Tương Tư Hệ Hữu Thời
Chương 15
Người dịch: Rabbitlyn
Sao anh ta có thể dễ dàng nói ra câu "Ăn cơm với anh" như vậy.
Triệu Hữu Thời trưng ra vẻ mặt hung thần ác sát, trừng mắt, cô muốn chỉ vào mũi Trạch Mẫn mà mắng, cũng muốn chạy trốn thật nhanh, tốt nhất là có thể mắng xong rồi trốn.
Triệu Hữu Thời quay đầu bước đi, tìm chủ nhiệm lớp chào hỏi, mấy người xung quanh đều trò chuyện với Trạch Mẫn hỏi anh ta tại sao vừa rồi lại đi. Triệu Hữu Thời bước càng lúc càng nhanh, cuối cùng đã chạy ra khỏi cổng trường, khi sắp băng qua đường, cô bị người phía sau kéo lại lên vỉa hè.
Triệu Hữu Thời sởn gai ốc: "Anh buông ra, Trạch Mẫn buông ra, cứu mạng..."
Trạch Mẫn tức giận: "Tôi kêu cứu mạng còn hợp lý hơn ấy. Em xem mặt và cổ tôi bị em cào thành dạng gì đây. Mẹ tôi còn hỏi sao lại thế này, nếu không tôi lập tức trở về nói với bà tôi hôn em, nhưng lại bị em đánh?"
Triệu Hữu Thời vô cùng không thích nghe anh ta nói hôn cô, cô vô cùng xấu hổ và giận dữ, giãy khỏi anh ta: "Anh có biết xấu hổ hay không, anh là đồ mặt người dạ thú, dựa vào cái gì mà cho là mình hợp tình hợp lý chứ, tôi lập tức đi tìm dì Trạch..." Dừng một chút, Triệu Hữu Thời quét qua cổ và khuôn mặt vẫn lành lặn của anh ta, tức giận chỉ vào anh ta, "Đồ lừa đảo, tôi sẽ lập tức cào cho anh chảy máu, xem anh giải thích với dì Trạch như thế nào!"
Trạch Mẫn cong khóe môi: "Cũng đã bốn năm ngày rồi, vết thương mới khép lại, em cho là tôi lừa em sao? Không tin em có thể đi hỏi Lí Giang và Đinh Sĩ Lỗi." Anh ta lại thở dài, "Bọn Băng Băng cũng sắp khai giảng, hôm nay là lần tụ tập cuối cùng, buổi chiều đi mua sắm xem phim, buổi tối liên hoan, các cô ấy gọi điện thoại nhưng em không nghe máy."
Triệu Hữu Thời lấy di động ra, máy để chế độ im lặng, gọi lại cho Băng Băng giải thích: "Vừa rồi tớ diễn thuyết ở trường nên để im lặng."
Băng Băng nói cho cô địa điểm, bảo cô và Trạch Mẫn nhanh chóng qua, Triệu Hữu Thời liếc anh ta, nhỏ giọng nói: "Tớ không gặp anh ta."
Băng Băng kì quái: "Hả, đại ca nói đi tìm cậu, anh ấy không tìm được cậu sao? Vậy tí nữa tớ gọi lại cho anh ấy, cậu qua đây trước đi."
Trạch Mẫn ngồi xuống ghế trên vỉa hè, châm thuốc lá nhìn Triệu Hữu Thời đi về trạm xe buýt đối diện, cách người đi đường và xe cộ tầm mắt của hai người thỉnh thoảng giao nhau, nhưng lại bị Triệu Hữu Thời chặt đứt. Người đợi xe ở trạm không nhiều lắm, Triệu Hữu Thời không bị chen lấn xô đẩy, cũng không cần Trạch Mẫn che chở cho cô.
Băng Băng và Tưởng Phương Dao đã đi dạo được nửa tiếng, nhìn thấy Triệu Hữu Thời xuất hiện, một trái một phải khoác lấy cánh tay cô, hai bên kèm cô đi dạo phố, Triệu Hữu Thời đành phải mua chút đồ ăn chống đói. Không bao lâu sau đội ngũ gia nhập với các cô càng ngày càng nhiều, bọn Lí Giải cũng đã đến, Băng Băng nói: "Để tớ gọi điện thoại cho đại ca, không tin anh ấy không đi dạo phố với chúng ta."
Lí Giải cười nhạo: "Cậu coi là mình đẹp như tiên nữ à, đàn ông đi dạo phố với phụ nữ là có nguyên nhân cả đấy, dựa vào cái gì mà đại ca đi dạo phố với cậu?"
Băng Băng đập cậu ta: "Hừ, vậy cậu là nam hay nữ, sao lại đi dạo phố với bọn tớ?"
