Túy Hồng Y

Chương 11 : Liếc mắt kinh diễm –

– Ngày mùng mười, thích hợp tắm gội, xuất hành, tế lễ, thành hôn, cầu thầy trị bệnh. – Hồng Y tỉnh giấc, bên người vắng vẻ, vươn tay quờ phần giường trống trải còn thấy chút hơi ấm lưu lại, hẳn Lưu Ly vừa đi chưa lâu. Hắn nhúc nhắc thân thể, mơ màng ngồi dậy, thấy trên bàn có một tờ giấy, nét chữ chỉnh tề thanh tú như chính người viết ra: “Lên tiền viện chuẩn bị, đừng lo lắng.” Lo cũng vô dụng, Hồng Y gấp tờ Tuyên chỉ đặt dưới mép sách trên bàn, tỉ mỉ mặc y phục, buộc tóc chỉnh tề rồi đẩy cửa đi ra ngoài. Những hài tử khác giờ này còn đang ở trong phòng lớn luyện vũ đạo, đứng đây còn nghe được tiếng Lưu sư phó thỉnh thoảng quát lớn, Hồng Y dừng ánh mắt ở cánh cửa thông lên tiền viện đang đóng chặt, đoạn lẳng lặng bước tới bên hồ sen, mông lung ngắm nhìn. Một hồi lại có người ra ra vào vào, đều là người Tô Giới sai xuống phòng Lưu Ly lấy đồ, nghe nói có nhiều thứ đã dùng quen, cứ để nguyên cũng tốt, tỉ dụ như cây trâm ngọc cài tóc hay cái áo lót sát người. Còn lại ngoại y đều phải là đồ mới, toàn thân trên dưới cũng phải hảo hảo săn sóc một phen, móng tay được giũa tròn đều đặn, trơn nhẵn; trên da thoa một tầng cao dưỡng mềm rồi tỉ mỉ xoa bóp hết một buổi trưa; tóc tơ trên trán cũng cẩn thận chải gọn, tất cả buộc chung một búi, để lộ ra cái trán trơn mịn; nụ khuyên tai hình giọt lệ mài từ đá thạch anh màu hồng phấn thượng hạng, sáng lấp lánh. Lần thứ ba có người xuống hậu viện, Hồng Y phấp phỏng tiến lại hỏi xem hắn có được theo lên tiền viện không, người nọ chỉ bảo hắn ngoan ngoãn đợi, chừng nào Tô lão bản cần sẽ gọi hắn. Lỗi đêm qua còn chưa bị phạt, Hồng Y cũng không muốn khiến Tô Giới giận hắn thêm, hại Lưu Ly cũng bị phạt theo, rốt cuộc đành ngồi chờ, thầm nghĩ không biết đêm nay có được tới thăm Lưu Ly không. Cả một ngày Hồng Y chỉ mãi cồn cào thấp thỏm, ăn không vô, ngồi không được, hắn lại ra hồ sen, bãi cỏ trong viện đi tới đi lui hết vòng này tới vòng khác. Hắn lo Lưu Ly sợ, lo Lưu Ly căng thẳng, lo Lưu Ly bị người ta khi dễ, lo Lưu Ly ứng phó không xong, lo Lưu Ly nhớ hắn. Cứ thế miên man suy nghĩ một ngày, cuối cùng Hồng Y cũng chờ được đến tối. Phố chợ Lăng Hồ, so với các con phố khác thì ít cư dân hơn nhiều, đêm xuống chờ các tiểu quán, tiểu buôn đóng cửa, dọn dẹp hàng họ xong, nơi đây mới bắt đầu đốt nến, treo đèn ***g, từ từ náo nhiệt hẳn lên. Từ đầu phố tới cuối phố, sắc đỏ sắc vàng từ những ngọn đèn lóe ra bừng bừng sinh khí, kéo dài liên miên. Nào tựa cửa bán rẻ tiếng cười, nào giấu gian dung ác, nào công khai đàng ***, nào hối lộ thông đồng, nào dò la đưa chuyện… nói chung, ở đây chẳng thiếu sự gì. Thất Nhã lâu tối nay náo nhiệt hơn ngày thường. Không chỉ vì hôm nay là