Tương Tư Như Mai
Chương 23 : Nhật cao do tự bằng chu lan, hàm tần bất ngữ hận xuân tàn 1
Edit: Heo con
<img alt=20120604220314_Cw5GHthumb600_0 src="https://congchuakhangiay.files.wordpress.com/2013/11/20120604220314_cw5gh-thumb-600_0.jpeg" data-pagespeed-url-hash=2165356414 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Ban đêm, trời mưa tự bao giờ cũng không biết, đến sáng sớm mới tạnh. Sau cơn mưa, không khí trở nên tươi mát vô cùng. Ánh mặt trời tuy vẫn mông mông lung lung nhưng cũng đã rực rỡ tỏa nắng trên ngọn cây. Mặt đất hơi ẩm ướt, sáng sớm, các nha hoàn đang quét hoa rơi và lá rụng, ngẩng đầu nhìn những chiếc lá vàng trên cây không khỏi cười khanh khách. Phòng bếp bắt đầu nổi lửa, đầu bếp đang kêu đám nha hoàn nhóm lửa. Ngày mới lại đến với Liễu viên.
Thanh Ngôn đang bưng nước rửa mặt vào tiểu lâu, đẩy cửa vào thì thấy tiểu thư không ở trong, vội chạy qua phòng Mạc phu nhân tìm, nhìn thấy tiểu thư đang dựa vào lòng phu nhân, hai người đều khóc, Liễu Tuấn cũng ở đó, thấy nàng vào thì Liễu Tuấn liền nói:
– Mọi chuyện tôi đều đã nhớ, phu nhân và tiểu thư xin cứ yên tâm.
Sau đó liền đi ra ngoài.
Thanh Ngôn buồn bực nhìn bóng Liễu Tuấn, khó hiểu nhìn Mạc Vũ Nhi, nàng giả bộ quay đầu đi, không nhìn vào mắt nàng.
Mạc Vũ Nhi lặng lẽ lau hàng lệ bên khóe mắt, đón lấy khăn mặt trong tay Thanh Ngôn, lau tay rồi làm bộ vui vẻ nói:
– Khi nãy Quan Mục Dã đến nói Lam Ngữ đã mang thai, ta và mẫu thân rất vui, mẫu thân nói đã lâu không được nghe tiếng cười đùa của trẻ con rồi. Về sau Liễu viên sẽ náo nhiệt lên rồi.
– Thật sao?
Thanh Ngôn hưng phấn mắt sáng bừng lên, lòng thầm hâm mộ, nàng và Lam Ngữ cùng tuổi, Lam Ngữ đã có chồng con mà mình vẫn còn cô độc, thôi đi, nàng đi theo tiểu thư cũng không sai.
Mạc Vũ Nhi và mẫu thân nhìn nhau cười hiểu ý:
– Lần này Thanh Ngôn phải vất vả chút rồi, Lam Ngữ không thể làm việc quá nặng nhọc được. Chuyện của ta về sau ta sẽ tự làm!
– Như vậy sao được, tiểu thư thì phải ra dáng tiểu thư, việc nặng vẫn để tôi làm đi!
Thanh Ngôn cũng không muốn đôi vai gầy yếu của tiểu thư phải gánh vác thêm cái gì nữa.
– Còn nữa, đơn đặt hàng của Tầm Mộng phường chỉ nhận đến đây thôi, tạm thời ngừng lại đừng nhận nữa. Ta muốn nghỉ ngơi một chút, cùng mẫu thân lên chùa mấy ngày dâng hương cầu phúc.
– Vâng!
Tiểu thư cũng nên nghỉ ngơi rồi, lần này đơn đặt hàng cũng không gấp, sẽ có thêm nhiều thời gian.
– Tiểu thư, Hướng Vương gia đến!
Liễu Tuấn quay vào bẩm báo.
Tay Mạc Vũ Nhi run lên, khăn mặt rơi xuống đất cũng không biết, Mạc phu nhân nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, trong mắt là sự thương yêu vô cùng. Nàng ôm Mạc phu nhân an ủi, dịu dàng nói:
– Mẫu thân đừng lo, con đi rồi sẽ về.
Trong phòng khác, Hướng Bân mặc triều phục, đang nôn nóng đi tới đi lui, vẻ tự nhiên ôn nhã thường nhật không thấy đâu cả, thấy Mạc Vũ Nhi tiến vào thì lòng mới thoáng chút an ổn.
– Mộ Vân!
Nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại kia, hắn thở phào nhẹ nhõm.
– Muội có ổn không?
Vết sưng trên mặt đã tiêu nhưng đáy mắt hơi thâm, chắc chắn là ngủ không ngon.
