Túy Linh Lung

Chương 6

Nửa đêm không người, gió mát vờn quanh gian thanh trúc thúy sắc. Vô số ánh sao lấp lánh trải khắp núi đồi, hoa cỏ tỏa mùi thơm ngát vạn dặm, nhuộm dần ốc thất, say lòng người. Khanh Trần lặng lẽ đẩy cửa ra, đi vào trong viện, hơi thở tươi mát rơi trên mặt, nàng trước kia chưa từng có thưởng thức. Sống trong thời đại điện tử, công nghiệp hoá tràn ngập, ban đêm ngẩng đầu đều khó nhìn rõ sao trời. Lúc này trước mắt không có đèn nê ông lóng lánh, bên tai cũng không có thanh âm ô tô gào thét, chỉ có tiếng gió vờn quanh gian thúy trúc, ngược lại càng khiến bốn phía yên tĩnh, làm người ta ngay cả hô hấp đều muốn ngừng lại. Vẫn ngủ không được, tuy rằng này hai ngày nay cơ hồ không có nghỉ ngơi, vào đêm Khanh Trần vẫn không ngủ được. Khanh Trần ôm gối ngồi ở trên giường trúc thượng đẳng, nhìn ngắm sao trên trời, ánh sáng ngọc trong bóng đêm thâm trầm tạo nên một dải thiên hà rộng lớn, dựng dục những truyền thuyết, thần thoại xa xôi. Đêm lạnh như nước, trên người áo trắng mờ mịt giống đám mây nhỏ trong gió, bị gió đêm nhẹ nhàng thôi qua, có chút phiêu nhiên xuất trần tiêu sái. Có người nói mỗi một vì sao đại biểu cho một linh hồn, nhiều sao như vậy, đâu mới là mình, đâu mới là thân nhân của mình? Rốt cuộc không trở về được sao? Thật sự sẽ không còn được gặp lại cha mẹ yêu thương mình, còn có đám bằng hữu kia cả ngày cùng nhau cười đùa nữa? Còn có, Lí Đường cùng Từ Phi Phi, mặc dù biết bọn họ phản bội mình, Khanh Trần cũng không hề cảm thấy thống hận. Nếu có thể trở về, vậy tha thứ đi, tha thứ so với oán hận thoải mái hơn nhiều. Tâm tình theo suy nghĩ mơ hồ, xuyên qua trăm ngàn năm thời không, đột nhiên rất muốn biết ở thời hiện đại mình đang là cái bộ dáng gì nữa, hôn mê bất tỉnh? Hay là đã chết đi ? Hay là có linh hồn khác không biết là may mắn hay là bất hạnh rơi xuống trong thân thể kia đi? Nếu thật sự chết đi cha mẹ chẳng phải sẽ rất thương tâm? Có thể hay không có người nghĩ mình tự sát? Cười nhẹ...... Thật sự cười...... Tóm lại người quen không ai biết nàng còn sống ở một cái thế giới xa lạ. Toàn bộ thế giới chỉ có bản thân cô linh một mình, đối mặt biến hóa long trời lở đất như vậy, tựa như thiên địa đột nhiên lâm vào hắc ám, chỉ có bản thân cô đơn lượng như một đốm sáng. Nơi này không thuộc về nàng, nàng cũng không thuộc về nơi này, hết thảy đều sai rồi, sai rồi, lại không thể quay về. Khanh Trần đem mặt chôn ở đầu gối thượng, nước mắt đột nhiên không khống chế được dũng mãnh tiến ra, một khi rơi lệ liền rốt cuộc không thể khống chế. Ngẫu nhiên có tiếng chiêm chiếp thanh minh của côn trùng tựa hồ như cảm nhận được thương tâm của nàng lại lặng lẽ thu liễm tiếng động, một mảnh yên tĩnh. Không biết khóc bao lâu, lúc Khanh Trần ngẩng đầu lên, đột nhiên phát hiện có một bóng dáng cao lớn bên cạnh nàng, ôn nhu che khuất bóng đêm. Mà bóng đêm tựa hồ dừng ở trong mắt hắn, cặp mắt sâu thẳm làm người ta say mê, còn có, một loại thanh lãnh yên ổn. Khanh Trần ngẩng đầu lại bỗng nhiên lại quay đầu sang một bên, không muốn làm cho hắn nhìn đến ánh mắt sưng đỏ của mình. Tứ ca chậm rãi ngồi xuống bên người nàng , cũng không nói gì. Một