Anh nghe được lời nói của cô ngược lại không giận, ngón tay chậm rãi mơn trớn làn da mịn màng của cô: “Buổi chiều anh nên làm thêm ba lần.” Cô nhìn anh cười nhạo một tiếng: “Ngựa đực.” “Ăn sạch sẽ rồi thì không thừa nhận người ta à?” Khuôn mặt kia của anh ngay cả nhướn mày cũng là tai họa, “Ngựa đực mới có bản lĩnh khiến em cả buổi chiều vừa khóc vừa thở gấp, lại muốn ngừng mà không được.” “Anh cấp tốc từ văn phòng tại Pháp chạy tới đây chỉ là vì việc hồi chiều thôi ư?” Cô cắn răng đánh trả. “Có thể nói vậy.” Anh vươn tay kéo cô đến trước ngực mình, vén những sợi tóc lòa xòa trước mặt cô ra sau tai, giọng điệu anh chợt dịu dàng, chầm chậm cất tiếng, “Còn nữa, là có người mời anh đến làm nghề cũ.” “Nghề cũ gì?” Cô lắng nghe nhất thời không phản ứng lại. Ánh mắt Phong Trác Luân tối sầm, mím môi nhưng không lên tiếng. Dung Tư Hàm suy nghĩ một lúc mới đoán được anh nói nghề cũ là cái gì, ánh mắt cô thay đổi: “Anh làm phù rể của ai?” Cô đứng trước mặt anh, chiều cao vừa tới ngực anh, mà anh thì nhìn từ trên cao xuống, từ lúc bắt đầu ánh mắt đã khóa chặt trên khuôn mặt cô. “Em gái và em rể của em.” Anh vừa dứt lời, trong phòng khách nhất thời tĩnh lặng, đến nỗi chút tiếng động cũng không có. Dung Tư Hàm cảm thấy toàn thân hơi lạnh lẽo, lòng bàn tay cô khẽ run nhìn anh không nói được lời nào. “Không chào đón sao.” Ánh mắt Phong Trác Luân vẫn dán sát vào khuôn mặt cô, lúc này anh ung dung nói tiếp, “Phù dâu.” “Em không cần cảm thấy hoảng hốt và bối rối, là em gái em lén nhờ anh, bọn Kha Khinh Đằng vẫn chưa biết.” Anh buông lỏng cái khăn trong tay, nở nụ cười thản nhiên, “Yên tâm, anh tuyệt đối giữ bí mật, cô ấy sẽ không biết chuyện em yêu thầm chồng cô ấy nhiều năm nhưng không có kết quả.” “…Thế thì phải cảm ơn sự khoan hồng độ lượng của anh.” Đáy lòng cô dâng lên nỗi chua chát đã lâu không chạm vào, giọng nói ẩn nhẫn lại lạnh lùng. “Như vậy thì không cần, cũng chẳng có liên quan gì đến anh.” Anh tùy ý nhếch môi, giọng điệu có vẻ hơi ngạo mạn, “Nếu rảnh thì em hãy kể câu chuyện vụn vặt này cho anh nghe, để anh cảm nhận được một chút luân lý trong vở kịch chị vợ em rể, để xem mối tình năm đó có bao nhiêu chua xót và nước mắt là được rồi.” Cô cười lạnh lần nữa, không thèm nói thêm với anh câu nào, cô vươn tay xách túi, đóng sầm cửa chính bước đi ra ngoài. Bên ngoài căn nhà là đêm tối khô hanh, sau khi bình tĩnh đứng lại Dung Tư Hàm mở mắt ra nhìn ánh đèn rực rỡ trước mắt, trong lòng không rõ có mùi vị gì. Nhiều ngày không gặp, anh đưa cô vào cuộc triền miên quấn quýt vô cùng nhuần nhuyễn, mỗi một động tác tỉ mỉ đều lộ ra sự nhớ nhung và dịu dàng. Nhưng khi tất cả chấm dứt, anh dễ dàng nói ra những câu này giống như nước lạnh đổ xuống đầu khiến cô tỉnh táo lại. Cô vốn tưởng