Túy Tâm Kiếm

Chương 64 : Tai biến trùng trùng

Trong khoảnh khắc, toán người dưới sự hướng dẫn của Công Dã Vô Vi đã vượt qua một đoạn đường hơn hai mươi dặm. Công Dã Vô Vi đưa tay chỉ cụm rừng dày đặc trước mặt và giải thích: - Thủy Vân Động nằm sau cánh rừng dày đặc. Trước kia nơi ấy là chỗ ẩn cư của một vị đạo sĩ, nhưng hiện tại lão ấy đã bỏ đi, Lãnh Tâm Thần Ni và các vị đồng đạo của chúng mình mượn nơi ấy làm nơi tạm trú, để thương nghị việc tiểu trừ bọn U Minh Giáo! Toán người xuyên qua cánh rừng rậm rạp, vượt một con suối với dòng nước trong, róc rách chảy lòn qua những khe đá nhẵn lì, với sự chịu đựng của thời gian từ bao thuở trước. Rốt cuộc họ đặt chân đến trước một cửa hang rộng lớn, nằm dưới chân một dãy núi đá dựng đứng ngất trời ... Nhìn cảnh động đá tối âm u, quỷ khí trùng trùng, trên cửa có một nhánh tùng treo lủng lẳng, Tử Lăng nheo mày đưa mắt nhìn Phổ Vân Thiền Sư toan hỏi ý kiến ... Công Dã Vô Vi đi trước dẫn đường, đã nhanh nhẹn tiến vào cửa động, nhìn đồng bọn đi sau, giục: - Chư vị hãy theo tôi vào đây! Họ đang đợi chúng mình trong động! Phổ Vân Thiền Sư kê vào tai Tử Lăng bảo nhỏ: - Bọn mình liên kết lại, thực lực cũng không yếu. Hãy cứ việc tiến vào, vạn nhất có xảy ra biến cố nào, chúng mình sẽ có đủ sức để tùy cơ ứng biến! Không khí trong động rất ẩm thấp, hơi nước mông lung. Mặc dù từ trong có ánh đèn le lói nhưng cảnh vật rất mơ hồ, Tử Lăng chỉ nhận ra trần và vách động có bàn tay của người đã cư trú và sửa sang kiến trúc lại. Sau một khúc quanh, toán người bước vào một gian thạch động khá rộng. Giữa thạch động có những khối đá to liệt kê dùng thay thế cho bàn ghế. Chung quanh đây đó, rải rác những đống cỏ khô hình như có một số người đã tạm dùng những đống cỏ ấy làm chỗ ngồi và giường ngủ. Từ trong góc động âm u, bỗng nhiên có hai bóng đen chậm rãi bước ra. Phổ Vân Thiền Sư bất giác buột miệng kêu lên: - Ồ! Tam Dương và Nguyên Huyền Đạo Trưởng, hai vị đạo hữu! Cách biệt đã lâu, bần tăng rất hân hạnh gặp lại hai vị! Nhưng ... thần sắc của hai vị đạo trưởng trầm mặc một cách kỳ lạ, mất hẳn cả mối nhiệt thành thông thường của tình bạn hữu, sau bao ngày xa cách vì hoạn nạn. Họ nhìn toán người giây lâu, đoạn lạnh lẽo thốt: - Chư vị hãy an tọa! Liên Tâm Sư Thái và Lãnh Tâm Thần Ni không bao lâu sẽ trở về! Vừa nói xong, hai người tự động ngồi phịch xuống đống cỏ khô như hai kẻ mất hồn. Cả bọn thất kinh trố mắt nhìn Công Dã Vô Vi dò hỏi. Lão già vẫn giữ vẻ điềm nhiên mỉm cười: - Hai vị ấy bị kích thích quá nhiều, nên tâm thần có vẻ thất thường đôi chút đấy thôi! Tử Lăng nheo mày cất tiếng hỏi: - Thưa lão tiền bối! Hai vị lão ni cô hiện giờ đang đi đâu mà vắng mặt? Công Dã Vô Vi nhanh nhẩu đáp: - Hai vị ấy đang bận dẫn dắt những tay cao thủ võ lâm vừa thoát hiểm đến đây để cùng chúng mình hội ngộ. Văn Tử Lăng rảo mắt nhìn quanh tỏ vẻ hoài nghi: - Lãnh Tâm Thần Ni và Liên Tâm Sư Thái là bậc chân tu lão thành, hà tất đi chọn chỗ không khí ẩm thấp, quỷ khí trùng trùng như thế này làm nơi hội họp? Lão già bối rối ngập ngừng giây lâu, đoạn ấp úng đáp: - Địa thế Thủy Vân Động tuy không thích hợp mấy, nhưng ... muốn che mắt nanh vuốt của bọn U Minh Giáo, và tập hợp bọn võ lâm đồng đạo của chúng mình sau khi thoát hiểm, chính đây là nơi lý tưởng nhất để chúng mình đồng mưu đại sự! Tử Lăng càng lộ vẻ hoài nghi: - Ồ! Thanh trừ bọn dư đảng của U Minh Giáo, tại sao lão tiền bối lại dùng câu đồng mưu đại sự? Phải chăng đấy là một kế hoạch có một dụng ý bất chánh! Dường như biết mình lỡ lời, Công Dã Vô Vi vụt biến sắc. Lão ấp úng đáp: - Lão phu đã lạm dụng về lời nói, mong Văn tiểu hiệp thứ lỗi cho vậy! Nhanh như chớp, Văn Tử Lăng bất thần nhảy đến bên Công Dã Vô Vi, dùng một thế võ tuyệt luân khóa chặt