Người dịch: Rabbitlyn (*) Do sách "Tương tư Hữu Thời" đã được xuất bản bên Trung nên tác giả ém một đoạn kết thúc và NT trong sách xuất bản, hiện tại mình chưa xin được, bao giờ có mình sẽ up cho mọi người. Với mình kết thúc hiện tại cũng đã là trọn vẹn rồi 😀 Triệu Hữu Thời vội vàng trở về, người đón cô là La La Giai và trợ lý của Trạch Mẫn, sắc mặt bà Trạch tái nhợt ngồi trong xe, trợ lý nhỏ giọng nói với cô: "Thân thể dì Trạch không tốt, vừa rồi không đứng được nên tôi bảo dì ấy nghỉ ngơi." Triệu Hữu Thời gật đầu, ngồi vào trong xe, bà Trạch giữ chặt tay cô, lực hơi mạnh, giọng nói run run: "Tiểu Thời à, Trạch Mẫn xảy ra chuyện rồi, nó xảy ra chuyện rồi." Triệu Hữu Thời trấn an bà: "Dì à, anh Trạch Mẫn sẽ không có việc gì đâu, dì yên tâm đi." Những lời an ủi bà Trạch cũng là những lời để tự an ủi mình, nhưng tiếc là không thể. Nếu Trạch Mẫn không xảy ra chuyện gì, thì hôm trước cô phải liên lạc được với anh chứ, từ bảy giờ sáng cho đến mười một giờ đêm, cô vẫn không nhận được tin tức của anh, điện thoại tắt máy, nhắn tin không trả lời, gọi đến công ty tìm người thì thư kí nói anh đi công tác. Triệu Hữu Thời đợi đến qua mười hai giờ mới nhận được điện thoại của trợ lý gọi tới, nói Trạch Mẫn bị mang đi rồi, khi đó cô đang rửa mặt trong nhà tắm, di động không dám rời khỏi người, sau khi nghe xong điện thoại hai chân nhũn ra, cằm đập vào bồn rửa mặt. Trở về nhà, bà Trạch rưng rưng: "Dì đã sớm bảo nó yên phận thi công chức, dì không cần nó kiếm nhiều tiền, có thể nuôi sống bản thân là được rồi. Dì có lương hưu, không cần nó phải nuôi, nhưng nó không chịu nghe, anh nó đã vậy, nó cũng như thế, không nên kiếm quá nhiều tiền, hiện tại chính bản thân lại phải trả giá. Tiểu Thời, dì cũng chỉ còn mỗi Mẫn Mẫn thôi, dì không thể để cho nó gặp chuyện không may được." Triệu Hữu Thời: "Cháu sẽ không để cho anh ấy gặp chuyện không may đâu, hiện tại cháu sẽ lập tức đi hỏi thăm tình hình, dì cứ nghỉ ngơi trong nhà đi, cháu để cho La La Giai ở bên dì, cậu ấy là bạn tốt của cháu." Trấn an bà Trạch xong, Triệu Hữu Thời gọi người trợ lý vào thư phòng. Cô đóng cửa lại hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Trợ lý: "Hôm qua người của phía trên đột nhiên đến, Trạch tổng chưa kịp chuẩn bị gì, tôi vì công việc nên đến muộn, sau đó Trạch tổng nhờ người bảo tôi chuyển lời cho cô, lúc này tôi mới liên lạc với cô. Hiện tại bộ phận đối ngoại của công ty đều nói là Trạch tổng đi công tác, chưa ai biết được anh ấy gặp chuyện không may, cũng chỉ có mấy chủ quản cấp cao biết thôi." "Hiện tại ai phụ trách việc này?" "Bên luật sư Phương sẽ can thiệp, Đinh tổng và hai chủ quản cấp cao đang phụ trách công việc của công ty." Triệu Hữu Thời hỏi: "Sao chuyện lại nghiêm trọng như vậy, chất lượng sản phẩm có vấn đề cũng không đến mức này." "Trước đó có một thai phụ gặp chuyện không may, gần đây lại thỉnh thoảng có một số tình huống, có người giở trò quỷ sau lưng." Triệu Hữu Thời nhíu mày: "Có đối tượng hoài nghi không?" Trợ lý lấy di động ra tìm, rồi đưa cho Triệu Hữu Thời xem, Thẩm Lãng Vĩ đã rút vốn đầu tư, động tác nhanh chóng, dường như đã chuẩn bị từ sớm rồi, trợ lý nói: "Tôi đã điều tra Lưu Thế Kỳ chuẩn bị chuyển sang làm việc ở một công ty khác thuộc tập đoàn Thời Đại, năm đó vì tham ô nên hắn bị đuổi việc, Thời Đại dùng người rất nghiêm, không thể tự dưng gọi một người như vậy trở về." Triệu Hữu Thời xem xong tin tức, đi qua đi lại, vừa đi vừa sờ cằm nhíu mày, thần thái cử chỉ cực giống Trạch Mẫn, trợ lý cảm thấy rối loạn, lắc lắc đầu đứng thẳng: "Cô Triệu đừng lo, Trạch tổng chỉ đi hỗ trợ điều tra thôi, anh ấy sẽ không gặp chuyện gì đâu." Triệu Hữu Thời đột nhiên hỏi: "Đinh tổng và hai chủ quản cấp cao anh vừa nói có quan hệ tốt với nhau không?" Trợ lý sửng sốt, một lúc lâu cũng không lên tiếng, Triệu Hữu Thời quyết đoán: "Trạch tổng từng nói anh là người anh ấy có thể tin tưởng, tôi cũng không có nhiều hiểu biết về tập đoàn Cư Khang, anh nói cho tôi biết người nào là người của Đinh tổng, người nào là người của Trạch tổng." Hiện giờ tập đoàn Cư Khang bề ngoài sóng êm gió lặng, nhưng thực ra mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động rồi, Trạch Mẫn và Đinh Sĩ Lỗi đều là người sáng lập tập đoàn, thời gian tám năm không biết đã có bao nhiêu khúc mắc rồi. Triệu Hữu Thời không tin tưởng Đinh Sĩ Lỗi, nên sẽ không đứng yên trong nhà chờ đợi, cô nghe trợ lý nói xong thì hơi kinh ngạc: "Vậy hai người kia là đàn em của Trạch Mẫn, lúc trước là Trạch Mẫn đưa bọn họ vào công ty "Khoa học kỹ thuật Mộc Tử", không nghĩ tới hiện tại bọn họ lại đứng về phía Đinh Sĩ Lỗi." Buổi tối cô gọi điện thoại cho Hứa Ninh, đi thẳng vào vấn đề: "Chị bảo anh Dương nghe điện thoại đi." Hứa Ninh hoảng hốt: "Anh Dương gì chứ." Triệu Hữu Thời: "Em có việc, chị đừng giấu diếm nữa, nhanh lên!" Điện thoại chuyển vào tay anh Dương, anh Dương nghe cô nói xong, lập tức nói: "Anh lập tức đặt vé máy bay ngay, anh cho em mấy số, em nhớ một chút, đi tìm bọn họ giúp đỡ." Xử lý xong tất cả mọi chuyện đã là đêm khuya, Triệu Hữu Thời ở lại nhà Trạch Mẫn, chờ sau khi bà Trạch uống hết một ly sữa nóng, cô mới quay về phòng ngủ, lăn qua lộn lại không ngủ được, lại không có chuyện gì có thể khiến cho cô phân tâm. Phòng ngủ của Trạch Mẫn rất sạch sẽ, thậm