Liên quan đến việc ở chung với vị hôn phu, Giản Từ nghĩ rất đơn giản. Hai người một khi đã kết hôn, nếu không thể nói đến chuyện tình cảm, vậy thì làm bạn bình thường ở chung chắc cũng được. Cho nhau khoảng thời gian riêng tư, cảm thông cho nhau một ít, kiềm chế không gây mâu thuẫn, như vậy nhất định sẽ không lúng túng. Chu Bạch trước tiên đưa Giản Từ về nhà, sau đó chính mình lái xe trở lại. Giản Từ là hành khách tương đối an tĩnh, hoặc nói bọn họ không có nhiều đề tài chung, nhưng không khí yên lặng như vậy tựa hồ cũng không khó chịu, trái lại có vẻ yên bình kì lạ. Thời điểm một mình đi về nhà, Chu Bạch theo bản năng mà liếc nhìn chỗ kế bên. Nơi đó có một con gấu nhồi bông nằm sấp. Người kia thời điểm ngồi ở bên đó, có lúc vui đùa cùng con gấu nhồi bông, có lúc nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, kỳ thực độ tồn tại cực thấp, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được. Cảm thấy có một người ngồi nơi đó, bên cạnh mình. Không xa không gần, không tính rất thân thiện, cũng không quá cách xa. Cảm giác như vậy cũng không đáng ghét.