Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 27 : Hồng Liên Trên Ngực (Thượng)

Liệt Diễm gật gật đầu, nói: - Được rồi, bây giờ ta sẽ đưa ngươi quay về thế giới nhân loại. Chẳng qua ta phải nhắc nhở ngươi một chút, ngươi không dược đem chuyện gạp ta nói lại cho bất cứ ai. Càng không thể nói những chuyện ngươi đã thấy ơ dưới này. Nếu không, ta chỉ có thể làm cho ngươi biến mất khỏi thế giới này. Vừa nói, Liệt Diễm vừa đưa bàn tay dài và nhỏ của mình đặt lên ngực trái của Cơ Động, Cơ Động chỉ cảm thấy trái tim mình kịch liệt co rút lại, một cỗ nhiệt lưu mãnh liệt trong khoảnh khắc tràn vào. Hết thảy mọi thứ chung quanh nhất thời trở nên hư ảo. Dung nhan tuyệt mỹ của Liệt Diễm dần dần biến thành một ảo ảnh màu đỏ. Nhưng thanh âm của nàng vần còn quanh quẩn bên tay của Cơ Động: - Nhớ kỹ lời ta nói, đừng cho bất luận kẻ nào biết đến chuyện chỗ này. Khi nào ngươi muốn đến tìm ta, đặt tay lên ngực ngươi, gọi tên ta lên. Trong quá trình truyền tống, ít nhất trong khoảng mười lần hô hấp không được để ai quấy rầy. Hẹn gặp lại Tiểu Cơ Động, ta chờ ngươi mang đến những loại rượu ngon. Hồng quang nở rộ, từ dưới chân Cơ Động, một đóa Hỏa Liên thật lớn màu đỏ tươi lặng lẽ nở rộ, ngay khi đóa hoa đó nở ra hết mức, nó bắt đầu khép dần lại, đem cơ thể Cơ Động hoàn toàn bao phủ bên trong. Khi nó hoàn toàn biến lại thành một nụ hoa, dần dần hóa nhạt lại trong không trung, sau đó lặng yên biến mất. Nhìn chăm chú vào nơi nụ hoa biến mấy, khóe miệng Liệt Diễm toát ra một nụ cười nghiền ngẫm: - Thật sự là đứa nhỏ thú vị, không biết nên nói là hắn đã gặp vận may hay là gặp vận rủi đây. Xui xẻo bị truyền đến địa tâm, lại may mắn đem theo rượu thơm làm ta tỉnh giấc. Hi vọng hắn đừng làm ta thất vọng đi. Tiểu Cơ Động, nếu như ngươi thật sự đem chuyện của ta đi nói lại với người khác, như vậy, lòng của ngươi sẽ bị Liệt Diễm thôn phệ. Khi còn ở thế giới nhân loại, ta từng nghe qua hau chữ bằng hữu, không biết chúng ta về sau có thể trở thành bằng hữu hay không. Thật lâu rồi không có đi đến thế giới nhân loại, đáng tiếc, hiện tại ta đã không còn tự do nữa. Thật phiền toái, lực lượng cường đại không ngờ ngược lại trở thành ràng buộc. Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, hồng quang trên người Liệt Diễm lóe lên, một cột lửa từ trong hồ địa tâm bay lên, lặng lẽ bao phủ thân thể nàng, mang theo vài phần thương cảm. Hồng quang khinh động, Cơ Động chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên lạnh hẳn, đóa Hồng liên thật lớn kia đã lặng lẽ mở ra, hiện ra bản thể của hắn. Thân mình đóa Hồng Liên cũng không có phát ra quang mang hỏa diễm, mà lặng yên trong đêm đen, phóng thích hắn ra ngoài. Nơi này là đâu? Hít thở nhẹ nhàng vài phần không khí khoan khoái. Nhìn đóa Hồng Liên lặng lẽ biến mất dưới chân, nhìn nhìn lại hết thảy chung quanh, Cơ Động ngạc nhiên, chính mình đã trở về đến Ly Hỏa Học Viện rồi. Chỗ hắn đang đứng, chính là một góc khuất bên cạnh tòa nhà dạy học Bính Hỏa Hệ. Ta thật sự đã trở về? Cơ Động sờ sờ quần áo trên người mình, mùi khen khét nhàn nhạt không biết khi nào đã hoàn toàn biến mất, hết thảy khôi phục lại bình thường. Cảm giác phảng phất như vừa trải qua một kiếp người vậy, làm cho Cơ Động không khỏi có chút mơ màng, chẳng lẽ vừa rồi là ta nằm mơ hay sao? Liệt Diễm chính là mộng tiên của ta ư? Cơ Động mạnh mẽ kéo vạt áo trước của mình lên, nhìn về phía ngực trái, nhất thời cảm giác mơ màng đột nhiên tiêu biến mất. Ngay trên ngực trái hắn, chỗ vị trí trái tim, rõ ràng hiện ra một đóa Hồng Liên nhẹ nhàng, thấm đẫm tiên diễm nằm ở đó.