chí không tìm thấy hơi thở cuộc sống, cô mở ngăn kéo ở đầu giường mới tìm được loại hơi thở này. Ngăn kéo lộn xộn, có mấy quyển sổ nhỏ, hóa đơn, tạp chí, còn có cán của chiếc ô màu đen đã hỏng, Triệu Hữu Thời nhận ra cán ô này là do cô mua, cô sờ soạng một lúc lại thấy thứ gì đó, vừa lấy ra, nước mắt mãnh liệt tuôn trào. Sợi dây buộc tóc hình con cú mèo màu vàng, hai tệ một cái, từng bị Trạch Mẫn dùng để buộc hòn đá nhỏ. Sau khi dùng nửa năm Triệu Hữu Thời đã mua dây mới, dây cũ này bị cô ném trên bàn làm việc trong công ty "Khoa học kỹ thuật Mộc Tử", Trạch Mẫn cầm lấy buộc thứ gì đó, không nghĩ tới nó vẫn còn ở đây. Ngăn kéo lộn xộn, Triệu Hữu Thời biết là do Trạch Mẫn tiện tay ném vào, nhưng dù là tiện tay ném anh cũng không bỏ được, đã nhiều năm cô không còn buộc tóc đuôi ngựa rồi. Bốn giờ hai mươi lăm phút chiều ngày hôm sau, cuối cùng Triệu Hữu Thời đã gặp được Trạch Mẫn. Anh đi ra đúng lúc ánh mặt trời chiếu vào nên không nhìn rõ vẻ mặt của anh, Triệu Hữu Thời chạy về phía anh, chiếc buộc tóc màu vàng suýt rơi ra, Trạch Mẫn đỡ lấy cô, ôm chặt cô vào lòng, lòng bàn tay chạm vào đuôi tóc của cô, mái tóc được buộc bằng sợi dây buộc tóc hình con cú mèo quen thuộc như thế, anh không nói lời nào, lại tăng thêm sức, nếu không phải mấy người bên luật sư Phương xen ngang, có lẽ bọn họ cứ thế ôm nhau cả đời dưới ánh mặt trời. Luật sư Phương: "Trạch tổng, về nhà rồi ôm tiếp." Trạch Mẫn vỗ vỗ Triệu Hữu Thời: "Chúng ta về nhà thôi." Anh nắm tay cô, ngồi vào trong xe, khi về đến nhà cũng không buông ra. Tắm rửa xong, tinh thần Trạch Mẫn sảng khoái, Triệu Hữu Thời đã nghe luật sư Phương phân tích xong, hỏi Trạch Mẫn: "Hiện tại chuyện khó giải quyết như vậy, anh tính làm thế nào?" Trạch Mẫn ôm cô vào lòng cười: "Có thể làm thế nào chứ, mặc kệ thôi." Triệu Hữu Thời đẩy anh một cái, xấu hổ vì thân mật với anh như vậy trước mặt luật sư Phương. Thương lượng xong, trước khi đi luật sư Phương nói: "Lần này may có Tiểu Thời hỗ trợ, còn có ngài Dương kia nữa, nếu không còn phải kéo dài thêm mấy ngày nữa." Trạch Mẫn ôm Triệu Hữu Thời tiễn luật sư Phương, đóng cửa lại, nhìn cô chằm chằm: "Em còn đưa mẹ anh đi chùa?" Triệu Hữu Thời: "Vất vả lắm em mới dỗ được dì đấy, em còn kéo cả hai cô bạn của mẹ anh, dì Vương cũng đi cùng. Anh còn phải bận rộn, em không muốn để dì phải lo lắng cả ngày." Trạch Mẫn khẽ hôn cô khen ngợi: "Thông minh." "Đúng rồi, anh Dương nói sáng mai anh ấy sẽ bay về." "Gọi điện thoại bảo anh Dương không cần vội." Triệu Hữu Thời: "Anh Dương về sẽ giúp đỡ được nhiều hơn một chút, anh Dương cũng có phần trong công ty." Triệu Hữu Thời kiên trì gọi anh