Người dịch: Rabbitlyn Đại Lưu bị đánh toi công, báo án thất bại, khiến gã hận đến nghiến răng, quay về khách sạn thì nhân viên lại báo cần phải thanh toán tiền phòng trước đó, Đại Lưu tức giận đập bàn: "Trước đó đã ghi cho Trạch Mẫn, bảo Trạch Mẫn đến trả tiền." Nhân viên khách sạn lịch sự: "Ngài Lưu, ngài Trạch nói ngài tự trả tiền phòng." Đại Lưu trợn mắt, biết Trạch Mẫn cố ý, có làm ầm lên cũng vô ích, gã nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Bao nhiêu?" Nhân viên khách sạn lấy hóa đơn ra, Đại Lưu lỗ mãng rút: "F**k, ở có bốn ngày mà thu của lão tử hai vạn." Nhân viên khách sạn: "Ngài gọi cơm của khách sạn, SPA đã ghi lại hết cả rồi, hơn nữa tiền phòng trước đó là thanh toán một tuần một lần, cho nên..." Đại Lưu trả hết tiền phòng, nhưng vẫn chưa rời đi, gã đập hết những thứ có thể đập trong phòng, sau khi đã trút được cơn giận, gã ngồi xuống sô pha đếm tiền. Trong khoảng thời gian này gã tiêu tiền như nước, chơi bời với phụ nữ cũng vung tiền như rác. Bọn Trạch Mẫn đều nghĩ gã giấu tiền ở quê, nhưng gã đã sớm tiêu hơn một nửa số tiền mười lăm vạn này rồi. Trước đó gã còn đến thăm con thừa tự, đã giao hai vạn đặt cọc chuẩn bị mua nhà, nhưng chi phiếu của Trạch Mẫn trở thành tờ giấy lộn, bên kia cũng không chịu chi tiền, Đại Lưu càng nghĩ càng không cam lòng, tất cả kế hoạch đều bị Trạch Mẫn phá hủy. Năm đó ở trong đêm mưa, gã liếc mắt một cái là nhận ngay ra Chu Dực Xuyến, sau đó dùng điện thoại chụp lại ảnh ả, vốn tính lúc đó dùng làm uy hiếp để cho ả đi vào khuôn khổ. Ai ngờ hai ngày sau gã lại bị bắt, gã cũng bỏ việc này ra sau đầu, cho đến năm ngoái Trạch Mẫn tìm, gã mới nhớ ra chuyện này. Sau đó gã mới biết Chu Dực Xuyến là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Thời Đại, cũng khẳng định lúc trước gã bị ả lợi dụng, hận không thể để cho bọn họ chết không được tử tế, gã làm gì có lòng tốt đi làm chứng chứ. Chính là sau đó gã nhớ tới chiếc di động kia, một kế hoạch hình thành trong đầu gã. Sau khi ra tù gã về quê trước, may nhờ có mẹ gã tiết kiệm nên không ném di động cũ của gã đi, gã nhanh chóng chạy tới cửa hàng điện thoại, nhưng di động vẫn chưa sửa được. Sau khi trở về gã gặp Trạch Mẫn, gã mở miệng đòi mười lăm vạn, Trạch Mẫn đồng ý, vì thế gã theo bọn họ trở lại lô Xuyên, biết bên cạnh thường xuyên có ruồi bọ nhìn chằm chằm, gã cũng không làm hành động gì thiếu suy nghĩ, chờ Tết âm lịch bay về nhà lại mang điện thoại đi sửa. Tết âm lịch kết thúc, gã thành công liên lạc được với Thẩm Lãng Vĩ. Lúc này Đại Lưu đang đứng ngoài cửa biệt thự Thẩm Lãng Vĩ, bảo vệ ngăn không cho gã vào, Đại Lưu nói: "Anh gọi điện thoại báo cho bọn họ, nói tôi là Lưu Cường." Bảo vệ quan sát gã, nhíu mày: "Thưa ngài, nơi này là nơi ở cao cấp, chúng tôi không có quyền tùy tiện gọi điện thoại. Nếu ngài quen họ, có thể tự mình gọi điện, để bọn họ cho vào thì chúng tôi sẽ nhường đường." Đại Lưu mắng người bảo vệ một trận, cuối cùng đành phải tìm một chỗ mát ngồi xổm xuống, ai ngờ vận may của gã khá tốt, mười phút sau nhìn thấy một chiếc xe từ ngoài chạy vào, gã nhanh chóng chạy qua, người ngồi ghế sau đúng là Thẩm Lãng Vĩ và vợ ông ta. Đại Lưu đuổi theo xe dừng sức đập cửa, gọi to tên Thẩm Lãng Vĩ, bà Thẩm ngồi trong xe, kinh ngạc kéo tay Thẩm Lãng Vĩ: "Thẩm Lãng Vĩ, là gã, nhân chứng kia, sao gã lại ở trong này?" Thẩm Lãng Vĩ nhìn không chớp mắt, ra lệnh cho lái xe: "Không được phép dừng lại, lái tiếp đi." Lái xe đang muốn tăng tốc thì Đại Lưu đang đập cửa hét lớn: "Trong tay tôi có chứng cứ mới, tôi có thể để con gái ông sống, cũng có thể để cho con gái ông chết." Bà Thẩm trố mắt: "Dừng xe, lập tức dừng xe!" Mười phút sau, Đại Lưu ngồi uống trà trong biệt thự xa hoa, mãn nguyện gác chân, bà Thẩm kéo Thẩm Lãng Vĩ sang một bên mới lên tiếng: "Chuyện lớn như vậy mà anh cũng không nói với em một tiếng." Thẩm Lãng Vĩ không vui: "Ai cho phép em mang gã vào nhà!" "Gã nói có thể cứu con gái chúng ta." Thẩm Lãng Vĩ cười lạnh, đi thẳng vào thư phòng, Đại Lưu mắt sắc, lập tức đứng dậy ngăn ông ta lại: "Ông Thẩm, tôi đã đến đây rồi, ông nói rõ ràng cho tôi, tiền của tôi đâu?" Thẩm Lãng Vĩ: "Chúng ta vốn không quen biết, tiền gì?" Đại Lưu cười: "Giả ngu à?" Liếc nhìn dì Mai ở cửa phòng bếp. "Đó là người giúp việc nhà ông, ông còn giả ngu với tôi sao?" Thẩm Lãng Vĩ cau mày: "Vợ tôi nóng lòng vì con gái, cho nên mới cho anh vào, uống xong chén trà, mời anh rời đi." Đại Lưu cà lơ phất phơ đứng, cười nhạo một tiếng, ngẩng đầu: "Ông có biết con gái ông ngoài việc giết người, còn làm chuyện gì không?" Sắc mặt Thẩm Lãng Vĩ càng âm trầm, Đại Lưu nói tiếp: "Bốn năm trước, không đúng phải là năm năm trước chứ, con bé què nhà họ Triệu kia từng bị người đánh vào viện, có biết là do ai làm không? Là tôi đấy." Đại Lưu chỉ vào chính mình cười, "Có biết tại sao tôi lại làm vậy không? Do con gái ông đấy. Là con gái ông cung cấp địa chỉ nhà họ Triệu, con gái ông chỉ mong con bé què nhà họ Triệu kia chết đi, nói cô ta không giết người ư? Đừng nói tận mắt tôi nhìn thấy cô ta giết người, cho dù không nhìn thấy tôi cũng khẳng định là con gái ông làm, cô ta đã sớm có âm mưu rồi." Thẩm Lãng Vi chỉ vào cửa: "Đi ra ngoài!" Đại Lưu: "Nếu ông không tuân thủ ước định ban đầu giao tiền cho tôi, vậy tôi sẽ vạch trần tất cả chuyện này ra ngoài, cho con gái ông không được chết tử tế!" Thẩm Lãng Vĩ gọi điện thoại cho