Trước khi vào truyện mình xin chỉnh lại một chút. Ở chương 13 mình đánh máy nhầm, công tử của Phùng gia gọi Phùng quý nhân trong cung là đại tỷ chứ không phải đại tẩu, hai người là tỷ muội đồng phụ dị mẫu. Xin lỗi mọi người vì sai xót của mình, lần sau mình sẽ cẩn thận chú ý hơn.Tiệp Nghi tròn mắt nhìn nàng, không thể tin được đây lại là đại tỷ của mình. Chẳng phải trước đây đại tỷ luôn hiền lành dịu dàng sao, sao thái độ bây giờ lại khác một trời một vực như vậy rồi? - Vậy tỷ nói xem muội phải làm sao bây giờ?-Tiệp Nghi hỏi, để xem đại tỷ của nàng có kế hay gì a. - Tỷ nói thì cũng được thôi, nhưng muội phải hứa với tỷ một chuyện. Sau khi nghe tỷ dạy rồi phải quay về Hầu phủ ngay cho tỷ, không được trốn tránh như vầy nữa.- Tuệ Nghi kiên quyết nói. - Rồi rồi, muội sẽ quay về mà, nhưng tỷ nói muội nghe trước đi, tỷ có cách gì?-Tiệp Nghi vừa tò mò vừa nói. - Theo tỷ thấy, việc đầu tiên muội cần sửa chính là tính cách của mình, muội hiền quá đi. Chính vì hiền lành quá mức nên mới dễ dàng bị tiểu thiếp kia đối phó, vì nàng ta cảm thấy muội không có khả năng sẽ phản kháng lại. Muội nghĩ xem, nếu muội không nói gì cả thì lão Hầu gia và Hầu phu nhân sẽ không xen vào chuyện của phu thê muội, Mộ Quảng thì bị tiểu thiếp kia câu hồn rồi, không có khả năng bênh vực muội. Nàng ta chính vì biết được những chuyện như vậy nên mới ra tay ức hiếp muội.-Tuệ Nghi từ từ phân tích mọi chuyện cho muội muội của mình. Lời nàng nói ra hoàn toàn là từ kinh nghiệm bản thân đã trải qua ở Trình phủ. Người sống quá hiền lành là tốt nhưng chắc chắn sẽ bị bắt nạt. Tiệp Nghi vừa nghe vừa nhớ lại những chuyện đã xảy ra. Quả thật nàng đúng là quá mức hiền lành, nếu nói ra những uất ức phải chịu với lão Hầu gia và Hầu phu nhân thì nàng chắc chắn sẽ được họ làm chủ cho, nhưng nàng khi đó lại cảm thấy làm vậy là quá dựa dẫm nên cứ không nói. - Cho nên tỷ tỷ nói một câu thế này, thái độ của muội, tính tình của muội, hai cái đó phải sửa. Chuyện có người động vào thuốc uống của muội muội đã biết rồi đúng không? Vậy đã điều tra xem là ai làm, đã phạt người đó chưa?-Tuệ Nghi hỏi tiếp. - Không có. Sau khi muội biết có người thêm dược vào thuốc thì muội rất sợ, ngay lập tức xin phép nhạc phụ và nhạc mẫu cho về Mặc thành.-Tiệp Nghi cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói. - Xem muội kìa, lâm trận cứ như con thỏ cụp đuôi chạy trốn vậy.-Tuệ Nghi tặc lưỡi nói. - Nhưng nếu như...-Tiệp Nghi khựng lại, rồi lại nói tiếp.-... chung quy lại cũng là muội không tự tin. Tuệ Nghi nhìn bộ dạng u sầu thiểu não của nhị muội mình mà lắc đầu. Xem ra nàng vẫn phải chiếu cố người này thêm mấy bữa nữa đây, nhất định phải dạy muội ấy cách sinh tồn ở Hầu phủ. - Tỷ dạy muội cái này, muội hãy về làm thử cho tỷ.