Đối Lâm Hoài mà nói, không có chuyện nào vui bằng việc Frey đã trở về, cậu thấy mọi thứ giờ đây thật đẹp, không gì làm cậu phiền não được. Tính tình thất thường của mẹ Vivian cậu đã lĩnh giáo nhiều lần, tính toán chi li thì không thoải mái, sớm đã luyện thành công phu nghe như gió thoảng qua tai. Tìm mấy bình rượu nguyên chất vùi dưới gốc cây trong không gian đào lên, hào sảng nói: "Hôm nay chúng ta không say không về!" Rượu ngày nguyên liệu hoàn toàn đều là từ không gian, nói chuyện suối lấy lấy cam liệt thanh tuyền, cánh hoa ngắt lượng vừa đủ, đây là cậu căn cứ bút ký ghi lại cùng với trí nhớ kiếp trước chế tạo riêng ra, rượu Bách hoa. Mở nắp ra mùi rượu bay 4 phía, ngửi thấy mùi thơm, ba Vivian sợ hãi than: "Chú nói này, thì ra cháu có thứ tốt như vậy! Giấu suốt như vậy còn ra thể thống gì nữa, sớm nên lấy ra chứ." "Ông cho mình là ai, không có người quan trọng đến thì tất nhiên người ta không mời ông uống rồi." Mẹ Vivian bưng bát cơm tới nặng nề để xuống, "Nhìn ông xem kìa, trông cứ như vừa nhặt được bảo bối. Năm nào tôi cũng ủ cho ông mười mấy bình, chưa thấy ông vui vẻ đến thế. " Ba Vivian nghẹn nói: "Hoàn toàn là hai cấp bậc, không thể so sánh." Nhìn thấy vợ mình sắc mặt càng ngày càng tệ t, đổi đề tài nói, "Anh muốn nói là, rượu em ủ rất ngon, chẳng qua là số lượng thật sự quá ít, không đành lòng để em vất vả nên anh cũng không đòi nhiều hơn. Nhưng mà em biết anh là 1 tên thèm rượu mà, ngửi được mùi rượu thì lại thấy ngứa ngáy, em nghĩ xem, hôm nào anh uống được rượu em ủ không phải đều vui cả ngày đó sao?” =)) sợ vợ v~ Nghe xong, sắc mặt mới hòa hoãn chút ít: "Về sau tôi ủ nhiều thêm 1 chút, nhưng mà đồ người khác không bằng nhà mình thì tốt hơn." Ba Vivian phụ họa nói: "Vâng vâng vâng, đó là tất nhiên. Nhà mình mùi thơm nhất!" Nói xong, tốc độ tay cực kỳ nhanh đi đầu uống 1 chén lớn rượu, thỏa mãn chép miệng. Vivian lặng lẽ đối Lâm Hoài nói: "Về sau em mới không giống mẹ đâu. " Lâm Hoài khiêu mi, cười giỡn nói: "Chuyện sau này làm sao biết trước được, nói không chừng về sau em còn hung dữ hơn ấy chứ! " Vivian cũng không tức lắm, chỉ trừng to mắt nghiêm túc cường điệu nói: "Chắc chắn không, em biết mà." Lâm Hoài ngây ra một lúc, không ngờ tới những lời này của nha đầu ngốc lại chân thật như thế, liền cười cười nói: "Như vậy là tốt nhất." Nói xong, thổi phồng bầu rượu đưa đến trước mặt Frey, để sát tai hắn dùng sức gõ, bình rượu bằng sứ kêu đông đông, Frey rũ mắt nhìn xuống đất, không biết hồn bay đi nơi nào rồi, Lâm Hoài đắc ý gọi lại hồn hắn về: "Nhìn qua chỉ có mình em vui vẻ, một mình cầm rượu mời khách, có phải anh cũng nên phối hợp một chút, tốt xấu gì cũng cười một cái coi?" "Làm sao như vậy được, vừa về đã gặp được em thật khó tin, giống như là đã được tỉ mỉ an bài trước rồi vậy." Frey thở dài nói. "Thật sự là một chút cũng nhìn không ra đó." Lâm Hoài có chút ủ rũ. "Lại nói tiếp, thời gian trôi qua thực vui vẻ, em trai à, cũng sắp đến rồi tuổi lập gia đình rồi." Tập tục