Tửu quốc

Chương 6

1Đinh Câu cảm thấy, cánh cửa địa ngục nẹp vàng kêu kin kít mở ra. Anh ngạc nhiên thấy rằng, địa ngục không tối tăm như người ta tưởng, mà tràn đầy ánh sáng. Mặt trời màu hồng toả nắng cùng với ánh trăng xanh. Từng đàn sinh vật biển đội mai, vẽ rằn ri lên người, những cặp chân mềm mại, lượn quanh thân thể phiêu diêu vô định của anh. Anh cảm thấy cái mõm nhọn của con cá cò rỉa vết thương ở trĩ, dứt bỏ phần thịt đã phân huỷ, y hệt bác sĩ phẫu thuật hậu môn. Ý thức lìa cơ thể đã lâu, nay chui trở lại trong đầu, anh cảm thấy đầu óc tỉnh táo. Anh trinh sát ngoại hạng say mềm mở mắt, trông thấy nữ xế trần truồng ngồi bên. Anh thấy mình cũng trần truồng nằm trên tấm phản bằng gỗ du bóng lộn. Những chuyện đã qua dần trở lại trong đầu. Anh muồn ngồi dậy mà không được. Nữ xế lau rất cẩn thận cặp vú như ở chỗ không người, như người mẹ chuẩn bị cho con bú. Rồi thì nước mắt cô ứa ra ràn rụa trên gương mặt. Một tình cảm thiêng liêng bừng dậy, anh trinh sát định nói câu gì đó, nhưng cô xế đã nhào tới dùng miệng bịt miệng anh. Sau đó, anh lại cảm thấy từng đàn từng lũ cá nhỏ bơi trên trời, không khí sặc mùi tanh của cá. Anh cảm thấy hơi rượu phừng phừng trong người anh trút sang người cô thì tỉnh lại, cô rú lên một tiếng, nằm thẳng cẳng, mềm nhũn. Anh trinh sát lảo đảo đứng lên. Đầu óc quay cuồng, anh phải vịn vào tường mới không ngã. Anh cảm thấy trong lòng cực kỳ trống trải, năm giác quan biến mất, cơ thể chỉ còn một đống da. Nữ xế toàn thân bốc hơi như một con cá lấy ra khỏi lò hấp. Hơi tan, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra khắp người, rỏ từng giọt xuống nền nhà, nữ xế đã ngất đi, rất đáng thương. Mối tình lưu luyến như ngọn cỏ độc len dần trong trái tim anh, nhưng những cử chỉ hung hãn của cô khiến anh không thể quên. Anh định đái lên người cô một bãi như con thú vẫn thường làm, nhưng lại thôi ngay ý định tàn nhẫn đó. Nhớ đến Khoan Kim Cương, nhớ đến sứ mạng thiêng liêng của mình, anh nghiến răng dấn tới. Ngủ với vợ ngươi là vấn đề tác phong sinh hoạt, còn tội tày đình là chuyện các người ăn thịt trẻ con! Anh nhìn cô xế, cảm thấy cô chỉ là cái bia thịt của Khoan Kim Cương. Cái bia này đã bị xuyên thủng, viên đạn chính nghĩa tiếp tục bay. Anh mở tủ quần áo, chọn bộ âu phục màu tím than mặc vào người, vừa khít, như may đo cho anh. Anh nghĩ, ta ngủ với vợ ngươi, mặc quần áo của ngươi, cuối cùng, phải lấy tính mạng ngươi! Lấy súng trong đống quần áo cũ, bỏ túi. Mở tủ lạnh, ăn một miếng dưa chuột. Uống một ngụm to rượu nho. Rượu mát lạnh như làn da người đẹp. Anh định đi thì cô xế đã lồm cồm bò dậy, quì xuống ôm lấy hai đầu gốỉ anh, trông cô như một con ếch khổng lồ, như một đứa trẻ. Ánh mắt cô trông thật đáng thường. Anh chợt nhớ tới con trai, tấm lòng người cha thức dậy. Anh dợm bước đi, xoa đầu cô, nói: - Em thân yêu, em đáng thương quá! Cô lại vòng tay ôm hai chân anh, nhìn anh đắm đuối. Anh nói: - Tôi đi đây, tôi không thể tha chồng cô! Cô nói: - Em dẫn anh đi. Em căm ghét hắn, em sẽ giúp đỡ anh. Bọn hắn là một lũ ăn thịt trẻ. Cô đứng dậy, vội vã mặc quần áo, lấy từ trong tủ một chiếc lọ trong đựng chất bột màu vàng xỉn. Cô hỏi: - Biết gì đây không? Trinh sát viên lắc đầu. Cô nói: - Đây là bột trẻ em, đại bổ, bọn chúng đều ăn. Anh trinh sát hỏi: - Cách làm như thế nào? - Do khoa Dinh dưỡng của bệnh viện Thị đặc chế. - Từ lúc trẻ còn sống à? - Sống, khóc oa oa kia mà! - Đi! Đến bệnh viện! Cô vào bếp lấy con dao thái thịt cầm tay. Anh cười giằng lấy con dao, vứt lên bàn. Cô xế bỗng cười nắc nẻ như con gà mái sau khi đẻ trứng, như tiếng bánh xe gỗ lăn trên sàn nhà. Lần nữa, cô lại nhào lên người Đinh Câu, hai cánh tay mềm mại của cô ôm lấy cổ anh. Anh vất vả lắm mới gỡ được cô xuống nhưng cô lại nhảy lên y như một cơn mê sảng, anh né trái né phải như một con chuột để cô vồ hụt. Cô vừa thở vừa nói. - Anh còn bỏ chạy là tôi bắn chết anh đấy! Anh ngẩn người nhìn cô hồi lâu rồi anh bỗng nổi điên, quát to: - Cô bắn tôi đi, bắn đi! Cô là cái đồ vong ân bội nghĩa, bắn đi! Cô xé ngực áo, một viên đạn nhựa rơi xuống sàn nhà. Viên đạn như con thú nhỏ, cứ thế mà lăn, lăn mãi, từ tây lăn sang đông, từ đông lăn sang tây, không hiểu có lực nào tác động vào mà nó cứ lăn miết, sức hút của trái đất và ma sát của mặt sàn cũng đành bất lực. Anh trinh sát chặn chặt viên bi, cảm thấy nó xoáy như khoan dưới lòng bàn chân, qua lần bít tất và đế giày mà vẫn cảm thấy ngưa ngứa. - Vậy thì cô là ai? Có phải Khoan Kim Cương bảo cô làm chuyện này phải không? - Tình cảm nảy sinh do tiếp xúc da thịt dần lắng xuống, trái tim uỷ mị rắn rỏi lên, hiện dần ra màu sắt thép. Anh lạnh lùng bảo: Như vậy có nghĩa cô là đồng loã, cừng chúng ăn thịt trẻ. Khoan Kim Cương chỉ thị cho cô quấn lấy tôi, phá công tác điều tra của tôi! - Tôi là một người đàn bà bất hạnh... - Nữ xế khóc hu hu, khóc thật sự, nước mắt ràn rụa, hai vai run lên - Tôi đã năm lần mang thai, mỗi lần đến tháng thứ năm đều bị lão đưa đến bệnh viện phụ sản bắt đẻ non... Những đứa trẻ đẻ non đều bị lão ăn mất... Cô ta đau xót đến mức không đứng vững, người lảo đảo chực ngã. Anh trinh sát giơ tay ra đỡ, cô ngã nhào vào lòng anh, miệng cô chạm cổ anh, cô hôn nhẹ một cái rồi cắn một miếng thật đau. Anh rú lên, thoi một quả giữa bụng khiến cô bật ngửa, tênh hênh như một con ếch. Anh từng biết răng cô sắc như thế nào. Anh xoa cổ, hai tay đầy máu. Cô nằm đó, hai mắt mở thao láo. Anh trinh sát dợm đi, cô lăn đến bên anh van nài, anh ơi đừng bỏ em, em hôn anh... Anh trinh sát nghĩ ra một mẹo, nhặt sợi ni lông trên thềm trói cô vào chiếc ghế dựa, cô giãy giụa, gào lên: "Đồ bạc tình, đồ bạc tình! Tôi phải cắn chết anh!" Anh trinh sát lấy khăn tay chặn ngang miệng cô, buộc một nút chết phía sau gáy. Sau đó, anh chạy thoát thân, sập mạnh cửa, chỉ sợ cô giặc cái ấy tha cả ghế đuổi theo, anh chạy như ma đuổi, cầu thang bê tông vang côm cốp, điếc cả tai. Anh nhớ cầu thang