ngày lành, tiết trời mát mẻ khô ráo, quan trọng hơn hôm nay là ngày tiểu quan mới được đồn đại bấy lâu ra mắt, từ kẻ ưa náo nhiệt đến người chân chính tới đánh giá tiểu quan, tất thảy đều tề tựu trong đại sảnh, rượu ngon thức nhắm đủ cả, chỉ chờ người xuất hiện. Trời vừa xẩm tối, giờ còn chưa tới lúc náo nhiệt nhất, đại khái còn phải chờ thêm một lát nữa, Tô Giới đứng bên trong ghé mắt tỉ mỉ nhìn qua khe cửa, quét một lượt hết người trong sảnh, hắn vốn không yên lòng, con mắt không ngừng lưu chuyển xung quanh, chỉ cần thoáng nghe động tĩnh bàn tán là lập tức vểnh tai chăm chú. Tô Giới khẽ cười, xem ra hấp lực của Lưu Ly cũng không vừa, đám ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo ngồi đầy ngoài kia, làm bộ không thèm để ý ôm ấp kẻ khác, kỳ thực rõ ràng trong bụng âm thầm sốt ruột, chỉ chờ được thấy hắn bước ra. Không vội không vội~ Tô Giới tự nhủ. Chờ thêm một lát, đợi dục vọng của bọn họ cháy tới đỉnh điểm, thừa dịp đám đông hứng thú ngút trời mới để Lưu Ly ra. Tà tà tựa lưng ngồi xuống ghế, Tô Giới thầm đánh giá hài tử này. Huân hương trong phòng không phải loại mùi đàn hương hắn ưa thích xưa nay mà là hương trái cây nhàn nhạt thanh nhã, vì Lưu Ly đã ở trong phòng, tắm gội, chỉnh trang hoàn tất, hắn đang ngồi chỉnh tề bên bàn, cái miệng nhỏ xinh nhấm nháp điểm tâm Tô Giới vừa sai người mang tới; lát nữa phải đối mặt với rất nhiều người, căng thẳng mà còn bị đói dễ khiến hắn thất thường, không bằng giờ cho ăn thật no, nghỉ ngơi cho tốt, tinh thần hoàn hảo mới dễ ứng phó với đám nam nhân như ác lang bên dưới. Nguyên bản trước đây Tô Giới từng dự định cho Hồng Y và Lưu Ly cùng ra mắt một ngày, thế nhưng suy nghĩ lại một hồi lại thấy cũng không ổn nên thôi, dù sao hai người cùng lúc, khách nhân phía dưới tự nhiên sẽ so sánh, bất kể người nào bị cho là kém hơn cũng đều dễ bị bỏ qua, kết quả ấy đời nào hắn muốn, thôi thì mỗi đứa một ngày là tốt nhất. Vừa gọi người bưng thêm trái cây cắt sẵn lên, Tô Giới lại sai một tên thị vệ xuống hậu viện đưa Hồng Y tới. Lát sau, thấy Hồng Y vừa đẩy cửa vào đã có vẻ xúc động khi thấy Lưu Ly nhưng vẫn quay sang cúi chào mình trước, Tô Giới gật đầu: “Lại đây nói chuyện với Lưu Ly một chút cho hắn đỡ căng thẳng.” “Dạ.” Tô Giới lim dim nhắm mắt, bên cạnh, giọng chuyện trò của hai hài tử khe khẽ vang, không hề ồn ào, chỉ khiến hắn thấy có chút buồn ngủ, đột nhiên như nhớ ra điều gì, Tô Giới quay lại, chăm chú nhìn hai người. Một hồng một bạch, một thanh một diễm, nhưng phối hợp bên nhau lại hài hòa không gì sánh được. Lưu Ly nhón một miếng trái cây trên bàn đưa tới miệng Hồng Y, cười cười nhìn Hồng Y há miệng ngậm vào rồi bắt đầu phùng má nhai nuốt. Tô Giới lẳng lặng đứng dậy, gọi tiểu tư