Bạn học bên cạnh giễu cợt: "Không phải là vì Triệu Hữu Thời hiếm khi mới đi sao!"
Ba giờ chiều xem phim, Tưởng Phương Dao mua vé, rồi mọi người cam pu chia, bộ phim còn chưa chiếu, Trạch Mẫn gọi điện tới hỏi bọn họ xem phim ở đâu, Tưởng Phương Dao hưng phấn, nói với bọn Lí Giải: "Đại ca nói anh ấy sẽ lập tức đến ngay, nếu anh ấy không mua được vị trí gần chúng ta, vậy trong số các cậu ai sẽ đổi chỗ với anh ấy đây."
Triệu Hữu Thời đang ăn bỏng, Lí Giải chia một vòng đồ ăn vặt, lại nhớ tới Triệu Hữu Thời ở bên cạnh, đưa đống đồ ăn vặt còn lại cho cô, Triệu Hữu Thời nhỏ giọng: "Tớ có đủ rồi, cám ơn."
Lí Giải: "Vậy tớ cầm giúp cậu, cậu ăn xong bỏng rồi tớ đưa cho cậu."
Triệu Hữu Thời ngừng một chút, không biết có nên tiếp tục ăn bỏng hay không.
Phim bắt đầu chiếu, bên đám Tưởng Phương Dao có mấy người đi tới đi lui, Triệu Hữu Thời không biết Trạch Mẫn ngồi ở đâu. Cô muốn chuyên tâm xem phim, nhưng trong lòng lại thấp thỏm lo âu, cô không thể giải thích tâm trạng hiện tại của mình, dù sao đầu sỏ gây ra chuyện này cũng ở ngay gần đó, may là cho đến khi phim kết thúc, cô cũng không nhìn thấy Trạch Mẫn, Tưởng Phương Dao mất mát: "Mới xem được một nửa đại ca đã nói có việc phải đi trước, thật mất hứng!" Lại nhíu mày. "Vừa rồi tớ ngồi sau cậu hai hàng ghế, nhìn cậu và Lí Giải anh anh em em, hai cậu..."
Triệu Hữu Thời kéo cô ấy: "Sao cậu cũng thích nói linh tinh giống họ vậy!"
"Sao phải ngượng chứ, hiện tại tất cả mọi người đều tốt nghiệp trung học cả rồi, muốn làm gì thì cứ làm thôi, muốn yêu đương cũng có thể quang minh chính đại. Trước kia Lí Giải nhìn trúng cậu, nhưng vẫn giấu rất kĩ, hiện tại tất cả mọi người sắp đi học đại học, cậu ta mới bắt đầu chủ động, nhịn lâu như vậy cũng không dễ dàng cho cậu ta."
Tưởng Phương Dao càng nói càng thái quá, Triệu Hữu Thời coi như cô ấy đang kể chuyện cười, nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại bất an, đến buổi tối khi ăn cơm nhìn thấy Trạch Mẫn, nỗi lo của cô càng tăng.
Trạch Mẫn đặt mông ngồi xuống bên trái Triệu Hữu Thời, bạn học bên cạnh bảo anh ta đến ngồi vị trí chủ tọa, Trạch Mẫn cười: "Cái gì mà chủ với chả tọa, các em bao nhiêu tuổi chứ, ăn cơm với lãnh đạo à?"
Triệu Hữu Thời không nhịn được, cầm lấy đũa nói: "Đây là vị trí của Tưởng Phương Dao, cậu ấy đi WC."
Trạch Mẫn lật bát lên, gắp đồ ăn vào miệng, lại tiện tay rót cho mình một ly trà, giống như cầm thú đi tiểu chiếm lãnh thổ, Triệu Hữu Thời biết mình tốn hơi thừa lời rồi, cô nói với Mạnh Tư Tiệp ngồi chếch đối diện: "Tư Tư, tớ và cậu đổi chỗ đi."
Ai biết cô vừa mới nói xong, tất cả mọi người đều nhao nhao lên: "Không đổi, đừng đổi cho cậu ấy."
Lí Giải ngồi bên phải cô, mọi người tất nhiên là không đồng ý, Triệu Hữu Thời vô duyên vô cớ bị mọi người chòng ghẹo, đành phải nói sang chuyện khác: "Khi nào đồ ăn được mang lên vậy?"
Trạch Mẫn hừ lạnh một tiếng, chỉ huy người khác rót bia để cho mỗi người nhấp một ít, nhưng lại rót cho Triệu Hữu Thời một cốc lớn, khẩu Phật tâm xà: "Vẫn là quy củ cũ, nữ sinh chỉ cần uống một chút, còn lại nam sinh có thể hỗ trợ."
