Túy Điếu Kim Quy FULL
Chương 16 : Phiên Ngoại 2 Lần Mưu Sát Thứ Một Trăm Lẻ Một
Đối diện có một vị công tử áo tím tung tăng đi tới.
Mặt mày ngả ngớn, đi lại lướt nhẹ, chứng minh người này trường kỳ trầm mê tửu sắc, thân thể đã bị mục ruỗng, một chút nội công kia có cũng bằng không.
Ám sát cái thứ anh hùng rơm*** quả thực tổn hại thanh danh mình.
***anh hùng rơm (软脚虾 – nhuyễn cước hà, tôm chân mềm): hình dung người sợ hãi làm chuyện gì đó hoặc lâm trận bỏ chạy
Đây là nhiệm vụ lần thứ một trăm của y, trăm, là một bắt đầu mới, sau khi thất bại chín mươi chín lần, lần này, y tự tin nhất định sẽ thành công.
Y là sát thủ, sát thủ của Hồng Trần.
Hồng Trần, tên tổ chức sát thủ lợi hại nhất giang hồ.
Đã từng có câu nói —— chỉ cần sinh mạng ngươi còn ở hồng trần (thế gian), sẽ trốn không khỏi truy sát của tổ chức Hồng Trần!
Nhưng… Điều đó đã là quá khứ mây khói rồi! Từ khi chủ tử của y, chủ nhân Hồng Trần gần gũi như hình với bóng với ái nhân, danh vọng Hồng Trần trên giang hồ không lớn bằng trước kia nữa.
Mà ngài, cũng bởi vì ở ẩn ba năm, đã rớt khỏi bảng xếp hạng sát thủ từ lâu, giờ đây tái xuất giang hồ, mới cảm nhận được hiện thực tàn khốc.
Nghề làm sát thủ này thực sự quá may mắn, may mắn đến mức giống như loại sát thủ hạng bét như y đi lại trên đường cái, đánh một chiêu ra, chí ít đánh chết hai ba tên, nếu đánh không chết thì nhất định trong đó là đồng loại, mới có thể tránh thoát nhẹ nhàng ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc.
Ra giá công việc làm ăn ở đầu chợ Mai Hoa Độ còn náo nhiệt hơn nữa, bằng dáng người nhỏ nhắn, mặt trẻ măng của y là có thể cướp được cơ hội rất tốt.
Năm đó đâu dám nghĩ tới tiền thù lao trăm vạn, có một trăm lượng đã lén lút cười, sau đó y còn bị người nào đó quấy rối mà dẫn đến chín mươi chín lần thất thủ, tiền thù lao một đường tụt xuống, lần này, cũng chỉ có hai mươi lượng, mà còn xé bỏ quần áo, giẫm hư giày bó, bán cả nhan sắc, làm đối thủ say mê choáng váng mới lấy được chiến tích.
Hai mươi lượng! Mẹ nó, tên Trương mổ heo người ta ra giá cũng không chỉ hai mươi lượng, y đây còn không bằng một tên mổ heo!
Cho nên, lần này nhất định phải thành công!
Tiểu Đào nắm dao găm trong tay áo, trên mặt đeo lên mỉm cười, tiến ra đón.
Dao găm mỏng như giấy, mềm như gấm, cắm vào giữa xuyên qua trái tim đối phương, nhưng một đao trí mạng, thậm chí, kỹ xảo hoàn hảo, ngay cả máu cũng không rỉ ra.
Đêm không trăng giết người, đây là cách nói của dân ngoài nghề, giữa phố xá sầm uất, vô hình giết người trong lúc thoáng qua, mới là cảnh giới giết người tối cao, trích điều thứ hai trong ghi chép của chủ tử —— giết người, là cánh cửa tri thức văn nhã, có bản lĩnh nhuần nhuyễn, có thể khiến con mồi trong nháy mắt đạt được khoái cảm va chạm, không phải sợ hãi, mà là sung sướng.
Hiện tại, chủ tử lại dùng môn học này trên giường, để con mồi ái nhân đạt được khoái cảm, tiếng kêu la rỉ rả từ đêm đen tới hừng đông.
Con mồi càng ngày càng gần, khát máu kèm hưng phấn dâng lên, nhưng nhịp tim bình tĩnh.
Tỉnh táo, là điều kiện cơ bản nhất của sát thủ.
Dao găm được nắm trong lòng bàn tay, khóe miệng xẹt qua mỉm cười hững hờ, trong một thoáng, tay phải đưa ra, tới gần trái tim đối phương.
“Ôi!” Tiếng kêu thảm thiết dọa Tiểu Đào khẽ run, trên bàn tay dính nhớp, không phải máu, mà là hai quả trứng gà nát, nửa cái vỏ trứng gà còn dính lên mu bàn tay y.
