“Thằng khốn nạn…” Hạ Lãng khàn giọng như đang cố gắng khống chế tâm tình, “Khốn nạn… Mất dạy!! Mày chạy đi đâu vậy?!” Tín hiệu rất yếu, tiếng Hạ Lãng gào thét trở nên đứt quãng vô cùng buồn cười, nhưng có mơ hồ không rõ thế nào đi chăng nữa thì loại gầm thét giận dữ này cũng là sự quan tâm lo lắng của cha, hắn vẫn có thể nghe hiểu rõ ràng. Hạ Lãng như đang khóc, giọng nói của ông già nua đi không ít, tim Hạ Dương vô cùng đau đớn như bị người tàn nhẫn bóp chặt, hắn cuộn người lại, vành mắt đỏ ửng. Chỗ nào? Đúng vậy, đây là chỗ nào? Hạ Dương cố gắng cười ha ha, nỗ lực ngụy trang thành dáng vẻ không có chuyện gì, áp điện thoại vào nhỏ giọng nói, “Cha, con không có chuyện gì cả. Tiểu Cẩn cũng đang ở cùng với con, cha đừng lo lắng.” Hạ Dương muốn khóc, nhưng hắn là một người đàn ông. Đừng lo lắng. Phải dùng nhiều từ ngữ tốt đẹp. Tựa như hắn chỉ đang muốn làm một chuyến du lịch xa nhà mà cha mẹ lại cứ đứng trước cửa cằn nhằn rầy la không dứt, nên nhịn không được cãi lại một câu “Đừng lo nữa”. Đây là lần đầu tiên từ sau khi mẹ mất hắn dùng ngữ điệu ôn hòa như vậy để nói chuyện với cha — cảm giác này không ngờ lại tốt đến vậy, chỉ tiếc rằng có lẽ đã không còn cơ hội nữa rồi. Con người ấy mà, đôi khi phải đến phút cuối rồi mới hối hận không kịp. “Con mang Tiểu Cẩn xuất ngoại cùng con,” hắn bắt đầu nói bừa, “Cha cũng biết mẹ để lại cho tụi con rất nhiều tiền mà phải không, tụi con cũng đã sớm làm đơn xin xuất ngoại rồi, nhưng tụi con vẫn chưa nói với cha, xin lỗi, cha.” Cái lạnh rùng mình lại một lần nữa ùa đến, quá mức thống khổ làm hắn không còn một chút logic nào, cho nên lời bịa đặt hắn nói trăm ngàn chỗ hở, nhưng hắn vẫn muốn bịa. Bọn hắn, có lẽ không thể quay về nữa rồi. Vốn định cầu cứu cha, nhưng có lẽ đã chậm một bước, vậy cũng không nên làm ông thêm lo lắng. Là một người đàn ông, phải chống chịu được nhiều thứ. Giữa việc nuôi hai đứa con chết một cách quái dị, cùng với nuôi hai đứa con cuối cùng lại bị nơi phồn hoa mê hoặc mà cắt đứt liên hệ với mình, rốt cục cái nào thê thảm hơn? Hạ Dương cố nhếch môi. Chí ít, tức giận sẽ càng làm cho người ta có dũng khí sống tiếp hơn so với bi thương. Hạ Lãng trầm mặc, còn Hạ Dương lại trống rỗng nhìn chằm chằm vũng nước trước mắt đến đờ người… Vũng nước kia tựa hồ nhô ra một góc bàn nào đó, cũng không biết có dụng ý gì. Tầm mắt hắn rất mơ hồ, trong lòng lại không hề thấy sợ hãi. Hạ Dương bắt đầu suy nghĩ lung tung: “Cái góc bàn vũng nước lộ ra rốt cục là chỗ nào nhỉ?” Có thể là Địa Ngục, nhưng cũng có thể là Thiên Đường. Hạ Dương ghé sát đến nhìn thử, cơ thể đột nhiên cứng đờ. Trên bàn… Có khắc huy hiệu của trường trung học Lam Thiên. Từ chỗ nào thông được đến đây? Từ chỗ nào? “Dương Dương…” Lúc này, Hạ Lãng đã chịu mở miệng, giọng nói gần như nghẹn ngào, ông giống như đang cố gắng làm sao để tâm tình mình thư giãn hơn tránh ảnh hưởng đến Hạ Dương, “Cha biết con rất khó vượt qua… Nhưng con phải