Hơn mười ngày sau Dương Liễu viện lại đưa đến phòng giặt thêm bốn bộ y phục nữa, nhưng lần này không phải là y phục của Tuệ Nghi mà là nàng cho người may theo số đo của lão thái thái. Mặc dù vậy khi người đưa tới tất nhiên không thông báo cho Thất ma ma biết đây là y phục của ai, nha hoàn cũng chỉ biết y phục từ Dương Liễu viện thì đương nhiên là của thiếu phu nhân. Lần này Phù Dung và Tiền ma ma cũng không rõ rốt cuộc Tuệ Nghi đang nghĩ điều gì. Sau khi sai người mang y phục đến phòng giặt thì nàng lệnh Tiền ma ma sai người chú ý động tĩnh ở phòng giặt cho nàng, còn bản thân thì ung dung ngồi ở trong phòng uống trà đọc sách. Sáng ngày hôm sau, Lộ Dao trở lại Dương Liễu viện. Lộ Dao vẫn một thân y phục màu trắng, đầu búi tóc cao, khuôn mặt hơi gầy đi đôi chút, hai tay chắp trước bụng, cúi người thi lễ với Tuệ Nghi: - Nô tỳ thỉnh an tiểu thư. Tuệ Nghi khi đó đáng cắt vài cành hoa để cắm, nhìn thấy nàng thì đặt kéo nhỏ xuống, lau tay bằng chiếc khăn ẩm mà Phù Dung chuẩn bị sẵn rồi cầm chén trà lên, nhàn nhạt nói: - Trở về rồi, đã nghĩ ra bản thân sai ở đâu chưa? Lộ Dao cúi đầu, vừa muốn trả lời vừa muốn im lặng, cuối cùng chỉ có tiếng thở vang ra. - Xem ra ngươi thật sự không hối cải. Có lẽ phòng giặt cũng là một nơi tốt, hay ngươi cứ đến đó làm việc đi, không cần trở về hầu hạ ta nữa.-Tuệ Nghi đặt chén trà xuống, nhìn Lộ Dao nói. Ngoài miệng thì lạnh lùng sắc bén như vậy, nhưng nhìn thái độ của Lộ Dao càng khiến nàng buồn hơn nữa, chẳng nhẽ đợi nàng dùng trượng phạt thì nàng ta mới chịu ăn năn hối cải sao? Với cái tính này của Lộ Dao, đợi mấy ngày nữa đại phu nhân kết thúc hình phạt rồi cùng mình đối đầu, Lộ Dao chắc chắn sẽ là sơ hở của nàng. - Nô tỳ biết lỗi, thỉnh tiểu thư trách phạt.-Lộ Dao cúi người quỳ xuống nói, nét mặt lại không tỏ vẻ gì là hối cải. Phải biết rằng những lời lần trước nàng đã nói ra, một chữ nàng cũng không hối hận. Tuệ Nghi đã nén được cơn giận trong lòng mình xuống, không muốn cùng Lộ Dao tranh cãi nữa, nàng ta hiện tại cũng đi theo nàng hơn mười năm rồi, bây giờ cũng không thể đuổi đi được, chung quy lại là nàng không nỡ. - Lần trước Tiền ma ma đi về có nói ngươi bị Thất ma ma đánh, vết thương sao rồi, đã bôi thuốc chưa?-Nàng quyết định chuyển chủ đề, thôi không nhắc lại ba chữ "Âu Dương Chiến" nữa. - Vết thương của nô tỳ đã khỏi, đa tạ phu nhân nhọc công lo lắng.-Lộ Dao quỳ dưới đất nói. - Đứng lên đi.-Tuệ Nghi nhìn nàng nói. Quỳ như vậy là muốn người ta nghĩ nàng đang bắt nạt người hầu của mình sao? Lộ Dao đứng dậy, sau đó được Tuệ Nghi cho lui xuống để đi dọn dẹp sắp xếp lại "cái ổ" của mình. Đi đến nửa tháng dù sao cũng dính một ít bụi, quét dọn gọn gàng rồi đến hầu nàng cũng không muộn. Nhưng ý nghĩa sau đó, Tuệ Nghi không muốn Lộ Dao lại dùng ánh mắt oán trách nhìn mình thêm nữa, sau chuyện này, có lẽ khoảng cách vốn chẳng tồn tại giữa hai người sẽ nới ra một chút. Chiều ngày hôm đó, Thất ma ma sai hai nha