Tương Tư Như Mai

Chương 33 : Đại kết cục

Edit: Heo con <img alt=504448f0t80d7a5e8b30e690690 src="https://congchuakhangiay.files.wordpress.com/2013/11/504448f0t80d7a5e8b30e690690.jpg" data-pagespeed-url-hash=3400195451 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Tan triều, Vệ Thức Văn hòa vào dòng người đi ra cửa cung. Hôm nay nghị sự hơi lâu, sắc trời đã âm trầm, các cung điện đã dần sáng ánh nến, người trong phủ thấy hắn đi ra thì vội nâng kiệu lên đón. Hắn vừa vén rèm kiệu thì đã nhìn thấy một bóng dáng cô đơn cưỡi ngựa đi qua. “Hướng huynh?” Vệ Thức Văn gọi theo bản năng. Sắp đến Tết rồi, vẻ mặt ai cũng vui vẻ, chỉ riêng Hướng vương gia là như biến thành con người khác, cả ngày mặt nặng mày nhẹ không nói được lời nào. Hướng Bân xiết dây cương, nhìn thấy là Vệ Thức Văn thì hỏi: “Thức Văn có chuyện gì sao?” “Trời lạnh thế này vì sao huynh còn cưỡi ngựa?” “À, cưỡi ngựa đi nhanh hơn!” Mấy hôm nay chẳng biết Hướng Toàn đi đâu, tìm cũng không thấy. Đột nhiên mất tin tức về Mộ Vân khiến hắn lo lắng vô cùng, ngày nào cũng chỉ mong sớm về phủ để gặp Hướng Toàn, hỏi cho ra lẽ. “Hướng huynh, không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ?” Vệ Thức Văn lo lắng nhìn thoáng qua Hướng Bân, hắn như bị ai lấy đi hồn phách vậy. “Không có, Thức Văn, nếu không có chuyện gì thì ta đi trước đây.” Không đợi hắn trả lời, Hướng Bân đã thúc ngựa bỏ đi không còn nhìn thấy bóng dáng. “Đúng là nhanh, vội làm gì vậy không biết?” Vệ Thức Văn lầu bầu, bước lên kiệu, vừa đi vừa khó hiểu. Hướng Bân vừa vào phủ thì Hướng Quý đã cười đón, đưa khăn mặt ấm lên. Ý cười trong mắt ông khiến Hướng Bân phải nhìn mấy lần. “Trong phủ có việc?” “À, không có.” Có ông cũng không nói, Vương phi đã dặn rất kỹ rồi. “À, Hướng Toàn đến chưa?” “Đã đến từ lâu rồi, đang đợi trong thư phòng!” “Ừm”, Hướng Bân đón lấy khăn mặt trong tay Hướng Quý, vội vàng lau mặt rồi xuyên qua rừng hoa, hành lang gấp khúc, trong thư phòng tối om, hắn nhíu mày, Hướng Toàn này chẳng lẽ bị ngớ ngẩn rồi sao, không biết thắp đèn lên. Cánh cửa lặng lẽ đáp lời, hắn đẩy cửa ra, bước đến bên bài, định thắp nến lên thì đột nhiên nghe được tiếng thở dài mềm mại: “Đại ca, đừng thắp nến!” Giọng nói truyền đến từ trước cửa sổ, lúc này hắn mới nhìn thấy bóng dáng mảnh mai đang đứng đó. “Một Vân?” Hắn trợn mắt nhìn, không thể tin được, sợ đây chỉ là cảnh trong mơ, gần đây hắn rất hay mơ như vậy. Chờ đến khi chắc chắn đây là sự thật thì hắn mừng rỡ như điên, người cũng run rẩy không thôi. “Là Mộ Vân sao?” Hắn định bước lên trước. “Đừng!” Bóng dáng kia từ từ quay lại đối mặt với hắn, trong bóng đêm hắn không thể nhìn rõ vẻ mặt của nhưng giọng nói của nàng run run hắn vẫn có thể cảm nhận được. Hắn cũng hoảng hốt, vội dừng bước lại. “Đại ca, cứ thế thôi, đừng đốt đèn, cũng đừng đến gần, như vậy muội mới có dũng khí nói lại mọi chuyện với huynh.” Nàng dừng lại, như tích góp từng chút từng chút một sức lực của mình rồi mới nói: “Hôm nay muội đến đây là muốn xin đại ca tha thứ cho sự ngu ngốc của muội, người khác đều nói muội trí tuệ khác thường, muội cũng thường lấy đó để tự đắc nhưng thực ra muội là kẻ rất rất rất ngu ngốc, bằng không muội đã không đối xử với đại ca như thế.” Trong bóng tối, như nhìn thấy vai nàng run run như đang đè nén tiếng nức nở: “Đừng khóc, Mộ Vân!” Tim hắn bắt đầu ca hát, sợ làm nàng hoảng hốt chạy mất nên mới nhịn không bước lên trước. “Đại ca sẽ không ngờ là muội ghen đúng không! Chỉ vì ở trước cổng thành nhìn thấy huynh và nữ tử khác cười nói nên muội đã giận dữ đến độ quên mất những điểm tốt của huynh, trong lòng hận huynh vô cùng, muội chính là người như vậy đấy.” “Lúc ấy muội đã ở đó?” “Muội đang đợi vào thành, lúc ấy muội đã mất lý trí, thề sẽ không bao giờ thân cận với đại ca nửa bước nào nữa. Trong ý thức, muội tỉnh táo, biết xa cách chính là sự trừng phạt lớn nhất với huynh nhưng thực sự cũng là vì muốn tốt cho đại ca. Nhìn thấy tay đại ca đau như vậy, đúng rồi, tay đại ca đã khỏi hẳn chưa?” Suy nghĩ bất ngờ khiến nàng quên đi mọi thứ, vội vàng tiến lên cầm tay hắn muốn nhìn cho rõ. Hướng Bân hơi kéo lại ôm chặt nàng vào lòng. Cảm nhận được vòm ngực ấm áp và hơi thở quen thuộc khiến người ta an tâm. Mạc Vũ Nhi cảm thấy không còn gì hoải nghi, bàn tay mềm run run vuốt ve gương mặt tuấn nhã của hắn, khuôn mặt tinh quái bất ngờ, ánh mắt bừng sáng: “Đại ca, muội sai rồi, tha thứ cho muội được không?” Hắn ngửa đầu thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt hơi khép lại, khàn khàn thở dài: “Nha đầu ngốc nghếch này!” Nàng rưng rưng dựa vào vai hắn, hơi thở như lan. Hướng Bân nhẹ nhàng hôn lên giọt lệ trên mặt nàng. Lòng nàng rung động, dựa sát vào lòng Hướng Bân. Hướng Bân hôn lên môi nàng, vẫn ngọt ngào say lòng người như trước, hai tay vuốt ve cơ thể thướt tha của nàng, hắn không khỏi bế bổng nàng lên, đi vào phòng. Nàng vừa lo lắng lại vừa thẹn thùng, cảm nhận được mình bị đặt lên giường, bên tai là tiếng thở dồn dập của Hướng Bân, hai má Mạc Vũ Nhi đỏ bừng, mắt nhắm chặt. “Mộ Vân, từ hôm nay trở đi, dù muội có bao nhiêu lý do ta cũng sẽ không để muội đi nữa.” Hắn thấp giọng nói đầy kiên định. Nàng không trợn mắt, chỉ dịu dàng dựa sát vào người hắn hơn. Hướng Bân kéo rèm, trong bóng đêm, hắn hôn lên đôi môi anh đào của nàng đầy cuồng nhiệt, hạnh phúc như nước biển nuốt chửng lấy hai người. Giờ khắc này, hắn có nàng mà nàng cũng chỉ có hắn, đừng trách hắn không tuân thủ lễ giáo, chỉ có ôm chặt, vuốt ve nàng, cảm thụ hơi thở của nàng thì hắn mới có được cảm giác kiên định. Ánh rạng đông dần hé, thư phòng dần sáng lên. Hướng Bân yêu thương nhìn Mạc Vũ Nhi trong vòng tay mình, dung nhan thanh tú bớt đi mấy phần lạnh lùng lại thêm mấy phần kiều mỵ. Da dẻ trắng ngần hơi ửng hồng như lớp ngọc trắng nõn bôi lên một lớp son, diễm lệ không thể diễn tả nổi, cánh tay trần ở ngoài chăn khiến hắn động lòng, môi bất giác lại hôn lên. Cuối cùng nàng đã thuộc về hắn rồi. Đôi mi dài của Mạc Vũ Nhi hơi rung động, mắt đẹp hé mở mang theo chút sương mù thật xinh đẹp, thực sự khiến người ta mơ màng. Nhìn thấy Hướng Bân, Mạc Vũ Nhi nhớ lại mọi chuyện, nàng thẹn thùng nhắm mắt lại, vùi đầu vào ngực hắn. Hướng Bân vươn tay ôm nàng, dịu dàng hỏi: “Muội là ai? Công tử Mộ Vân? Tiểu thư Vũ Nhi? Phường chủ Tầm Mộng