bảo vệ biệt thự, mấy phút sau bảo vệ chạy tới, lôi Đại Lưu ra ngoài, bà Thẩm ngẩn người: "Này... Đây là chuyện gì..." Thẩm Lãng Vĩ nhìn về phía bà ta, tức giận mắng: "Ngu xuẩn!" Mấy ngày sau, Đại Lưu giống như mất tích, không tới làm loạn, Triệu Hữu Thời nghĩ thầm cho dù gã đến làm ầm ĩ, Trạch Mẫn cũng không rảnh bận tâm. Tập đoàn Cư Khang liên tiếp lên báo rồi cả TV, không chỉ có hàng giả, còn cả sàn nhà của Đắc An cũng có vấn đề về chất lượng nghiêm trọng, trang trí vật tư sợ nhất là số liệu siêu tiêu, vậy mà sàn nhà Đắc An lại dính siêu tiêu nghiêm trọng. Trạch Mẫn bận rộn sứt đầu mẻ trán, ngay cả cơm cũng không có thời gian ăn, hai ngày không về nhà ngủ. Lúc bà Trạch gọi điện thoại tới, Triệu Hữu Thời đang nấu cơm, bà nói: "Dì xem thời sự, nhưng dì không hiểu loại chuyện này, hỏi lại sợ phiền đến thằng bé. Hai năm nay nó liều mạng làm việc, dạ dày không được tốt, lại không ngủ đủ giấc. Dì sợ nó không chống đỡ được, cháu giúp dì đi thăm nó được không?" "Vâng." Triệu Hữu Thời mang cặp l*ng chạy đến tập đoàn Cư Khang, bảo vệ gọi điện thoại mới cho cô lên. Cô đi lên tầng bảy, đã sớm có nhân viên chờ ở đó: "Cô Triệu, Trạch tổng bảo tôi mang cô đến phòng khách, hiện tại ngài ấy đang họp." Triệu Hữu Thời gật đầu, đi theo nhân viên vào phòng khách. Lúc đó Trạch Mẫn đã kết thúc cuộc họp, trở về văn phòng, anh gọi trợ lý vào, trầm giọng hỏi: "Điều tra thế nào rồi?" Trợ lý nhíu mày, đưa một phần tài liệu, trong tài liệu là vật tư, xuất hàng hóa, khai báo số liệu gần đây, còn có tên của mấy nhân viên, trợ lý nói: "Tôi đã điều tra qua, những thứ này hoàn toàn bình thường, không có gì bất thường hết, tôi dựa theo sự căn dặn của ngài lén mang hàng hóa trong kho đi kiểm tra, quả nhiên phát hiện ra vấn đề." Trạch Mẫn ngẩng đầu: "Nói cụ thể xem nào." Trợ lý cẩn thận nói, sau đó anh ta nói tiếp: "Chuyện này thực sự rất kì quái, từ trước đến này tập đoàn chúng ta coi trọng nhất là chất lượng, trước kia chưa từng xảy ra chuyện này, lần này lại bùng nổ như vậy." Trạch Mẫn đốt hết danh sách nhân viên: "Đi thăm dò mạng lưới quan hệ của bọn họ, tình hình tài chính gần đây." Trợ lý gật đầu, đang muốn rời đi thì Trạch Mẫn còn đi nhanh hơn anh ta. Triệu Hữu Thời ngồi trong phòng khách đọc báo, ba năm ở Singapore khiến cô không còn chú ý nhiều đến tập đoàn Cư Khang, cho tới bây giờ cũng đã hai năm cô không tìm hiều, bởi vậy cô không nắm được tình hình hiện nay của tập đoàn, lúc này lật báo xem, cô dường như thấy được một đống dấu chân do Trạch Mẫn để lại, anh càng ngày càng dẫm kín lên mảnh đất này, cho dù thỉnh thoảng có rung chấn, anh sẽ dùng lực bước tiếp, cũng áp chế được. Hiện tại dường như sắp bùng nổ một trận động