nam nữ mười tám tuổi trưởng thành, sau khi trưởng thành mới có thể đàm phán cưới hỏi, đương nhiên cũng có không thiếu việc xem mắt trước, khi trưởng thành liền định hôn nhân luôn. "Em?" Lâm Hoài theo không nghĩ tới điểm này, "Đúng vậy, hình như qua một tháng nữa chính là lễ thành niên cả em, may mà anh về kịp lúc, nếu không em sẽ thấy rất tiếc. Nhưng mà, nếu nói đến lập gia đình thì cũng phải là anh mới đúng, lão nam nhân độc thân làm sao lại không biết xấu hổ nhắc tới hôn sự của em chứ!" "Làm sao em biết anh vẫn còn độc thân?" Frey hỏi lại một câu khiến Lâm Hoài kinh ngạc thoáng qua, đúng rồi, Frey tướng mạo xuất sắc, thiên phú dị bẩm, mới 16 17t ở Corina thành đã chọc cô gái xinh đẹp nhất thành lớn mật tỏ tình, dù là theo phương diện nào mà nói, nói đoạn tuyệt đào hoa là điều không thể. Nhiều năm không gặp, làm sao mà cậu biết được bên cạnh Frey nhất định không có ai, chỉ vì vừa thấy anh ta đứng 1 mình hay vì nguyên nhân nào khác? Frey nhẹ nhàng linh hoạt cười một tiếng, Lâm Hoài giật mình, "Thì ra anh lừa em!" Frey chỉ nhìn cậu, không nói tiếng nào. Có lợn rừng của Frey và Knoch, rượu ngon của Lâm Hoài, thức ăn nông thôn của nhà Vivian, bữa tiệc này có thể nói cả khách và chủ đều rất vui. Uống 1 đống rượu vào, Knoch và ba Vivian 2 tên đàn ông uống đến cao hứng, cùng tính cách dũng mãnh khí phách như nhau, rất ăn ý, mà một bên, Lâm Hoài đã ngủ gục. Nếu là bình thường, cậu cũng sẽ không như vậy đơn giản ngủ, có thể là do ban ngày trên chân núi vì đột phá giới hạn tinh thần lực, trùng kích đến cảnh giới mới, thể lực hao hết, nghỉ ngơi trong không gian cũng không có khôi phục lại, chứng kiến sắc trời đã tối cậu bất đắc dĩ chịu đựng trở về. Có thể nói sức cùng lực kiệt. Về sau nhìn thấy Frey, cả người phấn khởi không thôi, lại dính rượu, người không say cũng sẽ bị rượu hun. Có lẽ hiếm khi thấy an tâm, lại không có gánh nặng nào nên ngủ yên. Clyde muốn mang cậu về, Frey đứng lên nói: "Ông cứ đi nghỉ ngơi, yên tâm, bên này có cháu." Clyde biết rõ quan hệ của hắn và Lâm Hoài liền không cự tuyệt, ông đã lớn tuổi rồi, không cõng được lại khiến thiếu gia nhà mình đập đầu vào đâu lại đau lòng, nhân tiện nói: "Vậy thì cảm ơn." Frey cười nói: "Ông là ông của cậu ấy, tất nhiên cũng là người thân của cháu. Thường nghe cậu ấy nhắc tới ông, biết quan hệ giữa 2 người rất tốt, người nhà của cháu cũng không nhiều lắm, có người ông như ông cháu rất hâm mộ, về sau có việc gì ông cứ tìm cháu, cháu chắc chắc sẽ tận tâm tận lực." Clyde vốn có ấn tượng rất tốt với Frey, nghe nói về bản lĩnh của hắn còn tưởng là 1 người trẻ tuổi kiêu ngạo, không ngờ hắn lại lễ phép như vậy. (chuyện, ộng vợ mà lại =))) Frey cõng Lâm Hoài đi vào phòng, cẩn thận kê lót đệm chăn rồi mới đem người buông xuống. Lâm Hoài mặc dù uống nhiều rượu nhưng mùi rượu trên người lại rất nhạt. Làm bạn với các loại thực vật lâu rồi, tự nhiên sẽ có loại vị thảo dược nhàn nhạt không bay mùi, nhẹ nhàng vấn vít, ngửi được thì thấy rất thoải mái. Từng