phường? Hay là tiểu vương phi thích ăn dấm chua?” Mềm mại dựa vào lòng hắn, Mạc Vũ Nhi khẽ cười, yếu ớt đáp: “Đương nhiên là công tử Mộ Vân của huynh rồi.” Gần gũi với đại ca như vậy, lặng lẽ nói mấy câu vui đùa, Mạc Vũ Nhi đã hiểu được mình may mắn cỡ nào. Hướng Bân cười vang, vẻ mặt hạnh phúc: “Phường chủ Tầm Mộng phường, xin hỏi làm hai bộ hỉ phục trong thời gian nhanh nhất thì mất bao lâu?” “Cho ai?” “Đương nhiên là cho ta và Vương phi của ta.” Mặt nàng đỏ lên, thì thào nói: “Không cần làm.” “A” Hắn cúi người thấp giọng thì thầm vào tai nàng: “Chẳng lẽ chúng ta cứ thế này thì tính là đã thành thân? Bổn vương không có ý kiến, Vương phi thì sao?” Mạc Vũ Nhi vừa thẹn vừa quẫn lại chui vào chăn, buồn bực nói: “Người ta không có ý đó, hỉ phục đó muội đã làm từ ba năm trước rồi, vẫn mang theo, giờ ở trong Liễu viên.” “Ba năm trước?” Hắn kinh ngạc kéo nàng ra, sợ nàng ở trong chăn buồn bực. “Ừm, khi đó huynh vẫn nói muốn sớm lấy muội về, muội nghe vậy nên đã lặng lẽ xong hai bộ hỉ phục rồi. Không ngờ cách ba năm mới dùng đến.” Nàng thở dài. “Nhưng cuối cùng vẫn là cho ta mặc vào đúng không?” Hướng Bân dịu dàng ôm chầm lấy Mạc Vũ Nhi, “Vũ Nhi, ta muốn gọi khuê danh của muội. Cho ta hai ngày, ta sẽ long trọng lấy nàng về Hướng vương phủ, được không?” “Vâng!” Mắt nàng không khỏi đỏ lên, nhìn khuôn mặt tuấn nhã kia, từ nay về sau nàng sẽ coi hắn là trời của mình. Đại hôn của Hướng Bân Hướng Vương gia thiết yến mời tất cả các quần thần, tiệc rượu kéo dài từ hoàng cung đến Vương phủ, náo nhiệt suốt 10 ngày. Khó khăn lắm Hướng vương phủ mới yên tĩnh lại thì Lãnh Như Thiên lại la hét nói đã lâu rồi Kinh thành tứ thiếu không tụ hội, muốn đến Vương phủ tụ tập. Hướng Bân biết tụ hội là giả, xem tiểu vương phi mới là thật. Lúc thành thân, hắn sợ Vũ Nhi bị quấy nhiễu nên tất cả rượu đều là hắn cản. Hôm nay cũng được, để Vũ Nhi đi ra gặp mặt đi, dù sao cũng là bạn cũ. Nói là cơm chiều nhưng ba người lại đến từ sớm. Buổi chiều, bốn người ngồi trong phòng khách uống trà. Vệ Thức Văn chợt cảm thấy có hương thơm ngát từ trong vườn thổi tới, hỏi: “Hướng huynh, vườn của huynh thực sự trồng mai sao?” “Ừm, ở bên thư phòng, có một góc trống để trồng mai.” “A, đệ nhớ lúc trước Vương phủ không có mà!” Lãnh Như Thiên ông ổng nói. Hướng Bân cười: “Đúng, hai năm trước mới trồng, nội tử (vợ) yêu mai thành si. Ta quyết định để cho Hướng Quý trồng, tránh để mùa đông lạnh giá nàng lại chạy đến Quan Mai các.” Lãnh Như Thiên nghe vậy mà thấy chua chua, nội tử nội tử, thành thân mới có mấy ngày, ha ha. Nhưng mà vị đại cữu này thật lợi hại, mấy năm trước đã trồng mai chờ mỹ nhân về, dụng tâm này ai có thể kháng cự được? Tề Di Phi không nói gì, Vũ Nhi được Hướng Bân yêu thương như vậy, cảm giác tội lỗi của hắn cũng nhẹ đi rất nhiều, giờ hắn chỉ cảm thấy vui mừng mà thôi. “Cót két” một tiếng, cửa bị đẩy ra, một nữ tử mặc áo bào hồng nhạt, búi tóc cao bưng điểm tâm đi vào. Hướng Bân vội đứng dậy đón, thương yêu hỏi: “Không phải có nha hoàn rồi sao? Sao còn tự mình động thủ? Có mệt không?” Chỉ thấy nàng cười dịu dàng, yêu kiều nói: “Sẽ không yếu đuối như vậy đâu Vương gia”. Quay lại