Dương về, hơn nữa cũng phân tích rõ ràng tình hình bên trong tập đoàn Cư Khang, cuối cùng Trạch Mẫn tổng kết: "Trợ lý của anh còn nói gì với em nữa? Cậu ta biết nhiều nhỉ, nguy hiểm thật đấy." Triệu Hữu Thời biết anh đang nói đùa, ôm gối ném vào người anh, Trạch Mẫn bắt lấy gối cười: "Có bản lĩnh, đúng vậy, em phân tích đúng hết, lần này nghe theo em." Anh duỗi chân quắp lại chân Triệu Hữu Thời, dùng sức kéo cô lại gần, sau đó ôm lấy hai chân nhỏ của cô, thoải mái nằm trên sô pha: "Em thật sự không cần phải lo đâu, lần này là do anh tính sai, không nghĩ tới sẽ bị mang đi, vốn không muốn nói cho em, nhưng mỗi đêm em đều gọi video cho anh, anh sợ em lo nên mới sai người báo cho em." Triệu Hữu Thời đá đá chân, buồn bực ôm gối: "Nguyên nhân em đưa dì đi chùa có lẽ cũng giống như nguyên nhân anh đưa em về Singapore. Em không nói lời nào không có nghĩa là em không biết gì hết, anh không muốn em lo, em cũng vậy, nhưng Trạch Mẫn à, em không phải là dì Trạch." Trạch Mẫn im lặng, một lúc sau mới có động tác, từ từ ngồi dậy. kéo chân Triệu Hữu Thời, tha cô từ đầu bên kia sô pha sang, Triệu Hữu Thời chui vào trong sô pha, Trạch Mẫn vén tóc cô, kéo mặt cô lại gần, cuối cùng đã nhìn thấy nước mắt của cô, ánh mắt cô đỏ au, mũi cũng đỏ ửng, anh ôm lấy cô, nghĩ đến năm đó cô mất đi người thân, anh là người duy nhất cô có thể dựa vào, anh không hề sợ hãi nhưng cuối cùng vẫn mất đi cô, từ tức giận, hoảng hốt đến sợ hãi khiếp đảm, anh trải qua rất nhiều, cuối cùng đã hiểu được cảm giác của cô, năm đó Triệu Hữu Thời nói với Tưởng Phương Dao: "Cậu hiểu được tâm trạng hiện tại của tớ sao? Sao có thể hiểu được chứ, người chết là cha hay là mẹ cậu, sao cậu có thể hiểu được?" Anh cũng cho rằng sự đồng cảm không tồn tại, không ai có tư cách nói với người khác "Tớ hiểu được tâm trạng của cậu", mà nay thì anh đã hiểu được tâm trạng này, coi đối phương trở thành chính bản thân mình, cho rằng mình chính là đối phương, loại tâm trạng này càng ngày càng rõ ràng. Không phải lúc trước yêu không đủ sâu, mà do lúc trước còn quá trẻ, không phải lấy cớ tuổi trẻ mà bởi vì nó là một cái tát vang dội thật sự rõ ràng, phải bị tát té ngã mấy lần, anh mới có thể đứng vững, mới có thể thấy rõ, khi bàn tay kia lại tát anh, đúng vào lúc anh cho rằng mình có thể thành công né tránh được thì sự thật cũng không hề nể mặt, lần do dự trước đó không lâu lại cho anh thêm một cái tát. Trạch Mẫn khẽ nói: "Năm đó em luôn nhắc đến La La Giai, tên cô ấy rất đặc biệt, cho nên lúc cô ấy đến phỏng vấn, trong lúc vô tình nghe thấy tên cô ấy, anh đã bảo bộ phận nhân sự giữ cô ấy lại. Anh quyết tâm phải làm cho em trở về nên đã vận dụng mối quan hệ để cho ngõ Ngô Đồng bị phá dỡ trước. Anh còn có thể làm được rất nhiều chuyện, bởi vì anh có đủ quyền lực, anh là CEO tập đoàn Cư Khang, tiếc là Thẩm Lãng Vĩ chỉ cần động tay động chân đã khiến Cứ Khang sụp đổ. Về sau nếu anh không còn gì nữa phải làm thế nào đây?" Triệu Hữu Thời đặt cằm lên vai anh: "Em cũng coi như một nửa bà chủ trong công ty Hứa Ninh, chị ấy không cho phép em từ chức, cho em gia nhập cổ phần, chị ấy muốn mở rộng thị trường ở Trung Quốc, về sau em sẽ là Phó tổng giám đốc, em cũng có thể đấu tranh được." Trạch Mẫn cười ra tiếng, suýt chút nữa chảy cả nước mắt, anh nghĩ mình sẽ không bao giờ bị tát nữa, đã ăn đủ rồi. Năm nay anh đã ba mươi tuổi, không thể dùng tuổi trẻ làm cớ nữa, anh yêu Triệu Hữu Thời, may mà cô vẫn yêu anh. Anh may mắn biết bao. Sáng hôm sau, Dương Quang bay về, buổi trưa mọi người cùng ăn cơm, Dương Quang có xem tin tức, không nói chuyện của Cư Khang mà chuyển sang Triệu Hữu Thời: "Mấy ngày nữa họ Chu kia sẽ kháng án lần hai, thế nào?" Triệu Hữu Thời: "Em không lo." Lại hất cằm với Trạch Mẫn, "Đúng không?" Trạch Mẫn kéo đuôi tóc cô, cười hơi bất cần đời, "Đúng vậy." Kháng án lần một đã qua gần một tháng, lần kháng án thứ hai nhanh chóng đến, tòa án vẫn xét xử công khai như cũ, Chu Dực Xuyên đang giãy chết, lại càng tự rước lấy nhục, chánh án tuyên bố giữ nguyên án, cũng xin tòa án tối cao phê chuẩn. Lúc bị kéo đi Chu Dực Xuyến tìm kiếm bóng dáng Triệu Hữu Thời, thấy cô ở phía xa nhìn chằm chằm vào cô, nếu ánh mắt có thể giết người thì Triệu Hữu Thời đã bị vạn kiếm xuyên tim rồi, Triệu Hữu Thời nhếch môi mỉm cười, nói ba chữ không phát ra tiếng, Chu Dực Xuyên híp mắt gào: "Đồ tiện nhân, tiện nhân..." Ra khỏi tòa án, Trạch Mẫn hỏi cô: "Em vừa nói gì vậy, anh nghe không rõ." Triệu Hữu Thời như cười như không: "Vĩnh biệt cô." Vĩnh biệt cô, ba chữ này châm chọc biết bao, cô đang cười nhạo, cũng đang tiếc nuối, hình như còn có chút không buông tha, ba chữ này độc ác mà vẫn nhã nhặn, Trạch Mẫn cười to tán thường: "Em rời núi được rồi." Bên ngoài tòa án không ngừng có ánh đèn flash, phóng viên chờ từ sáng chính là để đợi đến thời khắc này, một nửa hỏi vụ án, một nửa hỏi chuyện tập đoàn Cư Khang. Trạch Mẫn đã chuẩn bị hết từ trước, phái sáu bảo vệ trong tập đoàn đến mở đường, ba chiếc xe con đã chờ sẵn, Trạch Mẫn đưa Triệu Hữu Thời ngồi vào chiếc xe ở giữa, đằng trước và sau đều là người của anh, ngay cả chụp ảnh cũng khó, một lát sau, ba chiếc xe nối đuôi nhau rời đi. Lúc Thẩm Lãng Vĩ xem được tin tức này đã là chạng vạng ngày hôm sau. Trong tấm ảnh được đăng tải trên mạng, Trạch Mẫn