-Tuệ Nghi đứng dậy, đi về phía cửa phòng, vừa chậm rãi đi vừa nói.- Sau khi muội từ Mặc thành trở về thì Hầu phủ chắc chắn đã thay đổi rồi. Tiểu thiếp kia chắc hẳn đã một tay che trời, tung hoành tác oai tác quái ở đó. Đám nha hoàn bà tử chắc cũng sớm quy phục nàng ta vì bọn họ là người biết nhìn thời cuộc, bây giờ là thời cuộc của tiểu thiếp đó. Vì chuyện đó nên chắc chắn nô nhân sẽ xem thường muội, lời muội nói ra sẽ không còn trọng lượng gì nữa hết. Nên nếu như muội cảm thấy ai chướng mặt, không nghe lời muội, cứ lôi ra đánh. - Hả?-Tiệp Nghi há miệng.-Đánh người sao? Không được. Hầu phủ rất chú trọng tiếng tăm, đánh nô nhân trong phủ thường là phải phạm tội nặng mới được, như không mà đánh thì sẽ bị nói là độc ác đó đại tỷ.-Nàng ngay lập tức bác bỏ. - Bình tĩnh, tỷ tỷ còn chưa nói hết mà.-Tuệ Nghi nheo mày.-Nguyên nhân mà muội đánh bọn họ, Tiền ma ma khi đó sẽ nói cho muội. - Tiền ma ma?-Tiệp Nghi hỏi. Người này không phải là ma ma bên cạnh đại tỷ của nàng sao? Chẳng lẽ đại tỷ muốn vị ma ma này chiếu cố bên cạnh nàng? - Tiền ma ma hai ngày nữa sẽ về Tưởng phủ rồi theo muội đến Hầu phủ, sau này mọi chuyện muội cứ tham khảo bà ấy, bà ấy sẽ giúp muội.-Tuệ Nghi lên tiếng giải thích. - Tỷ tỷ, đa tạ tỷ.-Tiệp Nghi nói. Nàng thực xấu hổ với đại tỷ của mình, đã là cô nương đã xuất giá mà chút chuyện trạch đấu trong khuê phòng mình vẫn cần đại tỷ chỉ cho, lại còn khiến đại tỷ phải đưa một tâm phúc đến bên cạnh mình nữa. - Không cần đa tạ. Muội chỉ cần ngẩng cao đầu mà sống ở Hầu phủ cho tỷ là được.-Tuệ Nghi nói tiếp. - Như vậy là, chúng ta đang giết gà dọa khỉ sao?-Tiệp Nghi trở về chủ đề cuộc nói chuyện. - Thông minh.-Tuệ Nghi cười một cái tán thưởng. - Sau đó thì sao a? - Đến đây thì phải xem biểu hiện của tiểu thiếp đó rồi. Nếu nàng ta có ý tứ mà thu liễm lại một chút thì xem như là qua cửa, tạm thời giữ lại cũng không sao. Còn nếu như nàng ta vẫn không hiểu được điều muội muốn nói, vẫn giở thái độ như cũ thì phải thẳng tay trừng trị, người này không thể giữ lại để nuôi ong tay áo được.-Tuệ Nghi nói. Nàng bất giác lại nghĩ đến An Sở Lan trong viện mình, từ khi Tố ma ma đến bên cạnh thì nàng ta đúng là trầm lặng đi không ít. Nàng lúc đầu còn nghĩ An thị đó phải cố gắng vùng vẫy để được lão thái thái công nhận nâng lên di nương, chẳng ngờ Tố ma ma có thể khiến nàng ta yên phận. Hiện tại cũng vậy, nếu thử áp chế người tiểu thiếp này mà nàng ta không biết ý tứ hơn một chút thì nhất định phải đuổi đi, nếu không hậu họa khó lường. - Nhưng nếu như đuổi Liễu My đó đi, A Quảng chắc chắn sẽ không đồng ý. Chàng nhất định sẽ nói muội là độc phụ, ghen tỵ với thiếp thất trong nhà.