Người dịch: Rabbitlyn Triệu Hữu Thời nghĩ: Anh không muốn uống canh xương thì muốn gì. Nếu anh dám nói ăn thứ gì bậy bạ, em sẽ đánh chết anh, anh thử xem. Cô hỏi: "Vậy anh muốn ăn gì?" Trạch Mẫn híp mắt, thấy giọng nói của cô mang theo ý cảnh cáo, ánh mắt hoài nghi, tư thế phòng bị, rõ ràng là đang phòng sói, suy nghĩ một chút, cân nhắc lợi hại, anh nói: "Canh xương rong biển." Triệu Hữu Thời nở nụ cười, Trạch Mẫn khẽ xoa đầu cô, cũng cười theo, sự biến đổi trong cơ thể vẫn còn chưa trở lại bình thường. Anh mang Triệu Hữu Thời về giường, chỉ dám ôm cô, không dám làm hành động gì khác, nhưng cô nam quả nữ ở chung trong một phòng, anh lại đang trong thời kì thanh niên trai tráng, khó tránh khỏi không thể tự kiềm chế, mới nói được mấy câu lại bắt đầu động chân động tay, nhưng anh biết giữ chừng mực, cũng không quá đáng, vừa xem TV vừa nói chuyện, nói một chút chuyện trường học và công ty, thỉnh thoảng lại vô tình hôn mấy cái, Triệu Hữu Thời cũng không kháng cự. Triệu Hữu Thời nghĩ tình yêu uống nước cũng no, nhưng đúng hơn phải là người có tình nói chuyện với nhau uống nước cũng no. Đến bây giờ cô vẫn còn mơ hồ, không biết tại sao mình lại thân mật với Trạch Mẫn như vậy, bắt đầu từ ngày đó Trạch Mẫn đã vô cùng thân mật rồi. Rõ ràng bọn họ không quen thuộc, gặp thoáng qua cũng chả gật đầu, khi có chuyện đặc biệt sẽ gọi cả tên họ đối phương ra, nhưng bọn họ lại không hề xa lạ. Ít nhất Triệu Hữu Thời biết Trạch Mẫn bao nhiêu tuổi, sống ở đâu, trước đây bướng bỉnh thế nào, giành được bao nhiêu giải thưởng, thời niên thiếu thường xuyên đánh nhau, các cô gái luôn bám theo anh, Triệu Hữu Thời từng tận mắt nhìn thấy, rõ ràng là không thân, nhưng tại sao cô lại biết nhiều về anh như vậy. Triệu Hữu Thời nghiêng đầu quan sát anh, nhíu mày, Trạch Mẫn không biết cô đang nghĩ gì, nhưng dưới ngọn đèn, góc độ của cô như vậy vô cùng xinh đẹp, anh sẵn lòng nhìn thêm nhiều lần, bởi vậy chỉ mỉm cười không nói lời nào, ôm cô vào lòng. Một lúc lâu sau, Triệu Hữu Thời mới nói: "Tại sao anh..." "Ừ?" Triệu Hữu Thời lắc đầu, xấu hổ chui vào trong lòng anh trốn, Trạch Mẫn ôm lấy cô, cũng không giả vờ xem TV nữa, kéo cô đến gần nhỏ giọng nói chuyện bên tai. Anh hỏi em đáp, anh một câu em một câu, hai con người trẻ tuổi, trong sáng ngây thơ, tình ý triền miên, không nói lời nào cũng có thể trải qua một tối. Sắp mười giờ, Triệu Hữu Thời thực sự phải về, Trạch Mẫn muốn nói lại thôi, ngồi ở mép giường gục đầu xuống, lại làm nũng giống như Luận Kiếm, cọ xát một lúc mới đưa cô về trường. Bên ngoài kí túc xá bốn bề vắng lặng, bọn họ lại thân thiết một lát, Trạch Mẫn mới nói: "Em đi lên đi." Triệu Hữu Thời gật đầu, khi xoay người lại bị Trạch Mẫn túm lấy, cứ như vậy tiếp tục kéo dài hơn mười phút, chờ cô chạy vào kí túc xá, cô quản lý đã lẩm bẩm: "Nửa phút nữa tôi sẽ khóa cửa, mấy cô nhóc các cô, đi chơi với người yêu cả ngày muộn như vậy mới về..." Triệu Hữu Thời chạy lên gác, thầm nghĩ hiếm khi cô mới làm một lần, đã ba bốn tháng rồi cô chưa gặp người yêu, được chưa? Hôm sau còn chưa đến sáu giờ, Triệu Hữu Thời đã ra ngoài mua nguyên liệu. Sau khi trở về sợ ảnh hưởng đến bạn cùng phòng, cô lặng lẽ ôm lấy nồi cơm điện