lát sau, Khanh Trần rầu rĩ nói:“Làm sao không nghỉ ngơi cho tốt?” Tứ ca thản nhiên nói:“Ban ngày ngủ chán rồi.” Khanh Trần cũng không nói nữa, ghé vào đầu gối ngốc một lát. Không biết hắn đã đứng ở chỗ này đã bao lâu, khóc xong mới phát hiện nguyên lai trong lòng thập phần khó chịu, nàng dùng sức nhắm mắt, trong đầu hỗn độn không có đầu mối, lại một lát sau, nàng đột nhiên hỏi:“Ngươi nguyện ý cùng ta ngồi ở chỗ này sao?” “Được.” Tứ ca như trước thản nhiên trả lời, tựa hồ không có do dự. Khanh Trần nghĩ nghĩ, sau đó lại hỏi hắn:“Huynh sao không hỏi ta vì sao khóc?” Ánh mắt Tứ ca nhìn bầu trời đêm, dùng thanh âm bình thản trả lời:“Đó là chuyện của ngươi.” Khanh Trần quay đầu nhìn hắn, sau đó có chút hờn dỗi hỏi:“Vậy huynh vì sao muốn ngồi đây?” “Đấy là chuyện của ta.” Thanh âm bình thản không thay đổi. “Vậy ngươi nguyện ý không hỏi vì sao, lại cùng ta ngồi ở chỗ này chứ?” Khanh Trần cũng không biết mình vì sao muốn hỏi như vậy, nàng chính là muốn hỏi, cứ như vậy hỏi đến đấy, hỏi xong nhất thời có chút hối hận, nhưng đã nói ra, đành phải chờ hắn trả lời. “Được.” Tứ ca cũng không có do dự cho đáp án. Trong mắt nàng cư nhiên nước mắt lại chảy ra, Khanh Trần ngửa đầu vờ nhìn sao, nước mắt lại từng chuỗi từng chuỗi như hạt châu liều mạng rơi xuống. Nàng cảm thấy đại khái mình không cô đơn, còn có Thập Nhất, giúp nàng có cảm giác thân cận. Vào ngày đầu tiên rơi vào thời không xa lạ, lúc nàng gặp được nguy hiểm, còn có người cứu mình, cùng mình một chỗ. Tứ ca rốt cục quay đầu nhìn nhìn nàng, nói:“Mặc kệ chuyện gì, khóc cũng rất vô dụng.” Khanh Trần vẻ mặt ủy khuất nhìn hắn:“Tứ ca......” Ánh mắt luôn luôn thanh minh của hắn lại có chút dấu vết bất lực . Tứ ca đáy mắt giống như đầy trời tinh quang, hắn đối Khanh Trần dịu dàng hơn một chút, hướng nàng vươn một bàn tay. Khanh Trần nhìn hắn thoáng do dự, liền đưa tay về phía hắn. Tứ ca nắm tay nàng kéo lại, dùng ngón tay trong lòng bàn tay của nàng viết chữ “Lăng Tứ ca”, nói:“Tên của ta.” “Lăng Tứ ca.” Khanh Trần mặc niệm, tay chậm rãi nắm lại. Hắn đem tay mình thu hồi, mang đi hơi ấm trầm ổn bao vây lấy bàn tay Khanh Trần “Khóc tuy rằng vô dụng, bất quá ngươi muốn khóc vẫn có thể khóc.” Hắn nhìn nước mắt trong suốt trong mắt Khanh Trần , không chút để ý nói. Nghe vậy, Khanh Trần thế nhưng nhịn không được nữa, giống như đứa bé kéo lấy của hắn vạt áo của hắn thất thanh khóc rống lên. Mơ hồ dựa vào một cái vòng ôm ấm áp, mà nàng ngay tại thời điểm sủng nịch ấm áp này khóc mệt mỏi nặng nề ngủ. Một đêm vô mộng, an an ổn ổn ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh lại. Khanh Trần mở to mắt, phát hiện bản thân nằm trên giường, đập vào mắt là ruộng đồng xanh tươimông lung, bốn phía mang theo mùi thơm ngát của trúc . Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện, cẩn thận nghe qua, như là Lăng Tứ ca Tứ ca cùng Thập Nhất. Thanh âm hai người áp xuống rất thấp, nghe không rõ lắm, Khanh Trần ngồi dậy, nghe được thanh âm Lăng Tứ ca Tứ ca kia mãi mãi không thay đổi lạnh lùng thản nhiên nói:“...... Chúng ta ở trong này đợi hai ngày, nhất định liên lụy đến nàng,...... Mang nàng cùng trở về, cũng có thể bảo vệ.” Là nói mình sao? Khanh Trần tò mò nghĩ, thân mình không tự chủ được đi về phía trước, muốn nghe rõ hơn chút. Lúc này Thập Nhất thanh âm có chút vội vàng xao động nói:“Đây là đương nhiên, ai nói Tứ ca muốn đệ đi về trước, đệ có thể nào yên tâm được?” Lăng Tứ ca tựa hồ là áp lực hơi hơi ho khan một tiếng:“Ta có vết thương một ngày hai ngày đi không được, trì hoãn xuống, tiền phương sinh biến cố, việc này nặng nhẹ thế nào, đệ biết rõ. Đệ đi về trước, nhất là phải ổn định lòng người, hai phải mang binh tới đón, nếu không đối phương có chút tâm tư, chỉ bằng ngươi ta hai người, cũng khó bảo vệ Khanh Trần bình an.” Nghe đến đó, Khanh Trần cảm thấy ấm áp trong lòng, hai người họ là muốn bảo hộ mình sao? Lần đầu tiên nghe được Lăng Tứ ca Tứ ca nói nhiều như vậy. Thập Nhất trầm mặc một chút:“Chỉ sợ đối phương thật có lòng, đã tìm được nơi này.” Lăng Tứ ca Tứ ca đột nhiên liên tục ho khan vài tiếng, chắc là bị thương thế ảnh hưởng, sau một lúc lâu sau mới nói:“Dù ngươi ở lại, cũng chả được việc gì, bất quá thêm mạng người. Trái lại ngươi đi, kịp trở về, mới có thể thoát hiểm.” “Phanh” một tiếng, giống như là Thập Nhất dụng quyền đấm xuống bàn, hắn cũng biết Tứ ca nói có lý, lập tức cũng không chần chừ:“Hai ngày trong vòng hai ngày ta nhất định trở về.” “Được.” Lăng Tứ ca Tứ ca chậm rãi nói:“Phải cẩn thận.” Thập Nhất đáp ứng, lại nói:“Cũng không biết Khanh Trần nguyện theo chúng ta hay không?” Một lát sau, nghe được Lăng Tứ ca Tứ ca nói:“Nàng không phải là không hiểu tình lý, nói rõ ràng, nàng sẽ đồng ý.” “Đi xem nàng đã tỉnh chưa.” Thập Nhất đứng dậy nói. Khanh Trần ôm gối ngồi ở trên giường, nhìn hai người một trước một sau tiến vào. Thập Nhất thấy nàng ngồi ở dậy, hỏi:“Di, tỉnh khi nào ?” Khanh Trần ánh mắt có chút nheo nheo, tay nhu nhu hai mắt, cũng không che giấu nói:“Thời điểm mà hai người nói muốn đem ta đưa đi chỗ nào đó .” Lăng Tứ ca ngồi xuống ghế trúc, nhìn nàng một cái. Khanh Trần nhớ tới mình tối hôm qua tựa hồ là dựa vào ở hắn trên người hắn khóc, trong chốc lát, trên mặt có chút nóng lên, vội xoay đi, ánh mắt ngượng ngùng nhìn hắn. Thập Nhất ngồi xuống một cái ghế, lại khó có được một lần nghiêm túc nói với Khanh Trần:“Nếu nghe được, nguyện theo chúng ta chứ?” Khanh Trần nghiêng đầu nhìn hắn, hàm răng trắng khẽ cắn môi, lại giương mắt đánh giá trúc ốc, nghĩ rằng dù sao mình ở trong này đưa mắt cũng không quen, cùng bọn họ cùng một chỗ cũng không sai, nếu không phải sống nơi sơn cốc, trong trúc phòng nghỉ ngơi vài ngày, liền đủ để nổi điên. Huống chi, nghe nói còn có nguy hiểm...... Thập Nhất thấy nàng nửa ngày không nói lời nào, vội hỏi:“Ở lâu nên luyến tiếc nơi này?” Khanh Trần nhíu mày, không đáp lời. Ở lâu ? A di đà Phật, chỉ sợ là ở không quen, rất nhàm chán. Thập Nhất lại nói:“Hay là, không tin hai chúng ta?” Khanh Trần nhướng đôi mi thanh tú, nhìn Thập Nhất, lại nhìn trộm Lăng Tứ ca, rốt cục từ từ nói:“Ta lại không biết các huynh đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, lại không biết các huynh muốn dẫn ta đi đâu, làm sao lại đi cùng hai người?” Thập Nhất há to miệng, tựa hồ là muốn nói cái gì, cuối cùng lại