cười thoải mái, Triệu Hữu Thời bên cạnh cũng mặt mày hớn hở, trái ngược hẳn với những tin tức về tập đoàn Cư Khang. Bởi vì bức ảnh này khiến cho dư luận đều cảm thấy yên tâm, CEO vui vẻ như vậy, có lẽ tin tức kia chỉ là lời đồn đại mà thôi. Thẩm Lãng Vĩ cười lạnh, điện thoại vừa chuyển máy, nói: "Phụ nữ có thai sinh ra đứa bé dị dạng, khách hàng đang không ngừng lo lắng, CEO không chịu bồi thường, biết viết thế nào rồi chứ?" Bên đầu kia điện thoại nhận được mệnh lệnh, lập tức bắt tay vào làm việc. Thẩm Lãng Vĩ nhìn về phía màn hình máy tính, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo, tập đoàn Thời Đại cố ý bao che kẻ giết người, cổ phiếu sụt giảm mạnh, vợ ông ta bị phán ba năm tù, ông ta đã mất hết thể diện, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Trạch Mẫn. Bà Trạch đang ăn chay ở chùa gọi điện về hỏi han, Triệu Hữu Thời tất nhiên chỉ nói chuyện tốt, nói chuyện với bà hơn một tiếng vẫn còn chưa xong, Trạch Mẫn biểu tình, trực tiếp giật lấy điện thoại, kéo cô ra ngoài ban công ăn cơm. Ngoài ban công có một bàn kính, còn có một chiếc xích đu nhỏ, Triệu Hữu Thời ngồi vào xích đu, ôm gối nhìn Trạch Mẫn châm lửa vào ly kem, trong nháy mắt, ly kem màu trắng bị ngọn lửa màu xanh bao vây, ly kem hình cầu đơn giản, có rượu rum nên có thể đốt được, chỉ cần một giây là bừng sáng. Triệu Hữu Thời ăn rất nhập tâm, Trạch Mẫn hỏi: "Hương vị thế nào? Đây là lần thứ ba anh làm đấy." Triệu Hữu Thời: "Tuy vẫn chưa ngon lắm, nhưng đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, anh rời núi được rồi đấy." Lời này nghe thật quen tai, Trạch Mẫn suy nghĩ, cười ha ha, cướp lấy ly kem trong tay cô, Triệu Hữu Thời kêu to, lần này đổi thành Triệu Hữu Thời muốn ném Trạch Mẫn ra ngoài ban công, nhưng cô ôm mà không thể nhấc được anh, đành dùng sức đẩy, nửa người Trạch Mẫn đã nhô ra ngoài ban công, thoạt nhìn sắp rơi xuống rồi, dưới lầu có người gọi: "Trạch tổng... Trạch tổng..." Nghe thấy người gọi khẩn trương như vậy, Triệu Hữu Thời hoảng sợ, lập tức buông tay ra, Trạch Mẫn thừa cơ ôm lấy cô, đi ra ngoài ban công cười: "Đếm tới mấy thì buông tay đây?" Triệu Hữu Thời biết mình sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng vẫn khó tránh khỏi căng thẳng: "Anh đếm hết toàn bộ số π đi, toàn bộ tất cả số lẻ phía sau ấy." Độ khó này đủ cao, Triệu Hữu Thời ôm chặt lấy anh, cười hì hì cùng đợi, ánh mắt không cẩn thận nhìn thấy người dưới lầu, lúc này người nọ lại gọi, Trạch Mẫn nói với anh ta: "Đi lên!" Dứt lời, bắt đầu đếm, "3.1415926..." Cho đến khi cửa mở ra vẫn còn chưa đếm xong, Triệu Hữu Thời ôm ly kem tránh ở ban công, cuối cùng thấy rõ người tới, không khỏi kinh ngạc. Người nọ là một trong hai người đàn em của Trạch Mẫn, cũng là một trong hai người thân thiết với Đinh Sĩ Lỗi. "Chị Triệu, ăn kem à?" Triệu Hữu Thời ngẩn ngời, nhanh chóng cười phất tay: "Đúng vậy, để tôi châm trà cho hai người." Năm đó người đàn em làm việc ở công ty "Khoa học kỹ thuật Mộc Tử". Triệu Hữu Thời từng làm việc với anh ta, bảo tất cả mọi người gọi cô là "Chị Triệu", không nghĩ tới hiện giờ anh ta vẫn gọi hai chữ "Chị Triệu" tự nhiên như vậy. Trong lòng Triệu Hữu Thời thoải mái, pha trà cũng dụng tâm hơn, thuận tay lấy hai đĩa điểm tâm mang vào thư phòng rồi ngồi phía sau Trạch Mẫn. Người đàn em dừng lại một chút, Trạch Mẫn cười liếc mắt về phía Triệu Hữu Thời, nói: "Tiếp tục đi!" Lúc này anh ta mới lên tiếng: "Có lẽ Đinh tổng không tham dự vào, nhưng quả thật anh ta từng cố ý tiếp cận Lưu Thế Kỳ, số tài liệu này có thể dọn dẹp sạch sẽ như vậy, một mình Lưu Thế Kỳ không thể làm được, Đinh tổng có quyền nên có thể làm được rất nhiều chuyện, hơn nữa có thể không để cho ai phát hiện ra." Trạch Mẫn thờ ơ hỏi: "Có chứng cứ không?" "Có." Anh ta mượn máy tính của Trạch Mẫn, lên mạng mở ra mấy đoạn video của công ty, thời gian Đinh Sĩ Lỗi ra vào hơi bất thường, quả thật có đủ khả năng tiếp tay. Trạch Mẫn: "Trong tay cậu ta chắc chắn có bằng chứng về Lưu Thế Kỳ, cậu ta sẽ không hủy đi đâu." Người đàn em cũng đồng tình: "Em sẽ nhanh chóng điều tra ra." Tiễn người đàn em đi, Triệu Hữu Thời oán hận đánh Trạch Mẫn mấy cái, chất vấn: "Có đường tắt?" Trạch Mẫn: "Ừ." Triệu Hữu Thời lại đánh anh mấy cái: "Anh hại em không ngừng lo lắng đề phòng, có đường tắt mà anh không nói cho em biết." Trạch Mẫn cười ôm cô: "Em có hỏi đâu, sao anh nói với em được, hiện tại em muốn hỏi gì cứ việc hỏi đi." Triệu Hữu Thời tức giận quay về sô pha, một lát sau mới lên tiếng: "Đinh Sĩ Lỗi bất nhân muốn làm cho anh suy sụp, nhưng anh ta sẽ không để cho tập đoàn Cư Khang rơi vào đường cùng, cho nên nhất định có nhược điểm của Lưu Thế Kỳ, có đúng không?" "Em đều đã hiểu cả rồi, xem ra không cần phải hỏi nữa." Triệu Hữu Thời ngồi xuống, nghiêm túc: "Thuyết phục anh ta." "Hơi khó đấy." Trạch Mẫn tựa vào sô pha, uể oải, "Cậu ta đã chuẩn bị một năm, cuối cùng đã đợi được thời cơ tốt như vậy, sao dễ dàng buông tay chứ?" Tâm trạng tốt đẹp của Triệu Hữu Thời biến mất, đột nhiên nghĩ tình tiết cẩu huyết này trong phim truyền hình có diễn biến như thế nào nhỉ, ví dụ như nam phụ dùng nhược điểm uy hiếp nữ chính, cô cảm thấy mình nghĩ quá nhiều rồi, lại còn hơi tự kỉ nữa. Hai ngày sau, Đinh Sĩ Lỗi hẹn Triệu Hữu Thời, mấy ngày nay thỉnh thoảng Đinh Sĩ Lỗi