Chương 61: Cuối cùng sẽ có cách Tôi và Cố Đồng chơi thêm mấy ngày, cũng cùng cũng đến lúc phải quay lại với chủ đề chính. Hôm nay là ngày tuyên thệ cùng nhận giấy đăng kí kết hôn, nhưng từ hôm kia, em ấy đã lải nhải không ngừng bên tai tôi, hỏi tôi có căng thẳng không, tuy lúc đó nghĩ, chẳng qua là thủ tục thôi, nên đã trả lời em ấy không, nhưng sáng nay tỉnh dậy tâm trạng đột nhiên thay đổi lạ thường. Lại nghĩ, đó là tờ giấy đăng kí kết hôn có viết tên tôi và Cố Đồng, bỗng có cảm giác không nói thành lời. Hôm nay em ấy trang điểm rất xinh đẹp, cũng giúp tôi trang điểm thật xinh đẹp, tạo kiểu tóc thật xinh đẹp. Hôm qua Tiểu Nhu đã bị chúng tôi điều đến đây. Cố Đồng nói em ấy đã thiết kế sẵn đồ cưới cho chúng tôi, sau khi Tiểu Nhu biết chuyện, liền cãi nhau với em ấy một trận, nói cô ấy có thể tiện đường đem váy cưới sang cho chúng tôi. Sau đó tôi và Cố Đồng nói với cô ấy, thực ra chúng tôi đã bàn nhau để cô ấy là người chứng hôn khiến cô ấy hưng phấn mãi ở đầu dây bên kia. "A! Kết hôn." Cô ấy xách theo túi đồ chạy về phía chúng tôi: "Hai người dám trốn đến đây làm đám cưới." Người chứng hôn Tiểu Nhu dường như còn kích động hơn cả đương sự là chúng tôi đây, vốn muốn đi ngắm cảnh đêm nhưng lại không có chút hứng thú, cả tối cô ấy ở trong phòng chúng tôi, đầu tiên cùng Cố Đồng nghiên cứu các mục cần chú ý ngày hôn lễ, sau đó lại nói tới chuyến đi chơi vài ngày qua của chúng tôi, sau đó còn bắt Cố Đồng thuật lại lễ cầu hôn của tôi. "Ha ha ha, quả nhiên là phong cách Cố Ninh." Tiểu Nhu vừa ăn hoa quả vừa cười: "Nhưng tôi cứ nghĩ cậu sẽ cầu hôn cơ đấy." Tiểu Nhu nhìn Cố Đồng, đóng tập tài liệu trên tay lại: "Có vẻ như cậu rất sốt ruột." Cố Đồng cười cười: "Cũng muốn cầu hôn nhưng bị chậm mất một ngày." Em ấy lười biếng ngồi xuống, gác chân lên đùi tôi: "Nhưng sắp xếp của chị ấy rất chu đáo, tuy nghe nói có thể kết hôn ở nước ngoài nhưng tôi cũng không tìm hiểu kĩ." Em ấy nói xong những lời này, đột nhiên xích lại, cọ lên vai tôi, nhìn tôi nói: "Yêu chị chết mất, làm sao đây." Tiểu Nhu: "Ghê quá." Đột nhiên tôi có chút vui mừng, may mà tôi thực hiện việc này trước em ấy, nếu không ngày đó xem kịch xong, không biết với tính cách của Cố Đồng, không biết sẽ tạo nên giông bão gì. Từ góc nhìn của Cố Đồng, em ấy đem kể lại lịch trình mấy ngày nay của chúng tôi, tôi cảm thấy có chút buồn cười, trong suy nghĩ của em ấy, tôi luôn giữ thái độ lạnh lùng với mọi chuyện như thế sao? Như thế thì thật oan uổng. Đợi em ấy nói xong, tôi đột ngột kéo tay em ấy, bởi sự đột ngột này khiến em ấy quay đầu nhìn tôi. Tôi nói: "Sao nghe xong, tôi thấy mình lại lạnh lùng thế." Cố Đồng nghiêng đầu nhìn tôi: "Không phải sao?" Tiểu Nhu chêm vào một câu: "Cố Ninh vốn như thế, luôn lãnh đạm*, cậu vẫn chưa quen hả?" Cố Đồng ồ một