rằng anh có nói trước với vợ chồng Doãn Bích Giới, đặc biệt từ Pháp chạy về đây chỉ là vì cho cô một sự bất ngờ. Quả thật là bất ngờ, hiện tại anh còn dùng thân phận phù rể để ở bên cạnh nhìn cô đối mặt với sự thật mà cô đã trốn tránh nhiều năm. Dung Tư Hàm không khỏi cười nhạo bản thân trong lòng. Rốt cuộc cô vẫn non nớt hơn anh, vậy mà nhất thời bị anh dẫn dắt mà nhập vai quá mức. … Dung Tư Hàm chờ dưới lầu không bao lâu, trước mặt nhanh chóng có một chiếc xe thương nghiệp màu bạc rất quen mắt dừng lại. “Chú Tiểu Khổng.” Cô nhanh nhẹn đi đến bên cạnh người đàn ông đang đứng chờ tại cửa xe, cười mím chi gọi, “Khuya thế này còn làm phiền chú, cháu ngại quá.” “Người trong nhà cả mà.” Tiểu Khổng đóng cửa bên kia của cô rồi quay về ngồi trên xe, “Cháu tới ngày hôm qua à?” “Chuyến bay trễ giờ, cháu tới lúc rạng sáng ạ.” Cô mang dây an toàn, lễ phép trả lời. Cuối tuần đường phố không kẹt xe, Tiểu Khổng lái xe trên con đường quen thuộc chạy về phía nhà họ Dung, ông ta cười nói với cô đang ngồi ở ghế phó lái: “Từ khi cháu đi Hồng Kông học đại học rồi làm việc, cuối tuần chú đều nhàn rỗi đến buồn chán.” Tiểu Khổng làm tài xế của ba cô mười mấy năm, trước đây khi cô còn ở thành phố S, mỗi khi đi đâu cũng đều do ông ta đưa đón, vào dịp tết trước khi về quê ông ta sẽ ở nhà họ Dung cùng bọn họ ăn bữa cơm tất niên, đối với cô mà nói ông ta gần gũi như người trong nhà. “Lúc cháu không ở đây, có vài con đường đã đổi mới.” Tiểu Khổng vươn tay chỉ ngoài cửa sổ, “Đây là mấy nhà hàng mới mở gần nhà cháu, mùi vị đều rất ngon.” Ban đêm cuối hè tựa như bừng tỉnh trong mộng, Dung Tư Hàm vừa nghe Tiểu Khổng nói chuyện, vừa nhìn hai bên đường kỹ càng. Ngô đồng xanh tươi, bóng cây ẩn hiện, cho dù là mỗi đèn đường tại góc đường đều lộ ra cảm giác rất thân quen. Thành phố S là nơi cô sinh trưởng, nó ăn sâu bén rễ trong cô, là nơi mà ký ức không thể thay thế được, cho dù cuộc sống tại Hồng Kông ngợp trong vàng son, có khả năng cho cô năm tháng tuổi trẻ đầu tiên tốt nhất đi chăng nữa. Thời gian tám năm lướt qua, lúc đó cô dứt khoát từ bỏ cuộc sống được nâng niu trong lòng bàn tay ba mẹ, không hề phức tạp, bình thản yên ả, chung quy là vì phân cao thấp với bản thân, cuối cùng chỉ đổi lấy sự hoàn toàn khác hẳn của hiện nay. “Kỳ nghỉ lần này của cháu là trở về làm phù dâu cho Lục Lục phải không?” Tiểu Khổng xoay tay lái chậm rãi chạy vào tiểu khu, một tay vẫy tấm thiệp cưới đặt ở bên cạnh, “Không ngờ nha đầu Lục Lục kia từ bé đã hấp tấp giống như một cậu nhóc, lại gả cho một người tốt như vậy.” Ánh mắt Dung Tư Hàm dừng ngoài cửa sổ, lúc này cô phục hồi tinh thần, cười cười nhẹ nhàng nói “Vâng”. “Thằng bé kia rất tuấn tú lịch sự.” Tiểu Khổng kéo thắng tay, vẫn khen không dứt miệng, “Xem chú quên mất