hoàn mang y phục đến. Hai nha hoàn bưng khay đặt y phục đưa cho Lộ Dao và Phù Dung nhận lấy xong thì thi lễ với Tuệ Nghi: - Ma ma nói y phục của thiếu phu nhân quý giá vô cùng nên lệnh cho chúng nô tỳ phải đợi phu nhân kiểm tra xong mới được rời đi. Thỉnh phu nhân kiểm tra kỹ một lượt để nô tỳ có thể về nói cho ma ma yên tâm. Tuệ Nghi nhoẻn miệng cười, lòng thầm mắng Thất ma ma cũng dạy hai nha hoàn này khéo quá, miệng lưỡi thật ngọt a. - Phù Dung, Lộ Dao, kiểm tra kỹ y phục.-Nàng nói. Hai nha hoàn đặt hai chiếc khay lên bàn rồi bắt đầu cầm y phục lên kiểm tra. Một lúc sau thì đã kiểm tra xong, hai người xếp lại gọn gàng rồi đặt vào khay, nói với Tuệ Nghi: - Tiểu thư, không có gì bất thường cả. Sắc mặt hai nha hoàn đem đồ đến hơi nhăn nhăn, lòng thầm nói không tin. Rõ ràng trước khi đến đây Thất ma ma đã nói với bọn họ, y phục này sẽ khiến thiếu phu nhân không vừa ý, khi đó bọn họ hãy chạy về phòng giặt thông báo cho ma ma biết để ma ma đến giải quyết. Sao bây giờ lại thành không có gì rồi? Tuệ Nghi kêu Phù Dung và Lộ Dao đem y phục vào trong cất giữ rồi nói với hai nha hoàn: - Được rồi, các ngươi quay về đi. Nói với Thất ma ma là ta rất cảm tạ bà ấy đã chiếu cố đồ của viện ta. Hai nha hoàn nhìn sắc mặt của Tuệ Nghi từ đầu đến cuối vẫn rất vui vẻ hòa nhã, quả thật y phục hình như không có vấn đề gì, chẳng lẽ Thất ma ma nhầm lẫn rồi? - Vậy chúng nô tỳ xin phép cáo lui.-Hai người nói rồi lui xuống. Ngay sau khi hai nha hoàn đó đi khỏi thì Phù Dung và Lộ Dao cũng đi ra. Lộ Dao tiến lại bẩm báo: - Tiểu thư, đã chuẩn bị xong xuôi. Tuệ Nghi nhoẻn miệng cười một cái, ánh mắt hiện lên tia ngoan độc nhưng rất nhanh lại biến mất, khuôn mặt xinh đẹp liền trở nên vui vẻ hòa nhã, nói: - Đi, đến Thọ An viện thỉnh an lão thái thái. Lão thái thái mười mấy ngày trước có lên một ngôi chùa trên núi để niệm kinh cầu bình an, hiện tại đã trở về phủ được hai ngày. Bây giờ Tuệ Nghi đến thỉnh an người, thuận tiện tặng thêm mấy bộ y phục cho lão thái thái để hiếu kính. Trình lão thái thái đang nằm trên chiếc ghế mây dài ngoài sân hóng mát, bên cạnh là hai nha hoàn Tiêm Mỵ và Hiểu Kỳ đang cầm quạt quạt nhẹ. Tuệ Nghi bước lại gần mà lão thái thái vẫn chưa nhận ra sự có mặt của nàng, Tiêm Mỵ và Hiểu Kỳ định thông báo thì bị nàng ngăn lại. Nàng tiến thêm mấy bước nữa thì lão thái thái nghe thấy động tĩnh nhưng vẫn chưa mở mắt ra, chỉ nhàn nhạt nói: - Lý thị, nhờ ngươi đi xuống phòng bếp làm mấy cái bánh cho ta ăn mà ngươi đi lâu như vậy, ngươi muốn để cho bộ xương già này chết đói sao? Tuệ Nghi khẽ phì cười, tổ mẫu vậy mà nghĩ nàng là Lý ma ma! Trình lão thái thái nghe tiếng cười thì mở mắt ra định bụng mắng Lý ma ma vài câu vì dám cười mình. Nhưng khi vừa thấy ánh sáng thì không thấy khuôn mặt của Lý ma ma đâu, chỉ thấy tôn tức mà mình yêu quý đang đứng thi lễ trước mặt. Tuệ Nghi còn chưa nói xong câu "Cấp tổ mẫu thỉnh an" thì lão thái thái đã choàng ngồi dậy, nắm lấy tay nàng nói: - Nha đầu này, ngươi vẫn còn nhớ Thọ An viện có người sống sao? Ta về phủ hai ngày rồi mà ngươi không đến trò chuyện với ta, đúng là làm ta buồn chán chết mà!