nhà nữ xế rất thấp nhưng quanh co như đường xuống địa ngục. Ở một chỗ rẽ, anh đụng phải một bà già đi ngược chiều một cú trời giáng. Cảm giác đầu tiên của anh là, anh đụng phải một cái túi da bùng nhùng. Tiếp đó, anh trông thấy bà vung hai tay ngắn ngủn, ngã sóng soài trên bậc thang. Mặt bà to lạ lùng, trắng nhợt như cây cải bẹ đã đông lạnh được nửa năm. Anh trinh sát than thầm, trong đầu như mọc nấm độc. Anh nhảy tối chỗ ngoặt của cầu thang cúi xuống kéo bà dậy. Bà ta nhắm mắt mà khóc, tiếng khóc nỉ non, thê thảm. Anh trinh sát cảm thấy bối rối, anh cúi xuống hai tay nắm eo lưng định lôi bà ta dậy, nhưng bà ta rất nặng, lại lăn lộn nên không nhấc dậy được, khiến mạch máu trên trán anh muốn nổ tung, chỗ cổ bị nữ xế cắn buốt như kim châm. Sau đó, may mà bà ta vòng tay ôm lấy cổ anh để phối hợp, anh mới kéo được bà ta dậy. Tay bà ta bám đúng vết thương trên cổ, máu dây đầy, anh đau đến nổ đom đóm mắt, mồ hôi đầm đìa. Anh ngửi thấy mùi táo thối trên miệng bà. Không chịu nổi cái mùi ấy, anh buông tay ra, bà lại ngã sóng soài trên bậc thang như đông bột đang nở. Nhưng hai tay bà đã túm chặt chếìn quần anh. Anh trông thấy tay bà dính đầy vảy cá lóng lánh. Một con cá giếc và một con lươn thoát ra khỏi túi nhựa, con giếc cong người giẫy đành đạch, con lươn vàng mặt ra, mắt xanh lơ, hai sợi râu cứng quèo vểnh lên, nghênh ngang trườn đi. Nước trong túi nhựa chảy ra, ướt đẫm một bậc thang rồi hai bậc thang. Anh nghe thấy tiếng hỏi khô khan của anh: - Bà có sao không? Bà già nói: - Tôi gãy mất lưng rồi, ruột cũng đứt rồi! Nghe bà già chỉ vanh vách từng chỗ bị thương, anh trinh sát cảm thấy bao nhiêu là phiền toái sẽ lại trút lên cái đầu xui xẻo của anh, còn xúi quẩy hơn thân phận con cá giếc, cũng chẳng hơn gì cảnh ngộ của con lươn. Trong một thoáng, anh định bỏ chạy, trái lại, anh cúi xuống hỏi: - Bà ơi, cháu đưa bà đi viện nhé? Bà già đáp: - Chân tôi gãy rồi, chỗ thận cũng bị thương! Anh cảm thấy một lưồng hơi độc cuộn lên trong bụng. Con cá giếc nhảy tới, anh đá một phát bắn lên lan can cầu thang. - Anh đền con cá cho tôi! Anh đá nốt con lươn cho bay đi, nói: - Cháu đưa bà đi viện! Bà già ôm chặt chân anh: - Đừng hòng! Anh nói: - Bà lưng gãy rồi, chân cũng gãy rồi, ruột đứt rồi, thận cũng giập rồi, không đi viện thì ở đây đợi chết à? - Có chết tôi cũng phải tóm gáy anh! - Bà già nói như đinh đóng cột, anh thấy tay bà ta mạnh lên rất nhiều trong khi nói. Anh trinh sát thở dài vô cùng chán nản. Anh nhìn cầu thang, nhìn con cá giếc và con lươn đang giẫy chết, nhìn bầu trời xám xịt qua những mảnh kính vỡ, không biết nên làm gì. Mùi bã rượu từ bên ngoài xộc vào, tiếng gò thùng tôn chan chát vọng tới, anh rủn người, thèm rượu quá! Lúc này, từ phía trên đầu bà già vọng xuống tiếng cười nhạt cùng với tiếng gót giày nện thình thịch. Nữ xế người thẳng đuỗn, chiếc ghê cõng sau lưng, từng bước xuống cầu thang. Anh nhìn cô cười ngượng. Anh không sợ sự có mặt của cô, trái lại, cảm thấy thích thú. Bị một phụ nữ níu chân còn hơn một bà già, anh nghĩ, và anh cười. Nụ cười nhẹ cả người, như mặt trời hi vọng ló ra khỏi đám mù tuyệt vọng. Anh trông thấy cô đã cắn đứt chiếc khăn buộc miệng, càng kính nể hàm răng của cô. Vì cõng cái ghế sau lưng, cô đi rất chậm, hai chân sau của ghế luôn đập vào tam cấp. Anh nhìn cô gật đầu, cô cũng gầt đầu lại. Cô dừng lại bên cạnh bà già rồi quay ngoắt lại, chụp chiếc ghế lên người bà, giọng dữ dằn: - Buông tay ra! Bà già ngẩng nhìn cô, miệng lẩm bẩm hình như chửi, nhưng tay thì buông ra. Anh trinh sát lập tức lui lại mấy bước để có một khoảng cách với bà. Cô hỏi bà già: - Bà biết ai đây không? Bà già lắc đầu. - Ông ấy là Thị trưởng! Bà già lập cập đứng lên, tay vịn lan can, toàn thân run rẩy. Anh trinh sát cảm thấy không đành lòng, vội nói: - Bà ơi, để đưa bà đến bệnh viện kiểm tra. Nữ xế nói: - Cởi dây trói cho em! Anh cởi trói cho cô. Chiếc ghế rơi xuống, cô thư giãn hai tay. Anh trinh sát bỏ chạy, nghe thấy tiếng chân cô đuổi sau lưng. Anh trinh sát chạy ra khỏi cửa động, bị chiếc xe đạp dựng ở mép cổng móc phải quần áo. Xe đạp đổ, áo anh rách một miếng, nữ xế tung thòng lọng từ phía sau trúng cổ anh, cô xiết thòng lọng, anh cảm thấy khó thở. Cô dắt anh ra khỏi cửa động như dắt chó hoặc một con vật nuôi. Trời mưa lâm thâm ướt đầm mi mắt khiến anh nhìn cái gì cũng nhòe nhoẹt. Anh nắm chặt dây thừng đề phòng bị xiết cổ chết.. Một vật tròn xoay vụt qua trước mặt khiến anh giật thót, liền đó là một bé trai đầu để trần, quần áo lấm lem bùn đất, đuổi theo quả bóng. Anh ngoẹo đầu nài nỉ: - Bà cô ơi, thả tôi ra, người ta trông thấy xấu hổ chết! Cô ta giật sợi thừng, thòng lọng xiết lại, hỏi: - Chạy nữa hay thôi? - Không chạy, không chạy, chết cũng không chạy nữa! - Anh thề là không bỏ em, cho em đi cùng. - Tôi xin thề, xin thề! Cô nới thòng lọng, anh trinh sát toan nổi xung, chợt nghe khúc nhạc êm ái thốt ra từ cửa miệng trên khuôn mặt dịu dàng: - Anh thì, y như một đứa trẻ, không có em che chở thì ai cũng ăn hiếp được anh! Anh trinh sát sững người, một tình cảm nồng ấm dâng lên trong lòng. Anh cảm thấy hạnh phúc dạt dào như màn mưa giăng trắng đất trời, không chỉ ướt ngoài mi, mà ướt đẫm cả hai mắt anh. Mưa dầm rả rích đan chéo như mắt lưới, trùm lên nhà cửa, cây cối, trùm lên tất cả. Anh cảm thấy cô giơ tay kéo tay anh, còn nghe thấy một tiếng "cách" ròn tan, một cái ô đã được giương lên từ tay kia, che cho anh. Rất tự nhiên, một tay anh ôm eo, tay kia giằng lấy chiếc ô, tác phong như một người chồng tình nghĩa, thương vợ rất mực. Anh thắc mắc vì đoán không ra lai lịch của chiếc ô, nhưng nỗi hoài nghi lập tức tiêu tan, nhường chỗ cho niềm hạnh phúc vô bờ. Bầu trời u ám, không phân biệt được sáng hay chiều. Đồng hồ đeo tay của anh đã bị thằng tiểu yêu lấy mất. Những hạt mưa phùn chạm khẽ trên ô ni lông, phát ra tiếng động ngọt ngào nhưng buồn như chấu cắn, cái cảm giác bâng khuâng như khi anh uống nhiều