rồi, Hàm Hàm chắc cháu biết cậu ta rõ hơn, nghe nói ở trong quân đội cậu ta trẻ tuổi thế mà được thăng làm trung úy, tên gì đấy…haiz, nhất thời chú quên rồi.” “Cù Giản.” Dung Tư Hàm thản nhiên tiếp lời, cô cúi đầu cởi dây an toàn. … Dung Thành và Lý Lị đã chờ trong nhà từ sớm, Dung Thành ngồi trên sofa đang pha trà, Lý Lị trông thấy cô tiến vào liền vui vẻ đến mức lông mày muốn nhảy lên, bà vừa kêu “bảo bối” vừa vội vàng đi qua đón. “Mẹ.” Dung Tư Hàm mặc mẹ nắm tay mình đi vào phòng khách, có chút bất đắc dĩ nói, “Con đã lớn thế này, mẹ có thể đừng kêu con như vậy được không?” “Lát nữa ra ngoài đi thử quần áo, mau để mẹ nhìn kỹ xem.” Lý Lị tươi cười kéo cô ngồi xuống sofa, quan sát tỉ mỉ, “Sao lại gầy rồi? Cả người chỉ còn xương thôi, con xem cánh tay con này, không cần bẻ cũng có thể gãy.” “Con gầy rồi.” Dung Thành ở bên cạnh gật đầu, “Có phải công việc vất vả quá không?” Cô lắc đầu, nhìn thấy ánh mắt yêu thương ân cần của ba mẹ, trong lòng cô vừa ấm áp lại chua chát. Người một nhà đã lâu không gặp ngồi trên sofa trò chuyện tự nhiên thoải mái, cho tới sau đó mấy vấn đề linh tinh của Lý Lị được ném ra, trong lòng Dung Tư Hàm cảnh giác, sao có thể không biết bà muốn hỏi cái gì nhất, bắt đầu từ từ chui ra rồi kìa. Lý Lị đánh vòng một hồi lúc này rốt cuộc ngồi không yên nữa, bà nhìn cô hỏi sâu xa: “Hàm Hàm, hiện tại con có bạn trai chưa?” Không đợi Dung Tư Hàm trả lời, bà nói tiếp ngay: “Lần trước mẹ đã nói với con, con muốn định cư tại đó mẹ cũng không phản đối, đi đi lại lại giữa thành phố S và Hồng Kông cũng không xa, ba mẹ đi qua thăm con cũng tiện.” Dung Thành ở bên cạnh gật đầu: “Quan trọng là con người thằng bé đó nhất định phải ngay thẳng thật thà, có trách nhiệm với bản thân và với gia đình của hai đứa sau này.” Hai vị này, một người là phó trưởng phòng của viện kiểm sát thành phố, một người là chủ tịch hội y tế quân đội, khi còn trẻ hai người cũng được học cao, nói câu nào cũng mang theo ý sâu xa, Dung Tư Hàm mưa dầm thấm đất từ bé, vừa nghe xong cô nói tiếp ngay: “Dạ…chủ tịch Mao nói không lấy yêu đương làm mục đích kết hôn thì đều là trò đùa.” “Tự con biết là tốt rồi.” Lý Lị thở dài một hơi, “Mẹ không phản đối con quen biết bạn bè làm việc trong những lĩnh vực khác nhau ở đó, nhưng mà con đừng giống bọn họ, tùy tâm trạng mà làm ẩu, coi tình cảm là trò đùa, chỉ theo đuổi khoái cảm nhất thời.” Dung Tư Hàm nghe được, trong lòng hơi chột dạ, cô thầm thở dài một hơi. Lúc này Lý Lị đưa canh cho cô, lại bổ sung một câu: “Con xem, Lục Lục thường ngày tùy tiện, thời khắc quan trọng lại bắt trúng người tốt, hai đứa là chị em, con bé lại đi trước con một bước. Hàm Hàm, nửa đời sau của người con gái có khổ hay không, quan trọng nhất là bạn đời trong tương lai, cái