-Tiệp Nghi buồn rầu nói. Còn nhớ lúc nàng bị trật chân nằm trong viện chỉ có nha hoàn Tiểu Thúy bên cạnh chăm sóc cùng hai người khác là một trong số nha hoàn hồi môn của mình chiếu cố, những người khác toàn bộ đều đi đâu không biết. Bây giờ suy nghĩ kĩ lại thì chắc chắn đã chạy đến bên cạnh Liễu My hết rồi, uổng cho Tưởng phủ tốn bao nhiêu cơm nuôi bọn họ, cuối cùng lại là nô nhân phản chủ. - Muội cứ bình tĩnh, cái này thì vẫn còn cần Mộ Quảng nhìn rõ một số chuyện. sau khi trở về phu thê bọn muội hãy ngồi lại mà nói chuyện thẳng thắn với nhau. Muội hãy nói cho hắn biết ngày muội bị trật chân hắn đã đi đâu làm gì, trong thuốc đem đến phòng muội đã cho cái gì vào. Tỷ tỷ nói, tình nghĩa phu thê hai người không phải một sớm một chiều mà có, dẫu gì cũng đã thành thân hai năm rồi, nếu hắn không tự hiểu được những gì muội đã trải qua mà nói muội là độc phụ, ghen tỵ thiếp thất thì muội cũng đừng vội lo, ít nhất khi đó muội đã biết đâu là lòng dạ của người ta, không để uổng phí tâm tư của mình.-Tuệ Nghi từ tốn nói. Thật sự Tuệ Nghi vốn không muốn nói những lời này vì trông có vẻ là nàng đang muốn gây nên hiềm khích giữa muội muội và muội phu. Nhưng nếu không nói rõ ràng ra thì chẳng biết Tiệp Nghi nhà nàng còn mê muội đến bao giờ. Tin tưởng phu quân của mình là chuyện nên làm, phải làm, nhưng đó là tin tưởng chứ không phải vọng tưởng, đặt hi vọng vào người không đáng tin, Tuệ Nghi lại chẳng mong muội muội đi vào vết xe đổ của mình. - Tỷ tỷ, muội làm vậy A Quảng sẽ không trách chứ?-Tiệp Nghi hỏi, ánh mắt dâng lên một làn nước như trực trào ra. - Trách hay không trách rồi muội sẽ biết.- Dừng một chút Tuệ Nghi lại nói thêm.-Nhưng Mộ Quảng là người đọc sách, văn thư nho nhã, tỷ không tin hắn không biết phân biệt phải trái làm ra chuyện sủng thiếp diệt thê như vậy. Có lẽ đối với Liễu My kia hắn chỉ là đam mê nhất thời mà thôi.-Nàng khẽ chạm tay lên vai Tiệp Nghi an ủi.-Quan trọng là giữ hòa khí gia đình, muội hiểu không? - Vâng. Tỷ tỷ, vậy nếu như A Quảng... chàng ấy thật sự là người như vậy thì muội làm sao bây giờ? Đã có một Liễu My, sau này sẽ có Liễu My thứ hai, rồi thứ ba, khi đó muội làm sao đối phó hết được?-Tiệp Nghi cố gắng học hỏi đến cùng, bởi vì giờ đây nàng đã biết, có một số chuyện không phải dựa dẫm thì có thể giải quyết được. - Hư, muội sợ cái gì chứ?-Tuệ Nghi cười khẩy một tiếng, chế giễu nói tiếp.