vang trắng. Anh ôm chặt cô hơn, qua làn áo ngủ bằng lụa, anh cảm thấy ngươi cô lạnh toát, nhưng dạ dày cô thì co bóp nhẹ nhàng. Hai người ôm nhau đi trên con đường bê tông chật hẹp của tường đại học Chưng cất, hàng cây đông thanh hai bên đường lá cây sáng lên như màu vàng chanh trên móng tay người đẹp. Đống than cao to bốc hơi trắng, toả ra xung quanh mùi khét dễ chịu. Làn khói đen đặc sệt toả ra từ ống khói bị không khí dằn xuống, biến thành những con ô long, quanh qụẩn lượn lò trong tầng khí thấp. Hai người đi khỏi trường đại học, tản bộ trên con đường đầy bóng liễu dọc theo dòng sông nhỏ sặc mùi rượu. Những cành liễu rủ chốc chốc lại quệt vào ô, những giọt nước to tướng rơi lộp bộp. Lá vàng trải thảm trên mặt đương. Bỗng anh trinh sát cụp ô lại, nhìn những cành liễu màu xanh đen, hỏi: - Mình về Tửu quốc được bao lâu rồi nhỉ? Nữ xế nói: - Anh hỏi em, vậy em hỏi ai? Anh trinh sát nói: - Không được, tôi phải bắt tay ngay vào việc. Cô nhếch mép cười giễu: - Không có em thì anh chẳng điều tra được cái gì hết! - Cô tên là gì? - Cái. anh này - Cô nói - Ngủ với người ta rồi mà vẫn chưa biết tên! - Xin lỗi - Anh nói - Tôi có hỏi, nhưng cô không chịu nói. - Anh chưa hề hỏi. - Tôi hỏi rồi mà lại. - Chưa hỏi - Cô đá vào chân anh, nói - Chưa hỏi. - Chưa hỏi, vậy thì bây giờ hỏi, được chưa? - Đừng hỏi làm gì - Cô nói - Chúng ta là một cặp hỗ trợ lẫn nhau, được chưa? - Một cặp - Anh vỗ eo lưng cô - Cô bảo nên đi đâu bây giờ? - Anh định điều tra chuyện gì? - Bọn khôn kiếp ăn thịt trẻ mà chồng cô là đầu sỏ. - Em dẫn anh đi gặp một người. Mọi chuyện lớn nhỏ ở Tửu quốc người này đều biết. - Ai thế? - Hôn một cái em mới nói. Anh hôn lấy lệ váo má cô một cái. - Em dẫn anh đi gặp Dư Một Thước, ông chủ quán rượu Một Thước. Khi hai người ôm nhau bước lên phố Lừa thì trời đã nhập nhoạng. Bằng vào giác quan đặc hữu của sinh vật, anh trinh sát biết mặt trời đang lặn. Anh cố tưởng tượng cảnh đẹp mê hồn của hoàng hôn: mặt trời đỏ đọc rớt xuống đường chân trời một cách bất đắc dĩ, nhà cửa, cây cối, khuôn mặt ngươi đi đường đều nhuốm màu bi tráng của kẻ anh hùng mạt lộ. Sở Bá vương Hạng Võ gò cương cầm ngang ngọn giáo, đứng như trời trồng bên dòng Ô giang sóng nước cuồn cuộn bất kể đêm ngày. Nhưng lúc này trên phố Lừa không có mặt trời. Anh trinh sát đứng dầm mưa trong tâm trạng u uất. Trong một thoáng, anh cảm thấy chuyến đi Tửu quốc của anh cực kỳ vô bổ, cực kỳ hoang đương, vô duyên hết sức! Trong rãnh nước bên đường, nổi lềnh bềnh một cây cải thối, nửa cọng hành và một cái đuôi lừa đã cạo sạch lông. Chúng nằm yên bên nhau, ánh lên màu xanh, màu nâu và màu xám xỉn dưới ánh đèn đường. Anh trinh sát buồn rầu mà nghĩ rằng, ba thứ dưới rãnh đượm màu tang tóc này nên là biểu trưng cho một vương triều đã bị suy thoái nào đó, hoặc làm mộ chí cho chính bản thân anh. Bầu trời rất thấp, hạt mưa như những đoạn tơ tằm vàng óng dưới ánh đèn đường. Chiếc ô màu hồng như một cây nấm độc. Anh cảm thấy vừa đói vừa rét, cảm giác này chỉ nảy sinh sau khi anh nhìn thấy các thứ bẩn thỉu dưới rãnh nước. Đồng thời anh còn cảm thấy thắt lưng và đũng quần ướt đẫm nước mưa, giày da sũng nước, khi đi phát ra tiếng oàm oạp như có con lươn đang lục sục trong đó. Tiếp theo là hai cảm giác kinh dị nữa: cánh tay anh cứng đò vì ép chặt vào cơ thể lạnh toát của cô. Cô chỉ mặc mỗi áo ngủ màu phấn hồng, chân đi đôi dép nhung đế vải lạch bạch bước đi trong bùn. Đâu phải hai con người mà chẳng khác hai con mèo lười đang di chuyển. Anh nhớ tới lịch sử đấu tranh dái dặc giữa đàn ông và đàn bà, trên thực tế cũng chẳng khác lịch sử đấu tranh giai cấp, khi thì đàn ông thắng, khi thì đàn bà thắng, nhưng kẻ thắng cũng là kẻ bại. Anh nghĩ, mối quan hệ giữa anh và cô xế là quan hệ giữa mèo và chuột, nhiều khi lại như mạt cưa mướp đắng, vừa làm tình vừa cắn xé nhau, dịu dàng và tàn nhẫn đồng cân đồng lạng, giữ cho quan hệ thăng bằng. Anh nghĩ cái ấy nhất định đông cứng, hơn nữa, anh cảm thấy cô cũng đã đông cứng. Anh sờ một bên vú cô. bầu vú mềm mại là thế mà bây giờ như quả cân bằng gang, như quả táo xanh ngắt để lâu trong tủ lạnh. - Em lạnh không? - Anh hỏi một câu có hỏi cũng bằng thừa - Hay là ta về nhà, đợi khi ấm áp hãy tiến hành điều tra. Hai hàm răng va nhau lập cập, cô kiên quyết: - Không! - Tôi sợ em ốm. - Không! Thám tử kỳ tài Đoilơ khác tay chiến hữu thân thiết Maicơn lặng lẽ bước trên phố Lừa trong một đêm thu lạnh giá, mưa dầm lê thê...Trong đầu anh trinh sát hiện ra rất rõ câu chữ nói trên, y hệt những chữ trên băng Karaoke. Anh oai hùng vũ dũng, nàng là con ngựa bất kham nhưng đôi lúc rất tình cảm. Phố Lừa vắng tanh, về Tửu quốc đã lâu nhưng anh vẫn loay hoay ở vùng ven, sự bí ẩn của thành phố, nhất là thành phố về đêm càng bí ẩn, cuối cùng anh đã đặt chân lên thành phố đầy bí ẩn. Khu phố Lừa cổ lỗ khiến anh liên tưởng đến âm đạo đầy bí ẩn giữa hai chân nữ xế. Anh tự trách mình có những liên tưởng quái đản. Như một thiếu niên mới lớn, anh không sao gạt bỏ được những gì đã bám trong đầu. Anh lờ mò cảm thấy rằng, nữ xế là oan gia mà số phận đã đem đến cho anh, anh và cô đễi cột chặt với nhau bằng sợi xích nặng chịch, anh cảm thấy hình như đã có lúc anh thích, anh ghét, anh thương, anh sợ cô. Đó là tình yêu. Đèn đường thưa thớt, nhiều cửa hàng hai bên đường đã đóng cửa, nhưng phía trong sân thì đèn đuốc sáng trưng, tiếng ồn ào rộ lên từ nhà này sang nhà khác, anh không đoán ra họ đang làm gì. Nữ xế nói: - Họ thịt lừa trong đêm! Chỉ trong một giây mà mặt đường trở nên trơn tuột. Nữ xế ngã bệt xuống đất. Anh đỡ cô dậy, cũng ngã theo. Họ đè gãy gọng ô, nữ xế vứt cái ô xuống rãnh. Không khí vừa ẩm vừa lạnh, gió rét luồn qua kẽ răng anh. Anh giục cô đi nhanh. Phố Lừa nhiều bóng cây đáng ngại, là sào huyệt của bọn tội phạm. Anh trinh sát khoác tay người tình vào hang cọp, tiếng chân nghe rõ mồn một. Phía trước có một đàn lừa đi tới choán hết cả lối đi của hai người đúng lúc