Tương Tỉnh

Chương 54

Xe dừng lại trước cửa tiểu khu, Trần Thứ ra phía sau lấy vali của Khương Tỉnh xuống. “Đi thôi.” Một tay anh kéo vali, một tay cầm tay Khương Tỉnh, cùng cô đi vào. Đèn chân không trong hành lang đã hư nửa tháng trước, đổi thành đèn huỳnh quang. Ánh sáng chiếu rọi trên đỉnh đầu, bậc thang loang lổ đầu tiên hiện lên rõ ràng trước mắt Khương Tỉnh. Đã một thời gian dài chưa tới, bây giờ một lần nữa đến đây, cảm giác thật thân thiết. Cầu thang quá chật, Khương Tỉnh đi phía trước, Trần Thứ nhấc vali đi theo cô. Đến cửa nhà, Trần Thứ để vali xuống, tìm chìa khóa mở cửa, đưa tay mở đèn phòng khách. “Vào đi em.” Khương Tỉnh vào phòng, Trần Thứ đặt vali xuống cạnh bàn ăn. Trong phòng khách hơi lạnh. Trần Thứ nhanh chóng cảm nhận được, anh vào phòng ngủ mở điều hòa, cũng cắm điện cho hệ thống sưởi. Anh nói với Khương Tỉnh: “Vào trong nghỉ ngơi một lát.” Buổi sáng có nấu một ấm nước vẫn còn hơn nửa, Trần Thứ rót cho Khương Tỉnh một ly, cầm vào đặt trên bàn. Khương Tỉnh cởi áo khoác, ngồi trên giường nhìn hệ thống sưởi trên mặt đất, hỏi: “Vừa mua sao?” Trần Thứ ừ một tiếng, xoay người lấy một đôi găng tay màu xanh lá cây đậm từ trong ngăn kéo. Khương Tỉnh đi tới nhìn, hơi kinh ngạc: Anh mua sao?” “Ừ.” “..Cho em?” Trần Thứ gật đầu, hỏi: “Em không thích màu này sao?” Khươn Tỉnh nói: “Đây là con ếch.” “Ừ.” “Con ếch còn có thể có màu khác sao?” Khương Tỉnh buồn cười nhìn anh, “Sao anh lại mua con ếch cho em?” Trần Thứ sững sờ, nghiêm túc nói: “Cái này là cái đẹp nhất, những thứ khác anh đều thấy xấu.” Khương Tỉnh nhịn không được bật cười. Trần Thứ thấy thế, thở phào nhẹ nhõm: “Em không ghét chứ?” “Rất đáng yêu.” Cô đưa tay sờ thử, ngẩng đầu nói với Trần Thứ: “Anh lấy vali của em vào đi.” “Được.” Trần Thứ ra phòng khách kéo vali vào, Khương Tỉnh mở ra, lấy ra một chiếc áo khoác màu đen, nói với Trần Thứ: “Thử xem sao.” “Cho anh?” “Vâng.” Trần Thứ cúi đầu nhìn áo khoác, lại nhìn cô: “Em không cần cứ mua quần áo cho anh, anh có quần áo mặc.” “Em cũng đâu có mua nhiều.” Khương Tỉnh giục, “Cởi áo khoác ra.” Trần Thứ nghe theo cởi áo khoác ra, mặc áo khoác cô mua vào. Khương Tỉnh đi vòng quanh anh nhìn nhìn, cười lên: “Rất đẹp.” Trần Thứ cũng cười. Khương Tỉnh lại lùi lại, cúi người lấy một chiếc khăn quàng cổ màu nâu sậm trong vali ra, quàng lên cổ Trần Thứ. “Ấm không?” Cô hỏi. Trong mắt Trần Thứ lộ ra kinh ngạc: “Cái này…” “Em đan.” Khương Tỉnh vừa nói vừa giúp anh chỉnh lại, làm một hồi, cảm thấy hài lòng, “Nhìn không xấu lắm, may mà chưa vứt.” “…Em đan?” Khương Tỉnh gật đầu, “Có phải xấu quá không?” Trần Thứ cúi đầu nhìn