thi lễ với mọi người: “Tề đại ca, Vệ đại nhân, Lãnh cô gia, các vị dùng chút điểm tâm nhé, tôi bảo phòng bếp mang lên ngay đây.” Đây là giả tiểu tử sao? Quyến rũ, xinh đẹp như vậy? Ba người nhìn vẻ tao nhã của nàng, không ngờ nữ nhân thành thân rồi lại có phong vị như vậy. “Liễu công tử, không Vương phi, người thật khiến tôi không dám nhận người quen.” Vệ Thức Văn nói thẳng. Nàng mỉm cười, thoải mái ngồi xuống bên, “Thật sự khác biệt lắm sao? Nếu thế thì xem ra tôi cải nam trang cũng rất thành công rồi.” Chỉ tiếc vẫn không giấu được phu quân thương yêu. “Đâu chỉ là thành công, còn khiến đệ tâm phục, khẩu phục đó.” Nhớ lại lúc trước, Lãnh Như Thiên thực sự dở khóc dở cười, việc này còn làm cho Hướng Như Bối đem ra cười trêu hắn. “Nội tử tính tình trẻ con, các vị đừng cười.” Ba người này nhìn chằm chằm ái thê ngay trước mắt hắn như vậy, lòng Hướng Bân rất không thoải mái. Mạc Vũ Nhi nhìn vẻ ảo não của Hướng Bân, lòng vui vẻ, nàng đứng dậy, khẽ cười nói: “Các vị cứ ngồi đó đi, tôi xuống bếp xem Hướng Quý chuẩn bị đến đâu rồi? Vương gia, thiếp xin lui.” Hướng Bân khen ngợi gật gật đầu, ba người kia còn chưa tỉnh táo lại thì nàng đã mở cửa mà đi, chỉ để lại hương thơm ngan ngát. Nữ tử như vậy đúng là kỳ lạ, mặc nam trang thì thanh nhã tuấn tú, mặc nữ trang thì tú lệ, cao nhã, đều rất tự nhiên, hào phóng! Rất nhiều năm sau, ba người còn thường thường nhắc lại, chỉ là nàng ở ẩn trong Hướng vương phủ, cũng ít gặp lại nhau. “Bọn họ đi rồi sao?” Người bị một đôi tay dài kéo vào lòng, nàng khẽ mỉm cười. Nụ hôn của hắn có chút hơi men, nàng xoay người ôm lấy vai hắn. “Ừm, bản vương mới đang tân hôn, bọn họ cũng ngại không dám ở lâu.” Nàng bật cười, “Nhất định là chàng ám chỉ cho bọn họ đi về sớm!” Hắn có chút thẹn thùng vùi đầu vào cần cổ. “Đúng thế còn gì? Sao lại đến thư phòng ngắm mai?” “Thích mà!” “Vũ Nhi, gả cho ta rồi không còn được tự do như trước nữa, nàng có thấy buồn không?” Nhón gót khẽ hôn lên môi hắn. “Có chàng ở bên sao lại buồn?” Huống chi còn có một tiểu cô tai quái và mẹ chồng đáng yêu, nàng sao có thể buồn được? –         Nàng là kỳ tài may trang phục, gả cho một nam tử bình thường như ta, thật đáng tiếc! –         Phu quân của thiếp sao có thể bình thường được? Là thiếp trăm cay nghìn đắng mới tìm được. Hơn nữa, không thể may áo cưới cho người khác thì thiếp có thể vì phu quân… vì… Nàng thẹn thùng nói không nên lời, mắt đẹp lóng lánh thu ba. –         Là đứa nhỏ sao? Vương phủ quá lớn, ta cũng không còn trẻ nữa, có một đứa trẻ thật sự rất tuyệt. Là tiểu quận chúa thì càng tốt, giống như nàng, trí tuệ, xinh đẹp, không biết nam tử nào mới may mắn lấy được? Giờ hắn đột nhiên cảm nhận được nỗi lo của người làm cha. “Vâng!” Nàng hạnh phúc dựa vào lòng hắn, nhắm mắt lại, để mặc cho cơn buồn ngủ lan tràn. Ai có thể vừa ngủ vừa nói chuyện, chỉ có thê tử của hắn mà thôi. Thả lỏng và thoải mái như vậy, ngủ ngon như vậy làm cho hắn mỉm cười trìu mến, khẽ bế bổng cơ thể mềm mại kia lên. “Nàng đó, thực sự yên tâm đến thế sao!” Trong lúc ngủ mơ, nàng khẽ cười, có gì mà lo lắng, có chàng ở bên cạnh, mãi mãi không rời xa, chẳng phải sao? HOÀN