đang đợi bên ngoài vào, phân phó mấy câu. “Hồng Y, lại đây.” Hồng Y nuốt hết miếng trái cây trong miệng, đứng dậy tiến lại phía Tô Giới. “Lại đây, cha chải đầu cho ngươi.” Nói xong, hắn ấn Hồng Y xuống ghế, ngón tay tinh tế chải qua mái tóc, bảo dưỡng thật là tốt, tóc vừa óng mượt vừa trơn mềm, Tô Giới vén mấy lọn tóc rồi buộc thành một búi chênh chếch bên phải đầu, dùng cây trâm bạch ngọc hắn vẫn dùng gài búi tóc lại, mớ tóc còn lại chỉ sửa sang cho gọn rồi buông xõa sau lưng. Đúng lúc tên tiểu tư đã trở lại, đưa vào một bộ trù y hồng sắc, vừa vặn thân hình Hồng Y. “Còn vài món đặt làm cho ngươi chưa đưa đến, cái này cũng chưa được thêu hoa và gắn vân trang sức trên vạt, ngươi cứ thử trước đã.” Khẩu khí Tô Giới rõ ràng ôn hòa, động tác tay chân hắn cũng chẳng chút chần chờ, nhanh chóng cởi bỏ ngoại y Hồng Y: “Nào, tay, ngẩng đầu lên.” Xỏ tay, thắt dải dây lưng quanh eo, chỉnh trang cổ áo, vạt áo xong xuôi, hắn lùi lại ngắm nghía rồi gật đầu. “Quay lưng.” Tô Giới xoay ngón tay, Hồng Y lập tức quay người, đưa lưng về phía hắn. “Quay lại, chậm thôi.” “Bước tới đằng kia, lại bước về.” “Được rồi, tới đây.” Xoay tới xoay lui một hồi, Hồng Y bước trở lại, đầu váng vất, có chút khó chịu, chưa kịp ngồi xuống ghế của mình, Lưu Ly đã đẩy gương đồng lại, đặt đối diện với hắn, ý bảo hắn tự soi xem. “Làm sao cơ?” Hồng Y nhìn gương, vẫn là mặt mình, chẳng có gì khác lạ. Lưu Ly đưa tay chống má, không biết phải nói sao, kiểu búi tóc này tựa hồ thích hợp với Hồng Y một cách kỳ dị, chênh chếch nghiêng nghiêng, thoạt nhìn có chút nghịch ngợm, lại càng toát lên ý không so bì tiểu tiết cùng vẻ lười biếng mị hoặc, còn một thân xiêm y, hồng sắc, trù y, trơn láng như nước, tinh tế không nhìn ra một nếp may, phần cổ áo hơi rộng, kết hợp với thứ tơ lụa mềm nhuyễn trong suốt, phảng phất tưởng như chỉ cần nhẹ nhàng đụng chạm, xiêm y trên người sẽ chảy xuống như nước, lộ ra da thịt bên trong, tình sắc không ngờ. “Lưu Ly, đi thôi.” Tô Giới đứng dậy, trầm giọng gọi. Lưu Ly lên tiếng trả lời, hơi sợ hãi cắn môi rồi miễn cưỡng quay lại cười với Hồng Y. Hồng Y cầm tay hắn, im lặng khích lệ. “Đi thôi, không việc gì phải sợ, bọn họ chỉ muốn nhìn mặt ngươi thôi, ngươi vui bọn họ vui, ngươi sầu bọn họ cũng phát sầu.” Tô Giới một lời nói toạc sự tình, đám người phía dưới kia đều đã chờ đợi mệt mỏi từ chập tối, giờ há không phải nhìn theo tâm tình người đẹp mà vui giận sao. “Ta đi đây.” Lưu Ly rút tay lại, đi theo Tô Giới, hắn quay đầu nhìn Hồng Y vài lần, rốt cuộc biến mất sau tấm rèm che. Tô Giới bước lên bục lớn ngoài sảnh, vừa đẩy tấm màn sa hồng sắc lên, đám người đang ồn ào phía trước lập tức im ắng dần, đợi đến khi thấy rõ mặt hắn, tiếng huyên náo lại bắt đầu rộ lên, xôn xao đòi thấy Lưu Ly. Tô Giới mấy năm nay gặp qua bao nhiêu tình huống kiểu này rồi, không chút mất tự nhiên, đảo mắt một vòng, thấy quanh đây không ít người đều là nhà phú quý trong thành, lại có mấy người không rõ địa vị, chưa gặp qua bao giờ, bất quá xem khí chất cũng không tầm thường, trong lòng hắn thầm nhẩm tính rồi cười rộ lên: “Sẽ ra sẽ ra, mà không lo các ngươi dọa hài tử sợ sao? Ta ra trước nói vài lời, mọi người đừng quá náo loạn, hài tử này nhút nhát, người mong manh như ngọc lưu ly, các vị phải thương tiếc hắn một chút a.” “Biết rồi.” “Được rồi.” “Gọi hắn ra đi.” Dợm bước lên một chút, gương mặt nhỏ bé của Lưu Ly đã trắng bệch, rõ ràng cực kỳ sợ sệt. Tô Giới cũng biết tới lúc này càng răn dạy càng hỏng chuyện, hắn chỉ cúi xuống nói nhẹ nhàng: “Không phải sợ, cúi đầu, bước tới chỗ đặt đàn, ngồi xuống, gảy một khúc là được. Không cần nói gì hết, đợi lúc nữa bọn họ tự khắc hỏi, chọn mấy câu trả lời được mà trả lời, phải tỏ ra ôn nhu, cười nhẹ nhàng, không được không cười, xị mặt, khóc. Nhớ kĩ chưa?” “Dạ.” Lưu Ly nắm chặt y phục, điều hòa hơi thở, sau lưng hắn, Tô Giới khe khẽ đẩy. Màn sa hồng sắc trước mắt thoáng cái đã bị vén lên, liền phía sau là đèn đóm huy hoàng, mùi rượu, mùi thức ăn, mùi son phấn xông vào mũi hắn. Bên ngoài người ngồi chật ních, từ cách chỗ hắn đứng mười bước tới tận cửa Thất Nhã lâu, đông kinh khủng, mà trong mắt hắn lúc này, những khuôn mặt dưới kia nghìn người như một, ai cũng như ai. Lưu Ly căng thẳng cố trụ vững thân thể, vội vàng cúi đầu, bước nhanh tới bên cây đàn rồi ngồi xuống. Tiếng bàn tán xì xào bên dưới không ngừng vang lên, ong ong trong đầu hắn, Lưu Ly nâng tay, gảy thử một cung, âm điệu vừa ngân lên, bầu không khí liền dần dần yên tĩnh. Khúc nhạc hắn gảy chính là khúc tĩnh tâm, tí tách như nước nguồn, róc rách như lạch suối nhỏ, phảng phất dịu êm như làn gió mát thổi qua rừng già, xào xạc khóm trúc. Một khúc tấu xong, tiếng trầm trồ tán thưởng phía dưới rào rào rộ lên, Lưu Ly vẫn chỉ cúi đầu, căng thẳng vẫn chẳng hề giảm bớt, lại nghe tiếng ho nhẹ của Tô Giới sau lưng, hắn bất đắc dĩ phải gượng ngẩng mặt lên, ý muốn cười nhưng thủy chung không sao cười nổi, trên mặt biểu cảm nhàn nhạt, mơ hồ nhìn quanh. “Lưu Ly thực là diệu nhân, tiếng đàn thiên địa hiếm có a.” Ngồi bên trái phía trước là một nam tử thân người hơi đậm, chừng hơn ba mươi tuổi, hắn giơ cây quạt, cao giọng khen. Giọng hỏi và giọng tán dương bắt đầu ồn ào lên. “Lưu Ly bao nhiêu tuổi a?” “Mười hai.” “Có thích làm thơ không?” “Ta vụng về, không có bao nhiêu tài hoa, miễn cưỡng cũng khả dĩ làm được vài câu tự tiêu khiển.” …. Phía sau màn, Hồng Y vừa theo một tiểu tư đi vào, đứng trước mặt Tô