một hồi, tay miết sợi len mềm mại, lắc đầu: “Không xấu.” Nói xong ngẩng đầu lên, cười với cô, “Anh thích.” “Vậy anh giữ lại đi.” Khương Tỉnh nhớ tới gì đó, vỗ vai anh: “Được rồi, cởi ra đã.” Trần Thứ tháo khăn ra, cũng cởi luôn áo khoác, sau khi treo lên, thấy Khương Tỉnh ngồi bên vali không động đậy. “Khương Khương?” Anh đi tới, thấy Khương Tỉnh lấy ra một chiếc hộp méo mó. Khương Tỉnh mở hộp ra, hai chiếc bánh ngọt bị đè biến dạng. Cô đặc biệt làm loại này cũng là vì để trong vali tương đối dễ dàng, không ngờ vẫn bị đè lên. “Bị đè hư rồi.” Khương Tỉnh đưa tay vẽ vẽ, “Vốn là hình này.” Trần Thứ không lên tiếng, anh nhìn bánh ngọt, dường như đột nhiên hiểu ra cái gì. Khương Tỉnh đã đứng lên, để bánh lên bàn, quay đầu hỏi anh: “Ăn một chút nhé?” Trần Thứ đi tới, Khương Tỉnh chỉ cái phía bên trái, nói: “Cái này đẹp hơn một chút, cho anh.” Vừa nói xong tay đã bị Trần Thứ nắm. Khương Tỉnh sững sờ, nghe giọng Trần Thứ vang lên: “Em đến tổ chức sinh nhật cho anh?” “Đúng vậy.” Trần Thứ nhìn cô, thấp giọng cười: “…Sao em biết?” Khương Tỉnh cố làm ra vẻ cao thâm: “Đoán.” Trần Thứ rõ ràng không tin, nhưng cũng không hỏi lại, vui vẻ trong mắt ngày càng nhiều, kéo nhẹ cô, ôm vào trong lòng. “Anh không muốn ăn bánh ngọt sao.” Khương Tỉnh nói. “Ừ, bây giờ ăn.” Anh hôn má Khương Tỉnh, buông tay ra, cầm bánh ngọt cắn một miếng. Khương Tỉnh đứng bên cạnh nhìn anh, “Thế nào?” “Rất ngon.” Khương Tỉnh biết ngay anh sẽ nói như thế. Cô cười cười, nói: “Anh ăn từ từ, em đi tắm.” Khương Tỉnh tắm xong, Trần Thứ cũng ăn xong, anh lấy máy sấy ra sấy tóc cho cô. Khương Tỉnh vỗ vỗ anh: “Anh đi tắm đi.” Một câu nói hết sức bình thường, bị cô vừa cười vừa nói liền trở nên là lạ. Anh đáp một tiếng, cầm quần áo vào nhà vệ sinh. Nhà vệ sinh kiểu cũ không có nước nóng, Trần Thứ cởi quần áo ra mới ý thức được điều này, nhớ tới vừa rồi Khương Tỉnh cũng tắm như vậy liền nhíu mày. Mặc dù đã nghĩ cách để cô ở đây được hoải mái một chút nhưng không thể không thừa nhận, có một vài vấn đề vẫn chưa suy nghĩ chu toàn. Điều kiện ở đây đối với anh không có gì không tốt, nhưng Khương Tỉnh ở đây thật có chút uất ức. Trần Thứ vừa tắm vừa suy nghĩ, vô thức tốn nửa tiếng đồng hồ. Khương Tỉnh đã sấy tóc xong, nằm trên giường gửi thư cho tòa soạn. Vừa ấn “Gửi đi”, Trần Thứ liền đi vào. Khương Tỉnh nhìn anh, nói: “Sấy tóc.” Trần Thứ đáp một tiếng, dùng khăn lau đầu hai cái, đến cạnh bàn sấy tóc. Tiếng máy sấy tóc vào bên đêm trở nên rõ ràng, Khương Tỉnh để di động lên tủ đầu giường, gối đầu lên cánh tay nhìn bóng lưng anh. Tóc Trần Thứ ngắn, chỉ tốn vài phút liền sấy xong. Anh dọn