nhìn thấy cái biển hiệu to đùng của quán rượu Một Thước dưới ánh đèn nê ông. Đàn lừa đông nghẹt, anh đếm vội, có đến hai mươi bốn hoặc hai mươi lăm con, nhất loạt màu đen, không một sợi tạp. Con nào con ấy đẫm nước mưa, bóng loáng. Con nào cũng béo tốt, cơ bắp cuồn cuộn, xinh đẹp, hình như đều là lừa choai. Hình như chúng không sợ lạnh, hoặc giả cái không khí của phố Lừa khiến chúng đâm hoảng, dồn cục lại với nhau, con nào cũng cố len vào giữa, khi con phía sau chen được vào giữa thì có nghĩa lã một con ở giữa bật ra ngoài. Tiếng da lừa cọ vào nhau khiến anh gai cả người. Anh trông thấy con chúi đầu xuống, con nghếch mõm lên, hầu hết ve vẩy cặp tai dài và to như có bàn bạc trước. Cứ như vậy, chúng chen nhau mà tiến lên, móng gõ hoặc trượt trên mặt đường đá xanh như tiếng vỗ tay của quần chúng. Đàn lừa như một gò đất di động, trườn qua trước mặt anh. Anh trông thấy một thiếu niên mặc đồ đen nhảy chân sếu đi sau cùng. Anh cảm thấy cậu ta hao hao giống thằng vẩy cá đánh cắp đồ dùng của anh. Anh định mở miệng hỏi thì cậu ta đã đút ngón tay vào miệng rít lên tiếng còi lanh lảnh. Tiếng còi xé rách màn đêm dày đặc, kích thích đàn lừa kêu ầm ĩ. Anh trinh sát nghiệm rằng, con lừa bao giờ cũng đứng chụm chân ngẩng đầu lên mà kêu, đằng này đàn lừa lại kêu trong khi chạy, hiện tượng kỳ quặc khiến tim anh thắt lại, anh buông tay bỏ nữ xế lại, chạy vụt lên, mục tiêu là cậu thiếu niên mặc đồ đen. Anh định tóm cậu ta, nhưng anh bị trượt ngã, đập gáy vào đá lát đường, một tiếng "bộp" quái gở vang lên trong tai, trước mắt hai quầng lửa nhấp nháy. Lúc anh trinh sát hồi phục được thị giác, thì đàn lừa đã mất tích, còn lại là phố Lừa yên tĩnh chắn ngang trước mặt. Nữ xế nắm chặt tay anh, lo lắng hỏi: - Anh có đau lắm không? - Không đau lắm. - Đâu phải, anh ngã rất đau - Cô vừa khóc vừa nói - Gáy anh đập vào đá... Cô gợi chuyện, anh trinh sát cảm thấy đầu như muốn vỡ, hình ảnh trước mắt như bản âm của cuốn phim, tóc, mắt, môi miệng cô xế trắng như thuỷ ngân. - Em sợ anh chết... - Tôi không chết được đâu - Anh nói - Công việc điều tra mới bắt đầu, sao cô lại rủa tôi! - Em rủa anh hồi nào? - Cô giận - Em nói là sợ anh chết!... Đầu nhức như búa bổ khiến anh mất hứng, không muốn trêu cô nữa. Anh giơ tay vuốt má cô tỏ ý hoà giải, sau đó đặt tay lên vai cô. Như ngoài mặt trận, cô dìu anh đi ngang phố Lừa. Một xe du lịch cao cấp dài ngoẵng đột nhiên bật đèn, nhăn nhở chạy qua, ánh đèn pha trùm lên hai người. Anh cảm thấy cuộc mưu sát sắp sửa xẩy ra. Anh gạt cô xế, nhưng cô càng ôm anh chặt hơn. Chẳng có giết chóc gì hết, chiếc xe sau khi quành ra đường lớn, liền phóng như bay như biến, đèn đỏ sau xe soi rõ đám khí thải màu trắng, đẹp không thể tả. Quán rượu Một Thước đã ở trước mặt. Trong quán đèn đuốc sáng trưng, hình như đang có lễ hội gì đấy. Hai cô tiếp viên cao chưa đến một mét đứng hai bên cửa xếp đầy hoa tươi. cả hai mặc chế phục màu hồng tươi, tóc búi cao, khuôn mặt giống nhau như lột, ngay đến nụ cười cũng giống. Giống quá hoá rởm. Anh trinh sát tưởng là hai manơcanh bằng chất dẻo hoặc bằng thạch cao. Những lẵng hoa sau lưng họ cũng quá đẹp nên cũng tưởng là ĩioa rởm. Đẹp quá mất đi cảm giác sống. - Kính chào quí khách! Cánh cửa pha lê màu bã chè mở ra. Anh trinh sát trông thấy chiếc cột vuông bốn bề gắn gương ở giữa sảnh lớn, hình ảnh một phụ nữ bẩn thỉu đang dìu một người đàn ông mặt mũi hốc hác. Khi biết rằng đó là anh và nữ xế thì anh nản quá, định rút khỏi sản h lớn, thì một đứa trẻ mặc bộ đồ màu hồng, dáng đi uyển chuyển nhưng tốc độ thì thật nhanh đã lướt tới bên cạnh. Anh nghe một giọng nhỏ mà sắc hỏi: - Tiên sinh và phu nhân dùng cơm hay dùng trả? Nhảy đầm hay hát Karaoke? Cậu ta đứng vừa chớm đầu gối anh trinh sát, vì vậy khi nói chuyện cậu phải ngửa mặt, còn anh thì phải cúi xuống, hai khuôn mặt một to một nhỏ nhìn nhau, khiến anh trinh sát tự coi mình là kẻ bề trên, tạm thời nén lại nỗi u uất trong lòng. Anh trông thấy trên mặt thằng nhỏ nét gian manh khiến người lạnh xương sống vẫn cứ lộ ra như mực nho thấm qua giấy bản, dù nó luôn giữ nụ cười thường trực được huấn luyện công phu của một tiếp viên nhà hàng. Nữ xế giành quyển trả lời trước: - Bọn ta ăn cơm uống rượu. Ta là bạn thân của Giám đốc nhà anh. Thằng nhỏ xá một xá, nói: - Cháu nhận ra bà, thưa bà, trên lầu còn chỗ tốt. Hắn đi trước dẫn đường. Anh trinh sát cảm thấy hắn rất giống tiểu yêu trong "Tây du ký", thậm chí còn cho rằng, bên trong cái quần ống túm kia có một cái đuôi hồ li hoặc đuôi sói. Nền đá Đại Lý trắng muốt càng tương phản với giày dép bẩn thỉu, anh trinh sát tự cảm thấy ngượng. Trong sảnh lón, những phụ nữ ăn mặc loè loẹt đang ôm những người đàn ông mặt mũi hồng hào nhảy như điên. Một nhạc công lùn áo đuôi tôm màu đen thắt nơ trắng, ngồi xổm trên ghê chân cao mà đàn dương cầm. Hai người len lỏi theo thằng nhỏ, bước lên lầu, vào một phòng nhỏ bài trí trang nhã. Hai cô tiếp viên lùn đem thực đơn tới. Cô xế nói: - Mời giám đốc Dư lại đây, nói là số Chín đã tới. Trong khi chờ đợi giám đốc Dư, nữ xế tụt giầy, lau bừa chân bẩn lên thảm len. Có lẽ do gian phòng quá ấm kích thích, cô nhảy mũi liên tục. Khi một cái hắt hơi bị vướng, cô ngửa mặt, mắt lim dim, miệng há ra, đợi ánh đèn kích thích. Bộ dạng của cô khiến anh không thích, vì nó rất giống điệu bộ con lừa đực hứng tình sau khi ngửi nước tiểu con lừa cái. Khoảng trông giữa những cái hắt hơi, anh tranh thủ hỏi cô: - Em chơi bóng rổ hả? - Hắt xì!...Gì cơ? - Sao lại là số Chín? - Em là người tình thứ chín, hắt xì!... 2Kính gửi thầy Mạc Ngôn Thưa thầy, Trò đã truyền đạt ý của thầy cho tiên sinh Một Thước, lão dương dương đắc ý, nói: "Đã bảo mà, tớ nói tay ấy sẽ viết là tay ấy sẽ viết". Lão còn bảo, quán Một Thước luôn mở rộng cửa đối với thầy. Cách đây không lâu, chính quyền đầu tư cho một khoản, nâng cấp quán rượu Một Thước, kinh doanh liên tục hai mươi bốn trên hai mươi bốn, lộng lẫy vàng son, khiêm