George có chút xấu hổ khi nhìn thấy Diệp Anh. Sự công kích của dư luận với Diệp Anh ngày càng mãnh liệt, anh đã cam đoan với cô nhất định sẽ tìm được Tracy, hỏi lý do vì sao Tracy lại nói dối trong buổi họp báo của Sâm Minh Mỹ! Nhưng mấy ngày rồi, Tracy không hề về nhà, điện thoại cũng tắt, đột ngột biến mất không dấu vết. Lễ phục của buổi dạ hội từ thiện lần này do George đặc biệt thiết kế cho Phan Đình Đình, phần đuôi cá màu champagne gắn những viên đá vụn, toàn thân được che phủ kín đáo nhưng mặc lên lại tựa như lớp da thứ hai, phần trước được nâng lên nhưng phía sau thắt lại, để lộ đường cong quyến rũ. "Bộ lễ phục này, một chút thừa thãi cũng không có." Diệp Anh đón nhận bản thiết kế, ngắm nghía, rồi lắc đầu nói. "Ha ha, đó là điều đương nhiên!" Phan Đình Đình vô cùng đắc ý. Vì muốn mọi người phải kinh ngạc trước bộ lễ phục, cô định một tháng tiếp theo mỗi ngày đều tập luyện giảm béo. "Tôi muốn đám nữ minh tinh ấy biết: Có một số bộ lễ phục chỉ có tôi, một mình Phan Đình Đình này mới mặc được!" Diệp Anh không nói gì. Tiếp xúc một thời gian dài, cô phát hiện hành vi của Phan Đình Đình rất chuyên nghiệp, mỗi ngày đều cố gắng chăm sóc bản thân từ chân tới đầu tỉ mỉ kỹ lưỡng, tính cách thẳng thắn, có chút đáng yêu, hơn nữa cũng rất nghĩa khí. Mấy lần qua lại, cô và Phan Đình Đình lại ngẫu nhiên trở thành bạn bè uống rượu chuyện phiếm với nhau. "Đi! Bạn thân à, đêm nay chúng ta đi uống rượu!" Xem xét xong bản thiết kế, hẹn thời gian lần sau tới thử, Phan Đình Đình tóm lấy cánh tay Diệp Anh, ra vẻ làm nũng dễ thương với cô. "Cô Diệp, Tracy..." George đuổi theo vài bước, vẻ mặt có chút do dự, sau đó nghiêm túc nói: "Hay là chúng ta cũng mở một cuộc họp báo, tôi sẽ đứng ra làm chứng cho cô tất cả những gì Tracy nói là bịa đặt!" Ngừng bước, Diệp Anh quay đầu đánh giá George. Cô biết George vẫn luôn có chút tình cảm ảo diệu nào đó với Tracy, hiện tại anh tình nguyện như vậy có chút ngoài dự đoán của Diệp Anh. "Chờ đã, bây giờ chưa cần." Lời còn chưa nói xong với George, Diệp Anh đã bị Phan Đình Đình kéo đi. Lái xe của Phan Đình Đình đưa họ đến một nhà hàng Vân Nam, ăn xong lại đưa họ đến một quán bar nổi tiếng. Phan Đình Đình dẫn cô theo lối đi bí mật, đến thẳng một gian phòng hoa lệ ở tầng hai. "Đây đúng là nỗi bi ai của minh tinh." Bồi bàn mở một chai rượu vang đắt tiền, Phan Đình Đình ngồi tựa trên một chiếc sô pha màu đen kiểu cung đình, ai oán nói: "Kỳ thật tôi rất hưởng thụ cảm giác ngồi trên ghế tựa của quán bar, một đống đàn ông vây quanh bắt chuyện, sau đó sẽ lấy việc vô tình cự tuyệt bọn họ làm thú vui!" Rượu có mùi hoa quả nhàn nhạt. Diệp Anh tùy tiện cười: "Việc gì cũng có được mất." Trong căn phòng nhỏ có một sân khấu hoa lệ, một ca sĩ nhỏ tuổi, chừng hai hai, hai ba tuổi, giống sinh viên vừa mới tốt nghiệp, dáng người cao ráo, tướng mạo thanh tú, tay cầm đàn ghi ta hát bài "Đôi cánh thiên sứ". "... Lá rụng bay theo gió sẽ đi đến phương trời nào Chỉ còn lại một bầu trời xinh đẹp Cảm giác ấm áp quen thuộc ấy Giống như đôi cánh thiên sứ Lướt qua quá khứ hạnh phúc của em ..." "Hát hay lắm! Hát tiếp đi, đừng ngừng lại!" Sảng khoái uống cạn ly rượu, Phan Đình Đình đứng dậy, cầm lấy micro cùng hợp xướng với ca sỹ. Tiếng hát của cô quá lạc điệu, mà lời bài hát lại quá cao, nên chỉ qua vài đoạn đã mệt đến mức bỏ cuộc, phải uống một ly rượu cho thông họng. "Diệp Anh, cô biết không..." Hai má ửng hồng, Phan Đình Đình rót một ly rượu cho Diệp Anh, đôi mắt yêu kiều lên án: "Tôi đã từng vô cùng vô cùng vô cùng không thích cô! Khi ấy, cô quá kiêu ngạo, còn nổi tiếng hơn cả tôi! Cứ như cô là nữ vương ấy, chuyện gì cô cũng làm chủ được! Dáng vẻ ấy thật sự không khiến người ta thích chút nào cô biết không?" Diệp Anh lười biếng tựa vào ghế sô pha. Mỗi lần gặp mặt, Phan Đình Đình đều đem chuyện này ra nói. "Nhưng Diệp Anh