"Tường Vi, Tường Vi, mau tỉnh lại.." Tiếng bạn cùng phòng oang oang gọi tôi, một khuôn mặt nhỏ nhắn mang ý cười ghé vào trên mặt tôi. "Gọi hồn a, hôm nay thứ bảy, lại không có tiết, gọi tôi sớm như vậy..." Tôi xem ngoài cửa sổ, sắc trời vừa sáng, nhìn lại đồng hồ, chuẩn bị tiếp tục ngủ. "Bà dậy sớm như vậy làm gì..." Nói thầm trong miệng, Chu Công anh tuấn tiêu sái đang chỉ tay về phía ta ngoắc ngoắc. "Nhưng là, Bạch Kỳ đang ở dưới chờ bà, còn mang theo bữa sáng..." Nàng chỉ chỉ dưới lầu, ủy khuất nói."Đêm qua, chính bà bảo tôi Bạch Kỳ mời bà đến nhà, bà nói không muốn đi, còn hỏi tôi cách từ chối, còn nói muốn dẫn tôi cùng đi, vậy mà..!!" Như con chim sẻ sáng sớm ầm ĩ líu ríu bên tai tôi, muốn ngủ cũng không ngủ được. Đúng rồi, hôm qua là sinh nhật Bạch Kỳ, tay bỗng nắm chặt quần áo, một đêm kia hắn vô tình đoạt lấy lần đầu của tôi. Bất quá, hôm sau, Bạch Kỳ tìm được tôi đang ở thư viện tự học, tôi đang xem sách mê mẩn cũng không có nhìn đến hắn. Hắn yên lặng không một tiếng động ngồi xuống cạnh tôi, đưa tôi một tờ giấy trắng. Một tờ giấy bỗng dưng xuất hiện, tôi sợ tới mức chấn động toàn thân, vừa xem lại là Bạch Kỳ, lại kinh hoàng không thôi. Nhận tờ giấy, thấy trên đó có hàng chữ thanh tú. "Tối hôm qua, em không có chuyện gì chứ? Ngủ có ngon giấc không?" Tôi kinh ngạc hướng hắn liếc một cái, hắn hai mắt trong suốt thấy đáy, ôn nhu nhìn tôi. Sợ hãi trong người tôi cũng biến mất không ít. Tôi hôm qua tôi có ngủ được hay không hắn lại không biết? Ngươi đem ta chà đạp thảm như vậy, bây giờ còn giả ôn nhu săn sóc, tối qua đem tôi trực tiếp tới cửa ký túc xá, hại tôi chạy mệt, hạ thân đến bây giờ còn không thoải mái. Còn nói tôi trở về sớm? Đệ tử! Quả nhiên thời gian đối ngươi là không có khái niệm. Nói đến ngủ, viết viết viết, ta ngoáy trên giấy vài dòng. "Học trưởng, tối hôm qua lên giường em liền ngủ, anh thì sao?" Đưa cho hắn. "Tối hôm qua không ngủ được, rất nhớ em" Chữ hắn uyển chuyển hàm xúc, mang ý tán tỉnh. Tôi không nói gì liếc mắt một cái, nhìn thấy ánh mắt chuyên chú của hắn, nghĩ đến hôm qua hắn cuồng dã bá đạo chiếm thân tôi hai má không khỏi hồng, cúi đầu làm bộ thật sự đọc sách, không để ý đến hắn. "làm ơn, người không cần ngủ lại chứ!!" Thanh Oánh đem chăn của tôi kéo ra, đem tôi đẩy vào phòng vệ sinh. "Nhanh chút rửa mặt, Bạch Kỳ đã đợi ở đó 10 phút, xung quanh đã khôn thiếu bọn con gái rục rịch chuẩn bị tiến lên. Bà nhanh một chút, bằng không lát nữa chọc giận fan của hắn, bà liền gặp phải vô số phiền toái!!" Lời của nàng giống như một chậu nước lạnh, làm cho tôi tỉnh táo. Phiền toái, thứ tôi sợ nhất chính là phiền toái. Bay nhanh đi rửa mặt, đổi quần áo, một thân nhẹ nhàng mà khoan khoái dùng tốc độ nhanh nhất phi xuống. "Chờ một chút, bà dẫn theo tôi cùng đi được không." Nàng gọi nhỏ một tiếng, nắm chặt tôi. "Bà cũng là fan của hắn à.." tôi bắt lấy tay Thanh Oánh, chạy xuống hiên, một đường chạy vội đến trước mặt Bạch Kỳ.