Đó là môi a. Trong bóng tối, tinh thần của Chu Bạch đều bị đôi môi kia thu hút, anh cảm thấy môi Giản Từ khe khẽ run, nhẹ nhàng đến vậy mà đụng trúng,  như có như không chạm đến mình. Là cố ý? Hay vô tình? Cơ thể ấm áp của một người hiện đang khép nép vùi vào lồng ngực, Chu Bạch không tự chủ siết chặt ngón tay. Ngực bụng dán chặt vào nhau, có thể nghe mồm một nhịp tim đập kịch kiệt, không biết thuộc về ai. Đến lần thứ hai, nụ hôn chạm đến môi dưới của anh. Chu Bạch nghe thấy Giản Từ tâm tư thận trọng gọi mình:” Chu tiên sinh…” Lần này anh xác định, không phải vô tình đụng trúng, mà là người này cố tình trêu chọc anh! Người này, cư nhiên lại chọc mình! Chu Bạch cảm thấy toàn bộ dây thần kinh trong người đều đứt đoạn. Hoàng lịch mình xem, không chuẩn chút nào! Chu Bạch mãnh liệt đem người đẩy lên cạnh bàn, cúi đầu tàn nhẫn mà hôn lên. Nếu như lúc này có ánh sáng chiếu lên, anh sẽ nhìn thấy mặt Giản Từ hồng rực, nhìn thấy cậu cơ hồ dùng hết dũng khí rồi. Niềm vui được đáp lại làm Giản Từ thỏa mãn cười cong mắt, vòng tay ôm cổ Chu Bạch. Cậu cũng không biết mình là nghĩ cái gì, chỉ là thời điểm Chu Bạch đỡ lấy cậu, bỗng nhiên loé lên ý nghĩ “được ăn cả ngã về không”. Hoặc sống hoặc chết, hoặc mất đi, hoặc trầm luân. Môi lưỡi quấn quýt, phát ra tiếng vang thấm ướt dính nị, Giản Từ thuận theo làm Chu Bạch càng ngày càng nóng nảy, thậm chí như không khống chế được. Anh không nhịn được lấy bàn tay xoa xoa sống lưng Giản Từ, eo tuyến, dường như đụng phải điểm nhạy cảm phần eo, Giản Từ co rúm một chút, nhẹ nhàng “hừ” một tiếng. Hai người bụng dán chặt vào nhau, đều nhận ra biến hóa của đối phương. Chu Bạch trên trán dính rịn mồ hôi, anh cảm giác nóng đến không chịu được. Mà Giản Từ còn cố tình đổ dầu vào lửa, một cái tay xuôi theo thân thể trượt xuống, nơm nớp lo sợ dừng lại trên lưng quần anh: “Chu tiên sinh, tôi… Tôi…” Ba. Ánh sáng cả phòng lần nữa trở lại. Bọn họ quần áo ngổn ngang, hô hấp bất ổn nhìn chằm chằm lẫn nhau. Trong mắt Chu Bạch, Giản Từ sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt ngấn nước, hoàn toàn một bộ dáng liêu nhân. Trong mắt Giản Từ, Chu Bạch cau mày, hô hấp nóng rực, ẩn nhẫn như thủ thế chờ đợi. Thế nhưng, bọn họ bị cảm giác “Lúng túng” này làm dừng mọi cảm xúc. Nhiệt độ dần dần rút đi, Chu Bạch liền hành động trước. Anh thả Giản Từ ra, chạy tới gần huyền quan, mở ra bảng điều khiển, kéo xuống công tắc của gian phòng. Cạch. Tất cả lại quay về hắc ám, Giản Từ ngơ ngơ ngác ngác bị một nguồn sức mạnh lôi vào phòng ngủ chính.