cũng nhắn vài tin đến, có lúc mời cô ăn cơm nhưng lần nào cô cũng từ chối, lần này không hiểu ma xui quỷ khiến cô lại đồng ý, khi đến nhà hàng là bảy giờ đúng. Hoàn cảnh nhà hàng tao nhã, Đinh Sĩ Lỗi ăn mặc chỉnh tề, nhìn thấy Triệu Hữu Thời buộc tóc đuôi ngựa, hơi giật mình: "Anh nghĩ em không đi giày cao gót là bởi vì có bóng ma tâm lý sau khi bị thương, hiện tại ngay cả tóc cũng buộc lên, sao vậy?" Triệu Hữu Thời vung vẩy đuôi tóc một chút cười: "Hoài xuân, có giống lúc còn đi học không?" "Giống. "Đinh Sĩ Lỗi nhìn cô cười, bảo nhân viên mang đồ ăn lên. Trong bữa ăn anh ta chỉ hỏi tình hình gần đây của cô, biết cô sắp trở thành Phó tổng giám đốc, nâng chén chúc mừng cô, "Về sau chị Triệu đổi thành Triệu tổng rồi, không dám xem thường em nữa." Triệu Hữu Thời chạm mạnh vào chén anh ta: "Đinh tổng khách khí rồi." Đinh Sĩ Lỗi buồn cười. Cuối cùng cũng xong bữa cơm, Đinh Sĩ Lỗi vẫn chỉ nói mấy chuyện lặt vặt, cô nghĩ quả nhiên là mình tự kỉ rồi, lãng phí một bữa cơm mà chả thu hoạch được gì, chả có tí ý nghĩa nào, tiếp đó chỉ cảm thấy mất hứng, bắt đầu muốn về nhà rồi. Cuối cùng Đinh Sĩ Lỗi cũng đi thanh toán hóa đơn, khi chạy xe đột nhiên hỏi cô: "Ăn uống không hợp khẩu vị à? Anh thấy sau đó em không ăn thêm chút nào nữa, ngay cả đồ tráng miệng cũng không đụng vào." Triệu Hữu Thời: "Cũng được mà." Đinh Sĩ Lỗi liếc cô một cái, đột nhiên tấp xe vào lề đường, Triệu Hữu Thời hỏi: "Sao vậy?" Xe sắp rẽ lên đường quốc lộ, Đinh Sĩ Lỗi liếc nhìn con đường phía đối diện: "Còn nhớ lần anh đưa em đến bệnh viện khi em còn đang dưỡng thương không?" Triệu Hữu Thời sửng sốt, lúc này mới nhớ tới chỗ này là nơi Đinh Sĩ Lỗi dừng xe lúc trước, không bao lâu sau Trạch Mẫn xuất hiện từ phía đối diện mang cô đi, Triệu Hữu Thời im lặng, Đinh Sĩ Lỗi nói thẳng: "Lúc trước em nói anh và Trạch Mẫn là lươn ngắn chê trạch dài đúng không? Anh nhìn Trạch Mẫn mang em đi, nhưng em không nói tiếng nào ngoan ngoãn rời đi cùng cậu ta. Lúc ấy anh nghĩ, ai mới là lươn ngắn, ai mới là trạch dài, tại sao em chịu đi cùng cậu ta, mà không chịu tiếp nhận anh nửa phần." Anh ta quay đầu, nhìn chằm chằm Triệu Hữu Thời: "Anh đứng ở nơi này rất lâu, cuối cùng đã nghĩ thông suốt, tại sao anh không thể giành lấy em chứ, một ngày nào đó, anh sẽ giành được em." Đinh Sĩ Lỗi chờ Triệu Hữu Thời đáp lại, nhưng cô vẫn im lặng, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn anh ta, Đinh Sĩ Lỗi nói: "Trạch Mẫn có nói cho em biết anh có công ty riêng ở bên ngoài không?" Cuối cùng Triệu Hữu Thời đã nhìn về phía anh ta, Đinh Sĩ Lỗi cười: "Lần này anh có thể hoàn toàn thoát ra, nhưng Trạch Mẫn thì không thể."