lấy mạch huyệt cổ tay của lão già, đoạn chàng gằn giọng: - Sự lừa gạt của lão tiền bối không thể che giấu mãi được. Hiện tại, xin ông hãy nói thực ra, ông dẫn dụ chúng tôi vào đây là vì một sự thúc đẩy của một nguyên nhân, hay của một mệnh lệnh của kẻ nào! Đã trữ sẵn một dạ hoài nghi, nên khi thấy Tử Lăng vừa khóa chặt tay của Công Dã Vô Vi, mọi người đều chuẩn bị thủ thế ứng chiến ... Lạ lùng thay, Tam Dương Đạo Trưởng và Nguyên Huyền Đạo Trưởng, vẫn mặc nhiên ngồi yên trên đống cỏ một mực bất động. Mặc dù cổ tay bị khóa chặt, Công Dã Vô Vi vẫn giữ thái độ điềm nhiên, lão bình tĩnh thốt: - Văn tiểu hiệp thực quá đa nghi! Lão phu sẽ mời một nhân vật đầy đủ uy tín ra để chứng kiến tấc lòng của lão. Mọi người đang phân vân, bỗng nhiên có một giọng rất quen thuộc, từ trong vang vọng lại: - Văn tiểu hiệp hãy đến đây! Lão phu có một việc rất quan trọng muốn cùng tiểu hiệp thương lượng! Giật mình quay lại, Văn Tử Lăng bất giác mừng rỡ vô cùng. Lão Nhất Thóc Dả Tẩu tươi cười từ cuối động nhanh nhẹn bước ra ... Văn Tử Lăng hân hoan, chạy đến niềm nở nắm tay lão già. Chắp tay vái chào tất cả mọi người, Nhất Thóc Dả Tẩu ôn tồn thốt: - Chư vị hãy chịu khó ngồi đợi tại đây một chút, lão phu muốn cùng Văn tiểu hiệp vào trong có một việc riêng bàn tính. Sự xuất hiện của lão già lùn, đem lại một niềm tin tưởng cho tất cả mọi người, Văn Tử Lăng hăng hái hướng về phía đồng bọn: - Chư vị hãy nán đợi trong giây lát, xong việc tại hạ sẽ trở ra tức khắc! Nói xong, chàng bèn nhanh nhẹn theo Nhất Thóc Dả Tẩu rảo bước về phía cuối động ... Đường vào trong động không sâu mấy, hai người đi độ mười trượng đã đến cuối đường, một thạch động nhỏ hẹp gọn ghẽ nằm chắn ngang. Sau khi hai người bước vào thạch động, lão Nhất Thóc Dả Tẩu nhanh nhẹn đưa tay ấn một cơ quan trên vách. Tiếng "sè sè" vụt nổi lên, một cửa đá bí mật từ trong vách đá vụt bật ra, đóng kín gian phòng lại. Văn Tử Lăng cả kinh chưa kịp thốt ra lời, Nhất Thóc Dả Tẩu liền giải thích ngay: - Tất cả những sự kiến thiết này, đều do lão đạo sĩ từng cư trú nơi đây để lại, chúng mình mượn chỗ này kín đáo hơn để bàn tính việc hôn nhân của cậu! Văn Tử Lăng ngạc nhiên trố mắt nhìn lão già lùn: - Lão tiền bối chắc đã thừa hiểu cuộc đính hôn của tại hạ và Giang Thu Lăng cô nương rồi chứ? Nhất Thóc Dả Tẩu điềm nhiên mỉm cười: - Ậy! Chính vì việc ấy mà lão phu mới mời Văn tiểu hiệp đến đây ấy mà! Tử Lăng vụt buông tiếng thở dài: - Giang cô nương đã để thơ lại và bỏ đi. Hiện giờ nàng đã là hạc nội mây ngàn, chân trời góc bể, chưa rõ tung tích nàng ở nơi nào, lòng tại hạ đang băn khoăn về việc ấy! Lão già ôn tồn hỏi: - Vì một lý do nào Giang cô nương lại làm thế? Tử Lăng buồn bã đáp: - Việc bỏ đi của nàng, tại hạ vì danh dự của một người nên chưa tiện nói ra nhưng ... chung quy ... ý nàng là không muốn cùng tại hạ hoàn thành cuộc hôn phối! Nhất Thóc Dả Tẩu tỏ vẻ băn khoăn: - Ồ! Việc xảy ra như thế, Văn tiểu hiệp đã phụ lời ủy thác với bạn già của lão phu, lão Giang Nam Hạc rồi ư? Văn Tử Lăng đau đớn thở dài: - Thực ra ... tại hạ chẳng bao giờ có lòng phụ rẫy, nhưng mặc nhiên nàng rứt áo ra đi, lòng tại hạ dường như dao cắt! Nhất Thóc Dả Tẩu vụt cười lên khanh khách: - Hà ... Hà! Văn tiểu hiệp không chịu khai thiệt, nhưng lão phu đã hiểu rõ căn nguyên. Nếu hiện tại tiểu hiệp khứng chịu cùng Giang cô nương lập tức thành hôn, lão phu có biện pháp tìm nàng đến đây tức khắc! Văn Tử Lăng nửa mừng, nửa lo, chàng vội vã hỏi: - Nàng hiện tại ở đâu? Lão tiền bối chắc biết rõ lắm chứ? Nhất Thóc Dả Tẩu mỉm cười đưa tay chỉ vào một kẽ hở trên vách động đá bảo: - Văn tiểu hiệp hãy xem rồi sẽ rõ! Văn Tử Lăng vội vã đưa mắt nhìn vào khe hở, sự kiện xảy ra ở bên kia thạch động làm chàng kinh hoàng thất sắc.