Đóa Hồng Liên giống như là một hình xăm bình thường, dán chặt vào da thịt hắn vậy. Mỗi cánh hoa của đóa Hồng Liên kia giống như là một ngọn lửa tiên diễm vậy, đó không phải là sắc thái của thế giới nhân loại. Không phải nằm mơ, thật sự là không phải nằm mơ. Tất cả những chuyện này đều là sự thật. Tất cả những chuyện khi nãy đều có chút thần kỳ, làm cho Cơ Động có chút không thể tin tưởng được. Dùng sức vỗ vỗ mặt mình, cố gắng làm cho mình không nghĩ đến dung nhan hoàn mỹ kia nữa, nhưng mà dung nhan kia đã sớm khắc sâu vào trong lòng hắn rồi. Dùng sức hít sâu vài cái, Cơ Động mới miễn cưỡng khôi phục lại tâm tình kích động của mình, bước nhanh vào tòa nhà dạy học Bính Hỏa Hệ. Mở cửa phòng, Cơ Động vừa mới đi vào phòng mình, một âm thanh kích động vang rền đã đập vào tai hắn: - A! Ngươi đã về rồi. Cơ Động giật mình hoảng sợ. Bống một ngọn đèn chợt thắp lên trên bàn hắn, lúc này hắn mới chứng kiến, Dương Bỉnh Thiên đang ngồi trên ghế trước quầy rượu, khi nhìn thấy mình, vẻ mặt hắn đã tràn đầy vẻ kinh hỉ. Cơ Động có chút hổ thẹn, cúi đầu nói: - Thực xin lỗi Dương viện trưởng, ta không nên đụng đến đồ của ngài. Ta chỉ nghĩ, đó là một bức họa cuộn tròn mà thôi. Dương Bỉnh Thiên chứng kiến Cơ Động trở về, đã nhẹ nhàng thở ra rồi, ngăn lại nói: - Không sao cả, không sao cả. Trở về là tốt rồi. Chẳng qua, về sau ngươi phải chú ý một chút, có vài thứ không thể tùy tiện đụng vào đâu. Cùng là ta sơ suất, nghĩ trên này chỉ có mình ta, không có khóa phòng cẩn thận. Mau nói ta biết, vừa rồi ngươi bị truyền tống đến nơi nào? Ah, đúng rồi, cái bức họa cuộn tròn hôm nay ngươi mở ra, gọi là một cái Âm Dương Ma Kỹ Quyển Trục, cái đó tên là Toàn Phương Vị Vô Định Truyền Tống Quyển Trục, cái đó có thể đưa ngươi truyền tống đến bên kia đại lục, cũng có thể truyền tống lên vạn thước trên không trung, trực tiếp rơi xuống mà chết. Ngươi có thể trở về là ta rất vui rồi, bằng không, ta vĩnh viễn cũng sẽ bất an. Cơ Động thầm nghĩ trong lòng, không chỉ có thể truyền tống lên trời cao, còn có thể truyền tống xuống lòng đất nữa. Nhưng hắn đương nhiên sẽ không đem những lời đó nói ra, giả bộ giật mình một cái, vỗ vỗ lồng ngực: - Xem ra vận khí của ta thực sự cũng không tệ a, chỉ có bị truyền tống ra đến ngoại thành thôi, mất hết nửa ngày tìm đường mới trở về được nơi này. Dương Bỉnh Thiên mỉm cười đứng lên nói: - Sư phụ của ta nói không sai, vận khí cũng là một phần của thực lực. Ngươi có thể bình an trở về là tốt rồi. Cũng không còn sớm, ngươi cũng nên sớm nghỉ ngơi đi. Nói xong hắn đứng lên, hướng ra ngoài bước đi. - Dương viện trưởng, ngài chờ cho một chút. Ly rượu mà ta điều chế cho ngài hôm nay lúc truyền tống đã sơ suất rớt mất rồi, để ta điều chế lại cho ngài một ly khác. Dương Bỉnh Thiên sửng sốt một chút: - Đã trễ thế này, thôi khỏi đi. Cơ Động kiên quyết nói: - Đã đáp ứng rồi thì sẽ nhất định làm cho bằng được. Rất nhanh thôi mà. Vừa nói hắn đã bước nhanh đến sau quầy rượu, rửa tay thật sạch, sau đó lấy ra một bầu điều chế rượu. Rượu kim, nước chanh, nước trái lựu, lòng trắng trứng, bốn loại phối liệu theo tỷ lệ nhất định mà tuần tự trước sau được rót vào trong bầu điều chế. Đậy nắp bầu lại, cả người Cơ Động tiến nhập vào trạng thái trước giờ chưa từng có. Cho dù là ở kiếp trước cũng chưa từng có trạng thái như thế này. Bởi vì, thời khắc này đây, trong đầu hắn cũng chỉ có dung nhan hoàn mỹ kia, thậm chí còn có cảm giác như là đang nắm lấy bàn tay thon dài, mềm mại của nàng ta vậy. Trước mắt Dương Bỉnh Thiên, Cơ Động lúc này đã nhắm hai mắt lại, trên mặt vẫn còn vài phần thần sắc mê ly, mà bầu điều chế rượu kia giống như là đang nhảy múa trên tay hắn vậy, bốn loại nhan sắc phối liệu rất nahnh hòa trộn lại trong bầu điều chế kia. Cơ Động lúc này đây điều rượu, làm ra những động tác không thể tưởng tượng, giống như là đang quăng tay qua lại trong không trung vậy. Nhưng mà, động tác của hắn càng ngày càng nhanh, tới cuối cùng, ngay cả Dương Bỉnh Thiên còn có chút nhìn thấy không rõ, chỉ có thể mơ hồ chúng kiến một đoàn quang mang màu hồng phấn đang lóe lên dưới ánh sáng của ngọn đèn.