Túy Hồng Y
Chương 67 : Tới thăm mẫu thân
Trấn Trường Than là một thành trấn cỡ trung, hai người Đường Thiên Gia vừa đi vừa dạo, đến khi tới nơi, tính ra đã rời nhà được nửa tháng.
Hết đường cái, Đường Tử Ngạo hỏi thăm một người dân ven đó rồi rẽ vào con đường nhỏ hướng Đông, tiếp tục đi. Qua một loạt những hộ bình dân đơn sơ, nhà cửa trông thấy đã khang trang hơn nhiều, quang đãng sạch sẽ, đa phần đều có sân vườn trồng các loại cây cối, từ ngoài nhìn vào qua mép tường bao cũng xanh rì tươi tốt.
Điểm qua lần lượt các nhà, tới nhà thứ bảy, cổng gỗ hồng sắc, vòng khoen gõ bằng đồng đã hoen rỉ đôi chỗ, tán hòe mọc vươn qua gờ tường la đà tỏa hương thơm ngát.
Thiên Gia có chút phấn khích, ngẩng đầu hỏi: “Là đây rồi na?”
Đường Tử Ngạo vừa gật đầu, hắn lập tức nhào tới dập dập khoen cửa.
Bọn họ tới sớm quá, cổng thành cũng vừa mới mở, xem chừng người trong nhà còn chưa dậy, một hồi lâu mới nghe tiếng cửa gỗ cọt kẹt, liền sau là tiếng chân vội vàng cùng giọng hỏi vọng ra: “Ai vậy?”
Thiên Gia che miệng cười trộm, quay qua khoát khoát tay với Đường Tử Ngạo rồi hắng giọng la lên: “Trịnh công tử~ ngài đã hứa chuộc thân cho kẻ hèn rồi a~ làm sao kẻ hèn chờ hoài ngài không tới a~”
Tiếng chân bên trong lập tức khựng lại, lại nghe ra có thêm người mới ra, bước chân rõ ràng có phần chậm chạp, thanh âm nhu hòa vang lên: “Ai thế?”
“Ngươi trở vào phòng đi, khéo gió máy.” Người ra trước ân cần nói.
“Trịnh công tử~ ngài đừng bỏ mặc kẻ hèn a~” Thiên Gia tiếp tục ồn ào, thanh âm còn chói lói hơn ban nãy.
Đường Tử Ngạo vừa bực mình vừa mắc cười nhìn hắn, nắm vạt áo hắn kéo lại, đương tính lên tiếng báo danh, đột nhiên từ trong nhà vang lên một tiếng kêu mừng rỡ: “Tiểu Gia?! Thực là Tiểu Gia rồi?”
Thiên Gia cười hắc hắc, thanh âm trong trẻo thích thú: “Nương, là ta, ta nhớ ngươi nha, ngươi có nhớ ta không a~”
“Hài tử này thật là…” Tiếng chân vội vàng chạy ra, mở cổng rồi, gương mặt mừng rỡ của Tiết Uyển Nghi phiếm vài phần hồng ửng, nàng nắm chặt bàn tay Thiên Gia, hai mắt rưng rưng nhìn hắn tỉ mỉ từ đầu tới chân.
Thiên Gia cũng không nhúc nhích, chỉ cười đứng cho nàng trông, đợi đến khi bị Trịnh Viễn Kính kéo kéo một chút, Tiết Uyển Nghi mới sực tỉnh, quay sang gật đầu với Đường Tử Ngạo: “Vào đi.”
Sân trong cũng không lớn, ngoài gốc hòe, góc sân rào thành một khoảnh vườn con, trồng vài loại rau xanh, bên cạnh còn có đôi ba con gà con đang mổ thóc vãi, tục tục chiêm chiếp. Coi ra đích thực là không khí sinh hoạt của một gia đình thường dân.
Vào trong phòng, Trịnh Viễn Kính rót hai chén trà nóng đặt xuống mặt bàn trước mặt hai người.
“Nương, ngươi ở đây sống tốt không a?”
“Cũng tốt.” Tiết Uyển Nghi dịu dàng mỉm cười, khóe miệng khẽ câu lên, đưa mắt nhìn Trịnh Viễn Kính.
“Trịnh thúc thúc, mới đầu nương có không nghe lời, có bắt nạt ngươi không?”
“Khụ, khụ… cái này… không có.” Mặt mày Trịnh Viễn Kính cứng đờ, có chút ngượng ngùng đáp vội.
“Thật không na?”
“Hài tử này, có chuyện gì muốn hỏi hỏi nương là được rồi.” Tiết Uyển Nghi vỗ vỗ đầu hắn, rồi luồn tay vào trong áo, lấy ra một chuỗi Phật châu, vừa nhìn thấy chuỗi hạt Thiên Gia đã mặt mày biến sắc, quay qua nói Trịnh Viễn Kính: “Sao ngươi ngốc vậy a?”
Trịnh Viễn Kính mấp máy môi, bất đắc dĩ đưa mắt nhìn Tiết Uyển Nghi, nàng gật đầu lại với hắn, hắn mới đứng dậy dậy đi ra ngoài. Đường Tử Ngạo cũng theo ra, trong phòng chỉ còn lại hai mẫu tử.
Tiết Uyển Nghi ngồi nhích lại, dựa vào Thiên Gia rồi nói: “Niệm Phật mà thôi, không có ý gì khác đâu, Thiên Gia an tâm, nương sẽ không nhắc lại chuyện vào am ni cô sống nữa…
Khi ấy chỉ là nghĩ mọi nỗi băn khoăn trong lòng đã hết, chẳng nơi nào cần đến ta nữa, cũng không còn gì khiến ta phải lưu luyến vướng bận, bởi vậy mới muốn xuất gia làm ni cô.
Thế nhưng hôm đó vừa thức dậy đã thấy mình nằm ở đây, bên người là… Lúc đó thực tình rất hoảng sợ, cũng may Trịnh thúc thúc ngươi vẫn gần gũi tri kỉ, ở bên cạnh ta, ngươi an tâm, nương hiện giờ rất tốt, thực vậy.”
Còn sợ Thiên Gia chưa tin, Tiết Uyển Nghi mỉm cười nắm tay hắn đặt lên bụng mình: “Ngươi xem, ngươi sắp có một tiểu muội muội rồi.”
Khi ấy, Trịnh Viễn Kính và Tiết Uyển Nghi hoàn toàn không hay biết gì, giữa đường gặp được một am ni cô đèn nhang nghi ngút liền quyết định dừng chân lại. Theo sự phân phó của Đường Tử Ngạo, Trịnh Viễn Kính đưa nàng vào am, không ngờ hai người vừa bước vào sân trong thì cùng lúc té xỉu, bất tỉnh nhân sự, đến khi tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong phòng này, dưới chăn bông cả hai đều chẳng hề mặc y phục, dán sát cạnh nhau. Trên cái bàn kế bên có một phong thư và hai thẻ chứng minh thân phận của họ, một nam một nữ, phu phụ, không con.
Những thứ này nói lên điều gì, không ai không hiểu.
Buông bỏ tất thảy, thân phận, ân oán, khúc mắc xưa cũ, nhờ sự chăm sóc trân trọng và bền bỉ của Trịnh Viễn Kính, Tiết Uyển Nghi rốt cuộc cũng chấp nhận sự an bài này, dần dần mây mù xua tan, bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.
Bàn tay nhỏ nhắn của Thiên Gia run run, hắn chậm rãi duỗi tay, khẽ khàng vuốt ve bụng nàng, vừa hiếu kỳ vừa nghi hoặc hỏi: “Sao không có nhúc nhích?”
“Còn nhỏ lắm, mới có hai tháng thôi.”
“Nương, làm sao ngươi biết là muội muội, vạn nhất đệ đệ thì sao?”
“Ngươi muốn muội muội hay đệ đệ a?”