chuyển hướng Lăng Tứ ca, nói:“Tứ ca, huynh xem......” Khanh Trần cũng cùng hắn coi như quen thuộc, gặp Lăng Tứ ca một bàn tay đặt lên ngực trái, sắc mặt không phải tốt lắm, chắc là động tới miệng vết thương, vội hỏi:“Miệng vết thương như thế nào, đau không?” Lăng Tứ ca mày kiếm nhíu lại, ánh mắt đứng ở nàng khuôn mặt trắng noãn trong suốt của nàng, lắc đầu nói:“Không có việc gì.” Khanh Trần đột nhiên nhớ tới cái gì, nói:“Uống thuốc chưa? Khẳng định là quên rồi.” Lăng Tứ ca cũng không trả lời nàng, ngược lại nói:“Chúng ta sẽ không hại ngươi.” “Vậy sao?” Khanh Trần ngồi ra mép giường, nói:“Ta biết, theo các huynh đi có thể, nhưng là......” Vừa quay đầu với Thập Nhất vươn một cây ngón tay:“Thêm một cái yêu cầu!” “Cái gì?” Thập Nhất trong lúc nhất thời không phản ứng lại. “Thêm một cái yêu cầu.” Khanh Trần lặp lại, nàng không dám đi chọc Lăng Tứ ca, đành phải lấy Thập Nhất khai đao, rất có vẻ bắt nạt kẻ yếu. “Ngươi......” Thập Nhất nghẹn lời, một lúc sau “Ha” cười nói:“Thành giao!” Khanh Trần đem ba ngón tay ngọc giơ đến trước mặt hắn:“Ba cái yêu cầu, nam nhi một lời ký ra......” “Tứ mã nan truy!” Thập Nhất đưa tay đánh vào tay nàng:“Ta coi như bị ngươi chiếm tiện nghi.” Khanh Trần cười rộ lên quyến rũ mà lại nghịch ngợm, cười đến giống như tiểu hồ ly thực hiện được trò đùa dai, xem Thập Nhất liên tục lắc đầu. Nàng lại lập tức nói với Thập Nhất :“Dù sao việc đã đến nước này, có cái gì nguy hiểm ta và các huynh đồng tâm hiệp lực. Mới vừa rồi không phải nói muốn đi sao? Nếu Tứ ca muốn huynh trở về, liền nhất định là có đạo lý , thu thập một chút, đi nhanh mới là chính sự.” Thập Nhất cũng thu liễm thần sắc vui cười, gật đầu một cái nói:“Ân, ta nhanh đi về nhanh, nhiều nhất hai ngày.” “Được.” Khanh Trần nói:“Thương thế Tứ ca ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố.” Lăng Tứ ca nghe hai người nói chuyện, dùng một ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Khanh Trần, hắn rất ít khi nhìn thấy một nữ tử luôn bình tĩnh mà có trật tự như thế. Thay hắn rút tên, thời điểm đối mặt máu tươi phun ra từ miệng vết thương lại trấn định không hợp với lẽ thường, hiện tại cũng biết được nặng nhẹ rõ ràng, liền ngay cả cầm của nàng cũng không giống nữ nhi thường tình đặc hữu ôn nhu, càng có một chút tiêu sái hào hùng ở bên trong. Khanh Trần này, hắn nhìn đến bao nhiêu cô gái cũng thấy không giống nhau, ngôn hành cử chỉ có một phong cách riêng, luôn có chút cái gì khiến người xem không thấu. Nhưng nghĩ đến tối hôm qua nàng không biết vì sao mà khóc, như vậy cô đơn bất lực, lại cảm thấy nàng bất quá vẫn là nữ nhi yếu đuối cần người bảo hộ. Hắn cũng là có điều không biết, hiện tại Phượng Khanh Trần, trước kia là Ninh Văn Thanh, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Ninh thị, từ nhỏ đã bị phụ thân coi như con trai nuôi lớn , Ninh gia gia giáo nghiêm minh sớm khiến nàng thành nữ tử ôn nhu thêm ba phần kiên cường, mới có thể thừa nhận vận mệnh mang đến đủ loại khảo nghiệm. Khanh Trần lại không chú ý Lăng Tứ ca kia có chút đăm chiêu, bắt tay vào thay Thập Nhất thu thập hành lí. Thập Nhất đi rồi, lại vội vàng nấu thuốc đưa Lăng Tứ ca uống.