dẹp một chút rồi chui vào chăn. Khương Tỉnh chủ độnglại gần, Trần Thứ lập tức duỗi tay ôm cô. Hai người nằm sát vào nhau, đầu Khương Tỉnh tựa trên ngực Trần Thứ, nhiệt độ trên người anh truyền tới, cô cảm thấy hơi nóng. “Cởi quần áo được không?” Cô nói. Trần Thứ run lên một cái. Khương Tỉnh nói: “Anh không nóng sao?” “Vẫn tốt.” Trần Thứ sờ tay cô, đúng là rất ấm. Chăn bông rất dày, trong phòng mở điều hòa, lại mở hệ thống sưởi, đúng là không lạnh. “Em thấy nóng sao?” Anh nói, “Vậy anh tắt điều hòa nhé?” “Vâng.” Trần Thứ ngồi dậy, sờ điều khiển trên tủ, tắt điều hòa. Anh nằm xuống lại, Khương Tỉnh lại dán lên, tay ôm eo anh, một chân không thành thật gác lên người anh, ngón chân nhẹ nhàng cọ vào bắp chân anh.  Thân thể Trần Thứ căng cứng, không hê động đậy. “Công việc mấy ngày nay của anh thế nào?” Khương Tỉnh ra vẻ hỏi việc nhà, nhưng hành động lén lút trong chăn cũng không dừng lại, giống như là vô ý. “Vẫn tốt.” Trần Thứ đáp một câu, mặt vô thức nóng lên. Anh khẽ động đậy chân, không ngờ Khương Tỉnh cũng di chuyển theo, cô lùi xuống, mũi chân chạm vào mu bàn chân anh, như có như không cọ hai cái. Hô hấp của Trần Thứ hơi chậm lại, cảm thấy toàn thân ngứa ngáy. Khương Tỉnh nhàn nhạt hỏi: “Có phải sắp đi công tác nữa không?” “…Cũng chưa xác định.” Giọng Trần Thứ trở nên khàn khàn. Khương Tỉnh ồ một tiếng, tay ở trên eo anh đưa xuống, cách quần ngủ chạm vào mông anh. Trần Thứ dường như run lên một cái. Khương Tỉnh vô tội hỏi: “Sao thế?” “Không sao.” Mặt Trần Thứ căng cứng, mày nhíu chặt. Cô ngẩng đầu muốn nhìn anh, Trần Thứ giữ đầu cô lại: “Ngủ đi, được không?” Khương Tỉnh thiếu chút nữa bị phản ứng này của anh chọc cười, dứt khoát công khai chống đối: “Em chưa buồn ngủ.” Chân cô lại không thành thật, khi có khi không cọ vào chân anh. Trần Thứ không chịu được liền co chân lại. “Khương Khương, đừng phá.” “Em đâu có phá.” “Em…” Anh ngậm miệng, mặt lại nóng hơn. “Em thế nào?” Khương Tỉnh nhịn cười, làm thế nào cũng không buông tha cho anh. Lúc này lại càng quá đáng, dùng cả tay cả chân, móng vuốt sói trực tiếp chà đạp mông người ta một phen. Trần Thứ không thể chịu được nữa, nắm lấy tay cô, xoay người một cái liền đè lên người cô. “Khương Khương, em cố ý phải không?” Khuôn mặt đỏ bừng của anh bày ra trước mắt cô, hỏi xong liền mím chặt môi. Trong mắt Khương Tỉnh đều là ý cười: “Tức giận?” “Không có.” Anh quay mặt đi, một giây sau lại quay lại, “Không quậy nữa, được không?” “Em không có quậy.” “Nghe lời.”Anh nhíu chặt mày, hơi buồn bực lại hơi bất đắc dĩ. Khương Tỉnh nhìn anh: “Anh không muốn chạm vào em sao?” “Không phải.” “Vậy