà có được. Đã thoát được nguy cơ lại còn có trò vui để xem, thật là một mũi tên trúng hai con nhạn! Ngày mai nhất định phải đi tìm nhị ca, tam ca! Bọn họ không có đề cập việc này, khiến hắn gặp không biết bao nhiêu thê thảm! Trong lòng không ngừng than phiền, mà nét mặt vẫn như cũ nghiêng nghiêng: “Đa tạ hoàng hậu đã quá khen. Kỳ thực, vi thần chỉ làm mọi người chê cười, là hư danh mà thôi.” “Không biết Tứ công tử gần đây có khoẻ không?” “Khởi bẩm hoàng hậu bệ hạ, do bệnh nặng mới khỏi nên còn đang tĩnh dưỡng.” “Nhìn ngươi có chút gầy yếu, trong cung ta có linh chi ngàn năm, vừa vặn tẩm bổ thân thể, lát nữa sẽ cho người mang tới. Mong ngươi sớm ngày bình phục, cùng ta đánh cờ.” “Tạ ơn bệ hạ.” Lạc Tự Tuý gật đầu hành lễ, giương mắt nhìn một chút đã thấy nụ cười trên mặt hoàng hậu ngày càng sâu. Mà thôi, sợ thì cũng đã như vậy, không sợ cũng như thế này, thôi thì thoải mái chấp nhận còn hơn. Thấy hắn vẻ mặt tự nhiên, hoàng hậu nhìn sang Ninh Khương nói: “Vị trí thứ hai bên phải là Giản Vũ quân, Ninh gia tam công tử.” Ninh Khương nhìn phía các nữ phi cúi đầu hành lễ. “Hổ phụ sinh hổ tử, lời này không sai. Ấn đường Ninh tam công tử tràn ngập khí phách, quả thật không giống người phàm.” “Đa tạ bệ hạ quá khen. Ninh Khương chỉ là một võ phu lỗ mãng không thể sánh được với các công tử nho nhã ở đây.” “Lỗ mãng? Ninh tam công tử quá khiêm nhường. Ngươi một thân phong nhã, anh minh thần võ, vô cùng tiêu sái. Hôm nào cùng ta và Lạc tứ công tử vào rừng săn bắn.” “Bệ hạ nếu không chê tài mọn của Ninh Khương, Ninh Khương không ngại thể hiện.” Hoàng hậu ha hả cười, lại nhìn Lê Duy: “Suýt nữa quên mất, vị thứ năm là Thập Nguyệt quân, cũng chính là Lê gia ngũ công tử, cũng là người tài. Lúc rảnh rỗi bốn người chúng ta có thể thi tài cưỡi ngựa.” Lê Duy cười nhạt xác nhận: “Thần bắn cung cũng không giỏi, đến lúc đó, xin bệ hạ chỉ điểm.” “Nghe nói tài văn chương của Lê ngũ công tử cũng thập phần xuất chúng, lúc nào đó hãy ngâm một bài.” “Đa tạ bệ hạ cất nhắc.” Ba người đều đã được hỏi qua, chỉ còn lại Chu Việt cùng Giản Tư Di. Xem ra hoàng hậu đối với thừa tướng và đại học sĩ đều là quan văn ngang nhau, cũng phân ra khoảng cách. Nhìn Giản Tư Di và Chu Việt, tuy rằng bất mãn cũng chỉ có thể kiềm chế. Thu lại nụ cười, hoàng hậu nhấp ngụm trà, thản nhiên nói tiếp: “Còn vị ngồi thứ ba đây là Dật Vân quân, em trai của Thục phi.” Thục phi đáp lại, yếu ớt cười nói: “Tiểu đệ trẻ tuổi không hiểu chuyện, vẫn cần bệ hạ và bốn vị công tử chiếu cố giùm.” Hoàng hậu vẫn công minh liêm khiết, nhàn nhạt ngắm Chu Việt, nhân tiện nói: “Thục phi vào cung nhiều năm, nghe nói lúc rời đi tiểu đệ này chỉ mới vừa sinh. Hôm nay mới gặp mặt, chắc là không thiếu lời muốn