Phát ra tiếng kêu thảm chính là một bà lão đeo một rổ trứng gà, giữ chặt y kêu to: “Tiểu tử thúi, đền trứng gà cho ta!”
Lỗ tai vang ong ong, nghiêm túc hoài nghi bà lão này hẳn có luyện công phu sư tử gầm, quỷ mới biết làm sao trứng gà lại bay đến trên tay y, không đúng, trứng gà không phải vấn đề, vấn đề là con mồi của y…
“Tiểu Đào, trùng hợp như vậy? Ngươi cũng đi chợ?”
Cổ tay bị cầm chặt, người nói là nam tử tướng mạo anh tuấn, còn mang theo điệu cười thiếu đánh, chính là thủ phạm Hoắc Thanh quấy phá chín mươi chín lần nhiệm vụ của y.
Đột nhiên hiểu rõ trứng gà là có chuyện gì xảy ra.
Cái tên này đúng là chó!
“Mấy chục dặm bên ngoài phiên chợ, làm sao ngươi ngửi ra?” Tiểu Đào phát ra âm thanh từ kẽ răng, ánh mắt vẫn không quên tiếp cận con mồi vừa lướt qua lúc nãy, hai mươi lượng của y sắp bay theo chiều gió rồi.
Tay phải bị nắm chặt thì còn tay trái, trong tay trái y có Đạn Chỉ Thần Công cũng không tệ, khoảng cách này ra tay tuyệt đối không lưu tình.
Thần chỉ bắn ra, con mồi không ngã, trong rổ trứng gà của bà lão lại nát ba cái, đổi lấy một tiếng mắng giận dữ: “Nhãi con nhà ngươi đáng đâm ngàn dao…”
Hai tay đều bị Hoắc Thanh bắt lấy, trên trán hứng chịu một cái bánh bao từ bà lão, Tiểu Đào giận dữ, vứt hai mươi lượng lên tận chín tầng mây, đưa chân đá vào phía dưới của Hoắc Thanh, bị y thẳng chân ngăn trở, cản lại một đường, thế là toàn bộ rổ trứng gà đối diện bay lên trời.
Hai người đối mặt, đều bắt được ánh mắt “Thảm rồi” từ trong mắt đối phương.
Thấy bà lão cởi giày ra, Hoắc Thanh cuống quít móc một lượng bạc ném tới, kéo Tiểu Đào chạy đi.
Chạy thật xa mới dừng lại, Hoắc Thanh cười nói: “Không sao không sao, bà lão kia không nhanh chân như vậy đâu, ôi…”
Bắp chân bị đá một cước hung ác, trên bụng theo đó ăn hai quyền, Tiểu Đào vừa đánh vừa chửi: “Ta thật vất vả mới cướp được việc làm ăn, hai mươi lượng, ngươi trả cho ta!”
“Ta trả trả trả, nếu ngươi muốn, ta bồi thường hai mươi lượng vàng cho ngươi, đánh nhẹ thôi.”
“Không phải vấn đề tiền bạc! Khốn nạn, thêm ngày hôm nay, đã năm tháng, ngươi quấy rối hết tất cả một trăm vụ làm ăn của ta, thanh danh một đời của ta bị hủy hết trong tay ngươi rồi.”
“Ngươi có thanh danh gì? Há há, trước kia ngươi chỉ là nội thị nhỏ bé…”
Huyên thuyên một trận thì khóe miệng bị trúng báo… không, mèo quyền, mặc dù giương nanh múa vuốt, nhưng mèo vĩnh viễn là mèo, cùng lắm là mèo rừng nhỏ.
Một mèo rừng nhỏ cay nóng, thơm ngào ngạt.
Tiểu Đào dừng nắm đấm, nghi ngờ nhìn Hoắc Thanh.
Mặt mày ngu ra, cười ngây ngô không ngừng, nếu như lại có triệu chứng khóe miệng co giật, đó chính là trúng gió.
Có phải mình hạ quyền quá nặng, đánh hắn đần luôn? Dù gì tên khốn này là Đái Đao Thị vệ Tam phẩm, nếu thật sự đần rồi, mình sẽ rất phiền phức.
“Ê, ngươi không sao chứ?”
Tiểu Đào đang quan tâm hắn, khó trách người ta nói đánh là thân, mắng là yêu.
Hạnh phúc vừa nảy mầm cũng không thấy đến trên người có đau đớn gì, Hoắc Thanh như chó con ha ha tiến lên trước.
“Không sao không sao, muốn đánh cứ việc đánh, nhưng mà, đừng có đánh mặt, cũng đừng đánh dưới thân, quan hệ đến tính phúc sau này của ngươi, ôi…” Tiểu Đào mặt mày dữ tợn, một quyền đánh lên bụng hắn.
Khổ chủ đã nói cứ việc đánh, vậy y tuyệt không khách khí, cuối cùng lưu lại cho hắn một hơi tàn, kéo về nhà là được.