“Ờm, sao cũng được, bất quá, ngươi đã có ta rồi, giờ thêm muội muội thì hay nhất~”
“Ừ, nương có ngươi là điều có ý nghĩa nhất nương cảm thấy trong cuộc đời này.” Tiết Uyển Nghi ôm lấy Thiên Gia, kéo hắn vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, nàng biết việc này là Đường Tử Ngạo làm, mà trong ấy cũng có sự trợ giúp của Tiểu Gia, nhưng nàng thủy chung chỉ cảm thấy thiếu nợ hài tử này, thấy mình chưa dành cho hắn đủ yêu thương, săn sóc.
“Tiểu Gia thích muội muội sao?”
“Nương?” Thiên Gia nghe thanh âm như muốn nức nở của nàng thì ngờ ngợ chực ngẩng đầu lên nhìn, lại bị nàng ôm ghì không cựa quậy được, “Ta thích.”
“Thích thực chứ, nếu Tiểu Gia không thích, nương cũng không cần.”
“Chớ, tiểu muội muội được rồi. Chỉ cần nương thương ta nhất là được, hắc hắc~”
“Ừ, nương chỉ thương ngươi nhất, ngươi vĩnh viễn là hài tử nương thương yêu nhất.” Tiết Uyển Nghi lau nước mắt trên má, mỉm cười điểm điểm lên trán hắn.
“Tiểu Gia muốn ăn gì, cơm trưa nương làm cho ngươi ăn.”
“Ngươi cứ nghỉ đi, để ta được rồi.” Trịnh Viễn Kính bước vào, tới bên cạnh nàng, nắm tay giữ nàng ngồi lại ghế: “Mẫu tử các ngươi trò chuyện, đừng khóc nhiều, thương thân.”
“Ta biết.”
“Trịnh thúc thúc cũng không tệ à nha, nương ta giao cho ngươi chiếu cố vậy là được lắm, ta còn đương tính nếu ngươi không hợp cách, ta liền đưa nương đi luôn à~”
Trịnh Viễn Kính quay sang nhìn hắn, rõ ràng không phải kẻ giỏi đối đáp, thành ra mồm miệng há hốc nửa ngày không biết nói gì.
“Thôi đi đi, Tiểu Gia nói giỡn với ngươi mà.” Tiết Uyển Nghi cười, khẽ đẩy hắn.
Xong bữa trưa, Tiết Uyển Nghi cần nghỉ trưa, còn hai người bọn Thiên Gia đi đường dài mấy ngày cũng quá mệt mỏi, nằm xuống giường liền ngủ thẳng đến nhá nhem tối mới tỉnh dậy.
Bầu trời màu lam xám đã điểm mấy chấm sao chiều nhưng hãy còn sáng sủa, buổi chiều Trịnh Viễn Kính ra chợ mua về không ít thức ăn, thành ra cơm tối rất phong phú. Bốn người cùng xắn tay làm, Đường Tử Ngạo rửa rau, vo gạo, Thiên Gia xắt thịt, chạy lăng xăng bưng bê, Trịnh Viễn Kính xào nấu, còn Tiết Uyển Nghi đứng cạnh cửa trù phòng ngắm nhìn ba người bọn họ.
Cùng chung tay nên việc rất mau, rộn ràng non nửa canh giờ đã xong xuôi, chỉ còn nồi canh gà đang để thêm một lát trên bếp, những món khác đã bày hết lên bàn ăn.
Bốn người ngồi quây quần quanh cái bàn con, chờ Thiên Gia dọn bát đũa rồi bắt đầu vào bữa, Trịnh Viễn Kính chuẩn bị ra hai chén rượu, hắn và Đường Tử Ngạo mỗi người một chén, đều rót đầy tràn.
Giữa ánh nến ấm cúng, giao tình thân thiết ngập tràn, đến cả Đường Tử Ngạo và Trịnh Viễn Kính cũng lộ rõ nụ cười trên môi, hai người không trò chuyện gì nhiều, chỉ có chén rượu trong tay khẽ chạm nhau, rồi một hơi ngửa đầu uống cạn.