- Mộ Quảng cho dù không sủng muội nữa thì cũng không dám hưu muội. Không nói đến việc muội có sinh được trưởng tử hay không, chỉ riêng xuất thân của muội đã khiến hắn phải e dè rồi. Phủ Thượng thư, phủ Ngự sử còn sừng sững đứng ở đó, hai nhà Tưởng- Doãn chống lưng cho muội thì muội sợ cái gì? Dù hắn có sủng Liễu My kia, nâng nàng ta lên quý thiếp bình thê thì cũng không xóa được việc nàng chỉ là thứ nữ của một viên quan Thất phẩm. Luận dung mạo, luận xuất thân, nàng ta vĩnh viễn không bằng muội. Đó là chưa tính đến việc hắn hưu muội thì sẽ đắc tội với phủ Thượng thư và phủ Ngự sử, Mộ gia không cần công danh mặt mũi nữa sao? Tiệp Nghi lại lần nữa há hốc mồm nghe đại tỷ mình nói. Phải a, thế lực của nhà mẹ đẻ mới là thứ khiến nữ nhân ngẩng cao đầu ở nhà chồng. Cho dù nàng không xinh đẹp, không tài năng đi nữa thì cũng có thể tìm được một nhà chồng tốt, đơn giản vì phụ thân nàng là Thượng thư đại nhân, ngoại tổ phụ nàng là Đô Ngự sử của Ngự sử đài, còn có bá phụ, thúc phụ của nàng đời này cũng ra làm quan, dù hàm phẩm không cao nhưng cũng xem là có chút gia thế, nàng dù có chuyện gì cũng không sợ bị ức hiếp. Nhờ có Tuệ Nghi giảng giải cho những điều này mà tâm tình của Tiệp Nghi thoải mái hơn hẳn, tựa như bao nhiêu uất ức đã phải chịu đựng mấy ngày qua đã vơi đi hết. Bây giờ trong đầu Tiệp Nghi chỉ còn nghĩ đến hai chuyện, thứ nhất là bảo hộ tốt đứa trẻ trong bụng mình, thứ nhì là trừng trị tiểu thiếp hống hách kiêu ngạo kia. Hai tỷ muội vì mải mê trò chuyện mà bỏ qua bữa trưa, đến giờ Thân thì Tưởng Thượng thư cùng đại ca của hai người là Tưởng Hạo Hiên từ kinh thành trở về. Nha hoàn Mẫn Nhi của Doãn thị đến mời hai người đến phòng lớn dùng cơm. Tiệp Nghi vì những ngày qua đều là nằm trên giường, hai chân nói thật là không hề chạm đất nên cũng không hề sửa soạn gì cả. Trên người chỉ mặc một bộ tố y, đầu tóc được búi sau ót cố định bằng dải lụa trắng nên bây giờ chuẩn bị thay y phục sửa soạn phải tốn ít công sức. Tuệ Nghi bèn đảm nhận việc búi tóc cho nhị muội của mình, nha hoàn của Tiểu Thúy thì chọn y phục cho chủ tử. Tuệ Nghi còn nhớ, lần cuối mình dùng lược chải tóc, dùng trâm vấn đầu cho nhị muội là vào ngày xuất giá của Tiệp Nghi. Khi đó nàng vấn tóc trang điểm, mẫu thân nàng giúp mặc y phục. Lẽ ra những chuyện đó đã có hỉ nương làm giúp nhưng hai người Doãn thị, Tuệ Nghi lại muốn tự tay làm, đích thân chuẩn bị cho nữ nhi, muội muội cùa mình xuất giá. Bây giờ thoắt cái mà đã hai năm trôi qua, nhị muội bây giờ đã sắp là mẫu thân, còn Tuệ Nghi nàng... Phòng lớn dùng cơm nằm ở sau sảnh lớn của Tưởng gia. Bên trong được trang trí bằng hai chậu hoa thiên tuế đặt ở ngay lối ra vào, ở giữa thì bày hai cái bàn lớn, xung quanh mỗi bàn là năm cái ghế gỗ tròn không có lưng tựa và tay cầm. Lẽ ra nếu như ở Trình phủ, mỗi khi ăn bữa cơm gia đình thì chỉ cần một cái bàn gỗ dài rồi ngồi lần lượt theo vai vế trong nhà. Nhưng đó là đối với nhà thương gia, còn Tưởng gia hiện tại là quan gia, sự phân biệt rất rõ rệt. Đích thứ khác nhau, chính thất và thiếp thất cũng phân biệt rạch ròi. Bàn đầu tiên là của dòng chính, gồm