Khi Hoắc Thanh trở lại quán rượu chỉ có bốn chữ có thể hình dung —— vô cùng thê thảm.
Nhiếp Quỳnh ở trước quầy xử lý sổ sách giật nảy mình, phản ứng đầu tiên chính là: “Ngươi rơi xuống rãnh nước hả? Hay bị chó cắn? Hay bị ong đốt? Hay bị hái hoa đạo tặc hái mất rồi?”
“Không.” Hoắc Thanh sắc mặt bình tĩnh, “Ta chỉ là bị mèo cào thôi.”
Nhiếp Quỳnh liếc mắt nhìn Tiểu Đào theo vào sau.
“Mấy tháng nay gần như ngươi mỗi ngày đều bị mèo cào, ngay cả một con mèo cũng đấu không lại, về sau không được nói là thị vệ của ta, ta gánh không nổi người đó.”
“Chủ tử, đó là chỉ mèo rừng nhỏ, phải từ từ huấn luyện mới có thể nghe lời, ôi…”
Đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, sau lưng bị đánh một quyền, Hoắc Thanh nhíu mày bụm eo.
“Mau trở lại phòng thoa thuốc, thuận tiện đổi một bộ y phục, bộ dáng này, người khác còn tưởng rằng quán rượu chúng ta có ăn mày vào chơi đấy.
À, sổ thu chi này ghi thiếu hai khoản tiền, là của Tiểu Thiên, lần sau khấu trừ vào tiền công cậu ta.”
Phòng bếp lập tức truyền đến một tiếng gào khóc chấn động trời xanh, Tiểu Thiên chạy đến, giữ chặt ống tay áo Nhiếp Quỳnh, hai mắt đẫm lệ: “Ông chủ lớn, thủ hạ lưu tình đi.”
Chung Ly Túy đang dựa vào tường uống rượu, thấy thế khuyên nhủ: “Tiểu Phú Quý, đều là tiểu nhị lâu năm, châm chước một chút.”
“Ông chủ nhỏ anh minh!”
“Khấu trừ trong một lần quá đáng thương, nên mỗi tháng trừ một chút vào tiền công của cậu ta là được rồi.”
Tiểu Thiên hóa đá, hai mắt đẫm lệ rưng rưng đổi thành chảy ra.”Vậy, vậy cách làm có cái gì khác biệt với ông chủ lớn?”
“Đương nhiên là có.” Chung Ly Túy cười ôn hòa vô cùng, “Chí ít ta không bóc lột tinh thần nhà ngươi.”
Bịch! Tiểu Thiên một hơi thở không ra nổi, trực tiếp té xỉu.
“Trời hanh vật khô, dễ dàng ngất xỉu.” Nhiếp Quỳnh dùng kinh nghiệm lão đạo nói rồi căng cuống họng gọi người, “Tiểu Bách Tiểu Vạn, làm một chén nước đường cho Tiểu Thiên uống, nhớ kỹ, tiền đường phèn có thể ghi sổ cho cậu ta…”
Lời còn chưa dứt, tiểu nhị nằm trên mặt đất như xác chết vùng dậy, vọt trở về phòng bếp.
Chung Ly Túy đi đến bên người Nhiếp Quỳnh, ôm eo ăn đậu hũ, cười nói: “Tiểu Phú Quý, ngươi dầu gì cũng là cũng là vương gia, đừng cậy lớn xét nét món tiền nho nhỏ đó mà bị so sánh, lần trước ngươi mang lễ vật từ kinh thành đến cho đám Tiểu Thiên có giá trị tận mấy chục lượng bạc.”
“Không xem hai chuyện đó là một được***.” Nhiếp Quỳnh nhanh chóng gảy bàn tính, cũng không ngẩng đầu lên.
***Không xem hai chuyện đó là một được (一码归一码 – Nhất mã quy nhất mã): ý nói chuyện gì ra chuyện đó, không thể nhập làm một
“Từ xưa đến nay, nghề ông chủ đều khắt khe thành tính, bây giờ ta đang cố gắng làm một ông chủ giỏi, cho nên phải cố gắng khắt khe!”
Phòng bếp bên kia truyền đến ba tiếng ngã sấp vang dội.
Tiểu Đào dựa vào khung cửa, lặng lẽ nhìn một màn này.
Màn khôi hài như thế này diễn ra mấy lần một ngày, hai ông chủ này đều là chủ tử của y, khác nhau ở chỗ, Nhiếp Quỳnh là chủ tử của y trên danh nghĩa, mà Chung Ly Túy mới là chủ tử chân chính của y, cũng là chủ nhân của Hồng Trần.
Y chỉ từng thấy Chung Ly Túy xuất thủ một lần, năm tên sát thủ giỏi nhất liên hợp đấu kiếm cũng không thể đấu được mấy chiêu dưới tay hắn, y nghĩ, nếu như chủ tử muốn giết ai, trên đời này chắc hẳn không ai có thể trốn được.