tiếng, tùy tiện trả lời một câu: "Lãnh đạm* thì không." (Lãnh đạm của Tiểu Nhu là tính cách lãnh đạm. Lãnh đạm của Cố Đồng là vận động hai người trên giường) Tiểu Nhu: "..." Cô ấy đá Cố Đồng một cái: "Này, đủ rồi đấy." Tôi nhỏ giọng cười, nhìn Cố Đồng nói: "Tôi không lãnh đạm, tôi rất vui mà." Tôi nhích lại gần một chút: "Thật đấy." Em ấy mím môi cười, hôn lên trán tôi, sau đó cả mặt lạnh lùng: "Được rồi, biết rồi." Tiểu Nhu cả mặt ghét bỏ nhìn chúng tôi, bộ dạng rất cự tuyệt, chỉ tay vào chúng tôi nói: "Hai người mau chia tay đi, thật chịu không nổi mà." Cố Đồng lè lưỡi với Tiểu Nhu. Nói xong chuyện phiếm, Tiểu Nhu lại hưng phấn bày áo cưới Cố Đồng thiết kế ra. Tổng cộng ba bộ, mỗi người chúng tôi đều có phần, chúng tôi dựa theo tờ giấy viết tên mình trên hộp, nhận lấy hộp của mình. Bởi vấn đề thời tiết nên trang phục của tôi dù là váy dài nhưng chất liệu rất gọn nhẹ, một màu trắng gạo, phần trên được điểm xuyết thêm vài viên ngọc trai, phần dưới là quần thiết kế giả váy, phần trên và dưới của váy được kết lại rất tinh tế, còn có một số chi tiết tôi không biết phải miêu tả thế nào. Trang phục của Tiểu Nhu là một chiếc váy hồng, rất hợp sở thích của cô ấy. Còn Cố Đồng... Em ấy từ phòng thay đồ bước ra với chiếc váy cưới, thực sự giây phút đó khiến tôi ngẩn cả người. Cho dù khuôn mặt ấy, cơ thể ấy tôi đã từng chạm vào vô số lần. Em ấy tùy tiện cuộn tóc lên, bộ dạng từ tốn mang theo nụ cười tươi chậm rãi đi về phía tôi, chiếc váy không quá phô trường cùng nút thắt eo vô cùng quyến rũ, khiến người ta kinh diễm không thôi. "Wow." Tiểu Nhu còn phát ra tiếng kinh ngạc trước cả tôi. Tôi cười: "Rất đẹp." Cố Đồng nhướng mày, đi hai bước ngồi xuống cạnh tôi, cũng không vội soi gương, nhấc trang phục của tôi lên, miệng lẩm bẩm: "Vốn muốn làm cho chị một bộ áo cưới, nhưng em càng thích chị mặc thế này hơn." Cố Đồng ướm thử váy lên người tôi, với bản tính của một nhà thiết kế, khiến ánh mắt của em ấy càng thêm nghiên cứu: "Phong cách này chắc chắn hợp với chị, mau thay đồ đi." Đợi tôi từ phòng thay đồ bước ra, hai người kia giống như đang chiêm ngưỡng thành quả, nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới. Cố Đồng cười cười: "Quả nhiên phong cách này hợp với chị, em đoán không sai mà." Tiểu Nhu gật đầu tán thành nhìn Cố Đồng nói: "Đợi hai người kết hôn xong, hay là tôi đem bộ đồ này về tiệm bán nhé?" Cố Đồng nhìn cô ấy từ chối nói: "Không được, không thể có bộ thứ hai." Em ấy đứng lên, bước đến cạnh tôi, vừa giúp tôi chỉnh lại trang phục, vừa nói với Tiểu Nhu: "Đồ của tôi ở cửa hàng nhà cậu còn chưa đủ sao." Tiểu Nhu phát ra vài âm thanh lạ: "Cố Đồng tốt nhất mà." Cố Đồng: "Cút." Nghĩ đến có chút buồn cười, có thể quá hưng phấn, tối hôm qua Tiểu Nhu còn kéo chúng tôi nói chuyện cả đêm, nhưng hôm nay tỉnh dậy vẫn rất có tinh thần, lúc chúng tôi mở cửa cũng vừa hay gặp Tiểu Nhu ra khỏi phòng, nhìn chúng tôi cười rất tươi. Dựa theo kế hoạch đến nơi tổ chức nghi lễ, sau khi làm một số việc bắt buộc, cuối cùng chúng tôi nắm tay nhau nghe tuyên thệ. Mọi người xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có một giọng nam phảng phất bên tai, từng câu từng chữ tiếng anh thốt ra, tôi nhìn người đối diện mình, em ấy cũng đang nhìn tôi cười rạng rỡ. Tôi nghĩ tới chúng tôi của ngày trước, những ngày chúng tôi bướng bỉnh đối kháng lẫn nhau, nghĩ đến những ngày tháng em ấy tìm cớ tiếp cận tôi, đến sau này khi chúng tôi bên nhau, có những giây phút hạnh phúc, có những kí ức không vui, cuối cùng ba năm không có em ấy bên cạnh, đến ngày hôm nay lại có em ấy ở bên thêm một lần nữa. Thời gian cứ thế trôi đi, cũng đã hơn bảy năm có dư. Từng đoạn kí ức khẽ lướt qua đầu, duyên phận của tôi và em ấy thật kì lạ, chỉ cần có một điểm khác biệt trong quãng thời gian ấy, có lẽ chúng tôi không làm cách nào để bước đến ngày hôm nay. Đột nhiên thấy vui thay, sau những biến cố ngoài ý muốn ấy, để tôi và em ấy có thể gặp gỡ rồi yêu nhau, đến đầu bạc răng long. Có thể do cảnh tượng lúc này khiến mũi tôi có chút chua xót, đột nhiên nước mắt rơi xuống. Em ấy nhìn tôi ngẩn người, sau đó cười thành tiếng, dùng cử chỉ miệng nói với tôi: "Khóc gì chứ." Dường như tôi có thể tượng tượng được giọng điệu của em ấy, có chút trêu đùa lại mang theo chút an ủi. Đợi đến lúc hôn, Cố Đồng như không đợi được nữa, em ấy kéo tay khiến tôi nhích lên phía trước, đầu tiên hôn lên giọt nước mắt trên má tôi, sau đó lại hôn lên môi tôi, một nụ hôn thật sâu. Tiểu Nhu đứng một bên vừa vỗ tay vừa chụp ảnh. Cảnh tượng này qua đi khiến lòng tôi vô cùng kích động, khi cầm giấy đăng kí kết hôn trên tay, bộ dạng Cố Đồng vui vẻ không thôi, em ấy mạnh mẽ ôm lấy tôi, sau đó mạnh mẽ hôn lên môi tôi. Xung quanh có rất nhiều người, nhưng tôi cũng thuận theo em ấy mà không chút kiêng kị. Đợi em ấy hôn xong liền ôm lấy cổ tôi, quay đầu nhìn Tiểu Nhu, rồi ném đồ trên tay cho Tiểu Nhu, giọng điệu em ấy thích thú nói: "Cố Ninh đã là vợ tôi rồi." Tôi khẽ cười, sau đó nụ cười đó càng thêm đậm. Cố Đồng đã là vợ tôi. Tiểu Nhu là người làm chứng cho chúng tôi, cô ấy tiến lên phía trước ôm lấy chúng tôi, chúng tôi tìm mấy nhân viên ở đó giúp chúng tôi chụp vài bức hình, nói cảm ơn mấy câu rồi rời đi. Khi quay về khách sạn đã là buổi chiều, chúng tôi tùy tiện đến một nhà hàng gần đó lấp đầy cái bụng đã biểu tình, chuẩn bị ăn một bữa tối thịnh soạn. Đợi đến lúc về phòng, còn một khoảng thời gian nhàn rỗi, Cố Đồng và Tiểu Nhu ngồi trên sô-pha, cùng thưởng thức giấy đăng kí kết hôn của chúng tôi. Tôi bước đến, ngồi cạnh Cố Đồng. Những chuyện sáng nay diễn