Được một hồi, Thiên Gia rõ ràng có ý không vui, hắn nhìn Đường Tử Ngạo lại rót đầy một chén, lập tức nhào qua giành lấy, uống ực hết sạch. Uống vội quá hại mặt mày hắn nhăn nhó ngay tắp lự, há miệng thè lưỡi, hai bàn tay nhỏ nhắn vừa ra sức quạt quạt vừa líu ríu kêu: “Làm nào… cay… cay quá sức~~”
Tiết Uyển Nghi vội vàng rót cho hắn một chén trà ấm: “Uống vội quá rồi.”
Nhờ nước trà giúp dịu dịu lại vị cay xè, Thiên Gia rốt cuộc ngoan ngoãn không đụng vô chén rượu nữa, chỉ ngồi yên ăn đồ ăn Tiết Uyển Nghi gắp vào bát cho hắn.
Mà không được mấy lâu, hơi rượu đã bốc lên, từ cổ đến mặt đỏ hồng, hắn chọc chọc hai chiếc đũa mà gắp hoài không được cái nấm trong bát, một hồi rồi thả luôn đũa xuống, híp híp mắt nhìn qua Đường Tử Ngạo, cười ngây ngô: “Cha, ta muốn nữa…”
Đường Tử Ngạo cởi giùm hắn một nút áo rồi dỗ: “Không uống được, say mất rồi, ăn thêm chút gì đi.”
“Không ăn~ không ăn~ uống rượu thôi~~” Thiên Gia ra sức lắc đầu.
“Có mệt không? Muốn đi ngủ chưa?” Đường Tử Ngạo bắt đầu nói lảng qua chuyện khác.
“Không mệt, muốn cha bế~” Thiên Gia nghiêng nghiêng ngả ngả trên ghế, vươn hai tay ôm cổ Đường Tử Ngạo, đôi con mắt như mờ sương, rõ mười phần làm nũng.
“Hảo.” Đường Tử Ngạo lập tức ôm ngang thắt lưng hắn, bế hắn ngồi lên đùi mình.
Trịnh Viễn Kính cúi đầu không nói gì, đôi đũa trong tay nhúc nhắc gắp mấy lần không nổi hạt lạc, mà mặt mày Tiết Uyển Nghi thoáng cái đã trắng xanh, nàng húng hắng ho khẽ: “Ta đi nấu cho hắn ít canh giã rượu, làm sao mới uống một ngụm đã say rồi.”
“Ta không có say à~” Thiên Gia vừa ôm cổ Đường Tử Ngạo vừa quay đầu cự lại Tiết Uyển Nghi: “Được rồi, nương nha, ta hát cho ngươi nghe nha~ ta đi đường nghe được bao nhiêu con nít hát dân ca a, ưa lắm à~”
Dứt lời, hắn gỡ bàn tay Đường Tử Ngạo đang giữ quanh hông mình ra, rồi cố sức đứng dậy, bước chân liêu xiêu vịn vào cạnh bàn, kể ra ngoài khuôn mặt đỏ bừng và hai mắt mơ màng, xem dáng bộ cử chỉ cũng chưa phải say lắm.
Hắn xắn xắn tay áo lên, hai cánh tay giơ lên chuẩn bị tư thế rồi bắt đầu xoay xoay, vừa vỗ nhịp vừa xướng:
“Tiểu tiểu nhi tử, ngồi bệt thềm nhà~ khóc đòi cưới vợ~
Cha hỏi, nương hỏi, cưới vợ làm chi?
Này thắp đèn, này gẫu chuyện, này thổi đèn, này kết đôi~
Sớm mai lên, này thức dậy, này giùm nhau~ chải đầu cột tóc~~”
Thanh âm của hắn vốn đã thanh thúy mềm mại, giờ có chút rượu vào, lại thêm mấy phần ngây thơ khờ khạo, hát xướng loại đồng dao khả ái này thật mắc cười vô cùng. Cả ba người đều nhịn không được bật cười thành tiếng, Tiết Uyển Nghi vừa cười vừa ôm bụng hỏi: “Học được ở đâu a? Tiểu Gia, ngoan lắm, còn nữa không? Hát nữa cho nương nghe.”