– Mẫu thân đã đi lại được rồi, Hướng đại ca!
Nàng không nhìn vào đôi mắt nóng bỏng của hắn, cười nhẹ, gạt tay hắn ra, ngồi xuống một bên.
Lòng bỗng lạnh toát, nhìn nàng gần trong gang tấc mà như xa tận chân trời, Hướng Bân không dám tin vào sự xa cách của nàng.
– Đại ca đến đây liệu có chậm trễ việc vào triều không?
– Không đâu, Mộ Vân, muội đang giận ta sao?
– Không đâu!
Nàng cười gượng ép nhìn hắn.
– Mộ Vân, ta mặc kệ là Mạc Vũ Nhi hay là ai, muội chính là Mộ Vân mà ta biết.
Muốn gọi nàng đến tê tâm liệt phế để nàng nghe thấy, muốn cho nàng hiểu hàm nghĩa lời hắn nói.
– Ừm, muội biết, đại ca.
Tim treo lên, bất tri bất giác thấy đau đớn. Cứ như vậy lẳng lặng nhìn theo đại ca đi! Để dung nhan của đại ca hòa tan trong mắt mình, không bao giờ để đại ca rời đi nữa.
– Vì sao lại nhìn ta như vậy?
Ánh mắt kia như muốn đoạn tuyệt khiến lòng Hướng Bân rối loạn.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, lại khôi phục vẻ điềm tĩnh như nước:
– Nghĩ lung tung cái gì, đại ca, muội rất ổn, đúng rồi, đại ca! Có chuyện này muốn bàn với đại ca.
– Chuyện gì?
– Hướng Toàn và Thanh Ngôn tâm đầu ý hợp, muội muốn xin đại ca tác thành cho bọn họ.
– Được, có thể, khi nào?
– Mấy ngày gần đây, được chứ?
– Ừm!
Hướng Bân vui vẻ mỉm cười, Thanh Ngôn muốn thành thân, như vậy nàng cũng sẽ không làm ra chuyện gì.
– Mộ Vân, trăm ngàn lần đừng làm chuyện điên rồ, không có bất kì ai có thể bức muội, cũng đừng miễn cưỡng bản thân. Nếu muội làm gì ngốc nghếch ta sẽ không tha cho muội đâu.
Tỏ vẻ hung hăng khiến nàng bật cười, hắn sao có thể làm nàng tổn thương cho được?
– Đi rồi sao?
Mạc phu nhân nhìn con gái quay về phòng.
Mạc Vũ Nhi không nói gì, chỉ gật gật đầu:
– Đại ca cũng thật đáng thương, gặp phải kẻ phiền toái như con. Mẫu thân, rất nhiều người cảm thấy con nên lấy Tề công tử, dù sao cũng có hôn ước? Nhưng từ khi thấy hắn và Lâm Tiểu Vũ thân mật con thực sự không thể tưởng tượng được mình và hắn sẽ lại bên nhau. Con nghĩ kiếp này con sẽ không còn tình cảm yêu đương gì nữa. Nhưng đại ca xuất hiện, hôn ước đến thời hạn, mẫu thân lại khỏe lên, con lại có lòng tham muốn đi theo đại ca, sống thật vui vẻ. Đáng tiếc con không thể được thỏa nguyện. Nếu như bây giờ con lấy Tề công tử thì có khác gì những kẻ đứng núi này trông núi nọ. Có được thì là may mắn, không có được thì đó cũng là số mệnh của con rồi, mẫu thân, con không chống đối lại, con chấp nhận số mệnh, con và mẫu thân cùng sống bên nhau.
– Vũ Nhi, đứa con đáng thương của ta. Vì sao con luôn gặp phải những chuyện như vậy? Ông trời ơi, ông hãy để tôi gánh chịu tội nghiệt này thay con tôi đi!
Mạc phu nhân ôm con gái khóc. Ông trời không có mắt, đứa trẻ mới 17 tuổi mà sao trên lưng phải gánh vác nhiều nỗi đau như vậy. Vì sao phải đính ước với Tề gia, vì sao lại kết bạn với đám vương tôn công tử kia, kinh thành này đầy những chuyện đau khổ đến tan nát cõi lòng, không có gì đáng để lưu luyến, bà muốn dẫn Vũ Nhi đi, đi thật xa, tránh xa tất cả mọi thứ.
Thời tiết mùa xuân hay thay đổi, hôm nay đến buổi trưa mặt trời trốn đi, mấy đám mây đen bay đến, cơn mưa lại tí tách rơi xuống.