Tưởng lão gia, Doãn thị cùng Hiên, Tuệ, Tiệp. Bàn thứ hai là của hai vị di nương cùng hai thứ nữ Giai Nghi và Tịnh Nghi. Nếu thiếu thì chỉ có nhị di nương đã về quê cùng Tưởng Cẩn Nghi đã xuất giá, Tưởng lão thái gia và lão thái thái thì luôn dùng bữa cùng nhau ở Trường Sinh viện. Ăn cơm không nói chuyện là điều luôn được thực hiện ở phòng ăn chính này. Mỗi người trước mặt có một cái chén, một cái dĩa, một chiếc muỗng và một đôi đũa, việc cần làm là cúi đầu ăn. Đến khi kết thúc bữa ăn thì trà và bánh mới được bưng lên, lúc này Tưởng Minh Viễn mới lên tiếng: - Đại tế và nhị tế vẫn khỏe chứ? Cả Tuệ Nghi và Tiệp Nghi đều ngẩng đầu lên nhìn phụ thân, sau đó Tuệ Nghi mới đáp trước: - Chàng vẫn khỏe ạ, đa tạ phụ thân nhọc lòng quan tâm. Tiệp Nghi thì mím môi một cái, cũng rất nhanh lấy lại thái độ tự nhiên, mỉm cười nói: - Tướng công của Tiệp nhi cũng khỏe ạ. Tưởng Minh Viễn "ừm" một tiếng, bàn ăn lại trở về trạng thái yên tĩnh. Thật sự mà nói Tuệ Nghi không thích ăn bữa cơm gia đình như vầy chút nào. Ăn cơm thì tâm trạng phải thoải mái, mọi người nói chuyện vui vẻ hỏi thăm nhau, còn đằng này rõ ràng là đang đày đọa nhau thì có. Cứ phải vừa ăn vừa nhìn sắc mặt của phụ thân mình, mà ngay cả mẫu thân nàng còn không nói gì thì đứa con như nàng đương nhiên cũng không có gan mở miệng. Nàng và Tiệp Nghi từng không dưới một lần than thở về việc này, nhưng Doãn thị vẫn bàng quang không thèm để ý, thậm chí bà còn không muốn nghe. Tuệ Nghi vì vậy luôn cảm thấy, phụ mẫu nàng thật sự là một cặp trời sinh. Chỉ cần là việc phụ thân không thích, mẫu thân chắc chắn sẽ không làm đến lần thứ hai. Và mặc dù chỉ cần ai làm gì khiến Tưởng Thượng thư không vừa mắt thì lập tức lãnh trượng rồi đuổi đi, nhưng mẫu thân của nàng luôn là ngoại lệ. Nàng từng thấy phụ thân vì bị dị ứng cá mà bị nổi mận đỏ khắp người. Nhưng mẫu thân nàng lại không biết điều đó, có lần bà làm cho ông một dĩa cá chép cà, ông ăn không chừa một miếng nào, sau đó đương nhiên bị dị ứng. Nhưng đến tận bây giờ mẫu thân nàng vẫn không biết ông bị dị ứng cá, mỗi tháng ông về Mặc thành đều làm một dĩa cá đó cho ông, chưa bao giờ thiếu. Nếu nói khó nghe thì là mẫu thân nàng không hề hiểu về người luôn đầu ấp tay gối với mình, người đó bị dị ứng cá mà đã sống chung hơn hai mươi năm vẫn không biết. Nhưng nếu nói dễ nghe, thì thực ra là phụ thân nàng biết mình bị dị ứng cá nhưng vẫn tình nguyện ăn dĩa cá do mẫu thân làm. Có lẽ ngoài nàng ra trong phủ không ai biết chuyện phụ thân bị dị ứng cá cả, nhưng mà nàng biết, phụ thân nàng cũng biết. Tuệ Nghi vẫn luôn thầm ngưỡng mộ tình cảm của hai người, nàng cũng từng mong ước mình cũng có một cuộc hôn nhân mỹ mãn như vậy. Nhưng thật ra chẳng có chuyện mình