đất, tập đoàn Cư Khang thành lập tám năm còn chưa bao giờ xuất hiện vấn đề nghiêm trọng như vậy. Có một bàn tay chạm vào bả vai, Triệu Hữu Thời quay qua, đúng lúc Trạch Mẫn hôn đến. "Xem gì mà nhập tâm như vậy?" Trạch Mẫn hỏi. Triệu Hữu Thời giơ tờ báo trong tay cười: "Xem chuyện xưa." Trạch Mẫn cười, ngồi xuống bên cạnh Triệu Hữu Thời, mở cặp l*ng cơm ra ăn, mấy ngày nay anh ăn uống không điều độ, buổi chiều thường xuyên đau dạ dày, buổi tối bận đến đêm khuya, anh đành ngủ ở phòng nghỉ, lúc này có thể từ từ ăn được một chút cơm, dường như anh đã đói bụng mấy ngày mấy đêm, bộ dáng ăn như hổ đói khiến Triệu Hữu Thời kinh ngạc không nói lên lời. "Anh ăn chậm một chút, không ai tranh với anh đâu." Trạch Mẫn uống một ngụm canh, nâng tay xem đồng hồ: "Không đủ thời gian, bên luật sư Phương nói như thế nào?" Triệu Hữu Thời: "Anh đừng quan tâm bên luật sư Phương, quản tốt chuyện của anh đi." Trạch Mẫn buông bát cười: "Em sợ anh không vượt qua được? Chỉ là một chuyện nhỏ thôi, không làm khó anh được đâu." Triệu Hữu Thời gật đầu: "Đúng, anh giỏi nhất mà." Trạch Mẫn phủi phủi chân cô, ợ một cái, nằm xuống sô pha, dựa vào đùi cô: "Ở bên anh mười lăm phút, anh ngủ một lúc, mười lăm phút sau đánh thức anh." Anh nhắm mắt lại ngủ ngay, Triệu Hữu Thời không dám cử động, ngồi yên suốt thời gian đó, hơi thở nóng bỏng xuyên qua lớp quần áo mỏng truyền tới bụng cô, Triệu Hữu Thời cũng không thoải mái nhưng cũng dần thích ứng được. Cô cúi đầu nhìn về phía Trạch Mẫn, khuôn mặt rõ nét, cơ thể khỏe mạnh, mấy năm nay càng thêm chín chắn, mi dài mũi cao, anh thực sự rất anh tuấn, có lẽ gần đây quá mệt mỏi nên dưới mắt có quầng thâm. Cô vươn một ngón tay từ từ sờ vào bụng, cảm nhận hơi thở của anh phả vào ngón tay, cô vội vàng rụt trở về, một lát sau cô sờ tóc Trạch Mẫn, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ. Có vấn đề sẽ có nhân viên đến gõ cửa, anh có thể ngủ thêm một giây cũng tốt, Triệu Hữu Thời nghĩ như vậy nên yên lòng. Không biết qua bao lâu, cô không thể thở được nữa, mở mắt ra thấy Trạch Mẫn đang nhéo mũi mình, Triệu Hữu Thời gạt tay anh, Trạch Mẫn buông tay cười: "Em nín thở được có năm giây." Triệu Hữu Thời xoa mũi: "Lần sau anh thử xem." Trạch Mẫn đúng dậy, khom lưng hôn cô: "Anh không đưa em về được, mấy ngày nay anh rất bận, em ngoan ngoãn nhé." Triệu Hữu Thời hỏi anh: "Chuyện di động thế nào rồi." Trạch Mẫn: "Có lẽ sắp xong rồi, anh sẽ hỏi thử." Trạch Mẫn bận rộn đến đêm khuya, đi ra văn phòng đã không còn thấy bóng dáng bất cứ nhân viên nào, anh hơi đói, tính vào phòng uống nước pha bát mỳ, lại nghĩ đến chuyện điện thoại, không bằng hỏi vấn đề này trước, ai ngờ vừa chuẩn bị gọi thì di động