Có điều một người xuất sắc như vậy, lại cam tâm canh giữ ở quán rượu nhỏ ở nông thôn, quãng thời gian bình thản vô vị qua đi, người ta nói khuynh thành vì hồng nhan, nhưng Nhiếp Quỳnh, vị tiểu hoàng tử này của Vĩnh Thặng Hoàng Triều, kém xa cái gọi là khuynh quốc khuynh thành, dữ lắm là khuynh (nghiêng) một cái phủ…
Dưới sự quấy rối của móng vuốt heo ăn mặn, Nhiếp Quỳnh miễn cưỡng xử lý xong sổ sách, ngẩng đầu, phát hiện cá con lọt lưới tựa ở bên cạnh cửa.
“Tiểu Đào, ngươi làm sao vậy? Phôi rượu trong sân còn chưa trộn đủ đó, ngươi đi quấy một chút, thuận tiện gọi Hoắc Thanh tới dùng cơm.”
Y là sát thủ, cầm trong tay phải là lợi kiếm chứ không phải gậy quấy rượu!
Đang muốn phản bác, hai luồng ánh mắt ngoan lệ từ bên cạnh phóng tới, là Chung Ly Túy.
Tiểu Đào lập tức đáp lời, ngoan ngoãn chạy tới sân sau quấy phôi rượu.
Trích điều thứ ba trong ghi chép của chủ tử —— sát thủ, phải phục tùng tuyệt đối mệnh lệnh của thượng cấp.
Tiểu Đào quấy phôi rượu xong, lại chạy tới phòng Hoắc Thanh gọi hắn đi ăn cơm, cửa khép hờ, đẩy cửa xem xét, thấy hắn nằm lỳ trên giường ngủ say.
Xem ra làm hộ vệ mệt mỏi hơn làm sát thủ.
Tiểu Đào đi qua, đưa tay đẩy người, “Đại cẩu (chó lớn), ăn cơm, ăn cơm rồi ngủ tiếp.”
“Đừng quấy rầy! Tiểu Đào thật đáng yêu…” Đằng sau câu kia là lời nói mê, nương theo chuyện nói mê, trên mặt còn hiện lên nụ cười ngây ngô.
Tiểu Đào nghiêng đầu nhìn hắn.
Hoắc Thanh tướng mạo tuấn lãng, dáng người cao gầy, lại thêm danh hiệu thị vệ hoàng thất này, vốn được xưng tụng rồng phượng trong loài người, nhưng đầu óc hồ đồ, chọn trúng một chủ tử là vương gia áo vải không nói, còn cả ngày chân chó vây quanh mình, rất giống con chó vàng mà y nuôi lúc nhỏ, nhìn hung tợn, kỳ thật ngu đần lắm, quăng cho hai cái bánh bao thịt đã xem y là thân nhân.
Mấy vết bầm tím tô điểm rất đáng yêu, Tiểu Đào bóp mặt của hắn, tiếp tục gọi: “Phải dậy rồi, chậm thêm chút nữa, cũng không còn cái gì cho ngươi ăn.”
Hoắc Thanh mở mắt ra, câu nói đầu tiên là: “Tiểu Đào cười với ta kìa, ta quả nhiên đang nằm mơ.”
Chẳng lẽ bình thường y rất dữ? Ngẫm lại trích lời của chủ tử về yêu cầu tố chất sát thủ, Tiểu Đào kiểm điểm mình, thình lình một gương mặt phóng to lại gần, mạnh mẽ hôn môi y một cái, Hoắc Thanh hài lòng chép miệng: ” Hương vị mèo rừng nhỏ quả nhiên không tồi.”
Kẻ vừa vụng trộm thử mùi vị sau một khắc bị kéo trên mặt đất, ôm theo chăn mền đắp lên thân, chào hỏi là bão quyền cước hạ xuống.
Trích lời của chủ tử tạm thời để sau đi, có tên đại cẩu này ở bên người, y vĩnh viễn không có cách duy trì tỉnh táo.
“Cứu mạng…” Từng tiếng kêu thảm thiết truyền xa ngàn dặm.
Lúc ăn cơm, đám tiểu nhị đều chủ động nhường chỗ cho Hoắc Thanh, vẻ mặt đồng tình.
Đầu năm nay, thị vệ hoàng thất cũng không dễ làm, vẫn là bách tính nhỏ bé như bọn họ mới tốt, chí ít mỗi ngày sẽ không bị người ta đánh thành đầu heo.
Tiểu Bách rất quan tâm gắp thức ăn cho hắn: “Hoắc đại ca, ăn khổ qua, thanh hỏa.”
“Lại đến ăn chén canh gà, thuận khí.” Tiểu Vạn đưa chén canh.