vô số lần tưởng tượng trong đầu hình dáng của người này khi trưởng thành. May mà hầu như không chênh lệch mấy, thế nhưng còn khoảng cách trái tim hắn lại không thể xác định, các loại người đến đi trong sinh mệnh cậu ấy, bọn họ đã đi xa hay chưa, hắn không cách nào khẳng định, hắn không quan trọng đến mức đó. Bàn tay nhịn không được nghịch ngợm chà đạp tóc Lâm Hoài, Lâm Hoài trong lúc ngủ say, bất mãn gạt tay hắn ra, kháng nghị khiến hắn dừng lại. Frey thuận thế cầm chặt, thấp giọng nói: "Nhớ kỹ, là chính em bắt lấy, cũng đừng buông ra, mặc kệ dù nguyên nhân gì. Anh trai cũng được, cái gì cũng được, chỉ cần đừng buông ra." Lâm Hoài vẫn ngủ say sưa, căn bản không nghe được, Frey tự giễu cười cười, tựa vào tường. Ngày kế tiếp, Lâm Hoài mơ mơ màng màng tỉnh lại, liền thấy bên giường nhiều thêm 1 bóng dáng, xoa mắt,  lại phát hiện một tay bị giữ trước ngực đối phương, cậu khẽ động, Frey tỉnh lại theo, Lâm Hoài lúc sáng sớm có chút mơ màng, đầu còn chưa quay qua, lẩm bẩm nói: "Ah, thì ra là anh." "Em cho là ai?" Frey buồn cười hỏi. "Em cũng không biết, hình như chính là anh đó." Lâm Hoài không cảm thấy có gì không đúng, tay bị nắm không được thả ra, lại nói, "Đi không gian rửa mặt." Không gian bị Clyde để ý, cây cối sinh trưởng rất tươi tốt, giờ mới chính thức coi như một mảnh trời đất hoàn hảo, xa xa có núi, chỗ gần có nước chảy, màu xanh mát mắt, sức sống bừng bừng. Lâm Hoài nhặt lên hòn đá nhỏ lia vào trong nói chuyện, hòn đá dài hơn ngón tay nhảy trên mặt nói chuyện 3, 5 bước rồi chìm nghỉm: "Anh có phải nên giải thích lí do mình trở về muộn như vậy hay không nhỉ. " "Em đang lo lắng?" Frey ngồi một bên. "Tất nhiên là lo rồi." Lâm Hoài nhíu mày. Frey nở nụ cười: "Nói chung chính là do nguyên tố bạo động quá lợi hại mới làm trễ nãi đường về." "Chỉ đơn giản như vậy?" Lâm Hoài hiển nhiên không tin lí do thoái thác này, "Nhìn qua là biết thân thể không tốt, cho dù có kém cũng không đến bộ dáng như bây giờ. " "Bị thương 1 chút, còn chưa khỏi hẳn, không bao lâu nữa là tốt rồi, em không cần nghĩ quá nhiều." Freddy đi qua, “Huống chi em không phải là bác sĩ rất lợi hại sao, có vấn đề nào còn nhìn không ra chắc? " Lâm Hoài thẳng tắp nhìn chằm chằm Frey: "Chính là nhìn không ra mới không an tâm. Freddy (tên thân mật), có việc tốt nhất đừng gạt em." Nói vô cùng nghiêm túc. Ra khỏi không gian, bên kia, Knoch cùng Vivian đi đến. Vivian phàn nàn với Lâm Hoài: "Người này đêm qua ngủ ngáy liên tục, nóc nhà cũng sắp bật ra đến nơi. Hại em một đêm ngủ không ngon." Để sát mặt vào, "Nhìn thấy không, 2 mắt thâm xì đây nè." "Đó cũng là do hiệu quả cách âm nhà cô quá kém." Knoch không phục, lời này nói ra khiến gã trở thành 1 tên khiến người ghét bỏ, bước đến trước mặt Frey: "Lão đại, bây giờ phải đi sao?" Frey gật gật đầu, mặc dù rất muốn ở lại chỗ này 1 đoạn thời gian, nhưng đã về rồi thì còn 1 đống chuyện cần xử lí. "Đi chỗ nào, muốn em giúp không?” Lâm Hoài hỏi. "Vào trong thành tìm người hỏi chút chuyện, sau