Giới, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn. “Ngoan, ngươi cầm cái này ra đưa cho Lưu Ly.” Tô Giới lấy từ trong tay áo một mảnh giấy gấp gọn đưa cho Hồng Y. “Ta…” Hồng Y hé mắt nhìn đám người bên ngoài, cúi đầu hỏi: “Người khác đi ra đưa không được sao?” “Ngươi đi.” Tô Giới khẽ cười, không cho hắn cự tuyệt. Tựa hồ đã minh bạch ý hắn, Hồng Y nhận lấy mảnh giấy: “Đi luôn bây giờ sao?” “Từ từ.” Tô Giới dợm lui một bước, nhìn nhìn Hồng Y, đoạn hắn tiến tới, chỉnh lại y phục Hồng Y một chút, vuốt lại mấy sợi tóc tơ: “Cắn môi đi, mạnh vào.” Hồng Y cắn mạnh, cánh môi hồng nhạt dần dần ửng đỏ hồng, có phần ướt át xinh đẹp. “Được rồi, đi đi, đừng nói gì cả.” Tô Giới vén màn lên, đẩy Hồng Y ra. Sảnh đang ầm ầm huyên náo tức thì an tĩnh lại, an tĩnh đến quỷ dị, hầu như không nghe thấy cả tiếng hít thở. Nổi bật rõ ràng, cả sảnh lớn chỉ có một bục cao, trên bục vốn chỉ có mình Lưu Ly, bạch sắc, thuần khiết trong sáng, rồi đột nhiên một bóng hồng sắc từ bên trong bước ra, y phục hỏa hồng, cánh môi đỏ mọng, đôi con ngươi trong vắt phiếm vẻ hoảng hốt. Vội vội vàng vàng đi tới bên Lưu Ly, Hồng Y ghé tai hắn nói nhỏ vài câu, nhân tay áo che khuất bên dưới mà đưa mẩu giấy cho hắn, sau đó hắn hầu như ù té chạy vào bên trong. Đại sảnh, một khắc bùng nổ. Lưu Ly nhân cơ hội lén mở mảnh giấy, nhìn bên trong chẳng có gì hết, chỉ tuyền một mảnh Tuyên chỉ trống trơn, hắn nghi hoặc quay nhìn về phía sau rèm, không hiểu gì cả. Tô Giới thấy đám người bên ngoài ngạc nhiên, hưng phấn, kinh diễm… đủ loại thần sắc; khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười nhạt, gây bất ngờ quả nhiên hiệu quả tốt, hắn khoan khoái xoa xoa Hồng Y đứng bên cạnh: “Trở về nghỉ ngơi đi.” Tô Giới lại bước ra, cười xã giao, kéo tay Lưu Ly rồi thông báo cho mọi người ngày hắn chính thức quải bài. Đám người bên dưới bắt đầu nhao nhao hỏi hài tử vừa ra là ai, có quải bài hay không, Tô Giới còn chưa kịp trả lời, đột nhiên một nam tử vẫn ngồi hàng ghế sau giữa sảnh đứng dậy, thanh âm trầm ổn cất lên, nội lực thâm hậu, ánh mắt kiên nghị: “Hài tử kia, bao nhiêu tuổi?” Dùng nội lực áp chế cả đám đông, toàn sảnh lớn phút chốc chỉ còn nghe duy nhất thanh âm của hắn, Tô Giới vội chế trụ tiếng tim đập thình thịch từ lúc nhìn thấy nam tử kia, cười cười đáp: “Mười hai.” “Tên là gì?” “Hồng Y.” “Có biết ngày sinh không?” “…” Tô Giới đột nhiên cảnh giác, thu liễm ý cười, nam nhân trước mắt hắn không phải người thường, chỉ riêng việc nội lực của hắn vượt trội tất thảy người trong sảnh đã đủ để không thể bỏ qua. “Có biết không?” Người kia tiếp tục ép hỏi. “Đại khái, mùa đông, không chắc chắn lắm.” Người kia gật đầu, đầu mày đang nhíu chặt bắt đầu giãn ra, thoáng cái đã quay lưng tiêu thất khỏi chỗ ngồi. *