mong ước thì cuộc sống sẽ thành hiện thực, số phận vốn đã an bày như vậy rồi, việc con người phải làm là bước vào trong đó và để guồng quay đưa chúng ta đi về phía trước. Ở lại nhà tròn hai ngày, sang ngày thứ ba thì Tiền ma ma đến Tưởng phủ cùng Tiệp Nghi trở lại kinh thành. Tuệ Nghi cùng Doãn thị đích thân tiễn Tiệp Nghi và Tiền ma ma ra bến tàu để đến Thịnh thành. Trên đường đi hai người Tuệ-Tiệp nói chuyện liến thoắng cả buổi, tựa như đem hết mọi chuyện trên trời dưới đất ra để bàn, đến Doãn thị và Tiền ma ma còn phải mắng là lắm lời. - Mẫu thân, lần này con và đại tỷ từ biệt chẳng biết bao giờ mới gặp lại, đương nhiên phải nói cho thật đã chứ.-Tiệp Nghi cười sảng khoái nói. - Xem con kìa, lúc đến cửa thì khóc lóc thế nào, bây giờ gặp đại tỷ thì cười như hoa nở mùa xuân.-Doãn thị chỉ tay lên mũi nhị nữ nhi mình, mắng nàng. - Có đại tỷ ở bên cạnh đương nhiên phải khác chứ ạ.-Tiệp Nghi cười lớn, quay sang bám lấy cánh tay của Tuệ Nghi. Đại tỷ đã giúp nàng gỡ rối được chuyện vướng mắc trong lòng, còn cho nàng thấy được hậu thuẫn to lớn của nhà mẹ đẻ đối với nữ nhân, những chuyện trước đây nàng cứ ù ù cạc cạc không biết bây giờ cũng thông suốt được. Nàng vốn quý mến đại tỷ, bây giờ lại càng thêm tôn kính, ngưỡng phục (ngưỡng mộ+khâm phục) bội phần. Đi một hồi cuối cùng xe ngựa cũng chạy đến bên tàu. Từ Mặc thành đến Thịnh thành nếu đi đường bộ thì chỉ cần một ngày là đến, nhưng nếu đi bằng đường thủy thì phải tốn tới ba ngày hai đêm. Dù vậy nhưng vẫn có rất nhiều người lựa chọn đi bằng đường thủy, xuôi theo dòng Tuyên giang mà đi để ngắm cảnh non nước. Lần trước trở về Tiệp Nghi lựa chọn đi bằng xe ngựa, cảm thấy vô cùng mệt mỏi nên khi trở lại thì quyết định chọn đi bằng thuyền lớn để ngắm cảnh, âu cũng khiến tâm tình vui vẻ hơn. Bốn người đứng chia tay ở bến tàu, sau đó Tiệp Nghi và Tiền ma ma bước lên thuyền, Doãn thị thì trở về Tưởng phủ, Tuệ Nghi cũng phải đến lúc trở về Trình gia. Thuyền lớn ngược dòng Tuyên giang đến Thịnh thành, nữ tử tố y đứng bên bờ nhìn ánh hoàng hôn đỏ rực vẽ lên cuối trời, đáy mắt tràn ngập sầu thương. - Tiểu thư, chúng ta trở về thôi.-Lộ Dao đứng bên cạnh nàng nhắc nhở. Mấy hôm nay không hiểu sao mà tiểu thư nhà nàng vẫn luôn thẫn thờ như vậy rất thường xuyên, không biết tâm tình trong lòng thế nào. Bây giờ cũng vậy, cứ nhìn về phía mặt trời lặn mà thần người ra, chẳng biết đang nghĩ gì. Tuệ Nghi gật đầu mỉm cười một cái, sau đó đi về phía xe ngựa. Lộ Dao và Phù Dung đặt bậc thềm gỗ xuống, chuẩn bị đỡ nàng lên thì từ phía sau lại vang lên một giọng nói nam tử, trầm ấm dịu dàng nhưng ngữ khí khá lớn, dường như còn xen trong đó chút vui mừng không tả xiết: - Tuệ Nghi. Nàng khựng lại một lúc. Giọng nói này, Trình Tư Thành? Nam nhân hắc y từ trên ván tàu chạy lại cạnh nàng. Tuệ Nghi quay lại, vừa vặn nhìn thấy gương mặt đẹp như tượng tạc của hắn. Trình Tư Thành nhìn nàng đầy vui sướng, còn chưa kịp để Tuệ Nghi nói gì đã choàng tay ôm nàng vào lòng. Hắn nói khẽ: - Tuệ Nghi, có nhớ tướng công không hả?