à, cô quả thực là nữ vương! Cô càng kiêu ngạo lại càng mê hồn người! Khiến người ta cam tâm tình nguyện thần phục, cam tâm tình nguyện bị cô gọi tới gọi lui, càng bị cô ngược đãi lại càng vui vẻ!" Lắc lắc ngón tay trỏ, Phan Đình Đình đã lờ đờ say: "À! Việt Xán chẳng phải cũng là kẻ bị cô chinh phục như vậy sao, chẳng phải cô cũng độc ác hành hạ anh ta hết lần này tới lần khác sao, khiến tâm can anh ta bị tổn phương, khiến cho trong mắt anh ta chỉ toàn là hình bóng cô!" "Ghen tị ảnh hưởng đến dung mạo xinh đẹp của cô đấy." Chậm rãi uống một ngụm rượu, Diệp Anh không hề phản bác suy nghĩ của Phan Đình Đình. Sững sờ một chút, Phan Đình Đình bèn phá ra cười: "Đúng vậy! Tôi muốn quên đi người đàn ông vô tình ấy! Chân trời nào chẳng có hoa thơm! Lấy dung mạo xinh đẹp của Phan Đình Đình tôi cũng có thể dời núi lấp biển, hô phong hoán vũ, khiến đàn ông trong thiên hạ đều khúm núm dưới váy tôi! Hôm trước, ông chủ của một công ty điện ảnh còn cầu hôn tôi, nói là mỗi năm đều để tôi đóng bốn bộ phim điện ảnh, bốn mùa xuân hạ thu đông, mỗi mùa một bộ! Tôi bảo hắn là cút đi, lão nương đây giờ chỉ quan tâm đến Hollywood, chờ phim của anh lên khắp rạp nước Mỹ thì hẵng đến tìm tôi! Ha ha ha ha! Việt Xán thì tính là cái gì! Đàn ông trong thiên hạ, tôi chọn ai chẳng được! Tôi một lần chọn ba người cũng được ấy chứ!" Phan Đình Đình cười đến ngả nghiêng, nhưng nước mắt lại cứ thế trào ra. "Cạn!" Phan Đình Đình bày ra dáng vẻ phóng khoáng như khi uống rượu trắng, hai cốc thủy tinh va chạm vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo. Mặt Diệp Anh cũng đã phiếm hồng, hai người bắt đầu tán gẫu linh tinh. Phan Đình Đình kể cho cô nghe những điều gần đây cô ấy nhìn thấy. Hai người uống hết ly này tới ly khác, nói tới nói lui lại nói tới chuyện họp báo của Sâm Minh Mỹ. "Bạn thân à, chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đến cô đấy!" Trong men say, Phan Đình Đình vốn đang tựa người vào Diệp Anh cũng cố gắng ngồi dậy, hai má ửng hồng, cả người nghiêng ngả, trịnh trọng nói với cô: "Trong giới hiện giờ, rất nhiều người nói cô đã từng là tội phạm, có người nói cô là tên trộm, có người nói cô là kỹ nữ, có người nói cô là kẻ lừa dối, còn có người nói cô là sát nhân! Những nữ minh tinh trước kia từng tranh nhau mặc lễ phục của cô thì hiện giờ họ đều không dám mặc, những lễ phục trước kia nhờ cô làm, nay đều bị ném xuống đáy tủ! Họ nói cô sao chép, nói trước kia đã ủy khuất Sâm Minh Mỹ, hiện giờ đều náo nhiệt đi đặt lễ phục của Sâm Minh Mỹ! Giới giải trí cũng chỉ là chong chóng xoay theo chiều gió, nếu họ không tôn sùng cô, đó chính là phiền toái!" "Ừm." Lắc lắc ly rượu, Diệp Anh mỉm cười: "Thế còn cô? Cảm thấy tôi là loại nào? Ăn trộm? Kỹ nữ? Kẻ lừa dối? Hay là sát nhân?" À, để tôi nghĩ đã." Bật cười, Phan Đình Đình lần nữa quay lại dựa vào người Diệp Anh, cô uống cạn ly rượu trong tay: "Tôi cảm thấy, cô là kẻ bạc tình! Dụ dỗ được nhiều người yêu thương cô như vậy, họ chỉ mong chờ dâng trái tim mình cho cô, nhưng cô lại nhẫn tâm đem trái tim người ta ném xuống dưới bánh xe quay nghiền nát, treo trên gai nhọn hoa hồng mặc gió táp mưa sa." Có người gõ cửa phòng, sau đó cánh cửa được mở ra. Ánh sáng lấp lánh từ chiếc đèn thạch anh chiếu rọi một hình dáng cao lớn in trên sàn nhà đang từng bước tiến vào. Hai cô gái đã mơ màng say nên không hề phát hiện ra. "Có sao?" Diệp Anh cũng bắt đầu ngà ngà say. "Có đấy!" Nhoài người lên, Phan Đình Đình nghiến răng nghiến lợi: "Việt Xán của tôi! Việt Xán của tôi đã bị cô tàn nhẫn..." "Sao lại uống nhiều thế này!" Giọng nói lạnh lùng xen giữa cuộc trò chuyện của hai người. Phan Đình Đình đang mơ màng say nhìn sang, mắt mở to sững lại hai giây, sau đó giống như chú mèo nhỏ bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng khỏi chiếc ghế sô pha đen. "Đại thiếu gia! Sao anh lại đến đây?"