Thiên Gia gãi gãi đầu, ngẫm nghĩ một chút rồi lắc lắc: “Còn lại đều không xuôi tai, không thể để muội muội nghe được, toàn là ngày trước học được trong lâu thôi à, bất hảo bất hảo~” Vừa lắc đầu, hai con mắt lại sáng ngời: “Ta múa cho nương coi ha.”
“Ờm, tam, nhị, nhất~” Thiên Gia lầm bầm đánh nhịp, xoay eo, bắt đầu nhảy múa.
Hắn múa cũng là một điệu rất đơn giản mộc mạc, tay vỗ phách, chân giậm nhịp theo, từ đầu đến cuối chỉ mỗi một tiết tấu, Thiên Gia bặm môi, nhảy rất chăm chú, mà xem chừng hơi rượu đã muốn bốc tới đầu, bước chân hắn dần dần kém lanh lẹ nhiều, càng lúc càng chệch choạng, nhưng hắn vẫn không ngừng lại, thỉnh thoảng còn liếc qua nhìn Tiết Uyển Nghi, cười rạng rỡ.
Có điều nhảy một hồi nữa đã xiêu vẹo, hai con mắt muốn nhắm tịt lại, tới khi chân trái đạp trúng chân phải suýt chút nữa ngã ngửa xuống đất thì Đường Tử Ngạo đã lắc mình vọt đến, đỡ hắn lại, ôm ngang người hắn bế bổng lên, quay lại gật đầu với hai người kia rồi rời khỏi phòng, đi vào gian khách phòng đã chuẩn bị cho bọn hắn từ sớm.
Hai người đi rồi, Trịnh Viễn Kính mới nhẹ giọng nói: “Để ta dọn dẹp, ngươi đi nghỉ đi.”
“Ừm.” Tiết Uyển Nghi cúi đầu đáp.
Trịnh Viễn Kính dọn dẹp xong xuôi rồi, bưng một thau nước nóng vào phòng: “Nào, ngâm chân một chút.”
Đờ người ngồi xuống giường, Tiết Uyển Nghi đột nhiên cất giọng khẽ nói: “Viễn Kính, có phải vì ta đa tâm không?”
Vừa hỏi dứt lời, bàn tay Trịnh Viễn Kính đang cởi giày cho nàng cũng khựng lại, qua một lát hắn mới chậm rãi nâng bàn chân có chút sưng phù của nàng nhúng xuống thau nước, rất lâu mới đáp: “Ta vẫn tưởng là ta đa tâm.”
Hắn nói một câu này rồi, hai người cùng trầm mặc, cho đến khi thau nước nguội ngắt, Trịnh Viễn Kính mới vội rút chiếc khăn vắt kế bên lau khô chân cho Tiết Uyển Nghi rồi giúp nàng đắp chăn, đoạn xoa xoa khuôn mặt tái nhợt của nàng: “Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, đâu đã hẳn là như vậy… Mà dù có vậy, cứ trông bọn họ, cũng… cũng thấy thỏa mãn hài lòng, hạnh phúc thoải mái, ngươi là mẫu thân, không phải chỉ mong hắn được hạnh phúc bình an, cả đời có được người thật tình bầu bạn, quan tâm che chở hắn sao?”
Tiết Uyển Nghi nhắm mắt lại, kéo chăn, trở mình nằm quay mặt vào tường.
Trịnh Viễn Kính bưng thau nước nguội lạnh ra ngoài, phòng bên ánh nến còn thắp sáng, bên trong vọng ra tiếng cười khanh khách nho nhỏ, hồn nhiên trong trẻo.
*
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
4 chương
92 chương
330 chương
98 chương
24 chương