-Hắn dứt lời thì khẽ ngậm vành tai nàng, lưỡi mềm liếm nhẹ một cái. Tuệ Nghi run lên, hành động này của hắn là sao đây? Nàng định vùng vẫy thoát ra thì bị hắn giữ chặt. - Đừng động, để tướng công ôm nàng một lát.-Hắn nói. Trình Tư Thành ôm chặt lấy nàng, dường như muốn vùi cả thân thể trắng nõn, thơm mát này vào người mình. Nàng cứ như một khối bạch ngọc thanh khiết mà mềm nhẹ làm hắn không thể buông ra được. - Tuệ Nghi, nàng lại mập ra một chút.-Hắn thổi khí vào tai nàng, giảo hoạt nói.-Nàng mà còn động nữa thì đừng trách ta. Tuệ Nghi cảm thấy không ổn, hắn nói cái gì vậy? Nàng lúc này lại không để ý, y phục không phải là điểm cản trở giữa hai người, vì bầu ngực to tròn của nàng khiến hắn cảm nhận rất rõ ràng, nó đang cọ sát vào lồng ngực hắn. - Tuệ Nghi, ta ăn chay gần hai tháng rồi đó. Nhất định lần này sẽ khiến nàng một tháng không xuống giường được. - Chàng nói cái gì vậy? Đây đang là giữa thanh thiên bạch nhật đó, chàng mà làm gì với thiếp thì thiếp hét lên, đến lúc đó cho chàng đẹp mặt.-Nàng nghiêm giọng dọa hắn, nhưng rất nhanh sau đó lại hối hận. Tay của hắn từ trên vai nàng bắt đầu lần mò xuống dưới, chạm đến cái eo thon nhỏ, rồi lại từ từ trượt xuống nữa. - Trình Tư Thành, chàng dám?-Nàng nghiến răng nói. Lộ Dao, Phù Dung còn đang đứng kia, rồi còn đám nô nhân của hắn nữa, hắn định làm thật sao? - Tuệ Nghi, ta mới hai mươi tám tuổi, là đang ở độ khí lực sung mãn đó. Vậy mà ta phải ăn chay đến gần hai tháng, ta bây giờ thật sự chính là muốn ngay lập tức làm chết nàng, xem nàng có dám mạnh miệng như vậy không.-Trình Tư Thành mờ ám nói, bàn tay dừng lại ở trên eo nàng, khẽ miết vào tấm y phục. Trước mặt, bên tai nàng đều là giọng nói, mùi hương của hắn. Không được, tên cầm thú này nói được làm được. Hắn mà thật sự làm chuyện gì với nàng ngay giữa bến tàu này thì danh tiết của nàng để đi đâu đây? - A, Tư Thành, từ từ đã. Ta sẽ bù đắp cho chàng mà. Bây giờ thả ta ra trước đi, chúng ta về phủ rồi làm cũng không muộn mà.-Nàng bắt đầu nhỏ giọng cầu xin, sau đó mềm mỏng đẩy nhẹ hắn ra. Trình Tư Thành cười một cái, khẽ nói trước khi buông nàng ra: - Sao phải đợi đến phủ? Ta không đợi được. Xe ngựa của nàng có vẻ rộng lắm, chúng ta lên đó xem thử nào.-Hắn nói rồi bế nàng lên, bước thẳng đến xe ngựa đang đợi ở ngoài cổng của bến tàu.Chương sau chắc sẽ H nhẹ một chút thôi:))) Mọi người đọc rồi vote sao + bình luận cho truyện nhen, thank you