bảo bối của Vương Du, rồi kéo dây điện ra ngoài ban công. Vương Du tỉnh lại hít hà mũi, ánh mắt hòai nghi đảo từ ngoài cửa đến ban công, thét chói tai: "Triệu Tiểu Thời cậu dám lén nấu ăn không cho tớ biết!" Vội vàng chạy ra ngoài ban công, La La Giai ở bên cạnh giật mình tỉnh lại, mái tóc rối bù cũng chạy vọt ra. Triệu Hữu Thời đứng ở ban công bảo vệ tâm huyết: "Không phải cho các cậu ăn, tớ nấu cho người khác đấy." La La Giai nghi ngờ: "Nói, cậu nấu cho ai?" Vương Du như hổ rình mồi, đứng cùng phe với La La Giai, may có Khâu Tĩnh Linh "giải vây", các cô ấy mới buông tha cho Triệu Hữu Thời. Khâu Tĩnh Linh: "Đúng rồi, tôi còn chưa bao giờ dùng nồi cơm điện, các cậu nấu đồ ăn ở ngay trong phòng ngủ, tôi còn chưa báo cho quản lý kí túc xá đâu đấy." La La Giai hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị cãi nhau với cô ta, Triệu Hữu Thời ngăn cô ấy lại, hỏi Khâu Tĩnh Linh: "Hôm qua các cậu còn chưa thương lượng xong chuyện tiền điện sao?" "Thương lượng cái gì, tôi chỉ trả tiền tôi dùng thôi, tôi chỉ dùng mỗi quạt điện." Triệu Hữu Thời gật đầu: "Cậu nói cậu nhớ rõ công suất quạt điện và điều hòa đúng không?" Ba người không biết Triệu Hữu Thời muốn làm gì, chỉ thấy cô chạy đến trước bàn học của Khâu Tĩnh Linh, liếc nhìn quạt điện của cô ta, trên quạt điện có công suất, cô lại chạy tới giường ngủ gần điều hòa nhất, nhìn điều hòa, tiếp đó cô lại chạy vào trong nhà tắm nhìn bình nước nóng, rồi chạy ra ngoài ban công nhìn nồi cơm điện. Cuối cùng cũng xong, Triệu Hữu Thời cầm bút viết, cúi đầu nói: "Tiền điện học kì này đã có thông báo dưới lầu, cậu không dùng điều hòa, không dùng nồi cơm điện, nhưng đều sử dụng những thứ khác. Tớ suy nghĩ một chút, học kỳ này chúng ta sử dụng điều hòa không liên tục trong mười ngày, nên tính mười ngày, mỗi ngày sử dụng tám tiếng, nồi cơm điện dùng bảy tám lần..." Cô liệt kê số lần và thời gian rồi tính, không để cho Khâu Tĩnh Linh chịu thiệt chút nào. Tính xong tiền điện, Triệu Hữu Thời đưa tờ giấy cho Khâu Tĩnh Linh: "Cậu xem tớ có tính sai không, tớ tính phép trừ, cậu cũng có thể tính bằng phép cộng, tớ cũng chép cả công suất bình nước nóng rồi, nhưng công suất của di động và máy tính tớ không rõ lắm." Khâu Tĩnh Linh không nhận lấy tờ giấy, cuối cùng La La Giai cũng hiểu ra, không còn ấm ức nữa: "Triệu Tiểu Thời đúng là xuyên từ dị thế đến!" Triệu Hữu Thời không để ý đến cô ấy, nói tiếp: "Chúng ta sống cùng trong một phòng ngủ, bất kể làm chuyện gì cũng cần phải có sự thương lượng. Lúc đầu bật điều hòa, quả thật cậu không muốn, nên cậu không cần phải trả tiền điều hòa. Hôm qua cậu nói tính bằng công suất, tớ suy nghĩ cảm thấy cậu nói có lý, cậu xem đi." Trạch Mẫn nói các cô đứng ở hai phía đối lập, chỉ có thể nghe theo một bên mới giải quyết được. Thực ra có nhiều chuyện rất đơn giản, Khâu Tĩnh Linh nói tính theo công suất, vậy nghe theo cô ta là được rồi, cô ta không muốn tuân theo, nhưng cô ta chỉ muốn trả mười tệ là chuyện tuyệt đối không thể nào. Khâu Tĩnh Linh liếc Triệu Hữu Thời, trào phúng cười, giao tiền rồi rời khỏi giường. Triệu Hữu Thời cầm hai cặp l*ng đi vào khách sạn, hưng phấn nói: "Buổi sáng bọn em đã giải quyết xong chuyện