Tiểu Thiên cũng không cam chịu yên lặng mà nói: “Hoắc đại ca, đừng nuôi con mèo hoang đó nữa, dã tính khó thuần, chỉ sợ nó sẽ không thay đổi thành mèo nhà, trước khi ngươi chết mới chịu dừng, mèo con nhà ta sắp sinh con nè, ngày khác ta đưa ngươi một con vằn hổ, đáng yêu lắm lắm…”
Sát khí thâm trầm đập vào mặt, Tiểu Thiên run lên, lập tức ngậm miệng ăn cơm.
Một đũa thịt băm được gắp vào trong chén Hoắc Thanh, Tiểu Đào hung ác nói: “Ăn!”
Chó nhà mình nuôi, sao có thể để người khác cho ăn? Gắp thức ăn gắp thức ăn, cho hắn ăn bể bụng còn hơn để hắn phản bội.
Trong phút chốc trong chén Hoắc Thanh chất thành núi nhỏ, mặt mày hắn hạnh phúc đào núi không thôi.
Tiểu Đào quá dịu dàng, thông cảm hắn mỗi ngày theo dõi vất vả, đang giúp hắn bổ sung thể lực đây mà, tuyệt không thể cô phụ tâm ý của y.
Vào đêm, quán rượu nhỏ náo nhiệt cả ngày rốt cục cũng yên tĩnh lại, trong sân sau, Tiểu Đào đang vùi đầu quấy phôi rượu, làm việc là giả, ôm cây đợi thỏ mới là thật.
Con thỏ mập mạp cuối cùng cũng xuất hiện.
Chung Ly Túy lấy rượu thành phẩm đi đến phòng chủ quán, hiện tại thân phận hắn là ông chủ nhỏ, cho nên, mỗi đêm giao nộp tài chính (财政) là rất cần thiết, đương nhiên, địa điểm là trên giường.
“Chủ tử.” Tiểu Đào nhảy xuống từ bên trên vạc rượu, quỳ gối trước mặt hắn, “Xin chủ tử dạy ta võ công, dù là chỉ một hai cái cũng được.”
Chung Ly Túy híp lại đôi mắt phượng: “Ngươi muốn học võ công? Không phải kỹ xảo giết người?”
“Có khác gì sao?”
“Đương nhiên khác, quan trọng nhất của giết người không phải võ công, nếu không đại hiệp cũng có thể đi làm sát thủ.”
Thật thâm sâu, về nhất định phải gộp chung câu nói này với mấy lời trích dẫn.
Tiểu Đào vội hỏi: “Thế, cái gì mới là quan trọng nhất?”
“Vô tình!”
Bầu trời đêm truyền đến tiếng nhạc du dương, là tiếng sáo của Nhiếp Quỳnh.
Nhìn Nhiếp Quỳnh ngồi trên nóc nhà, Chung Ly Túy mỉm cười: “Vô tình, là cảnh giới tối cao của sát thủ.
Không chút do dự giết người ngươi thân thiết nhất, nếu như ngươi có thể làm được, ta sẽ dạy ngươi tất cả kỹ xảo với võ công, để ngươi trở thành thiên hạ đệ nhất!”
Hoắc Thanh đi nguyên một vòng trong Mai Hoa Độ, giải tỏa cảm giác căng bụng xong xuôi mới trở lại trong nội viện, thấy Tiểu Đào đang ngồi ngẩn người ở trên một cái vạc rượu không.
“Tiểu Đào, ngươi sao vậy?”
Tiểu Đào liếc mắt nhìn hắn, vỗ vỗ cạnh vạc rượu, “Ngồi đi.”
Được thương mà sợ, Hoắc Thanh lập tức nhảy tới.
Cặp mắt hoa đào của mèo rừng nhỏ thực sự quá đáng yêu, sau này giao phó cho hắn rồi thì làm sao chịu nổi liếc tới liếc lui đây.
Hoắc Thanh đi vào cõi thần tiên, lại nghe Tiểu Đào nói: “Từ khi vào Hồng Trần, ta đã thề sẽ trở thành sát thủ giỏi nhất, ta vẫn luôn rất cố gắng, nhưng đến hiện tại ngay cả hạng hai còn chưa được xếp vào.”
“Có một số việc không phải cứ cố gắng thì nhất định có thể thành công, còn cần có thiên phú…” Hỏng bét, nói sai rồi.
Hoắc Thanh lập tức ổn định dưới vạc, đề phòng bị đạp bay vạc.
Ngoài ý muốn là Tiểu Đào không có xù lông, chỉ gục đầu xuống, yếu ớt thở dài.
Gan to lên, Hoắc Thanh đặt tay lên vai của y, hỏi: “Vì sao ngươi nhất định phải trở thành sát thủ giỏi nhất?”
“Bởi vì tiền thuê đó.” Tiểu Đào lườm hắn một cái.