tốn cũng đạt ba sao rưỡi. Gần đây họ tiếp đón một đoàn khách Nhật, đám khách ấy hết sức thoả mãn, tay Trưởng đoàn còn viết bài ca ngợi đăng trên tạp chí "Nhà du lịch", đánh giá rất cao các món ăn của Một Thước. Vì vậy, thầy về Tửu quốc ở tại quán rượu Một Thước, không những không tốn một xu, mà còn tận hưởng miếng ngon vật lạ của thế gian! Về tiểu tuyết tả thực "Một Thước anh hào", trò đùa giỡn hơi nhiều. Như đã nói trong thư gửi cho thầy, trò viết truyện này để tặng thầy tham khảo khi viết truyện ký cho Một Thước. Nhưng những lời phê bình của thầy, trò xin chân thành suy ngẫm nghiêm túc. Cái tật của trò là tưởng tượng quá phong phú, do vậy thường là phát triển văng mạng, bịa đặt tùm lum, vi phạm những nguyên tắc cơ bản của tiểu thuyết. Từ nay về sau, trò luôn ghi nhớ lời phê bình của thầy, nếm mật nằm gai, đêm ngày gắng sức nhằm đạt tới qui phạm của tiểu thuyếtỉ Thầy ơi, trò rất rất mong thầy sớm về Tửu quốc. Không đến Tửu quốc, coi như sống uổng một đời! Tháng Mười khai mạc lễ hội Rượu Bú Dù lần thứ nhất. Đây là lễ hội cực lớn, xưa nay chưa từng tổ chức ở Tửu quốc, tưng bừng suốt một tháng trời, xin thầy đừng để lỡ. Tất nhiên sang năm có lễ hội thứ hai, nhưng không bao giờ long trọng và đầy ý nghĩa khai sáng như lễ hội lần thứ nhất. Bố vợ trò đã chung sống với lũ khỉ ba năm để nghiên cứu rượu Bú Dù, trình độ đạt tẩu hoả nhập ma, vì rằng nếu không như thế thì không thể sản xuất được rượu Bú Dù, cũng vậy không thể viết một tác phẩm tốt về rượu Bú Dù. Cuốn. "Những chuyện lạ ở Tửu quốc", cách đây mấy năm trò có được xem ở chỗ bố vợ, sau tìm không thấy. Trò đã điện cho bọn bạn ở Ban tuyên truyền Thị uỷ, yêu cầu bằng mọi cách kiếm cho một cuốn. Trong sách có nhiều chỗ bóng gió cay độc, rõ ràng là người đương thời viết, còn như có phải là Dư Một Thước hay không thì chưa hẳn. Như thầy đã từng nhận xét, Dư Một Thước nửa thần tiên, nửa ma quỷ, lão càn quấy, nhưng lão là một anh lùn, không ai gây sự với lão, vì vậy lão làm bừa, không kiêng nể ai, đẩy tới tận cùng cái ác và cái thiện của con người. Trò kém tài, không nắm bắt được nội tâm của nhân vật này. Đây là một mỏ vàng, mong thầy về khai thác. Mấy truyện của trò gửi "Quốc dân văn học" đã lâu rồi, cảm phiền thầy giục cho một câu. Cũng nhờ thầy mời giúp họ vê Tửu quốc dự lễ hội Rượu Bú Dù, vấn đề ăn ở đã có trò thu xếp. Trò tin rằng, họ sẽ bằng lòng về tính khẳng khái của người Tửu quốc. Gừi kèm theo thư là truyện "Giờ dạy chế biến món ăn". Thưa thầy, sau khi đọc cẩn thận toàn bộ tác phẩm của những nhà văn theo "Chủ nghĩa tả thực mới", rút ra những tinh hoa của họ, thêm thắt đôi chút, trò viết nên truyện này. Thưa thầy, trò vẫn muốn thầy gửi tiếp nó cho Ban biên tập "Quốc dân văn học". Trò tin tưởng chắc chắn rằng, cứ gửi tới tới là các vị Thượng đế ở lầu son gác tía, đêm đêm ngắm chị Hằng chải tóc ấy cũng phải cảm động mà cho đăng. Kính chúc thầy bằng an! Học trò: Lý Một Gáo 3Giờ dạy chế biến món ăn Trước khi bị điên, mẹ vớ tôi như nàng Từ Nương - người đàn bà không rõ già hay trẻ. Có những lúc tôi thấy bà trẻ hơn, đẹp hơn, tình tứ hơn con gái bà. Con gái bà chính là vợ tôi, nói vậy là thừa nhưng không thể không nói. Vợ tôi ở bộ phận chuyên mục trên "Tửu quốc nhật báo", từng đăng vài bài phỏng vấn xôn xao dư luận, có thể coi như nhân vật vua biết mặt chúa biết tên ở thành phố Rượu bé nhỏ này. Vợ tôi vừa đen vừa gầy, tóc vàng hoe, mặt đầy tàn hương, hơi thở tanh mùi cá. Mẹ vợ tôi thân thể đẫy đà, da trắng mịn, tóc đen như xức dầu, suốt ngày miệng có mùi thịt nướng. Cảnh đối nghịch chan chát khi mẹ vợ tôi và vợ tôi đứng bên nhau, khiến ngươi ta tự nhiên nghĩ đến chuyện giai cấp và đấu tranh giai cấp. Mẹ vợ tôi như cô vợ bé của địa chủ được chăm sóc chu đáo, vợ tôi như đứa con lớn của một gia đình bần nông nghèo kiết xác. Do vậy mà vợ tôi rất căm mẹ vợ tôi, ba ngày không nói với nhau một câu. Vợ tôi thà qua đêm ở một xó xỉnh trên toà soạn còn hơn là về nhà. Cô ta nổi máu tam bành mỗi khi tôi đi thăm mẹ vợ, dùng những lời lẽ không thể viết ra giấy trắng mực đen để chửi tôi, làm như không phải thăm mẹ vợ, mà là thăm một con đĩ. Thành thật mà nói, những ngày đó tôi có phần ngưỡng mộ sắc đẹp của mẹ vợ, nhưng do hàng nghìn dây rợ ràng buộc, cái ý nghĩ tội lỗi đó không có hoàn cảnh phát triển. Những lời chửi rủa của vợ như nung đỏ những dây xích trói buộc, tôi nổi cáu: - Một ngày nào đó tôi ngủ với mẹ cô thì cô hoàn toàn chịu trách nhiệm đấy nhá! - Nói cái gì thế? - Vợ tôi giận dữ hỏi. - Nếu cô không gợi ý thì tôi không biết con rể có thể làm tình với mẹ vợ - Tôi nói, giọng độc địa - Tôi với mẹ cô chỉ khác nhau về tuổi tác chứ không cùng dòng máu, lại nữa, gần đây tờ nhật báo nhà cô đăng một tin rất thú vị: một thanh niên Nữu ước vừa li dị vợ xong liền lấy luôn mẹ vợ. Vợ tôi rú lên một tiếng, mắt đảo tròng, ngất luôn. Tôi hốt hoảng hắt lên người cô ta một thùng nước lạnh, lấy một chiếc đanh rỉ day huyệt nhân trung, huyệt hổ khẩu, loay hoay đến nửa tiếng đồng hồ, cô ta mới tỉnh. Cô nằm trong nước bẩn như một khúc gỗ mục, mắt mở to, ánh mắt hoảng loạn và tuyệt vọng, khiến tôi không rét mà run. Nước mắt cô ứa ra, theo khóe mắt chảy vào lỗ tai. Tôi nghĩ, việc nên làm bây giờ là thành thật xin lỗi cô ta. Tôi âu yếm gọi tên cô ta, và cố nén cảm giác tởm lợm, hôn lên cái miệng tanh ngòm của cô ta. Khi hôn, tôi nghĩ tối mùi thịt nướng luôn thường trực trên miệng mẹ cô - hãy tợp một ngụm Bạch Lan Địa rồi hôn lên cái miệng ấy, vì nó ngon nhất trần đời, như uống Bạch Lan Địa với thịt nướng. Kỳ lạ ở chỗ, năm tháng không hề phôi pha ma lực của tuổi xuân trên đôi môi ấy, không son mà đỏ thắm, ngọt ngào như quả nho dại. Còn con gái bà thì cái vỏ quả nho dại cũng không xứng. Cô ta dài giọng, nói: - Anh đừng bịp tôi, tôi biết anh yêu mẹ tôi, không yêu tôi, vì anh yêu mẹ tôi nên mới cưới tôi, tôi chỉ lá vật thế chân cho mẹ tôi, khi hôn tôi anh nghĩ tới đôi môi mẹ tôi, khi làm tình với