tiền điện rồi, Khâu Tĩnh Linh cũng hợp tác, giao tiền rất sòng phẳng." Trạch Mẫn mở cặp l*ng ra, húp một ngụm canh, thở dài :"Thơm quá!" Triệu Hữu Thời tủm tỉm cười: "Em phải canh suốt trong phòng ngủ đấy, vẫn còn nóng chứ?" Canh xương rong biển, Triệu Hữu Thời nói được thì làm được, chưa đến sáu giờ đã đi chợ, hiện tại cô hơi mệt mỏi. Trạch Mẫn không nghĩ tới cô thực sự mang canh đến, rong biển tươi ngon, nước canh không quá ngậy, thịt và xương đều được ninh nhừ, anh ăn vào miệng cảm thấy khác hoàn toàn với trước đó, có sự kì lạ, ấm lòng nói không nên lời. Dường như mục đích lặn lộn đường xa đến đây là để uống được một ngụm canh của cô. Uống hết canh, anh nói: "Em ngủ trưa trước đi, buổi chiều còn phải đi học. Đừng uể oải thế chứ, đến giờ anh sẽ gọi em dậy." Hôm nay anh nói chuyện thật dễ nghe, Triệu Hữu Thời hưng phấn lên giường: "Vậy anh mang cặp l*ng đi rửa đi." "Biết rồi, em mau ngủ đi." Trạch Mẫn kéo màn lại, rồi đi rửa bát, lúc lặng lẽ quay trở lại thì Triệu Hữu Thời đã ngủ rồi. Anh tìm được di động của cô, dựa vào thời gian Triệu Hữu Thời ngủ trưa hôm qua tính toán, anh chỉnh đồng hồ của cô nhanh hơn một tiếng rưỡi, chờ khi Triệu Hữu Thời tỉnh lại, nhất định đã qua hai giờ rồi, đợi muộn một chút anh sẽ chỉnh lại. Trạch Mẫn nghĩ rất chu đáo, nhưng lại quên tính một chuyện quan trọng nhất. Thời gian trên di động đã là hai giờ bốn mươi phút, Triệu Hữu Thời từ từ tỉnh dậy, ngồi trên giường để cho đầu óc tỉnh táo một chút, cô mới đi xuống, than thở: "Sao anh không đánh thức em." Trạch Mẫn giả vờ ngủ, lúc này mới tỉnh dậy, mơ màng: "Mấy giờ rồi?" Cầm lấy di động của mình lên, anh hô, "Hai giờ bốn mươi rồi, ngủ quên mất rồi. Thôi bỏ đi, hôm nay em cũng trốn học luôn đi." Triệu Hữu Thời vò đầu: "Em ngủ lâu như vậy sao? Không thể nào..." Trạch Mẫn giơ di động của mình lên cho cô xem: "Thật sự là hai giờ bốn mươi rồi, không tin tự em xem đi." Anh vừa nói xong, không biết từ đầu truyền ra tiếng "tít tít tít", chỉ thấy Triệu Hữu Thời vẫn còn bộ dáng buồn ngủ, lao về phía chiếc túi đặt ở đầu giường, từ bên trong lấy ra một thứ, nhưng tầm mắt vẫn nhìn về phía Trạch Mẫn: "Mới có một giờ mười lăm phút, em có đặt báo thức ở đồng hồ điện tử. Trạch Mẫn..." Triệu Hữu Thời híp mắt, "Di động của anh và em đều hỏng rồi à?" Trạch Mẫn gật đầu, không biết xấu hổ: "Đúng vậy, đều hỏng cả rồi." Triệu Hữu Thời chống tay vào thắt lưng, trợn tròn mắt: "Anh đang giả ngu hay là coi em là kẻ ngu vậy?" Trạch Mẫn cười to, nhào về phía cô: "Triệu Hữu Thời, không phải từ nhỏ em đã thầm mến anh đấy chứ, nếu không sao luôn học theo anh, tại sao lại luôn nhớ rõ lời nói của anh như vậy?" Triệu Hữu Thời đẩy anh, hai người đang ông nói gà bà nói vịt: "Ngày hôm qua em đã cảm thấy kì quái rồi, ăn cơm mà mất có chút thời gian như vậy. Lúc ăn cơm anh từng mượn điện thoại của em, anh đừng có chối, anh thực sự coi em là đồ ngốc sao?" Trạch Mẫn tiếp tục cười to: "Lần trước cậu em đến nhà em, em cũng lặp lại y đúc lời nói của anh, em nói xem em thích anh từ khi nào? Tiểu học? Cấp hai? Thầm mến anh bao lâu rồi?" Triệu Hữu Thời tức giận: "Anh hại em trốn học, hại em bị bọn La La Giai tra hỏi, anh là đồ sao chổi xấu xa!" Lời nói