Ba người nhà Tề phủ nhằm đúng lúc này mà đến, rất nhiều quà tặng đặt trên bàn, khắp nơi đều có. Tề lão gia và phu nhân mặc quần áo mới tinh để tỏ ý tôn trọng, Tề Di Phi khiêm cung đứng sau bọn họ. Hai nhà đã lâu không qua lại khó tránh khỏi có chút mất tự nhiên. Sau khi Mạc phu nhân lành bệnh, đây là lần đầu tiên tiếp khách, Mạc Vũ Nhi đi theo giúp đỡ. Hôm nay nàng mặc nữ trang, nhìn trông vô cùng thanh tú, đáng yêu.
– Mấy năm không gặp, Vũ Nhi trông càng lớn càng xinh đẹp.
Tề phu nhân càng nhìn lòng càng vui mừng, Tề lão gia cũng gật gù tán thưởng.
Mạc phu nhân quay đầu nhìn con gái rồi nói:
– Cũng tạm, con nhà nghèo có thể được thế này ta cũng hài lòng rồi.
Hai vợ chồng Tề gia nhìn nhau, mặt đỏ lên:
– Nói ra thật xấu hổ, Tề gia chúng tôi rất có lỗi với Mạc phu nhân, Phi Nhi làm ra chuyện xấu xa này thật sự khiến người ta tức giận. Mong Mạc phu nhân đừng nhớ oán thù cũ, cho Phi Nhi một cơ hội hối cải.
Tề lão gia nói.
Mạc phu nhân cười:
– Làm gì có gì mà sai với đúng! Lưỡng tình tương duyệt vốn là chuyện thường tình. Vả lại khi đó là Vũ Nhi còn nhỏ cùng Tề công tử chơi đùa vậy thôi, đừng coi là thật. Giờ Liễu viên không thể so với Mạc phủ khi xưa, nhà nghèo không dám trèo cao đến Tề công tử, cảm ơn tình cảm của Tề lão gia với Vũ Nhi.
Tề lão gia bị những lời này làm cho không nói được gì hơn, chỉ đành nhìn phu nhân cầu cứu. Tề phu nhân cười khổ, nhìn con đằng sau oán trách rồi nói:
– Mạc phu nhân, Tề phủ dù giàu có nhưng cũng không tự cho mình là cao. Vũ Nhi trí tuệ xinh đẹp, ai lấy được con bé đều là đại phúc đại khí! Đều là Phi Nhi còn trẻ bồng bột, không xứng với Vũ Nhi mới đúng!
– Tề phu nhân khiêm tốn rồi, năm nay Vũ Nhi mới 17 tuổi, lão gia và Bằng Nhi đều đã mất, tôi cũng vừa tỉnh táo được không lâu, không muốn con bé hứa gả sớm, muốn ở cùng nó thêm mấy năm. Ý tốt của Tề lão gia và phu nhân tôi xin ghi nhận.
Người ta ý đã rõ ràng, bà đành lắc đầu bất lực nhìn lão gia. Tề Di Phi đột nhiên quỳ xuống trước mặt Mạc phu nhân:
– Phu nhân, có thể đính hôn rồi mấy năm sau lại thành thân!
Giờ khắc này Mạc phu nhân cũng có chút mềm lòng nhưng vừa nhìn đến ánh mắt quyết tuyệt của con gái, bà chỉ đành lắc đầu. Tề Di Phi lại nói:
– Vũ Nhi, nói chuyện với nàng đó!
Mạc Vũ Nhi không nhìn hắn, cúi đầu nhẹ nhàng nói:
– Tề công tử, không phải ta mang thù mà cũng càng không phải là trả thù gì cả. Ta muốn hỏi ngươi, nếu Lâm Tiểu Vũ không làm ra chuyện đó thì giờ trong mắt ngươi có thể chứa được người khác sao?
– Chuyện này?
– Ngươi không thể trả lời bởi vì ngươi từng thật lòng thương yêu nàng, khi đó ngươi không nghĩ còn có thể yêu thương ai khác. Khi ta còn nhỏ, ngươi chẳng qua chỉ là tò mò với ta, đó cũng không phải là tình yêu gì cả nên ngươi rất dễ dàng buông tay. Lâm Tiểu Vũ đi rồi, cảm giác của ngươi nhất định không như vậy. Tình cảm không phải là chuyện tùy tiện, bây giờ ngươi đối với ta là thế nào? Hối hận, bồi thường hay vì điều gì trong trí nhớ? Ngươi cứ liều lĩnh xông lên thế này, có từng cẩn thận cân nhắc một chút. Nếu sau này lại có người khác xuất hiện thì ngươi sẽ thế nào. Chuyện sau này không ai có thể đoán trước được, chúng ta bây giờ cần phải trải qua khảo nghiệm của thời gian.