tôi anh nghĩ tới thân xác mẹ tôi! Lời cô ta sắc như dao, lột trần tôi ra, nhưng tôi làm ra vẻ giận, tát nhẹ vào miệng cô ta một cái, nói: - Cô đừng nói bậy! Nói năng lung tung, mắc chứng hoang tưởng, người ta biết sẽ cười cho. Mẹ cô mà biết sẽ giận chết! Tôi đường đường là một Tiến sĩ, một trang tu mi nam tử, có vô liêm sỉ đến mấy cũng không làm cái trò thú vật ấy! Cô ta nói: - Đúng, anh chưa làm nhưng anh muốn làm chuyện ấy! Có thể suốt đời không làm nhưng suốt đòi anh muốn. Ban ngày không muốn ban đêm nuốn, lúc thức không muốn lúc ngủ muốn, còn sống không m uốn chết rồi muốn! Tôi đứng lên, nói: - Đó là cô hạ nhục tôi, hạ nhục mẹ cỏ và hạ nhục cả cô! Cô ta nói: - Anh đừng cáu, ngay dù trên người anh có một trăm cái miệng cùng lúc tuôn ra những lời đường mật thì cũng không bịp được tôi. Trời ơi, tôi còn sống làm gì? Vướng chân người ta thì sống làm gì? Sống cho người ta ghét, sống tội sống nọ, chẳng thà chết quách cho xong!... - Tôi chết rồi các người muốn làm gì thì làm! - Cô ta giơ nắm đấm như hai cái vó con lừa tơ đấm ngực thùm thụp. Thật vậy, khi cô nằm ngửa, trên bộ ngực lép kẹp chỉ có hai núm vú như hai hạt táo, còn cặp vú của mẹ vợ tôi như của một thiếu phụ, sao mà đầy đặn, không nhão không xệ, ngay khi bà mặc áo len dày, chúng vẫn đội áo lên như hai quả núi nhỏ. Cảnh trái ngược về nhục thể giữa mẹ vợ và vợ đã đẩy chàng rể như tôi đến bên bò vực thẳm của tội lỗi. Có nên trách tôi không. Không nhịn nổi, tôi kêu lên. - Tôi không trách anh, tôi trách bản thân tôi. - Cô xoè bàn tay khẳng khiu như chân gà, túm lấy vạt áo mà xé, mà dứt bỏ cúc, lộ cả nịt vú ra. Trời ạ, y như một người cụt chân đi giầy, cô ta mà còn đeo nịt vú? Bộ ngực xương xẩu của cô đánh gục tôi. Tôi nói: - Đừng dằn vặt nữa. Cô mà chết thì bố cô làm thế nào? - Bố tôi chẳng qua chỉ là cái bình phong cho các người, ông ấy chỉ biết có rượu, rượu rượu rượu! Rượu là vợ của ông. Nếu bố tôi bình thường, việc gì tôi phải lo? - Chưa thấy người con nào như cô! - Tôi chịu phép, chẳng biết nói gì hơn. - Vậy nên tôi mới yêu cầu anh giết tôi đi! - Cô quì cả hai gối xuống đất, dập đầu lia lịa xuống nền xi măng, nói: - Tôi cúi lạy anh, tôi xin anh, anh hãy giết tôi đi! Anh Tiến sĩ, trong bếp có con dao inốc mới tinh, sắc như nước. Anh lấy ra đây, giết tôi đi, tôi van anh đấy! Cô ngẩng đầu, vươn cổ khẳng khiu như cổ gà, da thiết bì, có ba nốt ruồi đen, gân xanh nổi cộm. Cô ta liểc xéo tôi, miệng trễ xuống, trán đầy ghét lấm tấm vài giọt mồ hôi, tóc rối bù như tổ quạ. Người nảy mà gọi là phụ nữ được sao? Ấy thế mà lại là vợ tôi kia đấy! Thú thực, những cử chỉ của cô ta khiến tôi kinh hãi, sau đó tôi thấy tởm. Các đồng chí, làm thế nào bây giờ? Cô ta cười nhại,, miệng như vết cắt trên săm cao su. Tôi sợ cô phát điên nên bảo, vợ yêu ơi, người ta có câu vợ chồng một ngày nên nghĩa, chúng mình lấy nhau đã mấy năm, tôi nõ lòng nào giết cô! Giết cô chẳng thà giết con gà còn hơn, giết gà còn được bát súp, giết cô thì được ăn đạn, tôi chưa ngốc đến nước ấy! Cô ta so cổ, nhỏ nhẹ hỏi: - Có đúng là anh không giết tôi chứ? - Không giết, không giết! - Tôi khuyên anh cứ giết thì hơn. - Cô ta khua khua làm như đã cầm con dao inôc sắc như nước trong tay, cười giễu - Chỉ cần khứa nhẹ một nhát là động mạch cổ đứt luôn, máu sẽ vọt ra như suối, nửa giờ sau tôi chỉ còn bộ da trong suốt. Khi đó thì...- cô ta cười nham hiểm - Anh có thể đắp chung chăn với mụ yêu tinh ăn thịt trẻ con! - Đồ khốn nạn! - Tôi chửi - Các đồng chí, một người nho nhã như tôi mà phải chửi bậy thật không dễ dàng chút nào. Tôi ngượng. Tôi chửi cô ta: Đ. mẹ cô! Tôi căn cứ vào đâu để giết cô, vì lí do gì mà giết? Khi có chuyện vui thì không thấy cô đến tìm tôi, chuyện dở thì bây giờ mới tìm. Ai thích giết cô thì cứ giết, còn tôi thì không! Tôi tránh sang một bên, đấu khẩu không lại chẳng lẽ bỏ chạy? Tôi vớ chai "Bờm tía ngựa hồng" tu một hơi ồng ộc, khi tu vẫn không quên đưa mắt dò xem động tĩnh. Tôi thấy cô ta uể oải ngồi dậy, vừa cười mỉm vừa bước vào gian bếp. Tôi chột dạ khi nghe tiếng nước xối ào ào. Tôi rón rén vào theo, thấy cô ta đang gội đầu dưới vòi nước chảy rất mạnh, hai tay bám gờ chậu men, người cúi gập một trăm tám mươi độ, cặp mông bèn bẹt như hai miếng thịt ướp đã ba mươi năm, tôi không dám so sánh chúng với cặp mông tròn như hai quả bóng da của mẹ vợ, nhưng trong đầu thì hiện ra hình ảnh ấy. Rốt cuộc tôi mới vỡ lẽ, vợ tôi ghen không phải là vô cớ. Vòi nước xối thẳng vào gáy bắn ra từng đám bọt trắng, tóc cô ta bết từng mảng như bẹ cây móc. Cô ta giật cục trong họng như gà mái mổ thóc. Tôi sợ cô ta bị cảm, chợt thấy thương thương, hành hạ người phụ nữ yếu đuối đến nông nỗi này là có tội. Tôi bước tới xoa lưng cô ta, lưng cô rất lạnh. Tôi nói, thôi mà, đừng hành hạ mình nữa, chúng mình không nên có những chuyện ngu xuẩn, n^ười thân đau lòng còn kẻ thù thì hả dạ. Cô ta đúng thẳng lên, mắt đỏ ngầu nhìn tôi chằm chằm không nói, ba giây đồng hồ trôi qua, tôi sợ vãi linh hồn, định rút lui thì trông thấy cô ta vớ con dao inốc sắc như nước mới mua ở cửa hàng ngũ kim, khua một vòng cung trước mặt rồi nhằm cổ họng định khứa một nhát. Tôi bất chấp nguy hiểm, xông tới giằng con dao trong tay cô ta mà ớn tận cổ vì hành vi này của cô. "Đồ khốn, chẳng thà cô giết tôi đi cho xong!" Tôi bập con dao vào thớt thái thịt, lưỡi dao ăn sâu dễ đến hai đốt ngón tay, phải rất khỏe mới rút được. Tôi đấm tay vào tường bồm bộp, hàng xóm quát to: "Làm cái gì thế?" Tôi nổi cơn điên, hung hăng như một con báo gấm lồng lộn trong cũi sắt, Tôi nói: "Không sống nổi nữa, hết cách rồi, không sống nổi nữa!" Đi tới đi lui mấy chục lượt, tôi nghĩ, vẫn phải sống với cô ta, bây giờ mà li dị có khác gì đăng ký thiêu xác ở đài hoá thân! Tôi nói: - Hôm nay phải làm cho ra nhẽ! Đi, đi gặp bố mẹ cô để họ phân xử. Cô cũng có thể hỏi thẳng mẹ cô, rằng quan hệ giữa tôi với mẹ cô như thế nào? Cô lấy khăn bông lau mặt, nói: - Đi thì đi! Các