chấp nhận… Tiểu Cẩn xảy ra tai nạn giao thông… Đã… Chết rồi… Con về đi, ba ba làm cơm trưa cho con… Con về đi…” Hoàn toàn tĩnh lặng. Có cái gì đó phát nổ trong não. “Cha nói… cái gì? Hắn đứt quãng hỏi, “Cha nói… Cha nói…” Nhưng bên kia không còn hồi âm lại. Điện thoại vì sóng bất ổn mà ngắt tín hiệu, Hạ Dương điên cuồng bấm gọi lại nhưng không gọi được. Trong đầu như có thứ gì đó nổ ong ong. Chết rồi? Chết rồi? Chết rồi? Vô số tạp âm vo ve bên tai Hạ Dương, hắn thống khổ quay cuồng trên đất, tay không cẩn thận đập vào vũng nước kia, sau đó, dần dần chìm xuống. Lẽ ra phải thấy đau khi đập tay xuống đất nhưng này lại không thấy gì cả, hơn nữa trong cầu tiêu còn bỗng nhiên vang lên rất nhiều tiếng rít gào. “Tay kìa!!!” “Trời ơi! Trên trời đột nhiên hiện ra một bàn tay!!” “Ma thuật sao?!?!” … Vô số tiếng rít gào. Thì ra đồ vật xuyên qua vũng nước kia… Đến từ nhân gian. Hạ Dương không còn nghe thấy gì nữa. Trên hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập. “Anh hai…” Đó là giọng nói ngọt đến ngấy thuộc về riêng Hạ Cẩn. “… Anh, đang làm gì vậy?” Hạ Dương lại bị ôm về phòng y tế. Dọc đường đi, Hạ Dương chăm chú quan sát bóng đêm nơi này — ban nãy Hạ Lãng có nói với hắn ông sẽ làm cơm trưa cho hắn. Vậy chỗ này là chỗ nào? Hạ Dương sẽ không ngây thơ nghĩ đây là tây bán cầu nên mới tối như vậy cùng chênh lệch thời gian như thế, hắn chợt có ý nghĩ khác. — Đối với quỷ mà nói, giữ trưa ở trần thế, có lẽ cũng tương tự như đêm tối của ma quỷ. Vì vậy nơi này mới là nửa đêm. Vì vậy cha ở nhân gian mới bảo chờ làm cơm trưa cho hắn. Phạm vi của ma quỷ là nơi vừa âm u vừa đáng sợ, mà có lẽ cũng chính là chỗ có nguồn dương khí phong phú nhất của nhân gian. Giống như phòng tắm âm trầm ở cuối hành lang ký túc xá, chắc tương ứng với nó chính là khu thương mại này kia ở nhân gian…. Hắn suy đoán như vậy. Hạ Dương điên cuồng nghĩ đến những thứ không quá quan trọng — hắn cần cái gì đó để lấp đầy đầu óc mình, đẩy từ “Chết” trong đầu ra ngoài. Nhưng hắn thất bại. Hắn chôn mặt vào lồng ngực gầy yếu của người em trai chẳng biết từ lúc nào đã có đủ sức mạnh để ôm hắn đi một quãng gần nửa cái trường học như vậy, nước mắt chảy đầy mặt. Em trai của hắn, chết rồi. Chết rồi. Hạ Cẩn như đang thao túng đứa trẻ mà ôm hắn đi vào nhà vệ sinh của phòng y tế. “Tiểu Cẩn…” Từ lúc rời khỏi nhà vệ sinh của ký túc xá, Hạ Dương lại thấy lạnh thấu xương, hắn gọi tên của Hạ Cẩn, lặp đi lặp lại tên Hạ Cẩn trong vô thức. Chết rồi. Chết rồi. Chết rồi. Nước mắt theo khóe mắt Hạ Dương chảy xuống — thời điểm sợ hãi nhất hắn không hề khóc, tiếp cận tử vong cũng không làm hắn rơi nước mắt. “Em chết rồi,” Hạ Cẩn bình tĩnh nói, “Tai nạn giao thông, chết trong tiếng thét chói tai của một đám người.” Hạ Dương khóc không một tiếng động, Hạ Cẩn từng chút từng chút hôn lên nước mắt hắn. “Em không cam lòng… Nên em tạo ra thế giới này. Em quên đi chuyện mình đã chết, như thể chỉ cần