của anh vang lên. Nửa tiếng sau, anh chạy tới tập đoàn Thời Đại, đi thang máy quen thuộc lên tầng cao nhất, trong tập đoàn Thời Đại cũng chả còn nhân viên nào, văn phòng của Thẩm Lãng Vĩ chỉ có một ngọn đèn. Trạch Mẫn gõ cửa bước vào, Thẩm Lãng Vĩ quay lưng về phía anh đang tưới hoa: "Tôi còn nghĩ cậu sẽ không đến." Mặt Trạch Mẫn không hề biến sắc: "Không biết Thẩm tổng có chuyện gì?" Thẩm Lãng Vĩ: "Nghe nói tình hình Cư Khang hiện tại hơi bất ổn?" "Truyền thông cứ thích phóng đại sự thật thôi." Thẩm Lãng Vĩ cười gật đầu: "Đúng là truyền thông chỉ thích bịa đặt, gần đây có một tạp chí tuần nào cũng đưa tin về chuyện của tôi, lại còn là độc quyền nữa, không biết bọn họ lấy tin từ đâu." Trạch Mẫn không nói lời nào, chờ Thẩm Lãng Vĩ nói hết. "Bên truyền thông cứ thích phóng đại thôi, rõ ràng là không có gì mà cứ bịa chuyện. Vì chị gái nên cô bạn gái nhỏ của cậu làm ra chuyện này cũng có thể hiểu được, nhưng chuyện gì cũng có giới hạn thôi, có một số việc làm quá mức, cả hai bên đều khó xử, cậu nói có đúng không?" Trạch Mẫn: "Khó mà định nghĩa được thế nào là quá mức." Thẩm Lãng Vĩ buông bình tưới xuống, chắp hai tay ra sau lưng: "Ví dụ như chuyện lần này của Cư Khang cũng hơi quá mức, ai cũng nhìn ra được là có điều kì quái, không biết là ai giở trò sau lưng cậu, tôi đương nhiên tin tưởng tập đoàn Cư Khang lấy chất lượng làm hàng đầu, đặt khách hàng lên trên hết, dù sao Cư Khang cũng là tôi chứng kiến sự phát triển, có nguồn tài chính do tôi đầu tư. Đương nhiên nếu sự tình phát triển quá mức, tôi sẽ không để tùy ý cho nó như vậy được, tài chính và tài nguyên của tôi nên dùng ở nơi có hiệu quả và lợi ích, cậu thấy đúng không?" Trạch Mẫn cười không đáp, Thẩm Lãng Vĩ từ từ đi về phía bàn làm việc, ngồi xuống, đối diện với anh: "Tôi có khả năng giúp đỡ cho một công ty phát triển, cũng có khả năng giúp đỡ thoát khỏi khủng hoảng, đương nhiên cũng có khả năng không cần tốn nhiều công sức phá hủy một công ty. Năm nay Cư Khang tính lên sàn chứng khoán, sắp giữa năm rồi lại có nhiều lời đồn như vậy, xem ra có rất nhiều rủi ro với chuyện kế tiếp. Trạch Mẫn, cậu luôn là người thông minh, biết chuyện gì có lợi với mình nhất, lúc trước cậu không hề chớp mắt đuổi anh em đi, tôi vô cùng xem trọng cậu, người làm kinh doanh nhân từ nương tay không thể làm được chuyện lớn, hơn nữa..." Thẩm Lãng Vĩ cười: "Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, nhắc lại làm gì, nhà họ Thẩm tôi lại có tiếng trong xã hội, cũng tuyệt đối không có tội phạm, nghe nói chiếc di động kia nằm trong tay cậu, di động cũ như vậy có lẽ là không thể sửa được, có đúng không?" Trạch Mẫn bước lên, Thẩm Lãng Vĩ chốt hạ: "Cái gì gọi