người loạn luân còn không sợ, tôi sợ cái gì? - Đứa nào không đi, nó là đồ con chó - Tôi nói. Cô ta nói: - Đúng, đứa nào không đi nó là đồ con chó! Chúng tôi lôi nhau đến trường Đại học Nấu nướng, dọc đường gặp một đoàn xe đón khách nước ngoài của chính quyền thành phố, chiếc mô tô dẫn đường cò hai cảnh sát ngồi trên, quân phục mới tinh, kính râm, găng tay trắng. Chúng tôi tạm dừng cãi nhau, đứng bất động bên đường bên gốc cây hòe. Rãnh nước bôc lên mùi thum thủm của xác xúc vật chết. Bàn tay lạnh ngắt của cô bám cánh tay tôi. Tôi nhìn đoàn xe bằng ánh mắt khinh bỉ, tôi ngán ngẩm bàn tay lạnh giá của cô nắm cánh tay tôi, ngón tay cái to hơn so với bình thường, các móng tay đầy ghét, nhưng tôi không nỡ gạt tay cô ra. Cô nắm cánh tay tôi hoàn toàn do bản năng yêu cầu được bảo vệ, như người chết đuối túm lấy khóm cỏ. "Đồ chó đẻ!" - Tôi chửi. Trong đám người dạt ra cho đoàn xe đi, có một bà đầu trọc quay lại nhìn tôi. Bà ta mặc chiếc áo len rộng thùng thình, điểm xuyết một hàng cúc giữa rất to bằng nhựa trắng. Tự nhiên tôi có cảm giác buồn nôn khi nhìn thấy hàng cúc trắng vì nó nhắc tôi nhớ lại hồi còn nhỏ lên quai bị, một lang băm có chiếc cúc nhựa rất to ở ngực áo, dùng ngón tay nhớp nhúa sờ vào bên trong má tôi, tôi nôn oẹ ngay lập tức. Đầu nhẵn bóng lọt thỏm giữa hai vai, mặt phù nề, hàm răng vàng khè. bà ta ngoẹo đầu nhìn khiến tôi rúm người lại. Tôi dợm bỏ đi nhưng bà ta con cón chạy tới. Thì ra bà ta quen biết vợ tôi. Bà nắm lấy tay vợ tôi mà lắc rất mạnh, vừa lắc vừa nẩy người theo phương thẳng đứng. Hai người chỉ thiếu nước ôm hôn nhau, bà ta còn thân hơn mẹ đẻ. Thế là tôi tự nhiên lại nhớ tới mẹ vợ làm sao lại đẻ ra một đứa con gái như vợ tôi, thật kỳ cục! Tôi đi một mình tới trường đại học Nấu nướng, tôi muốn ngay bây giờ hỏi mẹ vợ, có phải vợ tôi là con nhặt, xin từ một trại trẻ mồ côi, hoặc hộ lý làm lộn thai nhi khi sinh nở ở viện Sản? Và nếu quả như thế thì làm thế nào bây giờ? Vợ tôi đuổi theo, cười rúc rích, hình như quên phắt chuyện cầm dao cứa cổ ban nãy. Cô ta hỏi tôi: - Này ông Tiến sĩ, có biết bà vừa nãy là ai không? Tôi nói không biết. - Bà cụ là mẹ vợ ông Hồ, Trưởng ban tổ chức thị uỷ. Tôi vờ ra vẻ thanh cao, hứ lên một tiếng. - Anh hứ gì thế? - Cô ta nói - Anh khinh người vừa vừa chứ! Đừng tưởng chỉ mỗi mình là thông minh! Nói cho anh biết, tôi sắp lên chức Chủ nhiệm mục Sinh hoạt văn hoá của tờ báo. Tôi nói, chúc mừng cô Chủ nhiệm mục Sinh hoạt văn hoá, mong cô viết bài giới thiệu sự thể nghiệm của bản thân cô về sự đanh đá cá cầy! Cô ta ngạc nhiên đứng sững, nói: - Đanh đá? Anh bảo tôi là đanh đá? Tôi là người lương thiện số một trên đời, đặt địa vị người khác, thấy chồng mình lòng thòng với mẹ vợ, đã rạch trời thành trăm mảnh từ lâu rồi! Tôi bảo đi mau lên để bố mẹ cô còn phân xử. - Tôi đúng là ngu - Cô ta dừng lại như sực tỉnh - Sao tôi lại đi cùng anh nhỉ? Để xem anh và cái bà lẳng lơ ấy nhấm nháy với nhau hả? Các người không cần liêm sỉ nhưng tôi thì sợ xấu mặt! Đàn ông trong thiên hạ nhiều như lông bò, đếm không xuể, anh đâu phải của hiếm mà tôi tiếc? Anh thích ngủ với ai thì cứ việc, tôi cóc thèm để ý! Nói xong câu ấy, cô ta hiên ngang bỏ đi. Gió thu rung ngọn cây, những chiếc lá vàng rơi lặng lẽ không một tiếng động. Vợ tôi đi xuyên qua thơ ca mùa thu, bóng đen và sự thanh tú xây dựng nên mối quan hệ nào đó. Sự bất cần của cô ta khiến tôi nảy sinh một thứ tình cảm nuối tiếc. Vợ tôi tên là Viên Mĩ Lệ. Viên Mĩ Lệ và lá thu vàng cấu thành một bài thơ trữ tình đầy thương cảm, có mùi vị như rươụ vang "Tư lệnh Lôi" của Xưởng rượu vang Trương Dụ, Yên Đài. Tôi nhìn theo cô ta, cò không ngoảnh lại, người ta gọi hành động ấy là vì nghĩa mà không thèm hối tiếc. Thực ra, tôi rất muốn cô ngoảnh lại nhìn tôi lấy một lần, nhưng Chủ nhiệm mục Sinh hoạt văn hoá "Nhật báo thành phố Rượu" không hề ngoảnh lại. Cô ta đã đi nhậm chữc. Viên Chủ nhiệm, Chủ nhiệm Viên! Cái bóng của Chủ nhiệm đã khuất sau những bức tương trắng của các công trình kiến trúc cảng cá. Một đàn bồ câu lông tạp, từ nơi ấy bay lên trời xanh. Ba quả khí cầu màu hoàng hạnh bay trên trời, phía dưới kéo theo băng đò rôn màu đỏ tươi thêu chữ trắng. Một người đàn ông đứng ngẩn ngơ. Đó là tôi, Tiến sĩ rượu, Lý Một Gáo. Này Lý Một Gáo, anh không nhảy xuống dòng sông cuồn cuộn hơi nước và sặc mùi rượu để tìm cái chết chứ? Sao lại có thể thế! Thần kinh tôi vững như thép, bền như da thuộc, ngâm không bở, xé không đứt! Lý Một Gáo, Lý Một Gáo, ngẩng đầu lên mà đi, chỉ một lát đã tới trường đại học Nấu nướng, đứng trước cửa nhà mẹ vợ. Tôi nghĩ, dứt khoát phải làm cho ra nhẽ. Có lẽ tôi phải tỏ ra kiên quyết với mẹ vợ, cũng có thể không cần phải như thế. Đốĩ với tôi, hồn nhiên đây là một cuộc cách mạng làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống riêng của tôi. Cánh cửa dán mảnh giấy: Buổi sáng lên lớp về chế biến tại phòng thực tập đặc sản học viện. Từ làu tôi có nghe mẹ vợ là một siêu cao thủ kỹ thuật nấu nướng, một ngôi sao của Học viện Nấu nướng, nhưng tôi chưa bao giờ chứng kiến bà lên lớp. Tôi. Lý Một Gáo quyết định dự giờ giảng của mẹ vợ, ngắm thân hình duyên dáng của bà. Tôi đi bằng cổng sau của trường đại học ủ men sang sân học viện Nấu nướng. Mùi rượu bát ngát, mùi thịt điếc mũi. Trong sân trồng toàn hoa thơm cỏ lạ. về thực vật thì Tiến sĩ rượu hiểu biết nông cạn, chúng liếc xéo anh bằng ánh mắt kiêu ngạo, liếc bằng lá có hình thù như mắt người. Mười mấy cảnh sát của trường mặc đồng phục màu xanh đang hoạt độn g uể oải trong sân, trông thấy tôi như trông thấy con mồi, tỉnh như sáo, tai dỏng lên, mũi thở phì phò. Nhưng tôi không sợ. Tôi biết, chỉ cần nói tên mẹ vợ là họ trỏ về trạng thái cũ. Vườn trường kết cấu rất phức tạp, y như những vườn ở Tô Châu. Một tảng đá gan gà dựng lên sừng sững hết sức vô lý ở giữa lối đi, trên kẻ ba chữ: "Đá chọc trời". Được sự đồng ý của cảnh sát trưởng, tôi rẽ ngang rẽ dọc nhiều lần mới tìm