-Bà nói xong thì ánh mắt làm bộ không vui, nhìn ra chỗ khác. Tuệ Nghi, Lộ Dao và cả Tiêm Mỵ cùng Tiếu Kỳ bị hành động của bà chọc cho xém phụt cười, chỉ có Phù Dung là lần đầu đến Thọ An viện nên không dám tùy tiện, đứng im re cúi đầu. - Ngươi...cười cái gì hả?-Lão thái thái thấy thái độ của nàng thì tức đến đỏ mặt, nhìn hệt như một thiếu phụ trẻ tuổi vậy. - Tổ mẫu, Tuệ Nghi biết sai nên hôm nay mới đặc biệt đến bồi tội người đây. Người xem, lễ vật đầy đủ luôn kia kìa.-Nàng vừa nói vừa chỉ tay qua mấy bộ y phục đặt trên khay đang được Lộ Dao và Phù Dung mỗi người bưng. Lão thái thái nghe nàng nói vậy, lại nhìn qua bốn bộ y phục màu nâu sẫm, xanh đậm và hai cái xanh lục thì miệng cười tươi ngay. Nha đầu này ngày thường vốn đã hiếu kính với bà, bây giờ còn đặc biệt đem y phục đến để lấy lòng, đúng là thích chọc vui bà mà. Hai người di chuyển qua bàn đá gần đó ngồi. Nha hoàn Tiêm Mỵ vội vàng dâng trà lên còn Hiểu Kỳ thì đến phòng bếp xem Lý ma ma. Trong sân còn lại tiếng của Tuệ Nghi và lão thái thái hồ hởi trò chuyện. - Nghi nhi, y phục này là may từ lụa Quỳnh Liên đúng không?-Lão thái thái nhìn sơ qua là biết ngay. Dẫu gì cũng là phu nhân nhà thương gia, chuyện nhìn hàng chuẩn bà cũng từng học hỏi rất nhiều, bây giờ mặc dù không còn phải đi kiểm tra hàng nữa nhưng đôi mắt tinh tường thì vẫn còn đó. - Vẫn là tổ mẫu thông nhãn, đây đúng là may từ lụa Quỳnh Liên. Đợt trước Tưởng phủ có cho người đem đến mấy cuộn vải để Tuệ Nghi may thêm y phục mới cho mùa đông, Tuệ Nghi chợt nhớ ra Thọ An viện người cũng đã lâu không gọi người đến để may đồ nên mới tự ý làm chủ sai người vải đến Mộng Tê lầu may mấy bộ y phục mới. Tổ mẫu, người xem.-Nàng vừa nói vừa ngoắc Phù Dung và Lộ Dao bưng y phục lại gần, tự tay cầm lên cho lão thái thái xem. - Ui da.-Lão thái thái vừa chạm vào cổ áo của bộ y phục màu xanh thẫm thì kêu lên một tiếng, vội rụt tay lại, mày cũng nhăn lại vì đau đớn truyền từ ngón tay lên. Tuệ Nghi vội buông y phục, nha hoàn Tiêm Mỵ đứng sát bên vội tiến lại nâng tay lão thái thái lên xem. Đầu ngón tay trắng bóc tự nhiên hiện lên một chấm đỏ rồi bắt đầu loang ra, chảy máu. - Trời ơi, lão thái thái chảy máu rồi.-Tiêm Mỵ kêu lên. Tuệ Nghi rút khăn tay từ trong tay áo ra quấn quanh đầu ngón tay của lão thái thái, miệng ra lệnh: - Mau đi lấy đồ đến băng cho tổ mẫu. Lý ma ma cùng Hiểu Kỳ cùng lúc đó từ phòng bếp trở về, thấy mọi người đang đứng vậy quanh lão thái thái băng băng cái gì thì kêu lên một tiếng rồi chạy lại xem. Một lúc sau cuối cùng vết thương trên đầu ngón tay của lão thái thái cũng được Lý ma ma và Tiêm Mỵ băng lại cẩn thận, mọi người trong sân mới thở phào một tiếng. - Rốt cuộc là chuyện gì vậy hả?-Lý ma ma lớn giọng hỏi, mắt sáng quắt nhìn Tiêm Mỵ.