Quả nhiên là Lí Giải giúp Triệu Hữu Thời, cô không ngăn được, nhỏ giọng giải thích với Lí Giải: "Cậu đừng quan tâm đến Trạch Mẫn, một chén rượu thì còn có thể uống hết, lần này là một cốc lớn, không thể uống như vậy được."
Lí Giải cười: "Lần này là bia, tớ uống bia như uống nước lọc ấy mà. Cậu yên tâm, tớ không sao đâu, không tin tớ uống cho cậu xem." Dừng một chút cậu ta lại ấp a ấp úng, "Nếu tớ say, cậu đưa tớ về nhà nhé?"
Triệu Hữu Thời còn chưa trả lời, một cái đầu đã đến gần, Trạch Mẫn chạm chén với Lí Giải, cười nói: "Hôm nay uống thoải mái đi, nếu ai say, anh sẽ chịu trách nhiệm đưa về, dũng cảm uống cho anh."
Trạch Mẫn ngửa đầu, ly bia chỉ còn trống không, Lí Giải không cam lòng yếu thế, cũng uống một hơi cạn sạch, Trạch Mẫn cười tiếp tục rót, chạm ba ly với cậu ta, cuối cùng Triệu Hữu Thời không thể ngồi yên được nữa: "Lí Giải, tớ đổi chỗ với cậu, cậu từ từ uống với Trạch Mẫn."
Đáng tiếc Lí Giải đã ngà ngà say rồi, hi hi ha ha ngây ngô cười, chỉ còn biết ăn và nói chuyện, còn Trạch Mẫn coi bia như nước lọc lại cười, từ từ rót cho Triệu Hữu Thời một ly bia: "Em có uống không?"
Giọng nói của anh ta không tốt, Triệu Hữu Thời không thèm để ý đến anh ta. Mọi người đã uống rất nhiều, vừa khóc vừa cười, bọn họ là nhóm chơi chung thân nhất, cùng nhau tham gia thi tranh luận, cùng nhau tranh cãi đánh nhau với lớp khác. Trong số bọn họ có người gia đình hạnh phúc, có người gia đình tan nát, có người sẽ tiếp tục học ở thành phố này, có người sẽ đi xa tha hương, những lời không kịp nói hiện tại họ cũng không nói được. Bọn họ cho rằng tương lai còn có thể tụ họp vô số lần, tình cảm vẫn sẽ như lúc ban đầu, mọi người đều thật lòng với nhau, tình bạn kéo dài thiên trường địa cửu.
Bọn họ vẫn còn đang ở trong độ tuổi đơn thuần tốt đẹp nhất, cảnh còn người mất và chia năm xẻ bảy là những cụm từ bọn họ không thể hiểu được.
Triệu Hữu Thời lập tức bị ảnh hưởng bởi bầu không khí ấy, cũng đứng lên cụng ly với mọi người, hào sảng dứt khoát, không câu nệ gì hết, Lí Giải ở bên cạnh âm thầm múc canh cho Triệu Hữu Thời, hai người bọn họ cách nhau rất gần, không giống như Trạch Mẫn và Triệu Hữu Thời bị cố ý cách xa.
Trạch Mẫn uể oải tựa vào ghế, tay phải từ từ đặt lên thành ghế của Triệu Hữu Thời, kéo ghế gần đến bên cạnh mình, chờ chiếc ghế rốt cuộc thần không biết quỷ không hay rời xa Lí Giải, cuối cùng Triệu Hữu Thời cũng xua tay: "Không thể uống được nữa, mọi người tiếp tục đi."
Nói xong lập tức ngồi xuống, "uỵch" một phát mông chạm đất, đồng thời cả bát và đũa đều rơi xuống đất, Triệu Hữu Thời ê mông, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của mọi người, không thể di chuyển được, cũng không hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhưng mông cô thực sự rất đau, cô giận dữ hét lên: "Trạch Mẫn..."
Tiếng cười vang ngừng lại, Triệu Hữu Thời cho rằng Trạch Mẫn cố ý, thẹn quá hóa giận vội vàng chạy, càng nghĩ càng tức, yên lặng gạt lệ suốt quãng đường. Lúc tất cả mọi người khóc thì cô cười, hiện tại cô mới cảm thấy chua xót mệt mỏi, choáng váng hoa mắt, chỉ là mấy cốc bia mà thôi, cô cảm thấy l*ng ngực đang thiêu đốt, nhưng cô không thể trút ra.
Trạch Mẫn đến gần: "Phản xạ vòng cung của em cũng thật là lâu, giờ mới khóc sao?"