như thế này thôi, chúng ta liền sẽ có thể tiếp tục ở bên nhau.” Hạ Dương dưới nụ hôn của Hạ Cẩn nhắm mắt lại. “Nhưng cuối cùng em vẫn nhớ ra… Cái hôm mình xuống phòng bảo vệ ấy.” Tại sao lại nói hết ra như vậy? Giống như một đứa bé làm sai chuyện gì đó, ngây thơ cho rằng chỉ cần nói rõ hết thảy thì sẽ có thể nhận được sự tha thứ. “Anh hai không nên đi nơi nào cả… Cũng không nên đến cái nhà vệ sinh kia… Là anh hai sai.” Hạ Cẩn dịu đàng nói, “Nơi này… Là thế giới của em. Anh biết em chết rồi… Em, em muốn anh đi theo em, nhưng em lại không nỡ giết anh, vì vậy em mang anh đến chỗ này.” Ngón tay trắng bệch cởi từng cúc áo của Hạ Dương, động tác của Hạ Cẩn chậm đến mức giống như pha quay chậm cảnh tượng mờ ám trong phim điện ảnh. “Anh sẽ tha thứ cho em chứ? Anh hai luôn tha thứ cho em mà.” Y cười khẽ, đầu ngón tay tinh tế lạnh lẽo ám muội lướt qua xương quai xanh của Hạ Dương, “Anh quá mức tốt, anh thật sự quá mức tốt… Tốt đến làm em không nỡ.” Cũng không biết y ý nói không nỡ buông tay, hay không nỡ giết hắn. Hạ Cẩn dừng lại động tác cởi cúc áo, y dịu dàng mà tràn ngập tàn nhẫn nâng ngón tay Hạ Dương để lên môi, nhắm hai mắt thành kính hôn lên. Lông mi thật dài lưu lại vệt bóng râm trên gương mặt trắng nõn của Hạ Cẩn. Em thuộc về anh. Thế nhưng, từ trước đến nay ràng buộc chưa bao giờ xuất phát từ một chiều. “Chỗ này không thuộc về nhân gian… Nó sẽ thay em giết chết anh… Nhưng mà… nó có sơ hở.” Môi Hạ Cẩn không hề rời khỏi tay Hạ Dương, y dính chặt lên người Hạ Dương tựa như muốn nhớ kĩ hương vị của hắn, “Vũng nước kia… Chính là chỗ yếu nhất ở đây, thậm chí ban đêm anh có thể thông qua nó để quay trở về. Vì vậy em lấy hết thảy những thứ có mùi của con người tạo thành hình dáng anh chán ghét nhất, như vậy anh mới không đến gần. Vậy mà anh vẫn tiếp cận… Tại sao lại vậy chứ?” Hạ Cẩn mở mắt ra, nhíu mày lại, vẻ mặt đầy nét hồn nhiên ngây thơ, “Em mới rời đi một chút thôi anh đã tiếp cận nó… Đây thật sự là vận mệnh sao?” Vận mệnh muốn em rời khỏi anh ư? Thật sao? Đáng tiếc, em không tin. “Tiểu Cẩn…” Hạ Dương miễn cưỡng nói ra hai chữ. “Nhưng anh hai à,” Hạ Cẩn cương quyết ngắt lời Hạ Dương, “Em vẫn bắt được anh đấy thôi, chính vì vậy em nghĩ, đây mới thật sự là vận mệnh của chúng ta.” Hạ Dương trầm mặc, hắn lần thứ hai rơi vào trạng thái không nói nên lời. “Anh…” Hạ Cẩn không để ý đến Hạ Dương, y chỉ tự nhiên nói tiếp, nét mặt rất mộng ảo, như đang nhìn thấy đồ vật đẹp nhất trên thế gian này, “Em đã nói rất nhiều lần rồi… Mà anh lại không xem nó là thật. Vậy em nói lại một lần nữa nhé.” Thuận theo vận mệnh đi. Đi theo em, chúng ta có thể vĩnh viễn sống cạnh nhau. “Em yêu anh.” Mấy từ ngữ ấy thốt ra từ trên đầu lưỡi Hạ Cẩn, y dùng mánh khóe lấy ánh mắt nhu tình như nước lẳng lặng ngắm nhìn Hạ Dương. Lạnh lùng mà dịu dàng. “Chúc mừng em đi, ngày mai là có thể ở cùng với anh rồi.” Xin lỗi, ngày mai anh sẽ phải chết. Đây chính là tình yêu của em.