-Nha đầu ngươi, kêu ngươi hầu hạ lão thái thái để ta đi lấy đồ ăn cho người ngươi cũng làm không xong, rốt cuộc thì Thọ An viện còn giữ ngươi lại làm gì? Lão thái thái nghe Lý ma ma nói vậy thì mới chen lời: - Đừng nói bậy, Tiêm Mỵ chẳng làm gì sai cả.-Đoạn bà hướng sang Tuệ Nghi hỏi.-Nghi nhi, y phục của ngươi đem đến bị làm sao thế hả? Đâm tay bà già ta đây đến chảy máu. Tuệ Nghi mặt lúc trắng lúc xanh, lắp bắp nói: - Tổ mẫu, Tuệ Nghi cũng không biết. Lúc y phục được đem về từ phòng giặt xong là con mang đến đây cho người xem ngay, cũng chưa có kiểm tra lại một lượt. Con... chuyện này con cũng không biết. Lý ma ma nghe vậy thì bước lên cầm lấy y phục trên khay, bắt đầu lần mò kiểm tra. - Lão thái thái, người nhìn xem.-Lý thị đưa ra những gì mình lấy được trên y phục bày ra trước mặt lão thái thái và Tuệ Nghi. Trên bàn là hơn mười cây kim châm nhỏ nhỏ, một đầu để nhọn còn một đầu được cuốn vải. Lý ma ma tiếp tục kiểm tra ba bộ y phục còn lại, bộ nào cũng lần lượt lấy ra thêm mấy cây như vậy nữa. - Cái này... là đang muốn giết lão thái bà ta sao?-Lão thái thái tức giận đập bàn quát.-Tiêm Mỵ, đi gọi người quản sự phòng giặt đến đây cho ta! Thất ma ma đang ở trong phòng hất hàm sai khiến một nha đầu rửa chân cho mình, tay cầm miếng bánh ngọt nhồm nhoàm nhai thì Tiêm Mỵ dẫn theo hai gia đinh tiến vào. Bà ta nghe Tiêm Mỵ nói gì mà "lão thái thái, Thọ An viện, kim châm" thì hoa mắt cả lên, còn đang nghi ngờ thì đã bị hai gia đinh xông lên cầm khuỷu tay vừa lôi vừa kéo đi. Trong sân Thọ An viện, lão thái thái và Tuệ Nghi ngồi trên ghế đá, đứng hai bên là Lý ma ma, Hiểu Kỳ, Lộ Dao và Phù Dung. Thất ma ma vừa tiến vào thì cảm thấy bầu không khí quá khó chịu, cứ như ngưng đọng lại không còn khí để thở nữa. - Thỉnh an lão thái thái, thiếu phu nhân.-Thất thị cúi người thi lễ. - Đứng lên đi.-Lão thái thái nói. Xong rồi quay sang Hiểu Kỳ, lệnh cho nàng ta đưa đồ lên cho Thất ma ma xem. Hiểu Kỳ cầm mấy chục cây kim châm bước lên, ném thẳng xuống ngay dưới chân Thất ma ma. Bà ta bị dọa cho giật mình bởi hành động bất ngờ của Hiểu Kỳ nên vội lùi lại, mấy cây kim châm thì rơi lên đất tạo nên âm thanh rất nhỏ. Thất thị nhìn mấy cây kim rơi vãi trên nền đất, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bà nhìn qua Tuệ Nghi, ánh mắt nàng nhìn bà sắt lẹm không chút tình cảm làm sống lưng bà ta lạnh ngắt, cảm giác như có chuyện chẳng lành. - Thất ma ma, đây là kim châm ta tìm thấy trong y phục đem từ phòng giặt của bà đến viện của thiếu phu nhân, sau đó phu nhân mới đem đến tặng cho lão thái thái. Bà xem, rốt cuộc chuyện này là sao? Vì sao lại có kim châm trong y phục hả?-Lý ma ma đứng một bên nhìn Thất thị chất vấn. Thất ma ma nghe vậy thì vội vàng phân bua: - Lý tỷ, lão thái thái, oan cho tiện nô quá. Phòng giặt chỉ phụ trách việc giặt giữ y phục cho các chủ tử, tuyệt đối không có việc giấu kim châm để mưu hại chủ tử này. Hơn nữa... y phục là đưa từ phòng giặt đến Dương Liễu viện trước tiên, cũng không biết thiếu phu nhân có táy máy gì vào để vu oan cho nô tỳ hay không nữa?