này chỉ có thể do con nắm bắt và lựa chọn.” “Được rồi được rồi, hiếm khi con bé trở về một lần bà đừng lải nhải với nó nữa.” Thừa dịp hai mẹ con nói chuyện Dung Thành mới vừa nhận điện thoại, lúc này trở về liền nói với cô, “Hàm Hàm, chú hai con nói hôm nay Lục Lục gọi điện cho con mấy lần mà không được, lát nữa ăn xong con đừng quên gọi lại cho nó, nó mong con trở về lâu rồi.” … Chờ sau khi Dung Thành và Lý Lị đã ngủ, Dung Tư Hàm mới lên lầu, di động hết pin, cô liền dùng điện thoại bàn gọi qua. Người nhận máy là Cù Giản, người đàn ông lịch sự “A lô” một tiếng, thấy bên cô không nói chuyện, hồi lâu sau anh ta hỏi dò một câu: “Hàm Hàm?” Dung Tư Hàm ngẩn ra, cô “ừ” một tiếng mới phát hiện giọng mình hơn khàn: “Là em, Lục Lục có ở đó không?” “Cô ấy vừa vào phòng bếp lấy nước, lập tức qua đây ngay.” Giọng nói của anh ta vẫn trầm ấm như trước, dừng một chút anh ta hơi vui đùa nói, “Thật làm phiền em xa giá trở về một lần, chi phí phù dâu lên sân khấu lần này xem ra phải trả đủ, bao lương bao cơm bao luôn phù rể.” Cô cười nhạt, nhẹ nhàng trả lời: “Vậy em vui lòng chấp nhận.” Hai người trò chuyện vài câu thì nghe được tiếng đi dép lẹp xẹp của Dung Tiễn ở bên kia, không bao lâu sau điện thoại đổi người: “Em ngóng trăng ngóng sao cuối cùng cũng mong ngóng chị về rồi!” Cô cầm điện thoại từ sofa đứng dậy đi đến bên cửa sổ, lắng nghe giọng nói trong trẻo của Dung Tiễn, khóe môi cô bất giác cong lên: “Chị thấy em muốn tiền mừng thì có.” “Chị của em là ai chứ, tiền mừng tính là cái gì, có đóng gói xe tăng em cũng không ngại.” Âm thanh của Dung Tiễn nghe ra rất vui sướng, “Nếu không phải hai ngày nay em bận đến chổng vó thì hôm nay em đã sớm đến chen chúc trên giường nhà chị, cùng chị lăn sàng rồi.” Dung Tiễn líu ríu một hồi, phần lớn thời gian cô chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, vừa mới gọi thấm thoát đã trò chuyện hơn nửa tiếng, cuối cùng Dung Tiễn mới ý được cô ngồi máy bay mới trở về rạng sáng hôm nay, giờ vẫn còn mệt, lúc này Dung Tiễn mới nhớ tới chuyện chính: “Hôm nay em bận đặt mua bãi cỏ tại nơi tổ chức hôn lễ nên không đi ra được, chị đã thử bộ váy phù dâu chưa?” Cô nắm chặt ống nghe trong tay: “Ừm, Bích Giới trở về mấy hôm trước, hôm nay cậu ấy đã đi cùng chị.” Dung Tiễn thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó ra vẻ gian xảo nói: “Thế thì em yên tâm rồi, chị nghỉ ngơi thật tốt nhé, ngày mốt em và Cù Giản cộng với một phù rể tuyệt vời sẽ khao chị!” Bên ngoài cửa sổ sát đất không phải ánh đèn rực rỡ của ban đêm tại Hồng Kông, những tòa cao ốc của thành phố S đứng sừng sững trang nghiêm trầm tĩnh, bóng đêm ngông cuồng, ngắt máy rồi toàn thân Dung Tư Hàm mới bình tĩnh lại, sau đó cô phát hiện lòng bàn tay nắm ống nghe đã hơi ẩm ướt.