là cùng thắng, có lẽ cậu không thể không biết. Hiện tại bạn gái cậu đã trở lại bên cạnh cậu rồi, cho dù không sửa được di động, tòa xử thua, cô bé vẫn sẽ ở bên cậu, còn tôi sẽ ra sức ủng hộ tập đoàn cậu." Trạch Mẫn không về nhà mà lái xe đến tiểu khu Triệu Hữu Thời ở, ánh đèn ảm đạm, mọi nhà đều đã ngủ rồi, căn hộ dưới lầu cũng tối den, anh lái xe về nhà. Mấy ngày tiếp theo, tình hình càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, tất cả các ban ngành đều phải làm thêm giờ, liên lạc truyền thông, liên lạc với bên Chính phủ, hàng hóa có vấn đề trong kho hàng đều bị ngừng lại, các ban ngành liên quan bắt đầu tra xét người chịu trách nhiệm. Thời sự lại đưa ra một tin tức như một trái bom oanh tạc, một người phụ nữ có thai nổi tiếng ba tháng trước chuyển vào nhà mới, mấy ngày trước sinh sản, sinh ra một thai nhi dị dạng. Điều tra nguyên nhân phát hiện là do sản phẩm của Đắc An có vấn đề về chất lượng nghiêm trọng, một khi tin tức truyền ra khiến cho trên mạng bùng nổ, sự lên án càng lúc càng lớn, toàn bộ phận quan hệ xã hội của tập đoàn Cư Khang đều vô cùng bận rộn. Trong một tuần ngắn ngủi, biến cố liên tiếp xảy ra khiến lòng người trong Cư Khang hoảng loạn. Triệu Hữu Thời đứng ngồi không yên, ban ngày chạy tới tập đoàn Cư Khang thấy tất cả mọi người đều đang bận rộn. Cô tìm được Trạch Mẫn trong phòng uống nước, anh đang hút thuốc, nhìn ngoài cửa sổ: "Trước kia công ty ở quảng trường Thời Đại, nhìn từ phòng uống nước có thể thấy được tập đoàn Thời Đại, anh tự nói với bản thân, một ngày nào đó anh sẽ chuyển công ty vào trong đó." Triệu Hữu Thời đi đến phía sau anh hỏi: "Sự việc nghiêm trọng thế nào?" Trạch Mẫn nhíu mày: "Không có nhiều người có thể tin tưởng để gọi về." Anh bắn tàn thuốc, tựa vào khung cửa, "Anh đã xem nhẹ một số việc, hiện tại xem trọng thì cho dù có bắt được kẻ đứng sau cũng đã quá muộn rồi." Triệu Hữu Thời: "Không bao giờ là quá muộn hết, bởi vì không có hối hận, cho nên mới có hai chữ "sửa chữa". Anh nói trả giá không nhất định có báo đáp, nhưng em cảm thấy chỉ cần trả giá nhất định sẽ có báo đáp. Không sửa không chữa oán trời trách đất cái rắm ấy, nếu ôm tâm trạng "đã quá muộn rồi", vậy kết thúc sự nghiệp đi." Cuối cùng Trạch Mẫn cũng xoay người, quan sát Triệu Hữu Thời hỏi: "Cho nên hai chúng ta cũng không có "đã quá muộn rồi", em đã muốn trở lại bên anh, có đúng không?" Triệu Hữu Thời mím môi không nói, Trạch Mẫn nâng mặt cô hỏi: "Cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng không rời khỏi anh nữa, có đúng không?" Triệu Hữu Thời vì điếu thuốc lá anh kẹp trong tay nên bị sặc khói, ho khan: "Được rồi, đừng hỏi loại chuyện buồn nôn này nữa, làm việc cho tốt