-Thất ma ma nói xong thì nhìn về phía Tuệ Nghi, ánh mắt vô cùng khổ sở nói tiếp.-Thiếu phu nhân, tiện nô chưa từng làm gì đắc tội người, sao người nỡ vu oan cho nô chứ? Lão thái thái nghe Thất ma ma nói vậy thì cũng quay qua nhìn Tuệ Nghi. Nha đầu này mặc dù bà rất yêu thích, luôn mực chiếu cố từ khi nàng vào phủ, gặp chuyện gì cũng sẽ giúp nàng nói vài ba câu, nhưng nếu thật sự chuyện kim châm trong y phục này là do một tay nàng làm ra, bà tuyệt đối không tha thứ. Trình phủ không thể có một người tâm tư ngoan độc như vậy được. Nếu chuyện kim châm hôm nay không vỡ lở ra, người gặp nguy hiểm sẽ là bà, chuyện này bà không dám mạo hiểm. Trái lại với lời buộc tội của Thất ma ma, Tuệ Nghi vẫn điềm nhiên như không. Nàng nhoẻn miệng cười một cái rồi nói: - Ma ma, câu "Ta đã làm gì người để người vu oan ta như vậy" phải để Tuệ Nghi nói mới đúng. Y phục được phòng giặt mang đến ta còn chưa chạm tay qua thì lấy đâu mà đặt kim châm vào đó chứ? - Thiếu phu nhân, người đã chạm qua y phục trước khi mang đến Thọ An viện hay chưa lương tâm người biết rõ nhất.-Thất ma ma nói.-Hơn nữa, ai biết được người có phải là đang muốn thay người của mình báo thù hay không? Tuệ Nghi nghe vậy thì nhếch môi, nói: - Ta thay người của ta báo thù? Lời này của ma ma là ý gì? - Nửa tháng trước nha hoàn bên cạnh người bị người phạt đến phòng giặt làm việc đó, chẳng phải sao?-Thất ma ma tự tin trả lời.-Phòng giặt là nơi nào chứ? Công việc nặng nhọc, điều kiện cũng không tốt. Người đến đó làm đương nhiên sẽ suy sụp đi nhiều rồi. Còn không biết có phải thiếu phu nhân phạt Lộ cô nương đi đến đó xong rồi sau này cô ấy về nhìn thấy người gầy đi lại hối hận, có ý muốn trả thù tiện nô hay không?-Thất ma ma nói xong thì cơ mặt cũng dãn ra, bắt đầu yên tâm. Bà nói như vầy chính là để lão thái thái nghe được sẽ biết rằng so với mình, Tuệ Nghi càng có lý do phải làm chuyện giấu kim châm vào y phục, ý là muốn mượn tay lão thái thái để giáo huấn mình vì làm người của nàng bị thương. Quả đúng như dự định của Thất thị, lão thái thái lập tức phóng một ánh mắt nghi ngờ về phía Tuệ Nghi. Nhưng nàng vẫn điềm tĩnh ngồi đó, nét mặt đã không còn vẻ nửa đùa nửa thật như hồi đầu nữa, bây giờ nàng hoàn toàn nghiêm túc. Không khí xung quanh cũng bắt đầu khó chịu hơn. Trong sân mỗi người mỗi suy tính, không ai quyết sẽ nhân nhượng ai. Chắc chắn hôm nay Trình phủ sẽ có kẻ phải ra đi. - Thất ma ma, lời bà nói ra phải suy nghĩ cẩn thận đó.-Tuệ Nghi đứng dậy, vừa tiến về phía Thất ma ma vừa nói.