nói, thôi thì lần này ta cho phép Dật Vân quân có thể tuỳ ý ra vào hậu cung.” “Thần thiếp tạ ơn bệ hạ ân điển.” “Chu Việt tạ ơn bệ hạ ân điển.” “Vị thứ tư là Diêu Tinh quân, Giản gia đại công tử. Giản công tử mặc dù tuổi còn trẻ đã nghe nói ngươi cầm kỳ thư hoạ không gì không giỏi. Nếu có cơ hội, ta cũng muốn mở mang kiến thức một chút.” “Đa tạ bệ hạ nâng đỡ. Bệ hạ văn tài võ đức, truyền khắp bốn nước, cũng mong bệ hạ chỉ điểm thêm…” “Giản công tử quá khiêm nhường.” Tiếp theo, hoàng hậu để cho mười lăm vị phu quân hướng tứ phu nhân và ngũ quân xưng danh và biệt hiệu. Lại mời Quý phi đứng ra giới thiệu sơ lược bảy vị nữ phi — lần lượt là Quý phi mẫu thân thái tử, Thục phi mẫu thân đại công chúa, Hiền phi mẫu thân nhị hoàng tử, Đức phi mẫu thân tiểu công chúa, Lâm chiêu dung mẫu thân tam hoàng tử, ngoài ra còn có hai vị theo thứ tự là Phùng Tu Nghi và Hoà Tiệp dư. Nói chuyện dông dài một hồi, tiệc tối rốt cuộc bắt đầu. Hoàng hậu ra lệnh cho tiểu thị dâng rượu trước. Hắn nâng ly rượu lên trước cười nói: “Chúc thánh thượng hồng phúc tề thiên.” Mọi người cũng đều giơ ly lên, cùng nói: “Chúc thánh thượng cùng hoàng hậu bệ hạ hồng phúc tề thiên.” Dứt lời, uống một hơi hết sạch. Cay quá… Lạc Tự Tuý đặt ly xuống, cái cảm giác cay nồng vẫn kéo dài từ đầu lưỡi đến bụng. Chưa uống rượu lần nào nên không biết uống xong trong bụng như có lửa thiêu vậy. Nâng chung trà lên uống một hơi vẫn chưa thấy hết cay, nhưng đã dễ chịu đôi chút. Sau đó thức ăn cũng được bày đầy bàn. Sơn hào hải vị hết sức xa hoa. “Vốn dĩ hôm nay ta cử hành dạ yến, hoàng thượng cũng muốn tham gia náo nhiệt. Bất đắc dĩ chính sự bề bộn, không thể đến đây, nên chỉ ban lệnh trù phòng đặc biệt chuẩn bị. Thánh thượng đã có ý như vậy, chư vị nhiệt tình thưởng thức.” Tuy rằng hoàng hậu dùng giọng điệu ôn hoà, người ngồi dưới vẫn rất thận trọng. Bất quá người bên ngoài nhìn vào, tất nhiên chỉ thấy một cảnh hoà thuận vui vẻ, bên trong lại là phong ba bão táp mãnh liệt, lòng người run sợ. Yến hội diễn ra được một nửa, mọi người cũng thả lỏng dần. Lạc Tự Tuý cũng nhẹ bớt phiền não, vừa gắp thức ăn vừa nghĩ ngày mai nên dậy lúc mấy giờ, lúc nào thì đi đến điện Càng Thái đợi, bỗng một miếng thịt cá mềm mại bay sượt qua hắn. Lạc Tự Tuý không kịp phản ứng, nhưng nhìn thấy thái tử điện hạ ngồi bên cạnh mang theo ý cười, thoả mãn gắp miếng cá thứ hai. Nhớ lại Lạc Vô Cực đang ngồi nghiêm túc sau lưng hắn, bèn quay đầu nhìn. Đúng là Lạc Vô Cực đang ngồi, mà trên đầu hắn – trên mái tóc đen dính vài mẩu thịt cá, quần áo thì đầy dầu mỡ, tức giận đến mức cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Bên kia thái tử đã không kiềm chế mà bật cười. Không ổn. Lạc Vô Cực mặt đỏ như máu.