đó xem tình huống mà tính tiếp. em nhất định phải cùng đi sao?" Frey hỏi. "Đi, vì cái gì không đi." Lâm Hoài xác định nói. Vivian ầm ĩ theo nói: "Em cũng muốn đi." "Em đi theo làm cái gì?" "Lần trước rõ ràng đã đáp ứng rằng có việc liền dẫn em ra ngoài. Giỏi, giờ anh lại đổi ý." Lâm Hoài bất đắc dĩ nhu huyệt thái dương. Công phu quấn người ăn vạ của Vivian thật lợi hại, náo loạn cả buổi mới qua loa đáp ứng, chuyện của cậu đâu dám để người ta biết chứ, mỗi lần đều giống như chạy nạn trốn (khỏi bị quấn người). Frey khóe môi cong lên: "Vậy cùng đi chứ, không hứng thú nữa thì bảo Knoch đưa cô trở về. Dù sao anh ta cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, chạy đi chạy lại vài chuyến rèn khí lực cũng được. " Lâm Hoài kinh ngạc nhìn về phía Frey, thấy biểu tình Frey nhẹ nhõm tự nhiên, phảng phất như đang nói về 1 chuyện rất vui. Vốn tưởng rằng Frey không thích Vivian, nói đúng ra, chưa thấy Frey thiệt tình thích người nào, nếu chỉ dựa vào một thời gian ngắn ở chung như vậy, cậu tin Frey cũng sẽ không đột nhiên cảm thấy cô tốt bụng chân thành mà muốn mang theo. Phiền muộn mà thở dài, hình như chuyến này hắn trở về trở nên thâm trầm hơn không ít. "Anh ta cũng đã đáp ứng, anh cũng không thể vứt tôi lại." Vivian tung tăng như chim sẻ nói. "Vướng víu." Knoch không khách khí bình luận. Nếm qua điểm tâm, nói lại nói chuyện người nhà liền xuống núi. Đến góc núi, Lâm Hoài thả 2 con ma thú từ trong không gian ra, 2 con ma thú cấp 1 nuôi lâu trong không gian giờ đã lên tới cấp 2. Tẩu khoái mã thay bộ móng ngựa có tính chất kim loại, đi đường kêu boong boong, bộ lông không đậm bằng lúc trước nữa, từ màu nâu đổi thành màu vàng đất. Tốc câu trên sống mũi dài ra một cái sừng đến, đã thành ngụy-thú một sừng. (kì lân phương tây =)) Trên thực tế, cấp một cùng cấp hai cũng không khác nhau mấy, giới hạn của bọn chúng cũng chỉ đến mức này mà thôi. Vivian kinh ngạc chứng kiến trong không khí tự nhiên xuất hiện hai con ma thú, Lâm Hoài cho tới bây giờ không làm chuyện như vậy trước mặt cô. Trong mắt cô, Lâm Hoài cũng chỉ là 1 người bình thường tâm địa thuần lươngmà thôi. Cho tới bây giờ cô không hề muốn cậu có dính dáng gì đến ma pháp đấu khí gì gì đó, những thứ đó đơn giản là thuộc về 1 thế giới khác. "Biết cưỡi ngựa không?" Lâm Hoài hỏi. Vivian chỉ có thể lắc đầu. Lâm Hoài bất đắc dĩ nhún vai: "Anh đi với em là được rồi, tốc độ có chút nhanh, nhưng đừng lo, có anh che chở em." Vivian nghe lời ngồi ở phía trước, tò mò nhìn chung quanh, Lâm Hoài giơ tay với Frey cười đùa nói, "Em đi trước một bước!" Frey vỗ vỗ đầu tẩu khoái mã, quay đầu bất đắc dĩ nhìn Knoch thở dài: "Anh đi cùng kiểu gì đây, giờ thì làm sao." "..." Gã bị coi thường triệt để, cho dù đi theo là để đến lúc đó đưa người nào đó trở về, thế nhưng cũng phải đi theo được thì mới có thể đón người về chứ, gã không có bản lĩnh thuấn di a.(di chuyển trong chớp mắt ~ độn thổ). Frey cỡi tẩu khoái mã, cũng không quay đầu lại: "Anh xem rồi xử lý đi."