-Bà nói, ta là muốn trả thù cho Lộ Dao vì đến phòng giặt chịu khổ. Phòng giặt chung quy cũng là một nơi làm việc của nha hoàn, mỗi người mỗi ngày hình như phải giặt khoảng bốn, năm bộ y phục thì xem như là hoàn thành bổn phận, còn lại mọi đãi ngộ khác như đồ ăn, chỗ ngủ vẫn như những nơi khác trong phủ. Nếu nói làm việc ở phòng giặt phải chịu nhiều khổ cực thì chỉ là do nơi đó quá nhỏ chật, hàng ngày phải giặt giũ tiếp xúc với những hương liệu không tốt cho da tay mà thôi chứ cũng không phải bị ngược đãi gì. Nói ra, chẳng lẽ Lộ Dao ở phòng giặt bị ngược đãi nên ta mới phải báo thù cho nàng ta sao? Thất ma ma, bà nói xem.-Tuệ Nghi đứng ngay trước mặt Thất thị, nhìn thẳng vào mắt thị hỏi. Để nàng xem hôm nay ai nhanh trí hơn ai, miệng người nào dẻo hơn miệng người nào. Thất thị đứng như trời trồng, lắp bắp không biết phải nói từ đâu. Vốn dĩ hôm nay Thất ma ma đã tự tay làm rách mấy đường trong y phục của Tuệ Nghi mang đến hòng đổ tội cho Lộ Dao, nhưng bây giờ y phục bị rách chẳng những không bị ai phát hiện, mà trong đó lại xuất hiện kim châm, mà tệ hơn nữa đây không phải y phục của Tuệ Nghi mà là nàng dùng để tặng cho lão thái thái. Số của Thất ma ma xem ra hôm nay thực khổ rồi. Tuệ Nghi thấy phản ứng của Thất ma ma thì rất hài lòng. Kế hoạch của nàng là may tới tám bộ y phục, trong đó bốn bộ này giống bốn bộ kia. Sau đó chia ra làm hai phần, một phần mang đến phòng giặt cho Thất ma ma "xử lý", phần còn lại thì nàng sai Tiền ma ma giặt sạch sẽ, còn cẩn thận dùng hương liệu mà phòng giặt thường sử dụng để khử mùi cho y phục mới cho hai phần y phục có mùi hương giống nhau. Nàng biết lần trước bản thân tha cho Thất ma ma, bà ta không đạt được mục đích thì tất nhiên sẽ ra tay lần hai, mà nàng còn là người tạo cơ hội cho bà ta. Đúng như nàng dự kiến, hôm nay y phục mà hai nha hoàn kia mang tới đã bị Thất ma ma làm rách mấy đường. Nàng bèn đổi phần y phục từ phòng giặt mang đến thành y phục có giấu kim châm do mình chuẩn bị trước, sau đó đem đến Thọ An viện. Tuệ Nghi biết chuyện này nếu lão thái thái không cẩn thận không kiểm tra y phục trước khi đem cất thì sớm muộn gì Lý ma ma cũng phải đem y phục của bà đi thấm hương mà lão thái thái thích, đến chừng đó không sớm thì muộn kim châm sẽ bị phát hiện. Cuối cùng chỗ hở duy nhất trong kế hoạch của nàng chỉ là vấn đề thời gian, không hôm nay thì ngày mai chuyện này sẽ bị phát giác. Lão thái thái trừng mắt nhìn Thất thị, nói: - Thất ma ma, bà còn gì để nói? Thất ma ma mặt trắng nhách, vội quỳ xuống đất vừa khóc vừa nói: - Lão thái thái, oan cho tiện nô quá. Tiện nô làm việc cho Trình phủ gần mười mấy năm nay, từ khi chỉ là một nha hoàn nhỏ bé đến lúc được tín nhiệm làm ma ma quản sự. Bao nhiêu tài sản, còn cả tính mạng của nô đều ở trong phủ này, sao nô có thể ngược đãi mấy muội muội ở phòng giặt, còn hãm hại người được chứ? Trong chuyện này, nô thật sự không biết gì cả. Lão thái thái, cầu người, người nhất định phải anh minh thông nhãn, không được để kẻ xấu che mắt.-Thất thị nói xong thì ném một cái nhìn cầu tình về phía Tuệ Nghi, miệng tiếp tục biện bạch.