thấy Trung tâm nghiên cứu món ăn đặc sản, qua lớp lớp lan can bằng sắt, bỏ qua công trình kiến trúc nuôi trẻ lấy thịt, chui vào một cái hang tối mò rồi lần xuống nơi đèn đuốc sáng trưng phía dưới. Đây đã là nơi không nhiệm vụ miễn vào. Một tiểu thư đưa cho tôi một chiếc áo bờ-lu để tôi thay. Cô bảo, người của các anh đang ghi hình Phó giáo sư. Cô lầm tôi với phóng viên của Đài truyền hình thành phố. Tôi đội chiếc mũ hình ống lên đầu, ngửi thấy mùi xà phòng thoang thoảng. Lúc này, cô tiểu thư đã nhận ra tôi. Cô bảo cô là bạn học của Mĩ Lệ hồi học trung học, hồi đó cô học giỏi hơn Mĩ Lệ nhiều, vậy mà người ta trở thành đại ký giả, còn cô thì trở thành người canh cửa! Cô buồn, nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù, làm như tôi huỷ hoại tiền đồ của có không bằng! Tôi gật đầu nhìn cô với vẻ biết lỗi, cô chuyển rất nhanh từ bộ mặt đưa đám sang vênh vènh váo váo, giọng kẻ cả: "Tôi có hai đứa con, thông minh tuyệt trần!" Tôi hỏi giọng cay độc: "Cô không định bán chúng cho bộ phận đặc sản đấy chứ?" Cô ta giận tím mặt. Tôi không thích nhìn sắc mặt tím tái của phụ nữ, nên đi nhanh về phía phòng thực tập, nghe cô ta nghiến răng nguyền rủa phía sau: "Sẽ có ngày người ta tóm cổ những thú dữ ăn thịt ngươi chúng mày!" Những lời của cô canh cửa rung động tâm linh tôi. Kẻ nào là thú dữ ăn thịt người? Chẳng lẽ tôi cũng là thành viên của đội ngũ ăn thịt người đó. Lời các yếu nhân thành phố khi món đặc sản trứ danh được đem lên: "Chúng tôi không ăn thịt người! Chúng tôi ăn món đặc sản, thành quả của công nghệ đặc biệt, tác giả: Người Đẹp Mẹ Vợ". Lúc này đây, bà đang lên lớp cho các học sinh của bà trong phòng thực nghiệm rộng rãi sáng sủa. Bà đứng trên bục giảng, rực rỡ dưới ánh đèn, tôi đã trông thấy khuôn mặt tròn như trăng rằm, bóng như men sứ của bà. Quả có phóng viên truyền hình đang quay phim, trong đó có cậu Tiền Mặt Chuột là Chủ nhiệm chuyên đề, tôi từng uống rượu với cậu ta. Cậu ta xê dịch cái máy quay phim khắp phòng. Người phụ quay, một khuôn mặt búng ra sữa tay cầm đèn pha, tay kéo dây điện, thao tác theo lệnh của quay chính, lúc chuyển làn ánh sáng lên mặt, lúc rọi xuống bục giảng trước mặt mẹ vợ, lúc lướt trên đám học viên đang chăm chú nghe giảng. Tôi chọn một chỗ trống, ngồi xuống, cảm thấy ánh mắt dịu dàng của mẹ vợ dừng lại hai giây trên mặt mình. Tôi ngượng, cúi mặt xuống. Bốn chữ khắc rất sâu bằng dao nhọn trên mặt bàn: "Anh muốn ấy em" như bốn hòn đá tảng ném vào trong đầu tôi. Cảm giác rân rân như có một dòng điện nhỏ chạy khắp người, chân tay tôi run rẩy như con ếch đực bị kích thích, cái vật ở quãng giữa không chịu nằm yên!... Giọng nói đều đều, khoan thai như triều dâng từ xa đến gần của mẹ vợ, toả một luồng không khí ấm áp bao vây quanh tôi, từng đợt từng đợt khoái cảm chạy rần rần trên sống lưng tôi. - ... Các bạn sinh viên thân mến, các bạn có khi nào nghĩ rằng, cùng với bốn hiện đại hoá ngày càng phát triển mạnh mẽ, mức sống của dân ngày càng cao, vấn đề ăn không chỉ là no bụng, mà còn là thưởng thức nghệ thuật. Do vậy, nấu nướng là vấn đề kỹ thuật, đồng thời cũng là nghệ thuật. Một nhà bếp có hạng phải có đôi tay chuẩn xác hơn bác sĩ ngoại khoa, phải cảm thụ màu sắc hơn hoạ sĩ, mũi phải nhậy hơn mũi chó nghiệp vụ, lưỡi phải linh hoạt hơn lưỡi rắn. Nhà bếp là tổng hợp của các nhà. Đồng thòi, trình độ của người sành ăn ngày càng cao, khẩu vị ngày càng tinh tế, luôn chuộng cái mới, sốm Tần tối Sở đổi món liên tục. Phải thoả mãn tối mức cao nhất yêu cầu của họ. Điều này có liên quan đến sự thịnh vượng của thành phố Rượu chúng ta, tất nhiên cũng liẽn quan đến tiền đồ của mỗi chúng ta. Hôm nay, trước khi bước vào bài giảng chính thức, tôi muốn giới thiệu với các bạn một món ăn nổi tiếng... Bà cầm bút điện tử viết lên bảng bốn chữ như rồng bay phượng múa: Thú mỏ vẹt tần. Khi viết, bà nghiêng người về một bên, rất lịch sự, phong thái tuyệt vời. Bỏ bút xuống, bà bật công tắc trên bàn, tấm màn hình từ từ mở ra trên tường, như một vị tướng mở bản đồ tác chiến. Phía sau màn hình vốn là một bể nước, những con thú nhỏ miệng dẹt, da trơn, bốn chân có màng đang bơi với tâm trạng thấp thỏm. Bà nói - Sau đây tôi có thể cho các trò biết các phối liệu và phương thức chế biến, các trò có thể ghi. Loài thú nhỏ mà vẻ bên ngoài không cỏ gì đáng sợ này đã làm cho Engels - người thầy vĩ đại của giai cấp vô sản, một bác học đa tài rơi vào tình trạng lúng túng. Chúng là hiện tượng đặc dị trong lịch sử tiến hoá sinh vật. Chúng là động vậ; duy nhất trên quả đất có vú mà lại đẻ trứng mà con người được biết. Thú mỏ vịt là động vật quí hiếm, vì vậy ta phải đặc biệt cẩn thận khi chế biến, nhất thiết không được do sơ suất của ta mà làm phí của trời. Do đó tôi đề nghị, trước khi chế biến món thú mỏ vẹt, hãy thịt nhiều ba ba để tìm cảm giác. Sau đây tôi giới thiệu cụ thể: Thú mỏ vịt một con, cắt tiết xong treo ngược chừng nửa tiếng cho chảy hết. Chú ý: dùng dao bạc đâm phía dưới miệng, sao cho vết đâm càng nhỏ càng tốt. Đợi tiết chảy hết, làm lông trong nước nóng bảy mươi nhăm độ C, rồi thận trọng moi nội tạng: gan, tim, trứng (nếu như có trứng). Lúc lấy gan phải đặc biệt chú ý không để vỡ mật, vỡ là phải vứt bỏ, không ăn được. Lấy ruột ra, Lộn trái rồi xối sạch bằng nước phèn. Nhúng thú vào nước sôi rồi lột bỏ vỏ cứng ở miệng, tuốt sạch vỏ sù sì ở chân. Chú ý: phải bảo vệ màng chân nguyên vẹn. Nội tạng sau khi rửa sạch, đem chao dầu, nhét trở lại vào bụng rồi nêm các loại gia vị: muối, hành tây, gừng thái chỉ, ớt, nấm hương. Nhất thiết không được cho mì chính, rồi ninh dừ trên lửa nhỏ cho đến khi có màu sẫm và có mùi thơm lạ là được. Nói chung, trứng và nội tạng sau khi chao qua bằng dầu nhét trở lại bụng, nếu trứng nhiều, hình thành quả hẳn hơi thì làm một món riêng. Thao tác cụ thể, có thể phỏng theo cách thức chê biến ba ba, rùa rùa. -------------------------------- Nhà xuất bản cắt bỏ một đoạn trong nguyên bản.