Ánh mắt bị Hoắc Thanh tự động quy kết thành liếc yêu, nhất thời ba hồn bay bổng, linh hồn đong đưa, bán sạch tất cả vốn liếng.
“Thích tiền, ta cho ngươi toàn bộ, nhà ta là nhà buôn lụa lớn nhất kinh thành, đưa ngươi một tòa núi vàng cũng dư sức.”
“Còn danh tiếng nữa.”
“Muốn danh tiếng à, vậy cũng đơn giản, ta cho ngươi tiến cung, lấy điều kiện của ngươi, mấy năm là có thể đoạt được chức thị vệ tam phẩm, có phải hơn một sát thủ giỏi giang giấu đầu hở đuôi không?”
Dường như nói cũng có lý.
Không, không đúng!
“Kỳ thật, tiền và danh là thứ yếu, điều quan trọng nhất, nghề sát thủ là giấc mộng của ta! Chủ tử nói với ta, nếu như ta có thể vô tình, giết người mình thân nhất, hắn sẽ giúp ta đạt thành mộng tưởng, thế nhưng, ta không có thân nhân.”
“Chuyện này…” Hoắc Thanh gãi gãi đầu, “Vậy ngươi có người thích nhất hay không? Cũng tỷ như nói —— ta nè? Tới giết ta đi!”
“Ngươi ngố hả, chuyện chịu chết cũng tự tới tiến cử.”
Tiểu Đào tức giận trừng hắn, “Đừng làm phiền ta, để ta ngẫm lại kỹ xem, đúng rồi, trích lời của chủ tử.”
Móc ra trích lời của chủ tử để trong ngực, vừa đi vừa lật xem, Hoắc Thanh ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Đào, ngươi thật muốn trở thành sát thủ hạng nhất như vậy?”
“Đương nhiên!”
“Thế, ta nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành giấc mộng!”
Vào ngày thứ ba Hoắc Thanh phát hạ ý chí lớn lao thì bị một phong thư trong nhà triệu trở về.
Trước khi đi, hắn lôi kéo tay Tiểu Đào, mặt mày thê lương bi ai, “Tiểu Đào, thời điểm ta không ở nhà, ngươi phải ăn nhiều cơm, bớt làm việc, nuôi cho trắng trắng mập mập, đừng quá nhớ ta, để phòng tương tư thành bệnh, nhưng cũng không thể không nhớ…”
“Biết!” Tiểu Đào rất không kiên nhẫn, nếu không phải sắp ly biệt, y sẽ không cho phép hắn nắm tay mình lâu như vậy, còn sờ tới sờ lui, rõ ràng là ăn đậu hũ.
“Ngươi cũng không phải không về, dài dòng văn tự giống như phân phó hậu sự…”
Xì, lời nói này là điềm xấu, Tiểu Đào gắt một cái, nói: “Đi sớm về sớm, ngươi không ở đây, ta phải hầu hạ hai chủ tử, quá cực khổ.”
“Được được được.”
Hoắc Thanh gật đầu liên tục, lại dán đến trái ôm phải cọ, ngay lúc Tiểu Đào chuẩn bị nổi khùng, mới buông y ra, đánh ngựa lên đường.
“Đại cẩu, chờ chút.”
Hoắc Thanh lên ngựa đi không bao xa, Tiểu Đào lại từ đằng sau đuổi theo, đưa qua một bao lương khô.
Hầy, gần đây cho chó ăn quen rồi, quen thuộc, thật sự là chuyện đáng sợ.
Mèo rừng nhỏ quan tâm hắn!
Hoắc Thanh mặt mày hớn hở, lập tức muốn xuống ngựa diễn màn đưa tiễn mười dặm nhưng bị Tiểu Đào dùng một bàn tay đập vào mông ngựa.
“Cút!”
Bụi đất tung bay, bóng dáng xa dần, Tiểu Đào xoay người, trên mặt hiện lên nụ cười giảo hoạt.
Ha ha, đại cẩu đi rồi, không ai phá rối, nhiệm vụ lần thứ một trăm lẻ một của y tuyệt đối thành công.
Móc ra một phong thư từ trong túi, đây là nhiệm vụ vừa nhận vào tối hôm qua, lần này không có tiền thù lao, chỉ viết địa điểm, con mồi, hỏi y có hứng thú hay không.
Đương nhiên là có! Coi như làm không công, y cũng nhận, hiện tại quan trọng nhất chính là tạo ra biệt hiệu, có thanh danh, còn sợ tài nguyên không tới cuồn cuộn sao?
Ngày kế tiếp, chạng vạng tối, Tiểu Đào đuổi tới địa điểm chỉ định — trong một kỹ viện phồn hoa nhất thành.
Con mồi là lão nông dân chuyên làm việc trồng hoa cho kỹ viện, lưng gù tai điếc, rất dễ.
Lúc Tiểu Đào ẩn đi, hắn đang loay hoay ở vườn hoa trong hậu viện, Tiểu Đào chỉ thấy một cái lưng còng to lớn.