đi, em có thể tự xử lý chuyện của mình, anh đừng phân tâm." Trạch Mẫn cười, ôm chặt cô vào trong lòng. Đến hôm sau, công ty vẫn ngột ngạt như cũ, Trạch Mẫn đi qua văn phòng Đinh Sĩ Lỗi, nhìn thấy bên trong trống không, ngăn một nhân viên lại hỏi: "Đinh tổng đâu?" "Đinh tổng vừa tan tầm rồi." "Tan tầm?" Người nhân viên suy nghĩ: "À hình như đi cùng giám đốc Lưu rồi, tôi thấy họ cùng ra khỏi văn phòng." Trạch Mẫn gật đầu, đi đến bãi đỗ xe, lái xe đi không mục đích, dòng xe dần trở nên thưa thớt, lúc anh nhìn đồng hồ thì đã là rạng sáng, xe dừng bên ngoài một tòa nhà, tầng một có cửa sổ, bên trong là nhà bếp, không có ai đi ra uống nước, chỉ có một màu tối đen. Anh nhớ trước đó mỗi lần tan học về, theo thói quen anh sẽ ngẩng đầu lên nhìn vào cửa sổ phòng bếp nhà họ Triệu, không biết thói quen này đã hình thành từ bao giờ. Có lẽ là một ngày nào đó, có một cuốn vở bị xé rách bay ra từ trong nhà bếp, lập tức truyền đến tiếng mắng mỏ của Triệu Hữu Vĩ và tiếng khóc la của Triệu Hữu Thời, sau đó anh dần có thói quen như vậy. Mỗi lần khi ngẩng đầu đi qua đó, anh thường xuyên nhìn thấy Triệu Hữu Thời rửa đồ ăn, mùa hè thì lau mồ hôi, mùa đông thường xuyên hà hơi sưởi ấm tay. Triệu Hữu Thời mười tám tuổi thích học cách nói chuyện của anh, giống y như đúc, nhưng không học được sự tinh túy của anh, lúc cô đang cãi vã, anh cướp được búa và dao của cô, cô khóc lóc kể lể, anh mời cô ăn thịt chim cút kho. Anh ép hôn cô, Triệu Hữu Thời giơ cây giẻ lau ướt sũng nện xuống, khóc lóc: "Anh chết đi!" Mỗi lần nhớ tới ngày đó, tất cả ý xấu của Trạch Mẫn đều trở thành hư không. Anh chưa từng chi đồng nào mua hoa, mà tặng cho Triệu Hữu Thời đồ dùng tắm rửa, chỉ có người như Triệu Hữu Thời mới vui vẻ như vậy, sau khi nhận được băng vệ sinh cô vừa giận vừa thẹn. Con người hũ nút như cô mà mỗi ngày lại trốn ở ban công gọi điện thoại cho anh, mỗi lần trò chuyện đều quên cả thời gian, lần nào xong cũng nói "Em ớ anh." Cô mua ô cho anh, đan khăn quàng cổ cho anh, treo ảnh của mình ở đầu xe anh, cảnh cáo anh lúc nào cũng phải nhớ kĩ bạn gái, tự xưng là "Chị Triệu" khiến cho tất cả nhân viên dở khóc dở cười. Sau đó là khoảng thời gian không ai muốn nhớ lại. Không biết Trạch Mẫn đã hút bao nhiêu thuốc, mẩu thuốc lá cuối cùng bị anh ném ra ngoài xe, anh tựa vào lưng ghế, nhìn nóc xe tối như mực, giống như vô số ngày đêm trong quá khứ, khẽ giọng gọi: "Triệu Hữu Thời..." Em đã trở lại bên anh rồi. Hai ngày sau, tin tức về tập đoàn Cư Khang vẫn ồn ào huyên náo như cũ, Triệu Hữu Thời không muốn ảnh hưởng đến Trạch Mẫn, đành tự mình đến cửa hàng sửa chữa di động, ai ngờ lại bị báo. "Di động ư? Hai ngày trước ngài Trạch đã lấy đi rồi."