cởi quần áo đi.” “Khương Khương…” Anh dừng một chút, thấp giọng nói, “Thân thể em không chịu nổi.” “Em rất tốt, đã hơn một tháng rồi.” “Không được.” Anh kiên trì, “Chờ thêm chút.” “Không cần chờ,” Khương Tỉnh nói, “Anh đã có phản ứng.” “…” Trần Thứ vén chăn lên, đứng dậy xuống giường. Khương Tỉnh chưa kịp phản ứng, anh đã đi ra ngoài. Trong nhà vệ sinh nhanh chóng truyền đến tiếng nước chảy. Khương Tỉnh ngạc nhiên. Bảy tám phút sau, Trần Thứ đi vào. Chỗ đó dưới quần ngủ đã trở về bình thường. Anh tắt đèn, chui vào chăn lần nữa. Trong bóng tối, hai người đều không nói gì. Một lát sau, Trần Thứ lần tới tay cô, cầm lấy. “Đừng tức giận.” Anh nói, “Anh muốn thân thể em được tốt hơn một chút, lần trước là do anh không nhịn được mới…” Anh dừng lại, không tiếp tục câu này, chỉ nhẹ nhàng nói, “Anh không muốn lại làm em bị thương.” Anh nói xong, căn phòng lại rơi vào im lặng. Khương Tỉnh không mở miệng đáp lại, trong lòng Trần Thứ không dễ chịu, nắm tay cô càng chặt hơn. Một hồi lâu, không nhịn được gọi một tiếng: “Khương Khương?” Khương Tỉnh không lên tiếng, cơ thể lại đột nhiên nhích lại gàn, hai tay ôm lấy cánh tay anh. Lúc này lại rất đàng hoàng, không có động tác khác. Trần Thứ giật mình. Khương Tỉnh thở dài, “Xem ra, lần trước đúng là dọa hỏng anh rồi.” Trần Thứ ừ một tiếng. Khương Tỉnh nói: “Được rồi, em biết rồi, ngủ đi.” ***** Đêm nay, bọn họ yên tĩnh ngủ một giấc. Sáng hôm sau, Trần Thứ dậy sớm làm bữa sáng, trước khi đi đặt một chiếc chìa khóa dự phòng lên bàn. Hơn tám giờ, Khương Tỉnh rời giường, thấy tờ giấy trên bàn, vào phòng bếp nhìn, có cháo và trứng gà, đều được giữ ấm trong nồi. Khương Tỉnh ăn sáng xong, dọn dẹp phòng bếp, vốn định giặt quần áo lại phát hiện quần áo thay ra ngày hôm qua không có ở trong nhà vệ sinh. Cô đi ra ngoài nhìn, đồ của cô đã phơi trên dây ở sân thượng.  Không biết anh dậy từ khi nào, sáng sớm đã làm nhiều việc như vậy. Cô đã lớn như thế này nhưng ở bên anh, mỗi ngày đều quần áo đến thì duỗi tay, cơm tới thì há miệng. Khương Tỉnh vào phòng lấy quần áo ra cất vào tủ, gọi điện thoại cho Tôn Du. Hơn mười giờ, cô tới tiệm sách Tháng Bảy. Mấy ngày trước đã liên lạc với Tôn Du, chị biết cô trở về, cũng không kinh ngạc, Tôn Du pha hai ly cà phê, hai người ngồi nói chuyện một hồi. Tôn Du đã biết chuyện xảy ra sau khi Khương Tỉnh về nhà, quan tâm nhất là thân thể của cô, hỏi cô hồi phục thế nào. Khương Tỉnh nói: “Rất tốt, không sao rồi.” Tôn Du nhìn cô một hồi, hơi cảm khái: “Hai người… chị cũng không biết nói thế nào.” Khương Tỉnh cười cười, “Vậy thì nói dễ nghe một chút.” “Chị không nghe lời thế đâu,” Tôn