Hô hấp nặng nề, đi lại tập tễnh, là một lão nông cực kỳ bình thường.
Một người như vậy, sẽ gây nên thù hận lớn lao với ai, đến nỗi bị mua sát thủ giết người?
Tiểu Đào dùng sức lắc đầu, hất ra suy nghĩ hỗn loạn.
Trích lời của chủ tử nói: Sát thủ chỉ là công cụ, cần biết đến thói quen bối cảnh của con mồi chứ không phải nguyên nhân đuổi giết.
Chậm rãi đi về phía trước, cụ già không hề quay đầu, kẻ điếc không nghe được âm thanh.
Vẫn là không nên, đầu óc rất hỗn loạn, không tập trung nổi tinh thần, trong nháy mắt đi săn, luôn có chuyện phát sinh, nhưng hôm nay lại tĩnh lặng đến lạ thường.
‘ Tiểu Phú Quý, bên nhà Hoắc Thanh có chuyện gì, phải gấp gáp gọi hắn trở về?‘
‘Có vẻ là đính hôn…‘
Đúng, từ tối hôm qua trong lúc vô tình nghe được đoạn hội thoại này, y bắt đầu là lạ, một lòng muốn giết người, không phải giết lão nông dân, mà là Hoắc Thanh.
Nói cái gì mà chó không chê nhà nghèo, có bánh bao thơm là được, nhưng hắn lập tức phản bội, chờ hắn quay lại, nhất định làm hắn thành thịt chó nướng xiên!
Thế nhưng, hắn sẽ không quay lại nữa nhỉ? Nhà hắn có tiền như vậy, cưới vợ thì sẽ không tiếp tục làm thị vệ, sẽ không đến ở trong quán rượu nhỏ, càng sẽ không lúc mình đang làm nhiệm vụ mà ra tay ngăn cản.
Khốn kiếp, đi thì đi, làm chi lừa y nói sẽ quay lại, hại mình tới giờ còn ôm hi vọng, hi vọng có thể bị hắn ngăn lại.
Lão nông dân đứng lên, như muốn rời đi, Tiểu Đào hoàn hồn, lập tức vọt ra trước, giơ tay chém xuống.
Lưỡi đao dừng ngay sau lưng cụ già, y đang chờ đợi, chờ đợi bị chặn đường.
Bình thường lúc này, Hoắc Thanh nhất định sẽ xuất hiện, y hi vọng giống như một trăm lần khác trong quá khứ, cuối cùng thất bại ngay thời khắc mấu chốt.
Không ai xuất hiện.
Đêm lặng gió mát, hơi hơi mát mẻ, trong hoa viên ngoại trừ y và lão nông, ngay cả bóng quỷ cũng không có.
Tiểu Đào thất bại nhiệm vụ lần thứ một trăm lẻ một, khác với dĩ vãng, lần này không ai cản y, là chính y từ bỏ.
Nói thế nào y cũng là sát thủ chuyên nghiệp, không có nghèo túng đến mức dựa vào giết một cụ già tàn tật đổi lấy danh dự.
Lần sau, lần sau y nhất định thành công!
Đi về, rũ cánh tay trong ống tay áo lay động, lòng trĩu nặng, lạnh buốt như chuôi lợi đao này.
Y bị lãng quên, thành mèo hoang…
“Hoắc đại gia, Tiểu Hồng Ngọc đang chờ ngài đó.”
Một tiếng gào to truyền đến, Tiểu Đào ngẩng đầu nhìn lại, thấy một công tử theo tùy tùng đi đến tòa lầu, bóng lưng lờ mờ như Hoắc Thanh.
Đính hôn? Chơi gái?
Không kịp nghĩ kĩ, Tiểu Đào thả người chạy đến, nhưng hành lang quá nhiều người, chờ y đuổi tới, đã không thấy người kia đi hướng nào.
Không thấy thì tìm từng gian, tìm ra được rồi, phải tiền dâm hậu sát!
Tung chân đá cửa một gian phòng, đổi lấy là tiếng kinh hô của nữ nhân, nhìn gian phu không phải Hoắc Thanh, Tiểu Đào lui ra ngoài, tiếp lấy đạp căn thứ hai, phản ứng giống như trên, sau đó là căn thứ ba, căn thứ tư, lúc đạp đến căn thứ tám, tú bà chạy tới.
“Tên quê mùa từ đâu tới hả? Muốn làm gì?”
“Tìm nam nhân!” Đang nói chuyện, phòng ngủ thứ chín gặp nạn.
Tú bà trên dưới dò xét Tiểu Đào, vẻ mặt cười kỳ dị.
“Muốn tìm nam nhân, phải đi Thanh Tụ Phường sát vách, có điều mấy tên tiểu quan kia kém xa nhà ngươi…”
Lời còn chưa dứt, nàng rất xui xẻo bị túm chặt, ném ra.