-Thiếu phu nhân, cầu người nhớ lại mọi chuyện, y phục của lão thái thái có từng bị ai chạm qua trước khi được đưa đến Thọ An viện hay không? Tuệ Nghi nhìn Thất ma ma, rồi cũng làm bộ suy nghĩ thật kỹ. Cái nàng nghĩ tất nhiên không phải là y phục có ai chạm qua chưa, vì nàng là người đã giở trò với nó. Bây giờ nàng chỉ đang suy nghĩ lung rằng nên nói lời nào để lão thái thái hạ thủ không lưu tình, trực tiếp đuổi Thất thị ra khỏi cửa, đó mới là mục đích chính trong kế hoạch của nàng. - Nghi nhi, con nhớ xem, rốt cuộc y phục này đã từng có ai chạm qua chưa?-Lão thái thái vừa hỏi nàng vừa nhìn qua Phù Dung. Nha hoàn này của Tuệ Nghi trước nay hình như bà chưa từng thấy qua, sao bây giờ lại ở đây? - Tổ mẫu, thật sự không có ai chạm qua cả. Sau khi nha hoàn mang đồ đến Dương Liễu viện thì Tuệ Nghi lập tức mang qua đây cho người xem.-Tuệ Nghi nhíu mày, bộ dạng cũng có vẻ đang khổ não suy nghĩ. Lý ma ma đứng ngoài nghe nàng nói vậy, liền hướng Thất thị hỏi: - Thất ma ma, y phục này hôm nay mới được đem đến Dương Liễu viện giao cho thiếu phu nhân đúng không? - Đúng vậy đúng vậy, chính xác là mang đến vào chiều nay.-Thất ma ma nghe Lý ma ma mở lời thì lập tức nuôi một tia hy vọng vội vàng đáp. Dù sao hai người trước đây cũng xem như là bằng hữu với nhau, không có thân thiết nhưng cũng có chút lưu tình, giờ phút này chỉ hy vọng người đó giúp bà nói mấy câu với lão thái thái, bà thật sự bị oan a. Lý ma ma nghe xong thì khẽ gật gật gật đầu, hướng lão thái thái cung kính nói: - Lão thái thái, theo lão nô thấy kim châm trong y phục này mặc dù gỡ ra rất nhanh nhưng gắn vào thì rất khó, phải tốn ít nhiều cho mấy bộ y phục này cùng mấy chục kim châm thì phải hai ba canh giờ. Y phục nếu vừa được mang đến vào đầu buổi chiều, sau đó ngay lập tức được mang đến Thọ An viện thì thiếu phu nhân căn bản không đủ thời gian để giấu kim châm vào, như vậy chỉ có thể kết luận...-Bà nhìn qua Thất thị đang quỳ dưới đất, tiếp lời.-... kim châm là được giấu từ khi ở phòng giặt. Thất thị ngồi "bịch" trên nền đất. Lý ma ma vậy mà không nói đỡ giúp bà câu nào! - Nhưng mà...-Lý ma ma lại mở miệng một lần nữa.-... kim châm với số lượng lớn thế này trong phủ không thể như không mà có được. Nên lão nô nghĩ muốn điều tra kỹ lưỡng chuyện này thì khẩn xin lão thái thái cho người đi điều tra các tiệm bán đồ châm cứu trong thành, người mua kim với số lượng lớn chắc chắn sẽ bị chú ý. Với lại, nên kiểm tra kỹ lưỡng những người xuất phủ trong thời gian gần đây. Thất ma ma nghe đến đây thì như có pháo hoa nổ trong lòng, miệng bất giác cong lên. Đúng rồi, làm như lời Lý ma ma nói đi, vì bà vốn không hề xuất phủ trong một tháng này, lại càng chẳng đi đến tiệm bán đồ châm cứu gì cả. Tuệ Nghi cũng không ngờ chuyện sẽ đi đến nước này. Lý ma ma quả không hổ danh là trợ thủ đắc lực của láo thái thái mấy chục năm qua, đến chuyện điều tra tiệm bán đồ và danh sách người xuất phủ trong thời gian gần lão thái thái và nàng còn chưa nghĩ đến bà ấy đã mở lời. Xem ra chuyện kim châm trong y phục này không dừng lại ngắn ngủi như nàng nghĩ.