ra như một giấc mộng nhưng nó thật sự đã trở thành hiện thực. "Cố Ninh." Cố Đồng đột nhiên gọi tên tôi. "Hử?" Tôi nhìn em ấy. Em ấy lật người, duỗi thẳng chân gác lên đùi tôi: "Không có gì." Tiểu Nhu đang ôm gối bỗng lấy tay nhéo vai Cố Đồng, a một tiếng: "Bố mẹ hai người biết chuyện này không?" Cố Đồng lắc đầu: "Bao giờ về sẽ cho họ biết." Tiểu Nhu nghe xong ngẩng đầu nhìn tôi một cái. Tôi nhún vai. Tiểu Nhu cũng không quá hiểu về tình hình gia đình tôi, nhưng cô ấy biết, tôi rất sợ bố, trước đây dù có đang vui vẻ chơi đùa cùng cô ấy bên ngoài, nhưng chỉ cần một cuộc điện thoại của bố, tôi lập tức dừng cuộc chơi về nhà. Thế nên thỉnh thoảng cậu ấy nhìn thấy tôi làm nũng với Cố Đồng, mới cảm thấy ngạc nhiên, bởi cậu ấy cho rằng, một cô gái trưởng thành trong hoàn cảnh như gia đình tôi làm sao có thể học được kĩ năng làm nũng. Tiểu Nhu cẩn thận nhìn tôi: "Bố cậu sẽ đồng ý chứ?" Tôi lắc đầu: "Sẽ không đâu." Cô ấy sững người: "Cái này..." Cô ấy lè lưỡi: "Ông ấy mà biết thì sẽ thế nào?" Tôi nhàn nhạt trả lời: "Đánh gãy chân mình." Tiểu Nhu trắng mắt nhìn tôi: "Không buồn cười đâu." Lúc này Cố Đồng từ sô-pha ngồi dậy, ôm lấy tôi, nhìn Tiểu Nhu nói: "Còn có tôi ở đây nữa đấy." Tiểu Nhu xì một tiếng: "Cậu đừng có gây chuyện." Tôi cúi đầu cười. Tuy nói thế nhưng Tiểu Nhu vẫn hỏi Cố Đồng: "Cậu tính làm thế nào hả?" Cố Đồng nhướng mày, nhìn tôi một cái: "Cuối cùng sẽ có cách mà, phải không." Tôi không đáp lại. Dù sao cũng là một chủ đề không mấy vui vẻ, chúng tôi nói thêm hai ba câu nữa rồi dừng cuộc thảo luận này lại, bắt đầu sắp xếp lịch trình ngày mai. Tôi và Cố Đồng đã có chút ngấy nơi này, ngày mai dẫn Tiểu Nhu đi chơi một ngày, rồi hôm sau có thể về nước. Những kế hoạch lần này không đến lượt tôi sắp xếp, hai người họ đang kịch liệt thảo luận, tôi không có chỗ chen vào, chỉ có thể ngồi bên yên lặng lắng nghe. Cứ nghe mãi nên có chút buồn ngủ, bèn dựa vào Cố Đồng ngủ mất. Trong mơ, tôi lại quay lại buổi sáng nay thêm lần nữa, chúng tôi bắt đầu thay đồ cưới, bắt đầu dắt nhau vào lễ đường, bắt đầu nghe tuyên thệ, tôi không nhịn được lại khóc. Lúc Cố Đồng hôn tôi, khi đó tôi biến thành hai người, một người là tôi, còn một người là thượng đế ở đằng xa quan sát chúng tôi. Cặp đôi mới cưới nhìn rất hạnh phúc, cặp đôi mới cưới chính là tôi và Cố Đồng. Sau đó xảy ra chuyện gì, tôi cũng không nhớ rõ, Cố Đồng vỗ vỗ vai khiến tôi tỉnh lại. Lúc tôi mở mắt ra, Tiểu Nhu đã không còn trong phòng nữa, lúc này cũng đến giờ ăn cơm. "Mơ gì thế hả?" Cố Đồng cười nhìn tôi. Tôi nghi hoặc: "Sao hả?" Cố Đồng: "Ban nãy đột nhiên chị cười, làm em sợ chết khiếp." Tôi: "..." Giấc mơ này tất nhiên tôi sẽ không nói cho em ấy, may mà em ấy cũng không hỏi nhiều, đợi chúng tôi tắm rửa xong, liền đến nhà hàng đã định sẵn ăn tối.