Còn có người tốt chặn ngang ôm lấy nàng, thấy là một nam tử tuấn tú, trên mặt tú bà lập tức cười nở hoa, đang muốn õng ẹo nói cảm ơn, lại bị nam tử thuận tay ném xuống đất.
Hắn nhảy lên lầu hai, ngăn cản Tiểu Đào đang xù lông làm bậy.
“Tiểu Đào, ngươi đang làm gì?”
Quay đầu thấy là con đại cẩu cả ngày dính lấy mình, Tiểu Đào tung một quyền về phía đối diện.
“Khốn, dám chơi gái, dám đính hôn, dám không ngăn cản lúc ta xuất thủ, Ưm…”
Tiếng mắng chửi biến mất, môi bị chắn lại, nụ hôn nóng bỏng áp tới.
“Khốn kiếp, khốn kiếp…”
Giọng mũi oán trách phát huy bầu không khí ái muội tinh tế vô cùng.
Lấy ra tất cả vốn liếng mới vỗ về được Tiểu Đào đang xù lông, Hoắc Thanh giương mắt nhìn chung quanh, thấy mọi người đều hóa đá, vội ôm người vẫn còn trong trạng thái mơ hồ lên, phi thân bay đi.
Trở lại khách điếm ngủ trọ, Hoắc Thanh vừa buông Tiểu Đào xuống, ngực chịu thêm một quyền.
“Dám đi chơi gái!”
“Ta không có chơi gái!”
“Không có chơi gái đi kỹ viện làm gì?”
“Ta…”
Thấy Hoắc Thanh do dự, Tiểu Đào tức giận quay người muốn đi lại bị hắn ôm chặt lấy.
“Ta đến đó là tình thế bất đắc dĩ, bởi vì, bởi vì ta muốn đóng vai lão nông dân trồng hoa…” Hoắc Thanh nhìn trộm y, nhỏ giọng nói.
Lỗ tai bị nắm chặt, Tiểu Đào rống to: “Nói rõ cho ta một chút!”
“Đúng đúng, kỳ thật, nhiệm vụ tối nay là ta đưa cho ngươi.”
“Hả?”
“Ta muốn giúp ngươi hoàn thành giấc mộng! Ta là người ngươi thân nhất, nếu ngươi có thể giết ta, coi như làm được yêu cầu vô tình, chủ tử nhất định truyền tất cả bản lĩnh cho ngươi, ta sợ bị ngươi nhận ra, cho nên mới đóng vai thành người câm…”
“Ngươi là đồ ngớ ngẩn!” Gân xanh trên trán Tiểu Đào mạnh mẽ giật giật.
Phàm là người có chút đầu óc sẽ không làm như vậy, nói hắn ngớ ngẩn cũng cất nhắc cho hắn lắm rồi.
“Người thân nhất gì hả? Chớ tự mình đa tình, ngươi chỉ là chó ta nuôi!”
Hoắc Thanh sụt sịt cái mũi, trầm mặc nửa ngày, lắc đầu quay người đi ra ngoài.
“Ta đi đây, đại ca muốn ta đính hôn, bảo ta về nhà.
Ở đây chậm trễ hai ngày, ta phải lên đường…”
“Quay lại!”
Không dám phản kháng, chó con đi ra chưa được mấy bước, lại không quen việc tranh giành địa bàn, ngoan ngoãn trở về, trong một khắc bị chủ nhân đặt lên giường.
Được rồi, chó con ngu ngốc như vậy, khắp thiên hạ chắc chỉ được mỗi một con, vật hiếm thì quý, không ai nuôi thì bất lợi, vẫn nên buộc ở bên người chậm rãi huấn luyện đi.
Đôi môi nóng cháy đưa đến, liếm hôn khóe môi Hoắc Thanh, Tiểu Đào nói: ” Trước khi giấc mộng của ta chưa trở thành sự thật, không cho phép rời đi, bây giờ, mưu sát tiếp tục.”
Với phương thức —— lột da róc xương, thuận tiện liếm cắn mút hôn, sủng vật liên thanh thoải mái rên rỉ, kính dâng hết thảy.
“Tiểu Đào, thỏa thích mưu sát ta đi!”
“Không sốt sắng lên đường nữa à?”
“Sau này hãy nói.”
Anh sao bằng vợ cho được, mèo rừng nhỏ phóng đãng mềm nhũn kêu rên với hắn kìa, hạnh phúc chết rồi, tinh tẫn nhân vong cũng cam tâm.
Thế là, vì hoàn thành giấc mộng trở thành sát thủ hạng nhất của Tiểu Đào, sau này mỗi một ngày, việc mưu sát không ngừng nghỉ, và nó diễn ra ở trên giường.
δ Toàn văn hoàn δ.
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
46 chương
8 chương
12 chương
87 chương