Triệu Hữu Thời không để ý đến sự chế giễu của anh ta, lau nước mắt, tùy tiện ngồi xuống một bậc thang, quảng trường Thời Đại ở ngay đối diện, đi qua đó một chút là tòa nhà Thời Đại, cô ngây người một lúc lâu, dùng sức lau khô nước mắt, nhỏ giọng nói: "Anh biết thầy chỉnh âm thanh ở trường học?"
Trạch Mẫn im lặng, Triệu Hữu Thời nói tiếp: "Cám ơn." Cô nhìn quảng trường Thời Đại, đã mười rưỡi rồi, cuộc sống về đêm của nơi này vừa mới bắt đầu, "Hôm nay bọn họ đều vui vẻ về chuyện khai giảng, tôi cũng muốn vui vẻ. Từ nơi này đến Thanh Hoa phải ngồi tàu hỏa mất năm tiếng. Nếu tôi nhớ nhà thì nhanh nhất cũng phải sau năm tiếng mới có thể trở về."
Trạch Mẫn ngồi xuống bên cạnh cô hỏi: "Lo cho chị em?"
Triệu Hữu Thời cúi đầu: "Anh có nhớ lúc học tiểu học không, vào ngày 1 tháng 9 hàng năm, khi kéo cờ hiệu trưởng đều nhắc tới chị tôi. Lúc đầu tôi cũng cảm thấy rất kiêu ngạo, nhưng từ năm tôi học lớp một cho đến lớp sáu, từ cấp hai đến cấp ba đều học cùng trường với chị, nghe người khác lặp đi lặp lại về gia đình tôi, ánh mắt những người đó đều có ý tốt, có sự thương hại, bọn họ đều là người tốt." Môi cô khẽ run lên, giọng nói càng khẽ, "Lên đại học, tôi không muốn học cùng trường với chị gái."
Trạch Mẫn hơi ngạc nhiên nhìn Triệu Hữu Thời, quả nhiên lúc này mới là cô gái của lòng anh ta. Cô vâng lời thế nào, xuất sắc thế nào, trung thực thế nào, anh ta đều biết hết cả.
Lặp lại sự gian khổ của người khác để giáo d*c và cảnh cáo thực ra là chuyện vô cùng tàn nhẫn, cô trưởng thành trong vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại này, cuối cùng cũng sắp thoát đi được.
Triệu Hữu Thời ôm lấy đầu gối: "Nhưng tôi hối hận rồi, tôi không muốn xa chị như vậy. Chị tôi không biết thay bóng đèn, không biết sửa vòi nước, ngộ nhỡ bị ngã..." Cô không dám tưởng tượng cuộc sống của chị sau khi cô rời đi.
Trạch Mẫn: "Cho dù em có đồng ý hay không thì cũng sẽ có lựa chọn tốt hơn. Chị em nhất định sẽ để cho em đi nơi tốt hơn, chuyện đó không liên quan gì đến suy nghĩ của em hết. Từ nhỏ đến lớn, em từng có quyền tự chủ khi nào chứ, mỗi một chuyện không phải đều là chị em yêu cầu em làm sao. Trước đây em thích chạy đằng sau anh, sau đó không phải chị em lôi em trở về, không cho em chơi bùn nữa sao? Ngay cả Thanh Hoa chẳng phải đều là mục tiêu chị em định ra cho em sao?"
Trạch Mẫn nắm tay Triệu Hữu Thời, ngón tay cô nhỏ có vết chai, đó là dấu vết cầm bút, mười ngón tay anh ta và cô đan vào nhau, dùng sức xiết chặt, không chút để ý nói: "Từ trước đến nay chuyện không liên quan đến mình tôi đều thờ ơ, tôi có thể thỉnh thoảng chiếu cố chị em, nếu em không phải là người khác."
Triệu Hữu Thời quay đầu, vẻ mặt ngơ ngác, nước mắt đã ngừng rơi, ánh mắt của cô vẫn còn hơi đau, Trạch Mẫn hôn khóe miệng cô, kết thúc vô cùng nhanh chóng, rồi kéo cô lên xe buýt. Trên đường đi anh ta không hề buông tay, trên xe cả hai đều im lặng, sau khi xuống xe chậm chạp trở về ngõ Ngô Đồng, đi tới đầu ngõ, Triệu Hữu Thời rút tay ra, hai người một trước một sau yên lặng trở về nhà.
Cho đến tận ngày ba tháng chín, Triệu Hữu Thời lên đường hai người cũng chưa gặp lại. Trạch Mẫn nhắn tin đến: Đến trường gọi điện thoại cho anh.
Tim Triệu Hữu Thời đập dồn dập, khi tàu hỏa chạy mới nhắn lại: Vâng.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
269 chương
36 chương
99 chương
7 chương