Ngày hôm sau khi Giản Từ tỉnh lại, phát hiện mình cả người bị hãm trong lồng ngực, ngay phía trước còn có dấu răng chính mình cắn tạo ra, liền hồi tưởng chuyện phát sinh ngày hôm qua, cảm thấy ngượng ngùng muốn chui xuống lỗ. Nhưng mà, lại thấy người ngỡ xa xôi mà gần trong gan tất chuyển tỉnh, sau đó nhìn cậu chằm chằm, so với cậu hiện tại còn đang cuốn cuồn, trái lại anh rất bình tĩnh. Hôm nay là ngày cuối tuần, không có chuông báo thức, nhưng hai người thức dậy cũng không quá trễ. Giản Từ eo mỏi lưng đau, thực sự lười mua đồ ăn sáng, vì vậy muốn hâm một ly sữa bò cùng một ít bánh mì bỏ bụng đỡ, kết quả thử mở nửa ngày, lò vi ba trước sau không phản ứng. Giữa lúc cậu chuẩn bị gọi điện nhờ người đến sửa, Chu Bạch sờ sờ mũi, đi tới mở công tắc lên. Giản Từ: “…” Chu Bạch: “…” Tốt, vậy cùng ăn điểm tâm đi. Buổi sáng Chu Bạch nhận được điện thoại, là phụ thân anh gọi tới. Chu phụ sau khi giải phẫu hồi phục rất tốt lúc này liền muốn xuất viện, Chu Bạch trước đó đã bàn bạc cùng bác sĩ chuyện này, biểu thị đã biết, buổi chiều liền đi đón ông. Nhưng mà Chu phụ lại đề ra yêu cầu, nói muốn tới nhà anh cùng tiểu Giản nhìn thử, kêu nhà chính bên kia chưa thu dọn xong, ông muốn ở tạm một ngày, rồi mới về nhà. Chu Bạch yên lặng rồi nói được. Việc này không cho phép anh từ chối, lão gia tử dĩ nhiên là muốn đến nhà thị sát. Cúp điện thoại, Chu Bạch liếc mắt nhìn Giản Từ một cái: “Cha anh muốn tới.” Giản Từ đang uống sữa bò gật gật đầu: “Thật tốt a, ông đến ăn cơm tối sao? Anh muốn chuẩn bị gì không?” Chu Bạch nói: “Ông muốn đến ở một đêm.” Giản Từ ngây ngẩn cả người: “Cho nên…” “Cho nên, tất cả đồ dùng của em đều chuyển đến phòng ngủ chính đi.” Hai người vội vã ăn xong điểm tâm, bắt đầu cấp tốc đem đồ dùng của Giản Từ chuyển đi.