Tề lão gia và Tề phu nhân đều ngây dại, đứa nhỏ này còn nhỏ tuổi mà đã có kiến thức sâu sắc như vậy, Phi Nhi muốn lấy được nàng thì còn phải khổ cực nhiều.
Tề Di Phi dần dần bình tĩnh lại, hắn đứng lên nhìn Mạc Vũ Nhi, muốn biết rõ tâm ý của chính mình nhưng lòng lại rối loạn vô cùng.
Nàng buồn bã nhìn ra ngoài vườn, mưa vẫn đang rơi rả rích, không nhanh không chậm. Hôm nay Liễu viên thật náo nhiệt. Tề Di Phi cũng là người đáng thương, hắn đáng thương vì không tự biết mình thực sự muốn gì. Hai ngày này như mấy năm dài đằng đẵng, lòng người như già đi mấy chục năm, không tự chủ được mà luôn muốn thở dài.
Thế sự vẫn thật nhiều điều không ưng ý!
Ba người nhà họ Tề đi rồi, Mạc phu nhân cũng mệt mỏi quay về phòng nghỉ ngơi. Mạc Vũ Nhi ngồi một mình ở hành lang nhìn mưa rơi mà ngẩn người. Thanh Ngôn phủ thêm cho nàng một chiếc áo khoác, yên lặng ở bên. Lòng tiểu thư hướng về Vương gia, nàng cũng không cảm thấy như vậy là có gì sai, khi đó Tề công tử đã có Lâm Tiểu Vũ, tiểu thư cũng phải có hạnh phúc của riêng mình. Nhưng lòng tiểu thư còn chất chứa điều gì đó không thể tháo gỡ.
– Thanh Ngôn, ngươi thích hỉ phục như thế nào?
– Hỉ phục? Không có việc gì sao lại nói đến hỉ phục?
Thanh Ngôn hoảng hốt.
– Thanh Ngôn, việc này vốn là nên do mẫu thân nói với ngươi nhưng để ta nói đi, Hướng Toàn không tệ, mẫu thân muốn gả ngươi cho hắn.
Thanh Ngôn xấu hổ mặt đỏ bừng.
– A! Tiểu thư, trời mưa nói linh tinh gì chứ.
– Thanh Ngôn ở Mạc gia chúng ta cũng rất nhiều năm rồi, ngươi và Lam Ngữ như hai đại tỷ luôn che chở ta, lúc Mạc gia gặp chuyện khó khăn nhất nhưng cũng không rời đi. Ta và mẫu thân rất cảm kích, đáng tiếc khả năng của chúng ta có hạn, không thể làm được cho hai ngươi điều gì nhưng tìm người tốt cho các ngươi vẫn có thể làm được.
Mấy câu nói đó của Mạc Vũ Nhi khiến Thanh Ngôn bật khóc:
– Tiểu thư xấu lắm, nói linh tinh gì chứ, tôi và Lam Ngữ ở Mạc phủ đâu phải chịu tủi cực gì, ăn mặc đều chẳng khác gì với tiểu thư. Đại ân của tiểu thư và phu nhân, tôi và Lam Ngữ cả đời này cũng không thể báo đáp hết được.
Đứng dậy ôm lấy nha hoàn đã cùng mình lớn lên, mắt Mạc Vũ Nhi cũng ươn ướt:
– Thanh Ngôn, chuẩn bị dần đi thôi, làm tân nương xinh đẹp, về sau ngươi nhất định cũng sẽ hạnh phúc như Lam Ngữ vậy.
Thanh Ngôn rưng rưng gật đầu:
– Tiểu thư, thành thân rồi tôi cũng không muốn rời khỏi Liễu viên.
Nếu sau này tiểu thư gả vào Vương phủ, nàng cũng sẽ đi theo nhưng giờ lại không nói nên lời.
– Ta mua một căn nhà ở gần chỗ Lam Ngữ cho các ngươi, ngươi giống Lam Ngữ đi, ban ngày ở Liễu viên, tối về nhà.
– Tiểu thư!
Thanh Ngôn vui vẻ ôm chặt Mạc Vũ Nhi, tiểu thư thật hiểu lòng người. “Ác nô” kia không xấu, nàng rất vui mừng.
Mạc Vũ Nhi vui mừng nhắm mắt lại, Lam Ngữ có con, Thanh Ngôn cũng sẽ thành thân, mọi người thân thiết với nàng đều đã an ổn, như vậy nàng cũng không còn gì vướng bận nữa.
Trời cao mây nhạt, để mọi chuyện theo gió bay đi!
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
62 chương
51 chương
24 chương
45 chương
62 chương