của bọn họ không hề liên quan đến nhau, lần này cuối cùng Trạch Mẫn đã không còn lạc đề nữa: "Đúng vậy, anh hư hỏng nhất, em cũng không kém, sao em có thể hư hỏng như vậy?" Anh hôn cô nói, "Hử? Triệu Hữu Thời?" Lại hôn một cái, tiếp tục gọi cô, "Triệu Hữu Thời, Triệu Hữu Thời, Triệu Hữu Thời!" Triệu Hữu Thời em thầm mến anh bao lâu rồi? Trạch Mẫn dâng trào cảm xúc, ôm chặt Triệu Hữu Thời trong lòng, lần này dù thế nào đi chăng nữa anh cũng sẽ không thả cô về đi học. Thời gian còn lại của anh tính bằng giây bằng phút, mỗi giây mỗi phút này anh phải để cho Triệu Hữu Thời ở bên cạnh mình. Đến buổi tối Triệu Hữu Thời mới rời khỏi được khách sạn, Trạch Mẫn giữ cô từ chiều đến tận tối. Triệu Hữu Thời nhân lúc anh đi tắm, nhanh chóng bỏ lại một câu "Tạm biệt" rồi vội vàng chạy ra ngoài, còn chưa chạy đến trạm xe buýt cô đã bị người kéo lại. Tóc Trạch Mẫn vẫn còn nhỏ nước, bên tai còn có chút bọt xà phòng, cả người ướt sũng, áo phông dính sát vào người, Triệu Hữu Thời muốn bật cười, Trạch Mẫn lườm cô: "Có tin anh ép em trở về không?" Cuối cùng vẫn không ép cô, Trạch Mẫn nắm tay cô ngồi lên xe buýt. Thời gian đã muộn, hành khách trên xe có rất ít người, đến khi xe chạy được hơn nửa quãng đường, trên xe chỉ còn hai người bọn họ. Triệu Hữu Thời dùng khăn tay lau bọt xà phòng và nước, ngửa đầu nói: "Đã lau khô toàn bộ tóc rồi, tóc ngắn tốt thật đấy, chả mấy chốc đã khô rồi." Trạch Mẫn chọc chọc mặt cô, khuôn mặt trắng nõn mềm mại, anh liếc về phía người tài xế phía trước, thấy ông ta đang tập trung lái xe, lập tức thu hồi tầm mắt, hôn Triệu Hữu Thời mấy cái. Chuyến bay của Trạch Mẫn là một giờ chiều hôm sau, anh ở đây hai ngày hai đêm, nhưng chưa đến bốn mươi tám giờ, anh cảm thấy thời gian quá ít ỏi, còn muốn có thêm một chút thời gian nữa. Ông trời dường như nghe thấy lời cầu xin của anh, hôm sau mưa to tầm tã, thời gian chuyến bay cất cánh phải lùi lại. Trạch Mẫn đứng ở sân bay, tất cả hành khách đều đang oán giận, chỉ có anh mặt mày hớn hở, Triệu Hữu Thời nói: "Anh điên rồi à?" Trạch Mẫn nhéo mặt cô: "Đúng, anh điên rồi, còn em là bà điên." Hai người ầm ĩ một lúc, cuối cùng bọn họ dứt khoát quay về nội thành ăn cơm đi dạo, ước chừng thời gian cất cánh mới quay về sân bay. Trên đường đi Triệu Hữu Thời không ngừng dặn dò: "Anh phải giúp em để ý chị em, đừng để cho anh Thẩm Đạo bắt nạt chị ấy." "Anh Thẩm Đạo sẽ bắt nạt chị em sao?" Triệu Hữu Thời lắc đầu: "Không đâu, vậy anh giúp em để ý chị em, đừng để cho người khác bắt nạt chị ấy." Trạch Mẫn vội vội vàng vàng, máy bay đã sắp cất cánh, anh ôm Triệu Hữu Thời hôn lên mặt cô: "Biết rồi, thi xong lập tức về ngay, đừng về muộn. Nếu công việc ở chỗ Hứa Ninh quá mệt mỏi, thì em cũng đừng kiên trì, công ty đi vào quỹ đạo, anh sẽ tăng lương cho em." Triệu Hữu Thời vẫy tay chào tạm biệt anh, chờ công ty sớm đi vào quỹ đạo một chút, Trạch Mẫn sẽ tăng lương cho cô. Đến lúc trở về kí túc xá, đúng lúc sắp đóng cổng, cô quản lý nhận ra cô, càu nhàu: "Lại là cô, cô có biết hiện tại là mấy giờ rồi không. Cô gái, đi với người yêu cũng phải biết giữ chừng mực chứ!" Triệu Hữu Thời chạy lên gác, thầm nghĩ đã làm xong rồi, người yêu đang bay trên bầu trời rồi!