Du trực tiếp hỏi, “Lâm Thời em xử lý thế nào?” “Có thể xử lý thế nào, vốn không liên quan tới anh ấy.” Khương Tỉnh nói, “Trước khi về em đã gọi cho anh ấy, nói lại lần nữa, chắc anh ấy đã hiểu rồi.” Tôn Du hơi tiếc hận. Dừng một chút, hỏi, “Sau này em định thế nào? Ở lại đây?” “Vâng.” “Công việc thì sao? Vẫn chạy tới chạy lui cả năm?” “Vẫn chưa xác định.” Khương Tỉnh nói, “Chiều nay em đi phỏng vấn.” Tôn Du sững sờ, “…Cái gì?” “Tòa soạn của bọn em đúng lúc tuyển biên tập, hôm trước em đã gửi hồ sơ qua.” Tôn Du kinh ngạc: “Em thật là, đổi công việc cũng không nói, chị có mấy chỗ, giới thiệu cho em nhé?” “Không cần phiền phức như vậy.” Khương Tỉnh cười nói, “Dù sao em cũng làm chân chạy vặt cho họ nhiều năm như thế, từ phóng viên du lịch thành biên tập sẽ không có vấn đề gì.” “Cuối cùng em cũng nghĩ thông suốt, một cô gái chạy tới chạy lui, vừa khổ vừa mệt lại còn nguy hiểm, ổn định lại mới tốt.” Khương Tỉnh cười cười, không tiếp tục chủ đề này, chỉ nói: “Sau khi phỏng vấn xong em sẽ đến dọn đồ.” Tôn Du hiểu ý cô, cũng không bất ngờ, nhưng có hơi mất mát: “Dọn thì dọn đi, đừng quên về chơi một chút, Tiểu Tây cứ nhắc em mãi.” “Đương nhiên em sẽ về, lại không ở xa lắm.” “Ừ, từ nay về sau sống thật tốt đi.” Khương Tỉnh gật đầu đáp ứng: “Được.” Buổi chiều, Khương Tỉnh tới tòa soạn. Phỏng vấn cũng chỉ làm cho có lệ, không cần lo lắng đến kết quả. Tổng biên tập trực tiếp bảo cô thứ hai đi làm. Xế chiều, Khương Tỉnh trở lại tiệm sách lấy đồ. Mặc dù ở vài năm nhưng đồ đạc để đây cũng không nhiều, một ít sách và quần áo, chỉ cần một vali là đủ. Cô khóa cửa phòng, kéo vali đi qua hành lang vắng vẻ. Đèn hành lang dịu dàng, đêm hôm đó, cũng ở đây, trong bóng tối cô và Trần Thứ gặp lại nhau. Tôn Duđợi cô dưới lầu. “Khương Khương, chị đưa em đi.” Khương Tỉnh đang định mở miệng, điện thoại vang lên. Là Trần Thứ gọi tới hỏi cô ở đâu. Khương Tỉnh nói hai câu, cúp điện thoại, ngẩng đầu cười một tiếng: “Anh ấy tới đón em.” ***** Xe taxi dừng bên cột đèn. “Bác tài, xin chờ một chút.” Anh đẩy cửa xe ra. Ở cửa tiệm sách đối diện, Khương Tỉnh kéo vali ra, Tôn Du tiễn cô tới ngoài cửa. “Chị, em đi đây.” Khương Tỉnh hiếm khi nghiêm túc gọi chị một lần. Tôn Du gật đầu: “Đi đi.” Khương Tỉnh vẫy vẫy tay, xoay người. Cách đó không xa, người kia đang đi về phía cô. Đường phố buổi tối ồn ào, cô nghe thấy anh gọi: “Khương Khương, ở đây!” Không khỏi nhớ lại, trên xe lửa đông đúc, giọng nói ôn hòa của người thanh niên. Anh nói gì nhỉ? …Cô tới đây ngồi đi. Một năm kia, cuối cùng tỉnh mộng. Bây giờ, những thứ hỗn độn kia đều đã qua, quãng đời còn lại có anh.